Ăn trưa xong Cận Thủy Lan lại giúp Lục Chẩm Thu bôi thuốc lần nữa, Lục Chẩm Thu học thủ pháp của cô ấn ở nơi đã tiêu sưng, vừa ấn vừa cúi đầu nghiêm túc hỏi: "Như vậy sao?"
Cận Thủy Lan rũ mắt xuống, ngón tay Lục Chẩm Thu tinh tế thon dài, vừa mới dán vào tay cô mềm mại, ấm áp, cô gật đầu: "Ừm, là như vậy, còn phải đi một vòng vào trong."
Lục Chẩm Thu học theo lời cô nói đi vào trong, không cẩn thận dùng sức quá mạnh, nàng a một tiếng, nhíu mày, Cận Thủy Lan nói: "Vẫn là để tôi làm cho."
Cô kéo tay Lục Chẩm Thu ra nói: "Còn hai ngày nữa là đến buổi biểu diễn, cô cũng đừng tự ấn mình càng thêm nghiêm trọng."
Một câu phá hỏng lời Lục Chẩm Thu muốn nói mình có thể làm được, nàng im lặng, cúi đầu: "Cảm ơn."
Không đầu không đuôi nói một câu như vậy, Cận Thủy Lan dừng lại hai giây, động tác càng thêm mềm nhẹ, ánh mắt bình tĩnh liếc nhìn Lục Chẩm Thu, nói: "Không có gì."
Cô kéo chân Lục Chẩm Thu đặt lên đùi mình, bôi thuốc xong bắt đầu xoa bóp, Lục Chẩm Thu nửa nằm sấp bên cạnh, cổ tay lót thành gối ôm, Cận Thủy Lan thấy nàng nhàm chán bật TV lên, lựa một bộ hài kịch vui vẻ, Lục Chẩm Thu đã xem nó từ rất lâu rồi, nội dung về hai nữ chủ kinh doanh một cửa hàng bánh ngọt, vì muốn kéo khách làm rất nhiều chuyện buồn cười, Lục Chẩm Thu xem đến bật cười, lại theo bản năng nhìn Cận Thủy Lan, thấy cô cúi đầu nghiêm túc ấn mắt cá chân, hơi rũ mắt, lông mi nồng đậm, hơi cong, chân núi thâm thúy, chóp mũi thanh tú, đôi môi mỏng, đôi mắt kia bình tĩnh nhìn chân mình, Lục Chẩm Thu cuộn tròn đầu ngón chân, vành tai đỏ bừng.
Trong phòng khách chỉ có tiếng cười nói vui vẻ phát ra từ TV, phương pháp biểu đạt hài hước độc đáo của mỹ kịch, Cận Thủy Lan tuy rằng không ngẩng đầu lên, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ cười khẽ, Lục Chẩm Thu tò mò hỏi: "Cận lão sư, cô không cần xem phụ đề sao?"
Cận Thủy Lan nghiêng đầu: "Ừm, cũng hiểu một chút."
Lục Chẩm Thu cảm thán: "Thật lợi hại."
Trình độ tiếng anh của nàng đã sớm trả lại cho giáo viên, không xem phụ đề nghe một câu phải mất nửa ngày, Cận Thủy Lan lại không có bối rối.
Cận Thủy Lan liếc nhìn nàng một cái, mỉm cười, không nói chuyện.
Lục Chẩm Thu bị cô nhìn có chút ngượng ngùng, quay đầu nghiêm túc xem TV, Mao Mao chen tới, ngồi bên cạnh cô, bị Lục Chẩm Thu đưa tay ôm lấy, Cận Thủy Lan nhìn thấy hành động của nàng liền nhìn Mao Mao vài lần, Lục Chẩm Thu nói: "Được chưa, Cận lão sư?"
"Ấn thêm một chút nữa." Cận Thủy Lan nói: "Sẽ mau khỏi."
Lục Chẩm Thu ừm một tiếng, ngón tay ấm áp của Cận Thủy Lan dán lên mắt cá chân.
Cận Thủy Lan đặc biệt chú trọng lực đạo, không nhẹ không nặng, một chút cũng không có cảm giác đau đớn, Lục Chẩm Thu ôm Mao Mao bị ấn đến mơ màng sắp ngủ, âm thanh TV không biết từ lúc nào đã nhỏ đi, càng giống như nhạc nền thôi miên, Lục Chẩm Thu mí mắt đặt cùng một chỗ, nằm sấp trên gối ôm ngủ thiếp đi.
Chờ Cận Thủy Lan ngẩng đầu, hô hấp của Lục Chẩm Thu đã vững vàng lâu dài, Mao Mao kề sát vào đầu Lục Chẩm Thu hít thở, thấy Cận Thủy Lan nhìn qua, nó đứng dậy đi đến bên cạnh Cận Thủy Lan, Cận Thủy Lan sờ sờ nó, dán thuốc mỡ lên cho Lục Chẩm Thu, bình thuốc đặt ở trên sô pha, lại từ phòng sách cầm chăn mỏng đắp lên người Lục Chẩm Thu.
Lục Chẩm Thu mơ thấy một giấc mơ, thời điểm còn rất nhỏ, ba nàng lại đến nhà náo loạn, cùng mẹ nàng cãi nhau đòi tiền, nàng trốn trong phòng không dám ra ngoài, ba mẹ cãi nhau âm thanh chói tai lại bén nhọn, nàng liều mạng che lại lỗ tai, bỗng nhiên có một cái ôm, mẹ nàng đi vào ôm lấy nàng, vừa khóc vừa an ủi nàng: "Không sợ, Thu Thu không sợ, không sợ, mẹ không cãi nhau nữa, mẹ mang Thu Thu đi, chúng ta chuyển nhà."
"Mẹ......" Lục Chẩm Thu âm thanh tinh tế, nhẹ nhàng, Cận Thủy Lan đang đắp chăn cho nàng liền dừng một chút, rũ mắt nhìn thấy Lục Chẩm Thu đang nhắm chặt mắt, cau mày, ngón tay cô điểm lên trán Lục Chẩm Thu, cuối cùng chậm rãi thu trở về.
Lục Chẩm Thu được mẹ ôm vào trong lòng cảm thấy an tâm, Cận Thủy Lan nhìn nàng khép chăn quấn vào trong ngực, trái tim giống như bị kim đâm, đột nhiên chua xót.
Mới quen biết chỉ cảm thấy nàng là một người rất tốt đẹp, càng hiểu biết, càng đau lòng.
Cận Thủy Lan cái gì cũng không làm, chỉ dựa vào gối ôm của Lục Chẩm Thu, nghiêng đầu tựa lên cánh tay, ánh mắt xẹt qua ngũ quan của Lục Chẩm Thu, cái trán trắng nõn, hai mắt nhắm chặt, hàng mi dài cong vút, da thịt trắng sứ, người trước mặt, hô hấp đều lộ ra sự ấm áp làm cho người an tâm.
Chút đau lòng kia mỗi lần cùng Lục Chẩm Thu đối diện, đều làm cô tim đập dồn dập.
Cho dù Lục Chẩm Thu đang ngủ, cũng đủ để cho cô tim đập thình thịnh.
Ngoài cửa sổ, gió đang gào thét từng mảnh bông tuyết, thổi tới bên bệ cửa sổ, hóa thành dòng nước chảy xuống, trong phòng máy sưởi đầy đủ, TV mở ra, âm thanh nền rất thấp, kèm theo tiếng cười thỉnh thoảng, Mao Mao cũng nằm ở dưới sô pha của Lục Chẩm Thu, một hồi ngửa đầu nhìn xem Lục Chẩm Thu, một hồi nhìn xem Cận Thủy Lan.
Lục Chẩm Thu bị chuông điện thoại đánh thức, nàng từ trong mộng cả kinh, ngồi dậy, đã lâu không mơ thấy mẹ nàng, cho nên tỉnh lại còn có chút mờ mịt, Mao Mao tri kỷ đứng lên, liếm liếm tay nàng đang rũ trên sô pha, Lục Chẩm Thu hoàn hồn, mới có một chút cảm giác chân thật, nàng vỗ đầu Mao Mao, cầm điện thoại từ trên bàn trà, là Hoa Lạc gọi tới, muốn hỏi nàng chọn quà gì cho Cận Thủy Lan, Lục Chẩm Thu mới vừa tỉnh ngủ đầu óc còn mơ hồ, suy nghĩ vài giây: "Đều được, tôi đi rửa mặt xong lại nói."
Nàng nói xong chuẩn bị đứng dậy, nghiêng đầu nhìn thấy Cận Thủy Lan đang nằm sấp trên sô pha.
Động tác của Lục Chẩm Thu dừng lại, đầu dây bên kia Hoa Lạc nói: "Cậu đang ngủ à? Vậy tôi sẽ gọi lại cho cậu sau."
Nói xong cúp điện thoại, Lục Chẩm Thu buông điện thoại xuống nhìn khuôn mặt đang ngủ của Cận Thủy Lan, rất quen thuộc, dưới mí mắt có quầng thâm nhàn nhạt, phỏng chừng hai đêm nay đều không ngủ ngon, trên tay cô còn có mùi vị thuốc mỡ, trong lòng Lục Chẩm Thu nổi lên cảm giác phức tạp, vừa mở mắt ra là có thể nhìn thấy người, lần trước hình như là ở nhà, nàng quyết định dọn ra ngoài, một mình khóc đến ngủ quên, tỉnh lại nhìn thấy mẹ nàng đang ngồi ở bên giường hỏi: "Đồ đạc đã thu dọn xong hết chưa?"
Nàng nói: "Xong hết rồi."
Nhưng thời điểm cuối cùng rời đi, cái gì cũng không mang theo.
Tâm tình lúc đó, cùng hiện tại, có điểm khác nhau, khi đó đau đến hít thở không thông, hiện tại trong lòng tràn đầy ấm áp, Lục Chẩm Thu đứng bên cạnh Cận Thủy Lan, nàng kêu: "Cận lão sư?"
Cận Thủy Lan không có phản ứng, hô hấp vững vàng.
Lục Chẩm Thu không có cách, đành phải cố gắng ôm lấy cô đang ngủ trên sô pha, nhưng nàng đánh giá cao sức lực của mình, không thoải mái như lúc Cận Thủy Lan ôm nàng, nàng thử một chút ôm ngang hông Cận Thủy Lan, đứng dậy cũng đều quá sức, trực tiếp ngã ngồi xuống bên cạnh Cận Thủy Lan, hai tay Cận Thủy Lan còn treo trên cổ nàng, cửa không có báo động mở ra, truyền đến âm thanh nói chuyện phiếm, Lục Chẩm Thu kinh ngạc nhìn qua, nhìn thấy một đôi nam nữ đi vào.
Trung niên, tầm 50 tuổi, hẳn là ba mẹ của Cận Thủy Lan.
Cận Duy và Hà Kim Mai không ngờ mở cửa ra liền nhìn thấy hai người trên sô pha đang ôm nhau, Hà Kim Mai sửng sốt một chút, bị Cận Duy bên cạnh đẩy ra ngoài, bà hoàn hồn: "A, chuyện là, chúng ta đến xem, các con....."
Lục Chẩm Thu còn chưa mở miệng, bên tai truyền đến âm thanh khàn khàn: "Sao hai người lại tới đây?"
Là Cận Thủy Lan tỉnh lại.
Lục Chẩm Thu quay đầu, nhìn thấy thần sắc mơ mơ màng màng của Cận Thủy Lan vội vàng dời hai tay cô ra khỏi cổ, sau đó đứng thẳng người, ngoan ngoãn chào hỏi: "Xin chào chú và dì."
"A, xin chào." Hà Kim Mai nhìn Cận Duy, hai vợ chồng già còn đứng ở cửa, Cận Thủy Lan nói: "Tại sao không vào."
Hà Kim Mai đều ngốc đến choáng váng, lúc này mới phản ứng lại, cùng Cận Duy đi vào, đóng cửa lại, trên tay còn xách theo rất nhiều đồ ăn, bà liếc nhìn về hướng Lục Chẩm Thu, lúc trước chỉ nghe nói Cận Thủy Lan có đối tượng, nói là mới không bao lâu, bà tin tưởng Cận Thủy Lan, bởi vì Cận Thủy Lan cơ hồ không biết nói dối, lúc trước thừa nhận thích phụ nữ cũng thẳng thắn nói cho bọn họ biết, không giấu diếm, cho nên cô nói có đối tượng, bọn họ suy nghĩ hai ngày cũng là tiếp nhận, cũng xác thật muốn gặp đối tượng, cho nên mới không ngừng vó ngựa trở về.
Ai biết được, các nàng ở cùng một chỗ?
Tiến độ này so với bọn họ tưởng tượng nhanh hơn rất nhiều, Cận Thủy Lan là bọn họ từ nhỏ nhìn lớn lên, tính cách thế nào bà còn không rõ sao, luôn luôn tĩnh lặng, hơn nữa không dễ dàng thổ lộ tình cảm, nhiều năm như vậy, nghe cô nói bạn bè ít ỏi mấy người, đột nhiên nhảy ra một người bạn gái đã khó tin được, hiện tại còn sống chung?
Xem ra thật sự giống như cô nói, thích đến không nhịn được.
Hà Kim Mai và Cận Duy liếc nhau một cái, hai người đi qua, Cận Duy buông thức ăn trên tay xuống nói: "Mẹ lo lắng con ăn không ngon, vừa mới từ siêu thị mua, muốn làm cho con bữa tối."
Cận Thủy Lan ngay từ đầu công tác liền làm việc và nghỉ ngơi không quy luật, bình thường một ngày liền hai bữa cơm, khi nào đói bụng thì ăn, may mắn có một dạ dày sắt thép, thân thể vẫn luôn không tệ, bất quá mẹ cô luôn lo lắng cô ăn không ngon, mỗi lần trở về đều phải tới đây nấu cơm cho cô.
Cận Thủy Lan gật đầu, nhìn về phía thức ăn trên tay ba cô nói: "Quá nhiều."
"Không nhiều không nhiều." Mẹ cô cười: "Hai người ăn vừa vặn, lát nữa mẹ làm cho hai đứa, ăn không hết có thể bỏ tủ lạnh, ngày mai hâm nóng một cái là có thể ăn được."
Sau khi nói xong, bà nhìn thấy Mao Mao, nghi hoặc nói: "Con nuôi chó?"
Cận Thủy Lan nói: "Là Thu Thu nuôi."
Lục Chẩm Thu ngượng ngùng đứng thẳng, Hà Kim Mai nhìn nàng, kêu: "Lục, Lục tiểu thư?"
"Dì gọi tên con đi." Lục Chẩm Thu nói, Hà Kim Mai gật đầu: "Vậy dì gọi con là Thu Thu nhé? Dì thấy Lan Lan chính là gọi con như vậy."
Lục Chẩm Thu bị sặc, nàng nghẹn lại ho khan, một khuôn mặt đỏ lên, dưới tầm mắt ba người, nàng gật đầu: "Được ạ."
"Thu Thu, dì không biết con ở đây, cũng không biết con thích ăn gì, lát nữa muốn ăn cái gì cùng dì nói, dì xuống dưới lầu mua."
Lục Chẩm Thu vội vàng xua tay: "Không cần đâu dì, con sẽ nấu cơm, buổi tối để con làm đi."
"Vậy sao được." Hà Kim Mai quở trách Cận Thủy Lan: "Cũng không biết học một chút, từng ngày trôi qua ở nhà, cái gì cũng không biết làm."
Cận Thủy Lan cúi đầu, không nói gì.
Lục Chẩm Thu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng của Cận Thủy Lan bị nói đến tự bế, trong ấn tượng, đều là Cận Thủy Lan nói người khác, khí định thần nhàn như vậy, thường xuyên nói Kỷ Tử Bạc hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại một bộ biểu tình không thể làm gì được.
Phong thuỷ thay phiên luân chuyển, cũng sẽ đến lượt cô.
Đại khái ánh mắt Lục Chẩm Thu quá sáng chói, Cận Thủy Lan hắng giọng nói: "Trước khi tới cũng không gọi điện thoại cho con."
"Chúng ta cũng không biết......" Hà Kim Mai nói: "Còn không phải đều là tại con, cái gì cũng không nói với chúng ta."
Từ nhỏ tính tình đã buồn bực muốn chết, sớm nói để cho bọn họ có tâm lý chuẩn bị thật tốt, hiện tại lỗ mãng hấp tấp, cũng không biết có dọa đến Lục Chẩm Thu hay không.
Cận Duy gật đầu: "Đúng vậy, hai con ở cùng một chỗ thế nào cũng không nói với chúng ta một tiếng."
Lục Chẩm Thu nhìn về phía Cận Thủy Lan, dò hỏi cô làm sao bây giờ, chính mình là thuê phòng ở không sai, nhưng lúc trước nàng đã đáp ứng hỗ trợ Cận Thủy Lan, tránh nói nhiều sai nhiều, cho nên đến bây giờ nàng cũng chưa mở miệng.
Cận Thủy Lan phát hiện tầm mắt của nàng kêu: "Mẹ......"
Chuông điện thoại của Hà Kim Mai vang lên, bà nói: "Đợi lát nữa, mẹ tiếp điện thoại đã."
Cận Duy nói: "Ba đem đồ ăn để tủ lạnh."
Cận Thủy Lan cùng Lục Chẩm Thu ở trong phòng khách, Hà Kim Mai tiếp điện thoại nói: "Alo, tôi đến chỗ Lan Lan rồi, Lan Lan sao? Đang ở nhà, buổi tối cùng nhau ăn cơm? Phỏng chừng không được."
Bà nhìn Lục Chẩm Thu, cười nói: "Nó có việc, muốn ở bên bạn gái."
*****
Cận Thủy Lan: Mẹ, bọn con còn chưa ở cùng nhau đâu.
Hà Kim Mai: Vì cái gì không ở cùng nhau? Con thật sự không được?
Cận Thủy Lan:......