Khó Có Thể Khống Chế

Chương 3: Sai lệch




Hành lý của Trì Dư đã sớm được Tô Chí Hoa sắp xếp chuyển vào biệt thự của Trình Ngôn trước bữa cơm tối kia rồi.

Trình Ngôn biết đây lại là anh dưới tình huống “vô ý thức” ngầm đồng ý. Lúc đó Trình Ngôn cũng không nói rõ ràng với Tô Chí Hoa là muốn gặp người con gái nào của ông ta, mà Tô Chí Hoa chỉ đưa hành lý của Tô Trì Dư đến, sự thiên vị trắng trợn như thế này ai cũng có thể nhìn ra được. Nguyên nhân khác chẳng qua là bởi vì Tô Giản căn bản không phải là con ruột của Tô Chí Hoa.

Trợ lý Lâm Trí Hữu gửi một phần tài liệu liên quan đến Tô gia cho Trình Ngôn. Sau khi Trình Ngôn nhận được tài liệu mới sực nhớ mình có yêu cầu Lâm Trí thu thập thông tin của Tô gia, đặc biệt là thông tin có liên quan đến Tô Giản.

Phần tài liệu này nằm trong hòm thư của anh mấy ngày liền, mãi cho đến tối nay Trình Ngôn mới mở phần tài liệu này ra. Trình Ngôn đọc lướt qua rất nhanh nội dùng về Tô Chí Hoa và Tô Giản, nhưng lúc lướt xuống nội dung về Tô Trì Dư chỉ vỏn vẹn trong một trang thì anh đã nhìn rất lâu.

Trên tài liệu nói cô ương bướng, hống hách, không coi ai ra gì, thường xuyên bắt nạt Tô Giản, thế nhưng người anh gặp tối nay lại không giống như trên tài liệu nói. Nhưng Lâm Trí đã làm việc bên cạnh anh rất nhiều năm rồi, kinh nghiệm phong phú, không có khả năng đưa thông tin sai lệch cho anh được.

Phần lớn tài liệu Lâm Trí gửi đến có liên quan đến Tô Giản.

Tối nay trước khi chuẩn bị rời đi, anh “vô ý thức” nói câu “Tô tiểu thư, tôi đưa cô về” là nói với Tô Giản.

Giống như tất cả mọi thứ đều là bởi vì thúc đẩy anh và Tô Giản.

Điều này là vì sao?

Rốt cuộc là anh đã nghĩ nhiều hay điều này căn bản không phải là trùng hợp?

“…Ahhhhhhhhh!”

Phòng sát vạch truyền đến một tiếng hét đã cắt đứt dòng suy nghĩ của Trình Ngôn.

Trình Ngôn lấy kính mắt xuống, nhấc tay day day sống mũi rồi lại đeo kính lên, trong đôi mắt lộ ra một chút mệt mỏi. Anh không định để ý đến việc làm cắt đứt dòng suy nghĩ của anh vừa nãy, định tiếp tục làm việc.

Đôi bàn tay có xương khớp rõ ràng, mười ngón tay thon dài đặt trên bàn phím máy tính, Trình Ngôn lại nghe thấy tiếng ma sát sột soạt ngoài cửa, anh hơi thở dài một hơi, thực sự không biết để cô sống ở đây có phải là quyết định sai làm hay không nữa.

“Dì Trầm? Dì Trầm, dì Trầm dì có ở đây không?” Trì Dư đi xuống lầu, tìm dì Trầm khắp nơi.

“Buổi tối dì Trầm không ở đây.”

Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên vang lên đằng sau lưng của Trì Dư, trái tim nhỏ bé của Trì Dư run rẩy, cô hoảng sợ quay đầu lại thì nhìn thấy gương mặt lạnh lùng kia của Trình Ngôn.

“Anh doạ chết tôi rồi!”

“Nửa đêm khóc la inh ỏi, ai doạ người hơn?” Trình Ngôn không nhìn Trì Dư, trực tiếp đi đến trước tủ lạnh, lấy một chai nước ra.

Trì Dư nghe ra được trong giọng điệu của anh có một chút khinh thường, ầy, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

“Này này, anh muốn về phòng rồi à?” Trì Dư thấy anh lấy chai nước xong là đi lên lầu.

“Có chuyện?”

“Có… có ma, anh tin không?”

Trình Ngôn đeo một bộ kính mắt gọng vàng, mái tóc vừa được gội đầu xong mềm xẹp xuống lộ ra vẻ có chút dịu dàng nho nhã, khác biệt hoàn toàn với khí thế mạnh mẽ của anh lúc ban ngày. Đôi mắt phượng hẹp dài kia xuyên qua tròng kính mắt nhìn chằm chằm vào Trì Dư, Trì Dư đoán bây giờ anh chắc chắn rất muốn trợn mắt.

“Tin.”

Hả? Mắt của Trì Dư sáng lên.

“Chính là cô.”

Trì Dư: “…” Câu chuyện cười này không buồn cười một chút nào!

Trình Ngon đi lên bậc thang được mấy, đột nhiên hỏi một câu: “Cô sợ?”

Trì Dư gật đầu: “Có chút.”

“Ồ.” Trình Ngôn phóng khoáng xoay người tiếp tục đi về phòng, cửa căn phòng đóng “ầm” một tiếng.

Trì Dư: “?” Anh không phải người.

Hu hu hu, cô muốn về nhà.



Lúc Trình Ngôn cầm theo máy tính bảng xuống lầu, nhìn thấy Trì Dư cuốn một tấm thảm vào người rất chặt chẽ, trên ti vi chiếu chương trình giải trí, âm thanh cười hi hi ha ha trong chương trình vang khắp căn phòng yên tĩnh này.

“Nhỏ tiếng một chút, ồn quá.”

Thấy Trình Ngôn xuất hiện trước mặt mình, Trì Dư quả thực có chút kinh ngạc. Cô ngoan ngoãn cho nhỏ ti vi lại, sau đó nhìn Trình Ngôn đặt máy tính lên trên đùi, đôi bàn tay đẹp đẽ đặt trên bàn phím gõ rất nhanh.

“Chương trình ti vi không hay bằng tôi?” Đầu của Trình Ngôn cũng không ngẩng lên, giọng nói bình thản giống như đang hỏi thời tiết hôm nay thế nào vậy.

Trì Dư “xiu” quay đầu lại, lúng túng tiếp tục xem ti vi tiếp.

“Sao anh lại xuống đây?” Trì Dư nhịn không được tò mò hỏi Trình Ngôn.

“Sợ cô làm ra những chuyện kỳ lạ, phát ra những âm thanh kỳ lạ cho nên vẫn là đích thân trong coi cô thì tốt hơn.”

Trì Dư: “…”

Không dễ dàng gì mới mở được miệng thì đã nói vào ngõ cụt như thế này rồi.

Không biết là đã trôi qua bao lâu, Trình Ngôn bất giác nhìn đồng hồ ở dưới góc bên phải trên màn hình máy tính mới biết là đã rất muộn rồi. Anh ngẩng đầu lên thì phát hiện cơ thể của Trì Dư đã sớm nghiêng người nằm trên sô pha ngủ mất, trên ti vi vẫn phát chương trình giải trí, líu ríu có chút ồn.

Trình Ngôn lấy điều khiển từ xa tắt ti vi đi, đứng dậy đi đến bên cạnh người Trì Dư, tốt bụng định lấy gối ôm cho cô gối đầu lên.

“Trình Ngôn…” Trì Dư mơ mơ màng màng nói.

Tay của Trình Dư ngừng lại một chút, cẩn thận nhìn đôi mắt đã đóng lại của cô, rồi lại nghe tiếng hít thở đều đặn của cô thì mới chắc chắn cô đang nói mơ.

“…Anh có phải là ngốc không, đến tôi và Tô Giản cũng không phân biệt rõ ràng được…”

Động tác của Trình Ngôn nhẹ nhàng chậm chạp, đặt gối ôm xuống dưới đầu cô xong, nghe cô nói hết lời nói mơ thì tức giận bật cười.

Trì Dư tỉnh dậy trên sô pha, vẫn còn hoảng hốt với nới mà bản thân mình đang ở.

Dì Trần thấy cô tỉnh dậy thì nói: “Tô tiểu thư dậy rồi à? Trình tiên sinh đã ăn cơm sáng xong và đi đến công ty rồi, Tô tiểu thư cũng mau chóng đi rửa mặt rồi qua đây ăn cơm đi.”

“Vâng dì Trầm.”

Trì Dư về đến cửa phòng, nhìn thấy quyển truyện kia vẫn mở trang giấy có đoạn chữ kia như cũ, nằm ở trên sàn nhà.

Một màn này đối với Trì Dư mà nói vẫn có chút hoảng sợ, cửa sổ cả một đêm, quyển truyện kia đến nửa trang giấy cũng không bị gió thổi lật đi.

Cô nuốt nước bọt, đi đến đó nhặt quyển truyện lên.

[Tình tiết xảy ra sai lệch, hãy thúc đẩy phát triển tình tiết nguyên tác. Nếu như đường tình cảm của nam chính xảy ra sai lệch thì cô sẽ phải chịu phản phệ.]

Vốn cho rằng sách sẽ rất khó đóng lại, nhưng Trì Dư lại rất nhẹ nhàng gập phát được luôn, giống như vì để cố ý nhắc nhở cô nhìn rõ ràng nội dung đoạn chữ kia.

Có phải là chỉ cần cô thuận lợi thúc đẩy phát triển tình tiết nguyên tác thì có thể trở về? Nhưng vì sao đường tình cảm của nam chính xảy ra sai lệch thì cô phải chịu phản phệ? Cũng không phải là cô khiến tình cảm của nam chính xảy ra sai lệch. Nhưng cô sẽ phải chịu phản phệ như thế nào? Cũng không viết ra rõ ràng, thật khiến người ta chán ghét.

Trì Dư cẩn thận từng chút đặt quyển truyện vào trong ngăn kéo, thậm chí còn đặt củ tỏi mà cô thuận tay lấy từ trong nhà bếp lên quyển truyện, cuối cùng khoá ngăn kéo lại, cô mới hơi thở phào nhẹ nhõm một chút.

“Tình tiết xảy ra sai lệch, thúc đẩy phát triển tình tiết nguyên tác”, không phải chỉ người vốn ở trong biệt thự của Trình Ngôn đáng lẽ là Tô Giản, hơn nữa phải để Trình Ngôn thích Tô Giản sao. Đơn giản thôi, tìm một cơ hội nào đó cô để Tô Giản ở trong này, ở cùng với nhau dưới một mái hiên còn không thể nảy sinh tình cảm sao? Trình Ngôn chắc chắn sẽ thích Tô Giản, hơn nữa còn yêu cô ấy.

Trì Dư một bên ăn cháo một bên suy nghĩ say mê, dì Trầm gọi cô mấy tiếng, Trì Dư mới lấy lại tinh thần.

“Tô tiểu thư, tôi lại múc cho cô một bát cháo nữa đi.”

Trì Dư cúi đầu, thì ra cháo ở trong bát đã bị cô ăn hết rồi, tay còn cầm thìa không ngừng lặp lại động tác múc cháo một cách máy móc.

Trì Dư lúng túng cười hai tiếng: “Ha ha.. không cần đâu dì Trầm, tôi ăn no rồi.”

“Được, để tôi dọn dẹp.”

“Ấy, dì Trầm…”

“Sao thế?”

“Dì có thể cho tôi vay chút tiền không?”



Trên người cô mặc đồ đắt tiền ra ngoài đi phương tiện giao thông công cộng.

Lúc đó cô có chút xấu hổ vay dì Trầm ba nghìn tệ, không ngờ dì Trầm không chút do dự đã đồng ý rồi, sớm biết vậy thì đã vay nhiều hơn một chút rồi.

Trước khi ra ngoài, Trì Dư gửi một tin nhắn cho Trình Ngôn [Tối hôm nay tôi có thể mời em gái Tô Giản của tôi đến nhà của anh ăn cơm không?]

Chắc lúc đó Trình Ngôn đang họp cho nên một tiếng sau mới trả lời [Có thể]

Hai chữ “có thể” này của Trình Ngôn khiến Trì Dư giống như đã nhìn thấy được ánh hào quang thắng lợi. Bây giờ chỉ thiếu mỗi Tô Giản đồng ý mà thôi.

Trì Dư đi xe bus đến trạm xe bus gần trường của Tô Giản, cô không biết thời gian cụ thể trường Tô Gian tan học, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Trì Dư cũng nhìn thấy Tô Giản trong dòng học sinh mặc quần áo đồng phục ở phía xa. Tô Giản lớn lên rất xinh đẹp, lại có hào quang của nữ chính, Trì Dư vừa nhìn đã nhìn thấy cô ấy, đồng thời cũng phát hiện còn có một học sinh nam đi bên cạnh cô ấy.

Chắc là nam phụ, lớn lên cũng rất đẹp trai.

Trì Dư giơ tay vẫy về phía Tô Giản, Tô Giản nhìn thấy Trì Dư đợi cô ấy ở trạm xe bus thì lộ ra kinh ngạc.

“Tô Giản, em có biết chị đã đợi em ở đấy rất lâu rồi không.” Khác với giọng điệu ngang ngược trong ngày thường, nghe thấy ngược lại là một loại cảm giác oán giận yếu đuối.

Tô Giản có chút ngẩn người, cảm giác Tô Trì Dư không bình thường.

Học sinh nam đứng bên cạnh Tô Giản nói: “Hai người quen nhau? Tô Giản, cô ấy là…?”

“Ồ, tôi là chị của nó.”

“Xin chào chị của Tô Giản, em tên là Đinh Dịch Thần, là bạn cùng lớp với Tô Giản.” Người con trai cười lên lộ ra răng nanh hổ, nhìn có vẻ vừa phóng khoáng vừa đẹp trai.

Đinh Dịch Thần, Trì Dư có ấn tượng với nhân vật này. Cậu ấy yêu thầm Tô Giản, vốn dĩ là phú nhị đại mỗi ngày đều có thể ngồi xe riêng đến trường rồi về nhà, nhưng vì để gần gũi với Tô Giản hơn một bước nên chọn lựa chen chúc trên xe bus, thậm chí còn lừa Tô Giản là nhà của cậu ấy cùng đường về nhà với cô ấy, đợi đến khi Tô Giản xuống xe, Đinh Dịch Thần lại đi xe bus hướng ngược lại về nhà.

So với sự bá đạo của Trình Ngôn, Đinh Dịch Thần rõ ràng chính là một thiên sứ nhỏ ấm áp.

Trì Dư cười trả lời: “Xin chào!”

“Sao chị lại đột nhiên đến đây đón tôi?” Tô Giản không nhiệt tình giống như Đinh Dịch Thần, giọng điệu có chút lạnh lùng.

“Chị muốn mời em ăn bữa cơm.”

“Không cần đâu, mẹ của em đã nấu cơm xong đợi em về nhà rồi.”

Mẹ của Tô Giản, Triệu Liên là người vợ đầu tiên của Tô Chí Hoa, nhưng tình cảm của bọn họ sau khi kết hôn không được hoà hợp. Bởi vì Tô Chí Hoa không quên được mối tình đầu của ông ta, sau này ông ta mới biết được mối tình đầu đã sinh cho ông ta một đứa con, chính là Tô Trì Dư, mà lúc ông ta biết mình có đứa con này thì mối tình đầu đã bị bệnh mà ra đi rồi, Tô Chí Hoa dĩ nhiên đón Tô Trì Dư về Tô gia.

Triệu Liên không chịu đựng nổi chồng của mình yêu người phụ nữ khác, lạnh nhạt mình, kết quả là ngoại tình rồi mang bầu Tô Giản. Tô Chí Hoa biết rõ nguyên nhân đều do mình, cho nên không công khai Tô Giản không phải con gái ruột của mình, chỉ li hôn với Triệu Liên, cùng nuôi dưỡng Tô Giản. Mà Tô Giản từ trước đến nay vẫn không biết bản thân mình không phải là con gái ruột của Tô Chí Hoa.

Tô Giản và Triệu Liên ở cùng nhau, điều kiện có chút khó khăn cho nên thỉnh thoảng Tô Giản sẽ trở về Tô gia một chuyến đòi Tô Chí Hoa chút tiền sinh hoạt. Triệu Liên bận bịu làm việc kiếm tiền, rất muộn mới về nhà, không thể nấu sẵn cơm đợi Tô Giản tan học về nhà được.

Trì Dư biết Tô Giản đang lừa cô.

“Bố của chúng ta một khi bận rộn là sẽ quên rất nhiều việc, nhất là gần đây công ty xuất hiện nguy cơ, càng bận rộn hơn. Tiền dinh hoạt tháng này chắc bố vẫn chưa chuyển qua cho hai người đúng không?”

Tô Giản rũ mắt xuống, cắn môi dưới, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, nhìn đến Trì Dư cũng có chút không nhẫn tâm.

“Tối nay em đi với chị ăn bữa cơm, chị chắc chắn sẽ nhắc nhở bố chuyện tiền sinh hoạt giúp em.”

Đôi mắt thanh thuần của Tô Giản chớp chớp mấy cái, cuối cùng cũng hạ quyết tâm: “Được, vậy chị nhất định phải nhớ nhắc nhở bố giúp em.”

“Được.”

Tô Giản nghiêng đầu nói với Đinh Dịch Thần: “Thật ngại quá, hôm nay tôi không thể đi cùng chuyến xe với cậu được, tôi, tôi phải đi cùng…” Tô Giản không được tự nhiên nhìn Trì Dư một cái rồi tiếp tục nói: “… Đi cùng chị của tôi về nhà.”

“Không sao cả.” Đinh Dịch Thần cười nói: “Vậy tôi về trước đây.”

Sau khi lên xe bus, Đinh Dịch Thần vẫn mỉm cười vẫy tay tạm biệt với các cô. Vì để không làm lộ, Đinh Dịch Thần vẫn đi chuyến xe đi cùng Tô Giản về nhà như cũ.

Ầy, thằng bé ngốc này, nữ chính người ta cuối cùng là bên nhau với nam chính, đáng tiếc cậu là nam phụ. Trì Dư thương cho cậu từ đáy lòng.