Khó Chơi

Chương 72: Hôn em




Ngại tay Cận Thủy Lan bị thương, mọi người không cho cô uống rượu, Kỷ Tử Bạc thật đúng là đi gọi hai ly sữa bò, nhân viên phục vụ tò mò nhìn về phía bàn của các nàng, Kỷ Tử Bạc khụ một tiếng: "Có trẻ nhỏ."

Còn chỉ mới ba tuổi.

Nhân viên phục vụ không hỏi nhiều, cho cô hai ly sữa bò, Cận Thủy Lan nhấp một ngụm, ngọt đến tận trái tim, Lục Chẩm Thu uống rượu trái cây, màu trắng nhạt, có hương đào, Kỷ Tử Bạc nói: "Tôi thích nhất loại này, chính là độ cồn hơi cao."

So với rượu trái cây khác độ cao gấp đôi, tác dụng chậm cũng lớn, bình thường cô chỉ khi cùng bạn bè đến mới dám gọi loại rượu này, một mình đến sợ say không ai quản.

Bạch Miêu nói: "Nói về có đối tượng không phải chuyện khó."

"Không dễ dàng vậy đâu." Kỷ Tử Bạc nhấp một ngụm rượu đào: "Nếu thật sự dễ dàng tìm đối tượng như vậy, bây giờ tôi muốn bán sỉ một người cho các cậu."

Bạch Miêu quay đầu: "Cậu uống nhiều quá rồi!"

Kỷ Tử Bạc đá cẳng chân cô: "Cậu mới uống nhiều."

Hoa Lạc thấy hai người như vậy liền hỏi: "Kỷ lão sư và Bạch lão sư quen nhau từ khi nào?"

Kỷ Tử Bạc và Bạch Miêu nghiêm túc suy nghĩ, nhao nhao lắc đầu: "Rất lâu rồi."

"Không nhớ được."

Chỉ nhớ hai người cũng bởi vì kịch truyền thanh mà kết duyên, ban đầu quen biết Bạch Miêu, Kỷ Tử Bạc nói: "Tôi thật sự cho rằng cậu ấy viết cốt truyện dũng mãnh như vậy, hẳn là bản thân nói rất nhiều."

Kết quả thì sao, so với bây giờ còn đáng sợ hơn, lần đầu tiên giao tiếp là gọi video, cô hỏi Bạch Miêu vài vấn đề, Bạch Miêu sững sờ nửa ngày, hiện tại hồi tưởng lại liền buồn cười, Tiểu Ngư gật đầu: "Tôi cũng cho rằng Bạch lão sư nói rất nhiều."

"Bạch lão sư đúng thật là nói rất nhiều." Hoa Lạc nói thầm, bình thường cô và Bạch Miêu gọi video, giọng nói liền mạch, có đôi khi liên tiếp mấy giờ đồng hồ, tuy rằng Bạch Miêu nói không nhiều lắm, nhưng vẫn có thể tán gẫu.

Tiểu Ngư cười hắc hắc: "Bạch lão sư đối với cậu đương nhiên là nói nhiều rồi, đúng rồi Bạch lão sư, con mèo kia cô có mua về không?"

"Không có." Bạch Miêu nói: "Gần đây trời trở lạnh, tôi không phải rất biết cách chăm sóc, chờ đến khi trời ấm một chút tôi lại đi nhìn xem."

"Trời lạnh không dễ dàng chăm sóc." Hoa Lạc gật đầu, nhìn về phía Lục Chẩm Thu: "Còn cậu thì sao, Mao Mao làm sao bây giờ?"

Lục Chẩm Thu đang uống rượu thì bị gọi tên, nàng buông ly xuống nói: "Tôi cùng Tề tiểu thư đã hẹn xong thời gian đưa qua rồi."

"Thật sự đưa qua sao?" Hoa Lạc luyến tiếc: "Mao Mao thật đáng thương."

Lục Chẩm Thu:...

Kỷ Tử Bạc hỏi: "Đưa đi đâu?"

Hoa Lạc nói: "Cửa hàng thú cưng, cuối năm Thu Thu sẽ đi họp thường niên của người dẫn chương trình, không thể mang theo chó."

"A, vậy tại sao không để cho Cận lão sư chăm sóc?" Kỷ Tử Bạc nói: "Đưa đến cửa hàng thú cưng, rất bất tiện."

Lục Chẩm Thu còn chưa mở miệng, Hoa Lạc nói: "Đúng vậy, nhờ Cận lão sư đi!"

Tiểu Ngư gật đầu: "Tôi cảm thấy cũng có lý."

Bạch Miêu tiếp lời: "Tôi tán thành."

Lục Chẩm Thu:...

Bốn tầm mắt nhìn qua, Lục Chẩm Thu cắn môi nhìn về phía Cận Thủy Lan, trước mặt Cận Thủy Lan đặt hai ly sữa bò, một ly uống hơn phân nửa, ngón tay cô nắm lấy mép ly, đèn thủy tinh trên đỉnh đầu chiếu vào sườn mặt của cô, đường nét xinh đẹp rõ ràng, mặt mày thâm thúy tinh anh, Lục Chẩm Thu nói: "Nhưng Cận lão sư hiện tại đang bị thương."

Tựa hồ có thể tìm được lý do duy nhất, Lục Chẩm Thu tự thuyết phục bản thân: "Bị thương, không chăm sóc được."

"Vậy..." Kỷ Tử Bạc còn muốn nói chuyện, Cận Thủy Lan đã đá mũi chân cô, cô liền ngậm miệng, Tiểu Ngư ôm Lục Chẩm Thu: "Vậy đưa đến cửa hàng thú cưng, ngày khác tôi cùng cậu đưa đi."

Lục Chẩm Thu gật đầu, bưng ly rượu trước mặt lên, uống một ngụm lớn.

Mấy người nói chuyện phiếm, từ quán bar yên tĩnh không có ai đến ngồi đầy người, bảy tám giờ chính là thời gian cao điểm, không khí trong quán bar cũng hơi khác so với sự ấm áp lúc đầu, một sàn nhảy rất lớn xuất hiện, rất nhiều bóng dáng ở bên trong nhảy múa, Hoa Lạc đứng lên nói với Tiểu Ngư: "Nhảy một bài không?"

Tiểu Ngư đẩy cô: "Cậu đi hẹn Bạch lão sư đi."

Bạch Miêu nhìn thấy nhiều người như vậy liền nhíu mày, lại nhìn về phía Hoa Lạc, mày nhíu càng chặt, Hoa Lạc không miễn cưỡng, túm lấy Tiểu Ngư đứng dậy, hai người lẻn vào trong sàn nhảy, Tiểu Ngư dáng người tốt, kỹ thuật nhảy không tệ, vừa đi vào liền biểu diễn một đoạn, những người khác đứng bên cạnh cô huýt sáo, Tiểu Ngư không coi ai ra gì kéo Hoa Lạc nhảy một đoạn múa đôi, Kỷ Tử Bạc cũng thường xuyên đến quán bar, không sợ sân khấu, bị Tiểu Ngư và Hoa Lạc kéo vào, ba người đứng ở trong sàn nhảy, ba người ngồi bên ngoài sàn nhảy.

Cận Thủy Lan hỏi Bạch Miêu: "Không ra nhảy sao?"

Bạch Miêu lắc đầu, Cận Thủy Lan lại nói: "Vậy chúng ta đi không?"

Lục Chẩm Thu nhìn tay phải của Cận Thủy Lan duỗi tới, nàng tò mò: "Cận lão sư cũng biết khiêu vũ sao?"

"Cũng không tệ lắm." Cận Thủy Lan nói: "Em nhân nhượng một chút."

Lục Chẩm Thu uống mấy ly rượu đào, sau đó mạnh mẽ đi lên, đầu óc choáng váng, đi phía sau Cận Thủy Lan bước vào trong sàn nhảy, bên trong người quá nhiều, có người khiêu vũ, có người tự mình lắc lư, có người nhún nhảy lắc đầu không biết đang nhảy cái gì.

Cận Thủy Lan nắm Lục Chẩm Thu, hai người mặt đối mặt tựa vào nhau, hương đào trên người Lục Chẩm Thu nồng đậm, răng môi tràn đầy hương thơm, lòng bàn tay của Cận Thủy Lan toát ra mồ hôi, Lục Chẩm Thu hỏi: "Cận lão sư rất nóng sao?"

"Ừm." Cận Thủy Lan rũ mắt nhìn đôi môi mỏng của nàng nói: "Có quá nhiều người."

Xác thật nhiều, các nàng bị chen chúc cùng một chỗ, bên cạnh còn có hai nam sinh điên cuồng lắc lư, Cận Thủy Lan sợ có người đụng phải nàng, quay người lại, chính mình đưa lưng về phía những người đó, Lục Chẩm Thu giương mắt nhìn Cận Thủy Lan mặt mày thanh tú, gần ngay trước mắt.

Ánh đèn lúc sáng lúc tối, đôi tay các nàng nắm chặt lấy nhau, thân thể dựa sát vào nhau, ngẫu nhiên Cận Thủy Lan mềm mại chạm vào cánh tay nàng, Lục Chẩm Thu chỉ cảm thấy da thịt bị đụng phải nóng bừng, ngọn lửa cháy đến tận đáy lòng, dấy lên ngọn lửa không tên, những ngọn lửa này làm nàng đỏ mặt, đôi mắt sáng đến kinh người.

"Thu Thu." Cận Thủy Lan cúi đầu, ghé vào tai nàng đột nhiên kêu một tiếng, Lục Chẩm Thu nghi hoặc trả lời cô: "Hửm?"

Âm cuối giơ lên, từ màng tai xuyên thấu đến đầu quả tim, thân thể Cận Thủy Lan khẽ run, cô càng dùng sức nắm chặt hai tay của Lục Chẩm Thu, đột nhiên đưa tay ôm lấy nàng, hung hăng kéo nàng vào trong lòng ngực.

Cái ôm này đến quá đột ngột, Lục Chẩm Thu không kịp đề phòng, eo nàng bị người ôm chặt, nửa người trên nghiêng về phía trước, mềm nhũn cùng Cận Thủy Lan kề sát vào nhau, cúi đầu, môi chạm vào cổ của Cận Thủy Lan, xúc cảm mềm mại ấm áp, làm Lục Chẩm Thu ngây ngẩn cả người.

Cận Thủy Lan còn đang ôm nàng, cằm tựa vào vai của Lục Chẩm Thu, trong quán bar nóng bức, Lục Chẩm Thu lại uống nhiều rượu như vậy, áo khoác đã sớm cởi ra, hiện tại chỉ mặc một chiếc áo dệt kim màu xám đậm, cổ chữ V, cổ áo mở ra cũng không lớn, nhưng hơi thở thuộc về Cận Thủy Lan vẫn không lỗ hổng chui vào, một chút thẩm thấu vào quần áo mỏng manh, giống như ngọn lửa đốt cháy thân thể cùng máu của Lục Chẩm Thu.

Nàng đột nhiên cảm thấy rất nóng, miệng lưỡi khô đắng.

Cận Thủy Lan ôm nàng vài phút, một bài kết thúc, mới thoáng buông ra, quay đầu nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Lục Chẩm Thu, cô nói: "Say rồi sao?"

Lục Chẩm Thu có chút ngượng ngùng: "Hình như vậy."

Hiện tại đầu óc choáng váng, đứng không ổn định, Lục Chẩm Thu cũng không cậy mạnh, nàng nói: "Tôi muốn ngồi xuống."

"Đi ra ngoài hóng gió không?" Cận Thủy Lan nói: "Hóng gió một chút sẽ thoải mái hơn."

Lục Chẩm Thu ừm một tiếng, muốn trực tiếp đi ra ngoài, Cận Thủy Lan giữ chặt cổ tay nàng, hơi dùng lực, thân thể Lục Chẩm Thu bị kéo vào trong lòng ngực cô, đôi môi mềm mại dán qua vành tai của Cận Thủy Lan, Cận Thủy Lan khắc chế thân thể bắt đầu khô nóng, hít sâu, hít sâu, cuối cùng dắt nàng trở lại vị trí mặc quần áo.

Ngoại trừ Bạch Miêu, ba người còn lại đã đi qua sàn nhảy khác chơi tiếp, Cận Thủy Lan cùng Bạch Miêu nói một tiếng liền xách theo quần áo của Lục Chẩm Thu, Lục Chẩm Thu vừa định tiếp nhận, Cận Thủy Lan liền đưa tay cho nàng mặc quần áo vào, cuối cùng hai người mặt đối mặt, Lục Chẩm Thu nhìn Cận Thủy Lan nửa khom lưng xuống giúp nàng mặc áo khoác, Lục Chẩm Thu rũ mắt nhìn thấy vòng xoáy đỉnh tóc của Cận Thủy Lan, lúc sáng lúc tối.

Bàn tay giấu trong tay áo của nàng từ từ nắm chặt, nhỏ giọng kêu lên: "Cận lão sư."

Âm thanh bị âm nhạc thật lớn bao phủ, Lục Chẩm Thu không biết Cận Thủy Lan có nghe được hay không, nàng chỉ nhìn thấy Cận Thủy Lan ngửa đầu nhìn nàng một cái, Lục Chẩm Thu cắn môi, Cận Thủy Lan đã kéo khóa xong, Cận Thủy Lan nói: "Đi thôi."

Bên ngoài cùng thời điểm mới tới cũng có chút bất đồng, vài người say rượu dựa vào đèn đường, có người xem điện thoại, có người gọi điện thoại, tựa hồ thúc giục người bên kia điện thoại nhanh chóng đến đây, còn có mấy đôi tình nhân trẻ không coi ai ra gì hôn môi, đi ngang qua thậm chí có thể nghe được tiếng ưm ưm yếu ớt, khuôn mặt của Lục Chẩm Thu ngày càng đỏ lên, Cận Thủy Lan nói: "Trước đi mua chút thuốc giải rượu, sáng mai em thức dậy có thể sẽ đau đầu."

Lục Chẩm Thu gật đầu, cũng cảm thấy tác dụng chậm sau khi uống rượu này có chút lớn, lần trước nàng uống say hình như là thời điểm tốt nghiệp, dù sao cũng đã lâu, hiện tại không hẳn say, chính là bước chân có chút lâng lâng, thân thể rất nóng.

Cận Thủy Lan dẫn nàng rẽ vào tiệm thuốc, sau khi cầm thuốc giải rượu và nước ấm, Lục Chẩm Thu uống xong, tuyết đã ngừng rơi, nhưng trên mặt đường vẫn còn tuyết đọng lại, một tầng trắng xoá, Cận Thủy Lan nói: "Lên xem một chút không?"

Lục Chẩm Thu nghe không hiểu: "Nơi nào?"

Cận Thủy Lan dẫn nàng lên sân thượng quán bar, giải thích: "Có lần Tử Bạc uống quá nhiều, chúng tôi liền trèo lên đây."

Sân thượng rất lớn, còn có một ít bàn ghế dựa, đoán chừng là bỏ hoang không dùng, cũ nát không đồng nhất, bông tuyết dừng ở mặt trên, phủ một tầng bạch quang, dưới lầu ồn ào náo nhiệt, nơi này ngược lại yên tĩnh, Cận Thủy Lan hỏi nàng: "Có lạnh không?"

Lục Chẩm Thu lắc đầu, hít một hơi, khí lạnh ào ào chui vào trong cơ thể, cuối cùng cũng không còn nóng nữa, nàng đi về phía trước hai bước đến mép sân thượng, có lan can bằng thép không gỉ, tay Lục Chẩm Thu đặt trên lan can, quay đầu nói: "Cận lão sư, cảnh sắc nơi này cũng không tệ lắm."

Cận Thủy Lan nhìn khuôn mặt nàng ửng hồng, đáy mắt có ánh sáng, đèn đường chiếu lên sườn mặt nàng, đường nét sáng tối đan xen, mái tóc theo gió nhảy múa, phiêu diêu trên không trung, Lục Chẩm Thu tùy ý hất tóc, mùi hương nhàn nhạt ập tới, Cận Thủy Lan đi qua, giống như tay nàng, đặt ở lan can, hai người vai kề vai, cánh tay dựa vào nhau, Cận Thủy Lan nói: "Cảnh sắc quả thật không tệ."

Cô ngửa đầu: "Ánh trăng cũng thật tuyệt."

Lục Chẩm Thu cũng ngẩng đầu nhìn: "Cận lão sư, đêm nay không có trăng."

Cận Thủy Lan trầm mặc hai giây nói: "Vậy có thể do tôi say rượu, nhìn lầm rồi."

Lục Chẩm Thu nghi hoặc: "Cô không có uống rượu."

Cận Thủy Lan nhịn không được trả lời nàng: "Không phải em uống say sao?"

Lục Chẩm Thu: "Cũng không say đến vậy..."

Cận Thủy Lan chen vào nói: "Dù vậy tôi vẫn đang say."

Lục Chẩm Thu bật cười: "Sao cô lại say?"

"Tôi..." Cận Thủy Lan buồn bực, quay đầu, dưới ánh đèn đường, mặt mày Lục Chẩm Thu tươi cười trong trẻo, môi hồng răng trắng, cô nhìn về phía đôi môi mỏng của Lục Chẩm Thu nói: "Rất muốn hôn em."

*****

Lục Chẩm Thu: Chị muốn hôn em sao?

Cận Thủy Lan: Muốn.

Lục Chẩm Thu: Ngẫm lại cũng không tệ.

Cận Thủy Lan:......