Trình Ngôn không còn ép mình trốn tránh tình cảm đối với Trì Dư.
Anh ôm Trì Dư, đôi mắt đẫm lệ, hôn nhẹ lên mắt, chóp mũi, bờ môi cô, liên tục nói: “Anh xin lỗi, anh xin lỗi… Anh xin lỗi…”
Thật xin lỗi, anh không nên yêu em.
Thật xin lỗi, nhưng anh vẫn yêu em.
Trì Dư cọ vào ngực Trình Ngôn, lưu luyến hơi ấm của anh.
“Trở về đi có được không?”
Trì Dư ngồi vào ghế phụ trên xe của Trình Ngôn.
Chiếc xe mang đầy cảm giác lạnh lẽo đầu đông, và chủ đề nặng nề ấy dường như cũng bị đóng băng trong sương giá đầu đông này.
Ngón tay Trì Dư lạnh ngắt, cô xoa hai bàn tay vào nhau vẫn không thể ấm lên.
Vượt qua đèn giao thông, chiếc xe đang dừng lại tiến về phía trước, một bàn tay to lớn và ấm áp vươn ra từ ghế lái, nắm lấy hai tay Trì Dư. Hệ thống sưởi trong xe cũng được bật cao lên một chút.
Trì Dư mỉm cười quay đầu nhìn Trình Ngôn, cô tưởng anh đang tập trung lái xe, sẽ không biết hành động của cô, hóa ra anh thực sự đang quan tâm đến cô.
“Trên thế giới này… em vẫn còn một ngày cuối cùng.”
Trì Dư cười nói, nhưng giọng nói của cô không thể nghe ra là buồn hay vui. Hai tay cô thoát ra khỏi bàn tay rộng của Trình Ngôn, ngược lại nắm chặt tay Trình Ngôn.
“Chúng ta hãy làm điều đó một lần được không?”
“Bíp… Bíp…”
Những chiếc xe phía sau anh không kiên nhẫn bấm còi, lúc này Trình Ngôn mới nhận ra rằng đèn đã chuyển sang màu xanh.
Bàn tay mảnh khảnh của Trình Ngôn rút khỏi lòng bàn tay Trì Dư, anh nắm chặt tay lái, không nói một lời.
Tốc độ xe đang tăng tốc rất nhanh, cho đến trên mu bàn tay lạnh lẽo nổi gân xanh dữ tợn của anh bị che kín bởi một bàn tay lạnh buốt, tốc độ mới chậm rãi trở lại bình thường.
Về đến biệt thự, Trình Ngôn xuống xe, bế Trì Dư bước vào nhà.
Dì Trầm thấy vậy, chưa kịp hỏi thì đã nghe thấy tiếng cửa đóng sầm trên lầu.
Trình Ngôn dùng chân đóng cửa lại, đi đến bên giường, nhẹ nhàng đặt Trì Dư xuống.
Trì Dư nhìn khuôn mặt mịn màng đang cúi xuống nhìn mình, những nụ hôn dồn dập rơi xuống. Dáng vẻ của anh rất vội vàng, đụng vào hàm răng cô, sau đó mút mạnh.
Trì Dư khẽ thút thít kêu đau, áp hai tay mềm nhũn vào ngực anh.
Trình Ngôn nhận ra mình đã quá thô lỗ, động tác của anh bắt đầu trở nên nhẹ nhàng, anh ngậm lấy môi Trì Dư ngậm từng ngụm nhỏ, vừa triền miên vừa nhẹ nhàng cắn môi dưới của cô, đầu lưỡi lướt qua, cánh môi trở nên càng ướt át.
Thỉnh thoảng Trì Dư phát ra tiếng rên, nhưng cũng cau mày vì cơ thể khó chịu. Cuối cùng cô không nhịn được nghiêng đầu hít một hơi thật sâu, Trình Ngôn vì hành động của cô mà hôn lên cằm cô.
Mở đôi mắt vốn đã chứa đầy dục vọng, sau khi xác nhận rằng Trì Dư không quá khó chịu, Trình Ngôn cầm bàn tay mảnh khảnh trên ngực mình đặt ra sau cổ, cúi xuống và tiếp tục hôn cô.
Bắt đầu từ cằm, từ từ hôn lên cổ, xương quai xanh… Bất cứ nơi nào anh hôn qua, Trì Dư đều cảm nhận được sự mát lạnh ẩm ướt.
Tay của Trình Ngôn không lạnh buốt như Trì Dư, lòng bàn tay ấm áp của anh chui vào quần áo của Trì Dư, chạm vào làn da của cô, khiến cô hơi run lên.
Trì Dư chưa bao giờ thân mật với một người như vậy.
Cô đang mặc một chiếc váy, chiếc váy đã được vén từ đùi lên eo, trên nửa thân dưới chỉ còn lại một chiếc quần lót ren màu đen.
Tay Trình Ngôn di chuyển đến lưng Trì Dư, nhẹ nhàng kéo khóa váy của cô xuống, sợ anh vô tình kẹp vào da thịt của cô.
Váy nhanh chóng bị cởi ra hết, ném trên mặt đất, lúc này trên người Trì Dư chỉ còn lại một bộ quần áo lót.
Dưới áo lót, có thể thấy xương sườn rất rõ, có chút dọa người, tất cả đều cho thấy tình trạng thể chất bệnh tật của Trì Dư.
Trình Ngôn ngây người ra, Trì Dư nghĩ rằng anh nhìn thấy cơ thể của cô như thế nên bắt đầu chán, cô chán nản rụt tay lại chặn trước người mình.
“Anh…”
Trình Ngôn cầm lấy cổ tay của Trì Dư, đặt lên đỉnh đầu của cô, sau đó cúi xuống hôn lên từng vùng da thịt trên xương sườn.
Trìu mến như vậy, đau lòng như vậy.
Sau nụ hôn, Trình Ngôn cởi áo ngực của Trì Dư, hai ngọn đồi thấp thấp nổi bật trên cơ thể gầy gò như que củi của cô..
đầu v* màu nhạt bỗng nhiên lộ ra ngoài, tự mình dựng đứng lên thành hai hạt đậu nhỏ màu đỏ.
Nó chưa kịp chuẩn bị gì đã bị anh ngậm trong miệng một cách bất ngờ, dùng chiếc lưỡi ẩm ướt bao trùm lên, Trì Dư không khỏi phát ra âm thanh rên rỉ.
“A… Trình Ngôn…”
đầu v* là điểm mẫn cảm của cô. Trình Ngôn ngậm lấy một bên đầu v*, dùng hai tay nhẹ nhàng vuốt ve eo cô qua lại, thân thể gầy yếu như vậy dường như chỉ cần dùng một chút sức là có thể bẻ gãy.
Hai hạt đậu đỏ thấm ướt đẫm nước bọt của người đàn ông, chúng tỏa ra ánh sáng hơi ẩm dưới ánh nắng chiếu qua rèm cửa.
Trình Ngôn di chuyển lòng bàn tay đến hai bên đùi Trì Dư, nắm lấy hai bên của chiếc quần lót ren đen rồi cởi ra.
Lúc này, toàn thân Trì Dư đã hoàn toàn lộ ra trước mắt Trình Ngôn.
Trình Ngôn đứng thẳng người lên, im lặng thưởng thức một hồi rồi cúi xuống hôn vào nơi giữa rốn và khu tam giác bí ẩn của Trì Dư.
Ngón trỏ lướt trên khe hở bí ẩn, Trì Dư run mạnh lên, sau đó lập tức cảm nhận được có dị vật xâm nhập vào cơ thể mình.
Đó là ngón trỏ của Trình Ngôn.
Ngón trỏ bị thịt mềm bên trong kẹp chặt, ngón cái đè lên hạt châu, xoay nhẹ, nó lập tức trở nên ướt át, không ngờ thân thể cô lại mẫn cảm như vậy. Trình Ngôn từ từ nhét thêm ngón tay thứ hai để mở rộng cho cô.