Sáng thứ bảy, Tống Vực phải đến công ty họp, Mục Táp ru rú ở nhà xemphim giết thời gian. Chừng mười giờ, cô vào phòng bếp, mở cửa tủ lạnhtìm đồ ăn, lại thấy bên trong chất đầy nguyên liệu tươi sống. Cô bỗngdưng hứng trí, bèn bắt tay nấu vài món ăn đem đến chỗ Tống Vực.
Vì muốn cân bằng dinh dưỡng hợp lí, Mục Táp nấu hai món mặn và haimón rau dưa, khéo léo đặt trong hộp bento xinh xắn, có khuôn hình là mặt trứng tròn trĩnh. Cô cắt thêm vài lát hoa quả trang trí xung quanh.Thoạt nhìn, hộp cơm đầy đủ màu sắc, kích thích thị giác lẫn vị giác.
Đến công ty của Tống Vực, Mục Táp vừa vặn chạm mặt thư kí Aimee. Lầntrước Tống Vực dẫn cô tới đây, đã giới thiệu Aimee là thư kí riêng củaanh. Cô nhớ kĩ Aimee có dáng người thon thả, làn da màu lúa mạch. Mỗikhi cười rộ lên, ánh mắt cô ấy sẽ cong híp lại, hệt như hình ánh trănglưỡi liềm
Aimee dẫn Mục Táp đến thang máy chuyên dụng, dẫn thẳng tới phòng làmviệc của Tống Vực. Biết mục đích của Mục Táp, Aimee bèn cười nói:“Tốtquá, sếp tổng còn chưa dùng cơm, chắc giờ bụng đã đói meo.”
Phòng làm việc của Tống Vực mở toan cửa, bên trong còn có người khác. Aimee lịch sự gõ gõ cánh cửa, mở miệng: “Sếp ơi! Vợ sếp tới nè.”.
Mấy người bên trong lập tức quay đầu về phía phát ra tiếng nói, chăm chú ngắm nghía ‘vợ sếp’.
Mục Táp liền nhoẻn miệng cười, khẽ gật đầu chào họ.
Trong phòng, ngoài Tống Vực, còn có đôi nam nữ, ba người đang thảoluận chi tiết công việc. Người đàn ông vận trang phục sắc lam nhạt, đầuđội mũ nghiêng, gương mặt nhìn khá non. Người phụ nữ mặc chiếc áo sơ micó họa tiết hình ô vuông, áo khoác màu bạc đặt bên hông, nước da trắngngần, tóc ngắn chấm tai, làm nổi bật hai chiếc khoen lấp lánh. Thoạtnhìn có vẻ lanh lợi và giỏi giang.
“Bà xã của tôi.” Tống Vực mỉm cười nhìn Mục Táp, đoạn giới thiệu cho đôi bên quen biết.
Người đàn ông tên Thượng Minh. Ngu Nhiên là tên người phụ nữ. Một vịlà tổng giám phòng nghiên cứu phát triển, một vị là phó phòng thịtrường.
“Chào chị.” Thượng Minh vươn tay, bắt tay cùng Mục Táp, vui vẻ thốt lời khen,“Chị thật xinh đẹp.”
Ngu Nhiên cũng lịch sự bắt tay với Mục Táp, nói đơn giản hai chữ xinchào. Mục Táp phát hiện bàn tay cô ấy khá nhỏ, khớp xương hơi nhô lên,lòng bàn tay man mát.
“Tôi mang thức ăn tới.” Mục Táp đặt gói thức ăn lên cái bàn cạnh sô pha, hỏi,“Mọi người vẫn chưa xong việc?”
“Nhắc tới tôi liền đói bụng.” Thượng Minh khẽ ưỡn tấm lưng dài, cườitủm tỉm săm soi hộp thức ăn,“Người có gia đình sướng thật. Có người nhớthương chăm bẵm, khiến mấy kẻ FA cô đơn, lẻ bóng như tôi ghen tỵ chếtmất.”
Ngu Nhiên vỗ vỗ bả vai anh ta, nói:“Thôi nào. Đợi lát nữa em mời anh món lẩu cay Tứ Xuyên ở quán đối diện.”
“Ối giời, em đùa đấy hả? Lần này em vô mánh lớn mà keo kiệt thế ư?”
Tống Vực mở ngăn kéo, lấy ra tấm thẻ, đưa Ngu Nhiên:“Hai người tớinhà hàng Cẩm Tú ăn hải sản đi. Đây là tấm thẻ ông chủ nhà hàng tặng tôi, ưu tiên giảm năm mươi phần trăm trong vòng nửa năm. Cứ ăn thoải mái, ăn xong thì bảo họ ghi sổ tên tôi.”
“Vậy chúng em không khách sáo nhé.” Ngu Nhiên hớn hở nhận tấm thẻ.
Bọn họ đi rồi, Mục Táp vừa mở hộp thức ăn, vừa hỏi Tống Vực bọn họ là ai. Vì sao mấy lần trước cô tới công ty mà không gặp.
“Hai người ấy là bạn anh, mới từ thành B trở về, chủ động đến đâythăm anh.” Nói đoạn, Tống Vực đi tới, xắn cao cổ tay áo, tiếp lấy móncanh trên tay Mục Táp, đặt xuống mặt bàn,“Thượng Minh là chuyên giatrong lĩnh vực nghiên cứu phát triển. Đầu óc cậu ấy rất linh hoạt,thường xuyên đề ra những sáng kiến độc đáo, là nhân tài nổi bật tronggiới IT ở thành B. Phạm vi quan hệ xã hội của Ngu Nhiên rất rộng, làmviệc cẩn thận lại khéo léo, rất được lòng khách hàng.”
“Chắc mức lương của họ cao lắm?” Mục Táp tò mò.
“Ở nơi này, lương của họ tuyệt đối xứng đáng với năng lực.” Tống Vựcđáp,“Nhân tài khó cầu. Nếu hai người ấy hoàn thành tốt nhiệm vụ, dù họcó yêu cầu mức lương gấp đôi, anh cũng sẵn lòng.” Dứt lời, anh ngắmnghía các món ăn, mỉm cười nói,“Xanh xanh đỏ đỏ, màu sắc phối khá đẹpmắt.”
Mục Táp dùng đũa gắp miếng thịt đưa tới miệng anh, anh cắn lấy, khen ngon lắm.
“Sao lại đem cơm tới cho anh?” Anh vuốt ve đỉnh đầu cô.
“Ở nhà nhàn rỗi chẳng có việc gì, chợt nhớ hai ngày nghỉ cuối tuần,anh phải ở công ty đẩy nhanh tiến độ công việc. Nên em không đành lòng,liền thử làm một cô vợ thảo.” Mục Táp lại gắp miếng cá nấu chua đút vàomiệng anh.
“Sau này em đừng tốn công chạy tới chạy lui, mệt lắm.”
“Không sao đâu anh. Đón xe tới đây chỉ mất hai mươi phút.”
Hai người dùng cơm xong. Mục Táp giúp Tống Vực mát xa bả vai. LúcTống Vực chập chờn nhắm mắt, di động của anh bỗng đổ chuông. Anh bắtmáy, nói vài câu. Sau khi gác máy, anh nói với Mục Táp mình có việc gấp, phải lập tức đi đến trung tâm triển lãm Hòa Bình. Anh bảo cô ở đây nghỉ ngơi, chờ anh quay lại chở cô về nhà. Nếu cảm thấy buồn chán, cô cứ tới giá sách, tìm vài cuốn giết thời gian.
Mục Táp gật đầu, rồi giúp anh mặc áo khoác, chỉnh sửa caravat trướcngực. Anh cúi đầu nhìn cô, véo yêu đôi má hồng, thanh âm hiện ẩn ýcười:“Nhớ chờ anh về.”
Tống Vực đi rồi, Mục Táp một mình ngồi trong văn phòng. Cô thấy bànlàm việc của anh có chút bừa bộn, muốn thu dọn giúp anh, nhưng ngẫm nghĩ hồi lâu, cô quyết định bỏ qua. Đi đến giá sách, cô kéo cửa kính qua một bên, nhìn thấy bên trong chi chít những cuốn sách chuyên ngành, chẳngnhững không dậy nổi hứng thú mà còn chán chường thêm.
Song, tia sáng nơi khóe mắt cô lướt qua cái hộp sắt đặt trên tầng hai giá sách, hộp sắt hình chữ nhật, thâm màu xám. Cô giơ tay lấy xuống, mở ra liền thấy, bên trong cất giữ những đồ vật khá độc đáo. Nào là huychương của đội bóng Ý, mô hình ô tô bỏ túi, nắp chai bia cổ, bút máy của Sharp, và chiếc đồng hồ mặt hoa mai.
Mục Táp cầm mặt đồng hồ lên ngắm nghía, phát hiện một bên dây bị đứt đoạn. Trong đầu cô loáng thoáng xuất hiện hình ảnh….
Màu nâu sẫm, đường vân cá sấu, và chất liệu hệt như khối dây đồng hồ trong túi áo tây trang Mạc Tử Tuyền tặng cô .
Cô để đồng hồ về chỗ cũ, đóng hộp sắt, đặt lại nguyên vị trí trên tầng hai giá sách.
Kì thực, từ lâu cô đã ngờ ngợ nhận biết, quan hệ giữa Tống Vực và Mạc Tử Tuyền không đơn giản chỉ là chị dâu – em chồng như mọi người vẫnthấy. Cô là phụ nữ, có trực giác và sự nhạy bén đặc trưng của phái yếu,đặc biệt trên phương diện tình cảm. Ngày bà Tống xuất viện, lúc cô bắtgặp đôi tay Mạc Tử Tuyền lả lướt trên vai áo Tống Vực, cặp mắt chị takhi ấy…nhìn anh đăm đắm, lập lòe tia nhu tình khó nén. Khoảnh khắc ấy,Mục Táp đã thông suốt hết thảy.
Vì sao ánh mắt Mạc Tử Tuyền nhen nhóm tia chán ghét khi nhìn cô. Vìcớ gì ở trước mặt mọi người, Tống Vực luôn đối xử lạnh nhạt với chị ta,thậm chí không buồn liếc nhìn chị ta một cái. Tại sao trong hôn lễ, MạcTử Tuyền vốn thanh tao, đài các lại bất ngờ xảy ra xung đột với Trịnhcông tử. Nguyên nhân sâu xa khi chị ta khen ngợi Tống Vực ưu tú hơnngười anh Tống hạo, và ánh mắt thờ ơ, lãnh cảm của chị ta lúc chụp ảnhcùng Tống Hạo…. Tất cả đã có lời giải đáp.
Giữa hai người ấy ít nhiều từng dính đến quan hệ tình cảm rắc rối, và ắt hẳn tan rã chẳng mấy vui vẻ, nên dẫn tới kết cục gượng gạo của hômnay.
Mục Táp rũ rèm mi cong, hai tay khoanh trước ngực, cố bình tĩnh suy xét mọi chuyện.
Con người ta khi trưởng thành, mấy ai chưa từng dính dáng đến chuyệntình cảm? Ngay cả cô cũng từng yêu đơn phương Cảnh Chí Sâm suốt ngần ấynăm đấy thôi. Dẫu tình cũ có sâu đậm bao nhiêu, thì chung quy vẫn chỉ là quá khứ. Cho dù là vợ, cô cũng không nên đi đào bới, xới móc tình sửtrước kia của chồng. Huống hồ, với hiểu biết của bản thân, cô đoan chắc, nếu anh muốn, anh sẽ có cách ém nhẹm chuyện này. Anh có thừa khả năngvà sự quyết đoán để làm việc đấy. Dù cô cố công tìm hiểu, cũng mãi không bao giờ biết được sự thật.
Bức bách là một việc làm cực kì vô nghĩa. Nếu đối phương đã khôngmuốn nói, mà bạn cứ gắng sức cạy miệng người ta, thì quả thật quá đỗinhàm chán. Huống chi, hôn nhân của cô và Tống Vực, nào phải xây dựngtrên nền móng tình cảm. Nói trắng ra, bên nhà cô cần tiền, bên nhà anhcần một người phụ nữ môn đăng hộ đối. Ở tình hống hợp lí, cả hai bắt tay hợp tác, đôi bên cùng có lợi.
Cuộc hôn nhân này đặt nặng lợi ích riêng tư, mất hút cái gọi là tìnhyêu. Vậy thì cô có tư cách gì để thắc mắc, tị hiềm tình cảm ngày xưa của anh.
Không bằng bỏ qua quá khứ, nghĩ thoáng về hiện tại và tương lai. Chodù hai người ấy từng dây dưa, từng có một thời e ấp tình nồng, nhưng bây giờ mọi việc đã chấm dứt, ván đã đóng thuyền. Bọn họ phải chấp nhận yên phận với mối quan hệ chị dâu em chồng, cả đời đều không thay đổi.
*****
Lúc lái xe về nhà, Tống Vực hỏi Mục Táp: ” Vừa nãy em có đọc sách không?”.
Mục Táp nhún vai, luồn tay gối sau đầu, trả lời:“Toàn là sách tựnhiên khô khan, em lại mù tịt về IT. Nhìn một cái liền đau cả đầu.”
“Anh nhớ trong đấy, có hai cuốn truyện tranh hài, em không tìm được à?” Tống Vực chậm rãi bẻ tay lái.
“Không có.” Mục Táp nhủ thầm, em không tìm được truyện tranh, nhưng lại phát hiện bí mật của anh.
Trên đường, Tống Vực nhận điện thoại của bà Tống. Bà nói nhớ hai vợchồng anh, bảo ngày mai hai người về Tống gia dùng cơm. Mạc Tử Tuyềnđích thân xuống bếp, nấu bữa cơm gia đình ấm cúng.
Tống Vực nhàn nhạt nói tiếng vâng.
Mục Táp hạ kính cửa xuống, nghiêng đầu ngắm cảnh phố thị đông đúc.
“Gió lớn lắm đấy. Đừng để bị cảm lạnh.” Anh dịu dàng dặn dò cô, vươn tay xoa nhẹ sau gáy cô.
“Ngày mai chúng ta cùng về nhà mẹ hả anh?” Mục Táp hỏi.
“Sao vậy? Em bận việc gì à?”
Nghĩ đến Mạc Tử Tuyền, trong lòng Mục Táp có chút không thoải mái,nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ tự nhiên, cười nói: “Dạ không. Chúng ta cũngnên về thăm mẹ.”
++++
Chạng vạng ngày hôm sau, Tống Vực chở Mục Táp về Tống gia. Trongphòng khách, bà Tống đang ngồi trên sô pha cắm hoa. Mạc Tử Tuyền còn lúi húi sau bếp, nên dì giúp việc bê trà nóng và điểm tâm lên.
“Tử Tuyền đã lục tục trong bếp từ hai giờ chiều.” Bà Tống thả bônghoa trong tay, cười nói,“Tối nay hai vợ chồng con có lộc ăn đấy nhé.”
Tống Vực lặng thinh không nói, Mục Táp chỉ nở nụ cười trừ.
Một mình Mạc Tử Tuyền loay loay trong bếp, nhưng nấu đầy một bàn thức ăn ngon, bao gồm rau xào, canh hầm, đồ nguội và món tráng miệng. Mónnào cũng chú trọng hương vị và cách thức bày biện, nhìn qua như thể tácphẩm nghệ thuật.
Lúc dùng cơm, bà Tống luôn miệng kể những chuyện lí thú về mấy chị em bạn già của mình. Mục Táp chăm chú nghe bà kể chuyện. Mạc Tử Tuyền tỉmỉ gắp thức ăn vào bát bà. Còn Tống Vực tập trung chuyên môn ăn uống,thần sắc bình thường.
Sau khi dùng cơm xong, dì giúp việc dọn dẹp bàn ăn, Mạc Tử Tuyền vôbếp pha trà. Mục Táp vào theo, hỏi ” Chị dâu, có việc gì để em giúpkhông?”.
Mạc Tử Tuyền lắc đầu, bàn tay mịn màng cầm chiếc thìa cà phê múc tràvào ấm:“Không cần đâu. Coi vậy chứ trình tự pha trà phức tạp lắm. Emchưa học qua, chỉ sợ hơi khó.”
“Chị dâu tài ghê á. Cái gì cũng biết, làm gì cũng giỏi. Em thua xa lắc xa lơ.” Mục Táp nói đùa .
“Em đừng nói thế. Mỗi người đều có sở trường riêng biệt.” Mạc TửTuyền ngoái đầu, nhìn Mục Táp bằng ánh mắt thâm sâu khó lường, tươi cười thỏa đáng,“Biết đâu thứ em giỏi, lại là sở đoản của chị.”
Mục Táp ngẫm nghĩ rồi nói:“À quên, chị dâu này, cái áo khoác lầntrước chị tặng em đấy. Trong túi áo, em thấy có cái này.” Nói đoạn, côxòe lòng bàn tay trái, mặt trên là khối dây đồng hồ bị đứt ,“Em thấychất liệu rất tốt, hình như làm bằng da cao cấp. Sợ là đồ chị dâu đểtrong túi rồi quên mất, nên không dám tùy tiện vứt bỏ.”
Tầm mắt Mạc Tử Tuyền dừng trên lòng bàn tay Mục Táp hồi lâu, lát saumới cong cong khóe miệng:“Cái này đúng là của chị, dây đồng hồ này đãcũ. Chính chị cũng quên béng đã nhét nó vào túi áo, đoản quá đi mất.”
“Vậy em đương nhiên trả lại chị.” Mục Táp giao qua.
Mạc Tử Tuyền nhận lấy, ngón tay ve vuốt đường vân cá sấu, ánh mắttrong veo lia khắp khuôn mặt Mục Táp, ý cười không suy suyển:“Em cóchuyện cần nói riêng với chị hả?”
“Không ạ.” Mục Táp mỉm cười,“Em vào đây vì muốn phụ giúp chị thôi.”
“Chị tự làm được mà.” Mạc Tử Tuyền đáp,“Chị làm mấy việc này hằngngày, đã sớm thành thói quen, nên không thấy mệt nhọc hay vất vả gì hết. Em cứ ra ngoài, trò chuyện với mẹ đi.”
Mục Táp “Vâng” một tiếng, rồi xoay người ra ngoài.
Lúc dùng trà, hưng phấn của bà Tống vẫn không suy giảm, bà kể chuyệnmột người bạn của bà vừa mới có hai thằng cháu sinh đôi, vừa trắng lạivừa mềm, nhìn y như cục bột nhỏ. Lúc đi đầy tháng hai đứa, bà cảm thấyrất thích chúng, nên nhận làm cháu nuôi.
Bà kể câu chuyện này là có hàm ý sâu xa.
Tống Vực đặt tay trái lên đùi, miệng cười tao nhã. Nghe bà Tống kểxong, anh liền đáp: “Đúng nhỉ! Trong nhà có đứa con nít sẽ náo nhiệt hơn nhiều.”
Mạc Tử Tuyền nghe vậy, đặt tách trà trong tay xuống bàn, tiếp saudùng khăn giấy lau sạch khóe miệng, vẻ mặt tự nhiên, không biểu cảm.
Song, Mục Táp lại nhìn thấy hai đầu chân mày của chị ta khẽ nhíu.
Bà Tống hào hứng nói: “Đúng đấy đúng đấy! Tụi con còn trẻ nên khôngbiết đâu. Người già chỉ có duy nhất thú vui là được ôm cháu chơi đùa.Ngày trước, mẹ không cảm nhận được hết niềm vui sướng ấy. Nhưng khi tựtay bồng bế mấy đứa bé, trái tim như tan chảy, chân chính nếm vị hạnhphúc.”
“Mẹ ơi, mẹ đừng gấp gáp quá. Chúng con kết hôn chưa được bao lâu mà.” Tống Vực khuyên: “Trước tiên, mẹ cần tịnh dưỡng sức khỏe cho tốt. Bằngkhông sau này, mẹ chỉ có thể ngồi một chỗ ôm cháu thôi.”
Bà Tống cười híp cả mắt, gật đầu lia lịa.
Đến tám giờ rưỡi, Tống Vực và Mục Táp xin phép ra về. Trước khi đi,Mạc Tử Tuyền thân thiết nắm tay Mục Táp, cười khách khí, nói: “Táp Táp,hai vợ chồng em nhớ thường xuyên về đây chơi nhé. Mẹ rất vui vẻ khi thấy hai em về. ”
Mục Táp gật đầu, bình tĩnh nói:“Vâng, chúng em sẽ thường xuyên về thăm mẹ và chị.”
Hai vợ chồng Tống Vực đi rồi, Mạc Tử Tuyền liền dìu dỡ bà Tống vềphòng, chăm sóc bà nghỉ ngơi. Chờ bà say giấc, chị ta mới rời phòng, tay nâng làn váy trở lại phòng mình.
Chị ta lẳng lặng ngồi bên mép gường khá lâu, tiếp sau cầm di động, bấm một dãy số.
“Lí Hằng, là tôi, Mạc Tử Tuyền đây. Anh hãy giúp tôi điều tra mộtngười.” Mạc Tử Tuyền trấn tĩnh thốt từng chữ rõ ràng,“Tôi cần toàn bộ tư liệu, càng chi tiết càng tốt. Bao gồm bối cảnh gia đình, lí lịch côngviệc, quan hệ xã giao, tình trạng sức khỏe, những sự kiện đáng chú ýtrong quá khứ. Tóm lại, tôi muốn biết tường tận về con người đó.”
Mạc Tử Tuyền vừa nói vừa đứng dậy, chậm chạp đi tới cửa sổ. Nhữngngón tay thanh mảnh vén lên tầm màn che cửa:“Cô ta tên Mục Táp, là vợTống Vực. Tôi muốn anh hành động thật kín kẽ và chuyên nghiệp. Đặc biệtlưu ý theo dõi cô ta có tiếp xúc mờ ám với người khác phái hay không.Nhớ phải cẩn thận, đừng để bị phát hiện.”