Khó Có Thể Khống Chế

Chương 28: Không có tiền




Trì Dư mang thai có phản ứng rất nghiêm trọng, ăn cái gì nôn ra cái đấy, nôn xong thì kéo cơ thể yếu ớt từ nhà vệ sinh trở về bên giường.

Trình Ngôn rót cho Trì Dư một ly nước ấm, cô uống vài ngụm rồi trực tiếp nằm xuống giường.

Trình Ngôn ngồi bên cạnh cô, đưa tay vuốt mái tóc lộn xộn của Trì Dư, dịu dàng nói: “Em đói không? Có đặc biệt muốn ăn không?”

Trì Dư nhắm mắt, suy nghĩ một chút, nuốt một ngụm nước miếng: “Muốn ăn đồ chua.”

“Được, anh đi mua cho em, chờ anh trở về.”

Trình Ngôn đứng dậy, đi tới cửa lại quay lại, lộ vẻ khó xử với Trì Dư.

“… Điện thoại di động của em … đưa nó cho anh.”

Nói được nửa chừng, Trình Ngôn ho nhẹ một chút, vẻ mặt xấu hổ, trong thế giới này, thẻ của anh không thể quẹt được.

Thật sự là vô cùng nhục nhã, anh đường đường là một tổng tài, chưa từng túng thiếu về phương diện tiền bạc, mà bây giờ, anh muốn mua cho người mình yêu một ít đồ ăn vặt, nhưng một chút tiền cũng không có.

Thân phận giống như lập tức biến thành tiểu bạch kiểm được bao dưỡng.

Trì Dư mở mắt nhìn bộ dáng lúng túng của Trình Ngôn, không khỏi cảm thấy buồn cười, cô đưa điện thoại di động của mình cho Trình Ngôn: “Mật mã anh biết đấy.”

Trình Ngôn nhìn điện thoại Trì Dư đưa tới, im lặng một lúc, vẻ mặt nghiêm túc cầm lấy điện thoại di động.

“Đúng rồi, anh mua thêm chút đồ ăn đi, bạn thân của em sẽ đến.” Trì Dư nói với Trình Ngôn.

“Bạn thân của em?”

Trì Dư nhẹ nhàng gật đầu: “Lúc trước là cô ấy cùng em đến bệnh viện kiểm tra, hôm nay cô ấy đi công tác trở về và muốn đến thăm em.”

“Chuyện của chúng ta em đều nói cho cô ấy biết?”

Trì Dư lắc đầu: “Không có, dù sao loại chuyện này rất khó khiến cho người ta tin tưởng.”

“Anh sẽ mau chóng trở về.” Trình Ngôn nói xong rồi đi ra cửa.

Trình Ngôn vừa đi không bao lâu, chuông cửa đã vang lên.

Trì Dư đi ra mở cửa, thấy Bạch Diệc Thiển xách theo một túi đồ lớn đứng ở cửa.

“Cảm giác thế nào? Mình nghe nói ốm nghén rất khó chịu, nhìn này, mình mua cho cậu chanh, quýt chua, mơ…” Bạch Diệc Thiển lấy đồ ra đặt lên bàn.

Trì Dư nhìn thấy mơ, hai mắt sáng lên, lập tức mở ra ăn.

“Ừm, rất ngon, cho tới bây giờ mình chưa từng cảm thấy mơ ngon như vậy!”

Bạch Diệc Thiển chất đống tất cả mọi thứ trước mặt Trì Dư, ngẩng đầu nhìn xung quanh: “Người đàn ông của cậu đâu?”



“Trình Ngôn đi ra ngoài mua đồ ăn.”

Bạch Diệc Thiển nhìn Trì Dư ăn thứ chua như vậy cũng không khỏi nhíu mày một chút, thu lại nụ cười nghiêm mặt nói: “Cậu thật sự muốn giữ đứa bé này lại sao?”

Trì Dư lại nhét một quả mơ vào miệng, bất đắc dĩ nói: “Mình thật sự muốn có đứa bé này. “

“Vậy người đàn ông của cậu…”

“Anh ấy tên là Trình Ngôn.”

“Được rồi! Trình Ngôn có ý định chịu trách nhiệm không? Anh ta có đề nghị kết hôn với cậu không?”

Trì Dư dừng một chút, nhìn bạn tốt vì mình mà suy nghĩ, không biết nên giải thích với cô ấy như thế nào, đành phải lắc đầu.

“Tra nam!”

Trì Dư vội vàng giải thích cho Trình Ngôn: “Chuyện giữa mình và anh ấy rất phức tạp, anh ấy có nỗi khổ tâm, anh ấy không phải loại người vô trách nhiệm này.”

Bạch Diệc Thiển liếc Trì Dư một cái, cảm thấy cô biện minh cho tên tra nam đã là hết thuốc chữa rồi đành thở dài.

Cô ấy nhìn bụng của Trì Dư: “Nếu cậu muốn sinh nó ra, vậy mình và cậu sẽ nuôi nấng nó.”

Trì Dư rất cảm động: “Thiển Thiển, cậu thật tốt!” Thuận tay nhét một quả mơ vào miệng Bạch Diệc Thiển.

Bạch Diệc Thiển bị chua đến run rẩy giật mình.

Lúc Trình Ngôn trở về, trong tay cầm theo hai túi đồ lớn, nặng trịch.

Nhìn thấy anh, Trì Dư nói: “Anh về rồi, sao lại mua nhiều thứ như vậy?”

Trình Ngôn cúi đầu cởi giày, giọng nói trầm thấp, làm cho người ta nghe không ra cảm xúc gì, anh nói: “Mua nhiều một chút, đỡ phải chạy tới chạy lui, phiền phức.”

Trì Dư “à” một tiếng, lần lượt giới thiệu Trình Ngôn và Bạch Diệc Thiển với nhau.

Thái độ của Trình Ngôn lạnh nhạt, nhẹ nhàng gật đầu là xong, mà Bạch Diệc Thiển nhìn Trình Ngôn, giống như là đang nhìn tra nam, sắc mặt cũng không tốt chút nào.

Trì Dư vô cùng lúng túng.

Sự bối rối này kéo dài đến tận bàn ăn, Trì Dư ăn hai miếng lại nôn, từ nhà vệ sinh trở lại trước bàn ăn, ngửi thấy mùi cơm lại bắt đầu buồn nôn, cái gì cũng không ăn được, đành phải rời khỏi phòng ăn chạy ra ban công, tránh ngửi thấy mùi thức ăn.

Trên bàn cơm chỉ còn lại Trình Ngôn và Bạch Diệc Thiển.

Trì Dư cách cửa sổ thủy tinh nhìn hai người chỉ lo cúi đầu ăn cơm, cảm thấy khó xử.

Trên bàn cơm, chỉ có tiếng bát đũa va chạm.

Bạch Diệc Thiển thật không ngờ Trình Ngôn lại đột nhiên mở miệng.

“Trì Dư muốn đứa bé trong bụng, hy vọng sau này cô có thể cùng cô ấy đi khám thai, cô ấy sợ đau, khi kiểm tra thai sản nếu cần lấy máu, cô cần phải đứng bên cạnh cô ấy, phụ nữ mang thai tâm trạng rất dễ không ổn định, cũng mong cô ở bên cô ấy nhiều hơn…”



Bạch Diệc Thiển không đợi Trình Ngôn nói xong, không khách khí nói: “Tại sao tôi cảm thấy anh giống như đang dặn dò hậu sự.”

Nhưng mà ngoài dự liệu của Bạch Diệc Thiển, Trình Ngôn không tức giận, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ.

Trình Ngôn thản nhiên mở miệng: “Tôi cũng không thấy phiền nếu cô nghĩ như thế.”

Trên đường mua đồ trở về, đột nhiên anh phát hiện một cánh tay của mình đã trở nên trong suốt, trong lòng anh vô cùng hoang mang, muốn lập tức chạy về gặp Trì dư nhưng đôi chân lại giống như bị đổ chì cứ đứng yên tại chỗ, may mắn thay, cánh tay trong suốt đã từ từ bình thường trở lại.

Trình Ngôn hiểu rõ đây là dấu hiệu báo trước cho việc anh sắp rời khỏi Trì Dư, đồng thời phát hiện thời gian mình dừng lại ở thế giới này càng ngày càng ngắn, nhưng anh vẫn không cách nào nắm giữ quy luật từ thế giới trong sách xuyên đến nơi này.

Anh muốn cùng Trì Dư yên ổn ở cùng nhau, nhưng mà giữa bọn họ tồn tại quá nhiều điều không chắc chắn. Mỗi đêm ở đây Trình Ngôn đều ngủ không yên, nửa đêm sẽ đột nhiên bừng tỉnh, thấy Trì Dư còn ở trong vòng tay của mình mới thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Diệc Thiển nói: “Không cần anh nói, tôi cũng sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.”

Lông mi Trình Ngôn khẽ chớp vài cái.

“Cảm ơn.”

Cơm nước xong, Bạch Diệc Thiển nhận được điện thoại công tác, cần ra ngoài gấp một chuyến, cô ấy đã rời đi trước.

Trình Ngôn thu dọn bát đũa, đứng trước bồn rửa bát để rửa bát.

Trì Dư đi tới muốn giúp anh nhưng bị Trình Ngôn ngăn lại.

“Anh rửa là được rồi.” Trình Ngôn nhét cho Trì Dư một quả quýt, sau đó tiếp tục rửa chén.

Trì Dư bóc quýt ra: “Thật ra Diệc Thiển rất tốt, chỉ là cô ấy không biết giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì, nên đối với anh có chút thành kiến.”

“Anh biết.” Trình Ngôn thản nhiên nói.

Trì Dư kỳ quái nhìn Trình Ngôn một cái, đem một múi quýt đã lột xong đút vào miệng Trình Ngôn, nhìn biểu cảm của Trình Ngôn bị chua đến khẽ nhíu mày liền cảm thấy thú vị.

“Sao em lại cảm thấy hôm nay sau khi ra ngoài mua đồ về, tâm trạng của anh có chút không đúng lắm.”

Trình Ngôn ngẩng đầu, nhìn Trì Dư, làm bộ bất đắc dĩ: “Bởi vì bản thân không có tiền.”

Trì Dư nghe xong cười ra tiếng, ôm lấy Trình Ngôn mà xoa xoa.

“Em yêu tiền của anh, không phải người của anh.”

“Hửm? Cho em một cơ hội khác.”

“Haha… em yêu con người của anh, không phải tiền của anh.”

Trình Ngôn nghiêng đầu, hôn Trì Dư một cái.

Cô không nhìn thấy sự không nỡ trong đôi mắt của anh.