Cơ thể của Trình Ngôn từ trong suốt chậm rãi biến thành thực thể, xuất hiện trong phòng khách trống rỗng trong căn hộ của Trì Dư.
Anh nhìn bàn trà thấp kia, ngày rời đi bọn họ cùng nhau ngồi ở chỗ này ăn mì ý, hiện tại đĩa mỳ đã được thu dọn, mặt bàn đã được lau chùi sạch sẽ.
Trình Ngôn đi đến phòng bếp, trong nồi cơm cháo trắng vẫn còn ấm, ánh mắt của anh nhu hòa, xem ra cô đã chăm sóc bản thân rất tốt.
Trong tủ giày để dép lê của anh, đây là anh và Trì Dư đã mua khi cùng đi siêu thị.
Trên bồn rửa mặt trong phòng tắm có hai chiếc cốc và bàn chải đánh răng có cùng kiểu dáng nhưng màu sắc khác nhau, lông của bàn chải đánh răng màu hồng hơi cong, còn bàn chải đánh răng màu xanh kia hoàn toàn mới. Hai cái khăn mặt bên cạnh được treo gọn gàng với nhau, một cái có chút ẩm ướt, một cái khô ráo.
Vẫn còn dấu vết của mình ở đây.
Chỉ là Trình Ngôn đi một vòng quanh căn hộ, cũng không phát hiện bóng dáng của Trì Dư, đang nghĩ xem có phải mình lại đang nằm mơ hay không thì tay nắm cửa bỗng nhẹ nhàng chuyển động.
Trì Dư đứng trước cửa nhà, một tay xách đồ ăn một tay ấn khóa mật mã.
Khoảnh khắc mở cửa, cái túi trong tay rơi xuống đất cái ‘rầm’.
Cuối cùng cô đã nhìn thấy người mà mình đã ngày nhớ đêm mong trong hơn tháng nay.
Im lặng một lúc không nói nên lời, hai người bốn mắt nhìn nhau, bóng dáng của mỗi người ở trong mắt đối phương dần dần trở nên mơ hồ.
Trình Ngôn mỉm cười giang hai tay ra với Trì Dư, Trì Dư lập tức lao vào trong vòng tay anh.
Trì Dư ngẩng đầu lên chủ động hôn lên môi Trình Ngôn, khoảnh khắc chạm vào, cô lại trở thành bên bị động.
Đầu lưỡi bị đôi môi của đối phương ngậm mút, vươn đầu lưỡi ra đáp lại, giống như có một dòng điện chạy qua toàn thân, tê dại, Trì Dư kìm lòng không được hừ một tiếng, chọc cho Trình Ngôn càng tiến công mạnh mẽ thêm.
Cửa mở ra, mơ hồ có thể nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân của các hộ gia đình khác đang tiến lại gần.
Trình Ngôn ôm lấy Trì Dư, để hai chân cô kẹp lấy thắt lưng anh, rồi đi qua đóng cửa lại, sau đó Trì Dư bị Trình Ngôn đặt lên trên ván cửa mà hôn.
Đôi môi ấm áp di chuyển từ miệng đến vành tai, vành tai nho nhỏ bị đầu lưỡi nóng ẩm nhẹ nhàng liếm một cái, Trì Dư lập tức mềm nhũn ra, nhịn không được rên rỉ, hai tay vòng quanh cổ Trình Ngôn cũng trở nên vô lực, cơ thể áp sát cánh cửa suýt nữa trượt xuống.
Trình Ngôn vội vàng ôm chặt lấy eo cô, thở gấp ở bên tai cô: “Em có biết anh nhớ em đến mức nào không, lúc đi làm nhớ em, lúc ăn cơm nhớ em, lúc ngủ cũng nhớ em, muốn đặt em lên bàn làm việc, trên bàn ăn, trên giường hung hăng làm, muốn nghe em gọi tên anh, nghe em khóc cầu xin anh nhẹ nhàng…”
Trì Dư nhắm mắt ngửa đầu, hiển nhiên là đã rơi vào dục vọng, hơi nóng bên tai làm cho cô nhịn không được rụt cổ lại. Hai mắt mê man từ từ mở ra, hai tay ôm lấy khuôn mặt của Trình Ngôn tiến lại gần nhẹ nhàng hôn một cái.
Một câu nói thầm lặng “Em cũng nhớ anh.” hòa vào nụ hôn nhẹ nhàng đó.
“Em biết anh nhất định sẽ trở về.”
Trình Ngôn đỏ mắt ngậm lấy môi của Trì Dư, dùng sức triền miên, cho đến khi miệng Trì Dư bị hôn sưng lên, môi Trình Ngôn mới dọc theo cần cổ trắng ngần đi xuống, đi tới xương quai xanh, lưu lại một dấu hôn rồi lại tiếp tục đi xuống.
Một đôi nhũ trắng như tuyết mềm mại đang ở bên miệng anh, nhưng anh lại không rảnh tay để tháo bỏ áo ngực vướng víu kia mà kéo áo ngực ra cẩn thận nhấm nháp, Trình Ngôn không thể không ôm Trì Dư di dời trận địa.
Trì Dư bị đặt ở trên giường, sau đó Trình Ngôn ức hiếp cô, kéo quần áo của cô ra.
Cô nhìn về nơi đó của Trình Ngôn, thấy thứ đó đã phồng lên giữa hai chân. Trì Dư dịu dàng vươn tay cởi cúc quần của anh, phóng thích ra dương v*t cứng rắn mà thô to kia.
Quần áo bị cởi ra tùy tiện ném trên mặt đất, cuối hai người cũng thẳng thắn đối mặt với nhau.
Trình Ngôn đè lên trên người Trì Dư, một tay đùa nghịch dương v*t hướng về phía huyệt khẩu kia.
Huyệt nhỏ đã ướt át, chỉ cần duỗi thắt lưng tiến vào nửa đầu cũng rất trơn tru, chỉ là huyệt đạo vẫn hẹp như cũ, sau khi đi vào nửa đầu lại muốn tiến thêm cũng có chút gian nan.
Trình Ngôn cắn răng, dùng sức đẩy mạnh hông toàn bộ đều đi vào, chạm đến miệng tử cung, cái miệng nhỏ nhắn kia hút chặt khiến da đầu anh tê dại.
Lúc anh vừa chạm đến miệng tử cung, vẻ mặt Trì Dư đau đớn che bụng: “Ưm… a… sâu quá, ra ngoài một chút, nhẹ nhàng thôi…”
Trình Ngôn rút ra một chút, dương v*t lộ ra bên ngoài, mang theo chất lỏng dính dính bên trong.
Đầu tiên là giật giật mấy chục lần vì khoái cảm để giảm bớt ham muốn đã lâu không thể gặp nhau, sau đó Trình Ngôn đứng thẳng dậy, muốn kéo ngăn kéo tủ đầu giường lấy bao cao su.
Một bàn tay mảnh khảnh nắm lấy tay anh.
“Trình Ngôn…”
“Em có thai rồi.”
Giọng nói của Trì Dư rất nhẹ, lại giống như một cây mây chậm rãi níu lấy trái tim Trình Ngôn.