Khó Có Thể Khống Chế - Nam Yên Bắc Vũ

Chương 15: Hoang đường




Trình Ngôn có đồng hồ sinh học cố định, buổi sáng tám giờ sẽ tự động mở mắt. Người có tính tự chủ rất mạnh, bởi vì Trì Dư mà học được cách nằm ỳ.

Sau khi tỉnh lại, Trình Ngôn ôm Trì Dư ngủ thêm một ít, yên lặng nhẫn nhịn thứ đang có tinh thần phấn chấn dưới thân, chờ nó tự trở lại bình thường.

Anh không nhịn được mà hôn khóe miệng Trì Dư một cái, cánh tay đặt ở bên hông lại siết chặt hơn mấy phần, lòng bàn tay thì thăm dò vào từ vạt áo, vuốt ve qua lại tấm lưng anh yêu thích không buông tay, suýt chút nữa thì cọ xát ra lửa.

“Trì Dư, nên tỉnh lại rồi. Hôm nay còn muốn đi đến tiệm hoa nữa không?” Trình Ngôn dán sát vào lỗ tai Trì Dư thì thầm, không nhịn được mà khẽ cắn lên vành tai cô một cái.

Trì Dư mơ màng mở mắt: “Muốn, em muốn đến tiệm hoa.”

Hai tay cô chống bên người, vô lực ngồi dậy, tình trạng cơ thể càng ngày càng tệ.

Vẫn chưa ngồi vững, đột nhiên trước mắt Trì Dư biến thành màu đen, một đợt mê mang kéo đến, cơ thể cô nặng nề đổ về sau.

“Trì Dư!” Trình Ngôn hoảng hồn.

Sắc mặt Trì Dư trắng bệch, khuôn mặt gầy gò, đôi môi không còn chút màu máu nào. Cô nhắm mắt nằm im ở đó, không hề đáp lại.

Trình Ngôn bắt đầu sinh ra cảm giác sợ hãi với mùi nước khử trùng ở bệnh viện.

Bác sĩ cầm giấy xét nghiệm nói với Trình Ngôn: “Cô Tô bị ung thư phổi giai đoạn cuối, trái tim còn bị suy kiệt.”

Trình Ngôn ngồi xuống cạnh giường, mười ngón tay lạnh buốt đan vào nhau, dùng vẻ mặt ảm đạm mà nhìn người đang nhắm mắt nằm trên giường bệnh.

“Có điều, chuyện khiến chúng tôi cảm thấy kỳ quái chính là cô Tô mới hai mươi tư tuổi, xác suất mắc phải những bệnh này là cực kỳ nhỏ, chúng tôi cứ tưởng chẩn đoán nhầm, thế nhưng xác nhận lại ba lần vẫn là kết quả này.”

Tư thế của Trình Ngôn chuyển thành khoanh hai tay lại, ý đồ che giấu hai tay run rẩy.

“Tôi biết rồi, ra ngoài đi.”

Lúc Trì Dư tỉnh lại chỉ nhìn thấy chị Hoa, không thấy Trình Ngôn đâu.

“Đừng tìm, chỉ có chị. Bạn trai em có việc gấp nên đi trước rồi, sợ em tỉnh lại không thấy ai nên mới gọi chị đến.”

Trì Dư ngồi dậy từ giường bệnh.

Chị Hoa đưa bình giữ nhiệt ra: “Mang canh gà đến cho em đây.”

Trì Dư cười: “Lại là Diệp Từ nấu nhiều à?”

“Không phải, nấu thêm phần cho em.”

“Phần của em?”

Chị Hoa đổ canh gà vào chén: “Quên à? Diệp Từ cũng việc ở bệnh viện này, nó biết chuyện em nằm viện.”

Trì Dư nhận lấy bát, uống một ngụm. Hương vị không khác gì so với lần trước, dễ uống lại không dầu mỡ.

Nhưng hiện tại thứ cô muốn ăn nhất chính là món Trình Ngôn nấu.

“Tại sao lại đột nhiên nhập viện vậy? Chăm sóc cơ thể thật tốt, chị vẫn chờ em đến tiệm để tán gẫu đó.”

Trì Dư cười cười, nhưng cô không thể nào nói ra những lời như “Yên tâm, em nhất định có thể đến tiệm tán gẫu với chị ngay lập tức.”

Cô bê bát canh gà, đổi chủ đề: “Canh gà lần này Diệp Từ có nấu trước cho chị nếm thử không?”

Chị Hoa hừ một tiếng: “Tên nhóc kia chính là một con sói mắt trắng. À, đúng rồi, lúc chị đến đây có gặp được Diệp Từ và cô bé kia.”

Trì Dư siết cái thìa trong tay, nhìn về phía chị Hoa.

“Ài, chị thấy, là tên nhóc nhà chị đơn phương thôi.”

Trì Dư rũ mắt, hơi mím môi lại, cầm thìa trong bát từ từ khuấy đảo.

Sau khi chị Hoa rời đi, Trì Dư đợi rất lâu vẫn chưa chờ được Trình Ngôn, điện thoại cũng không mang theo bên cạnh. Cô không nằm trên giường đợi được nữa mà xuống giường đi nhìn khắp các phòng bệnh.



Cô gặp Tô Giản.

Nói đúng hơn là Trì Dư nhìn thấy Tô Giản và Diệp Từ.

Tô Giản đang cầm theo bình đi lấy nước, lúc quay về thì gặp Diệp Từ. Diệp Từ sợ cô ấy lấy đầy bình nước nặng quá nên giúp cô ấy bê hộ.

Tô Giản cũng nhìn thấy Trì Dư, trong mắt là sự lạnh lùng xa lạ, trong nháy mắt hai người đối diện không biết nói gì.

Diệp Từ giúp Tô Giản cầm bình nước đến phòng bệnh của Triệu Liên xong thì rời đi ngay.

Trì Dư và Tô Giản đi đến cầu thang bộ.

Trong cầu thang tràn ngập mùi khói thuốc, đây là một địa điểm quen thuộc với những ai tuyệt vọng trốn tránh.

Trì Dư nhíu mày, vươn tay bịt mũi, phát ra tiếng nói mơ hồ.

“Mẹ em vẫn tốt chứ?”

Tô Giản tựa đầu vào tường, ngước mắt lên nhìn ngọn đèn chân không, hai mắt đầy ý lạnh.

“Bác sĩ nói khả năng không còn mấy ngày nữa. Có điều vẫn phải cảm ơn chị đã bảo tổng giám đốc Trình trả toàn bộ viện phí cho mẹ tôi.”

Giọng nói lạnh lùng khiến cho người ta không thể nghe ra đây là đang muốn thể hiện sự biết ơn.

“Tô Giản…”

“Ngày đó tôi tin chị, đi đến bãi cát gần biển. Tôi tưởng rằng chị sẽ không còn ác ý với tôi như lúc trước, thế nhưng không ngờ rằng chị giả vờ lâu như vậy vẫn vì muốn cười nhạo tôi. Cũng đúng thôi, từ nhỏ đến lớn chị thích nhất là cướp đi những thứ tôi muốn mà. Tôi thích Trình tổng, vậy nên chị liền để tôi đi đến hiện trường anh ấy tỏ tình với chị…”

“Chị thật sự là “chị gái tốt” của tôi đấy, Tô Trì Dư.”

Trì Dư cúi đầu, trong lòng kinh ngạc, thì ra Tô Giản đã thích Trình Ngôn từ lâu rồi. Nhìn mấy tàn thuốc lẻ tẻ rơi trên nền gạch men, cô áy náy nói: “Thật sự xin lỗi… Lúc ấy chị tưởng là Trình Ngôn thích em.”

“Đến bây giờ, chị cũng không còn sống được bao lâu nữa mà vẫn còn giả vô tội cái gì!”

Trì Dư kinh ngạc đối diện với đôi mắt phẫn nộ kia của Tô Giản.

“Em cũng biết?”

Tô Giản thu lại cánh tay đang để sau lưng, bước từng bước đi đến lối ra cầu thang.

“Diệp Từ vô tình nói cho tôi biết… Sau này chạm mặt ở bệnh viện thì cứ giả vờ như không quen biết đi.”

Sau khi Tô Giản rời đi, Trì Dư đứng trong cầu thang một lúc lâu mới ra ngoài.

Đi đến chỗ ngoặt, cô gặp phải Diệp Từ.

Hai tay Diệp Từ đang bỏ vào túi áo blouse trắng, tựa lưng vào tường. Nhìn dáng vẻ thì đang cố ý đợi cô.

“Trì Dư.”

Trì Dư vịn tường từ từ đi về phía anh ta.

“Bệnh tình của cô tôi đã biết hết rồi.” Diệp Từ gãi đầu, cười khổ một tiếng: “Làm bác sĩ lâu như vậy, tôi cứ tưởng mình đã nhìn quen sống chết, nhưng bây giờ lại đột nhiên không biết nói gì với cô.”

“Trước hết đừng nói thật với chị của anh.” Trì Dư nói.

“Tôi không nói.”

Diệp Từ chuẩn bị lấy từ trong túi ra thứ gì đó, thế nhưng sờ khắp các túi trên dưới người mình cũng không móc ra được cái gì. Anh ta đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, coi như bỏ cuộc, rũ tay xuống hai bên người.

Diệp Từ cười nói: “Hôm qua đồng nghiệp mới kết hôn, chia cho chút kẹo. Vốn dĩ trong túi tôi còn một chiếc muốn đưa cho cô, thế nhưng lúc nãy gặp được Tô Giản, không hiểu sao tôi lại đưa cho cô ấy.”

“Không sao hết, tôi không thích ăn kẹo.”

Trì Dư dần dần mất thể lực, đỡ tường từ từ đi về phòng bệnh cách đây không xa.



Diệp Từ muốn bước lên dìu cô, Trì Dư lại đẩy tay anh ta ra, cười nói: “Tự tôi làm được.”

Diệp Từ dừng chân đứng yên tại chỗ, ánh mắt phức tạp nhìn theo bóng lưng của Trì Dư.

Trì Dư đột nhiên xoay người: “Diệp Từ…”

“Hả?” Đôi mắt Diệp Từ sáng lên.

“Lúc rảnh rỗi thì hãy nấu chút canh gà cho chị của anh uống.”

Cho đến khi Trì Dư bước vào phòng bệnh, Diệp Từ mới loáng thoáng nghe thấy giọng nói của mình.

“Được.”

Trì Dư quay lại phòng bệnh, ngạc nhiên phát hiện ra Trình Ngôn đang chờ cô.

“Trình Ngôn!”

Anh ngồi trên ghế, cửa sổ đằng sau mở toang, ánh mặt trời chiếu trên người anh tỏa ra một tầng ánh sáng. Anh vén tay áo lên, cầm một quyển sách lẳng lặng đọc.

Anh giống như quay lại thành Trình Ngôn kiêu ngạo lạnh lùng, ăn nói có ý tứ kia, vẻ mặt lạnh lùng khiến cho Trì Dư không đoán được tâm trạng của anh.

Không đúng, khi Trình Ngôn phát hiện ra cô không ở phòng bệnh thì nhất định sẽ đi tìm cô chứ không phải là bình chân như vại ngồi đọc sách như vậy.

Quyển sách kia!

“Tổng tài cường thủ hào đoạt”!

Trì Dư dùng hết sức vọt đến trước mặt anh, cướp sách đi.

Dường như Trình Ngôn biết là cô sẽ cướp nên nhẹ nhàng rụt lại, quyển sách liền bị lấy đi, giống như thể vừa rồi anh chỉ đang ra vẻ đọc sách.

Khóe miệng Trì Dư mấp máy nhưng trong lòng lại bối rối không thôi: “Sao anh lại cầm quyển sách vẽ của em? Không ngờ, thứ này nhìn bên ngoài thì giống sách nhưng bên trong vốn dĩ không hề có…”

Tùy ý lật quyển sách ra, mỗi một trang đều đầy ắp chữ.

Tất cả gồm bốn mươi chương và cả hai phiên ngoại, hàng chữ hoàn chỉnh xếp trên mỗi trang giấy viết về chuyện tình yêu giữa Tô Giản và Trình Ngôn.

Trì Dư siết chặt quyển sách, kinh hoàng ngẩng đầu nhìn Trình Ngôn, cười gượng gạo: “À… Thật ra quyển sách này là tiểu thuyết em viết, chỉ viết chơi thôi.”

“Vậy tại sao lại viết tôi và Tô Giản ở bên nhau, còn nhân vật của em lại là một kẻ phá hoại!”

Trì Dư miễn cưỡng vui cười nói: “Chỉ là một quyển tiểu thuyết mà thôi, không cần coi là thật.”

Trình Ngôn từ từ đứng dậy khỏi ghế, giống như thể dùng hết sức lực cả người.

“Tôi chỉ muốn biết, dáng vẻ của em bây giờ là bởi vì tôi thích em, đúng không?”

“Anh… đã biết từ lâu rồi?”

“Đã từng nghi ngờ em không phải là người của thế giới này, nhưng không ngờ rằng là tôi hại em thành ra thế này.”

Trì Dư quay đầu không nhìn Trình Ngôn, con ngươi đảo một vòng, những giọt nước mắt lớn lập tức rơi xuống.

Thấy cô không nói lời nào, Trình Ngôn hiểu rõ.

Anh đột nhiên cười một tiếng: “Vậy mà lại thật sự hoang đường thế này.”

Trình Ngôn hít sâu một hơi, đi qua người Trì Dư.

“Từ giờ trở đi, tôi sẽ không thích em nữa.”

“Rầm!” Của phòng vang lên tiếng đóng lại, rõ ràng là người đàn ông đã rời đi.

Trì Dư ném mạnh quyển sách xuống đất, xúc động sụp đổ không thể làm gì khiến cho cô thương tích đầy mình.