Khó Chơi

Chương 57: Trật chân




Sáu người cùng nhau lên thang máy, hai đôi tình nhân bên cạnh em em anh anh, không chút nào kiêng kị người khác, Lục Chẩm Thu đứng về phía sau, Cận Thủy Lan bị một đôi chen chúc ép đến bên cạnh nàng, cũng chỉ có bốn tầng lầu, chớp mắt sẽ đến, Lục Chẩm Thu nín thở đếm ngược, đinh một tiếng cửa thang máy mở ra, nàng hoãn lại khẩu khí, hai đôi tình nhân xuống thang máy, rẽ vào phòng bên cạnh, Lục Chẩm Thu dẫn Cận Thủy Lan đi vào trong.

Khách sạn này rất lớn, một tầng gần bảy tám phòng riêng, các nàng là ở tận cùng bên trong, Cận Thủy Lan ở trên hành lang vỗ vỗ quần áo, hỏi Lục Chẩm Thu: "Nhìn có loạn không?"

Lục Chẩm Thu nghiêng đầu nhìn cô, áo gió màu nâu nhẹ nhàng che qua đùi, bên trong là áo len màu nâu cùng quần jeans thon gọn, một đôi giày thể thao thoải mái, thân hình mảnh khảnh, bình thường một chiếc áo gió như vậy cần phải đi một đôi giày cao gót, cô lại không cần, khí thế mười phần.

"Không loạn." Lục Chẩm Thu nói xong giương mắt lên, không biết có phải do Cận Thủy Lan vừa mới họp xong hay không, ở nhà hoặc ở lều, cô luôn thích dùng bút bi hoặc tùy tiện dùng một cái kẹp để quấn tóc, thực tự nhiên thoải mái, hiện tại tóc lại được quấn chặt, tóc mái cũng được vén gọn lên, dán ở sau vành tai, so với ngày thường trang điểm càng thêm tinh xảo.

Ngũ quan càng sáng sủa rõ ràng, ánh mắt thâm thúy, ánh đèn hành lang chiết xạ vào, đồng tử lập loè màu sắc xinh đẹp, Lục Chẩm Thu hỏi: "Cận lão sư, cô mang áp tròng sao?"

Cận Thủy Lan cười: "Không có, làm sao vậy?"

Lục Chẩm Thu lắc đầu, hồi thần nói: "Không có việc gì."

Hai người tiếp tục đi vào trong, khi đi ngang qua phòng bên cạnh, cửa mở ra, Lục Chẩm Thu đi thẳng tới, phía sau là Cận Thủy Lan, bên trong có người nhìn thấy các nàng ai ai kêu: "Là Cận lão sư!"

"Cận lão sư tới rồi?"

"Cận lão sư không phải đi tham gia đại hội tác giả sao?"

"Cận lão sư mặc áo gió kia nhìn thật đẹp!"

Đường Nghênh Hạ theo bản năng nhìn sang bên cạnh, Cận Thủy Lan đi ngang qua cửa, lưu lại một bóng lưng, tay cô ta nắm chặt cái ly, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch.

Sao cô lại tới đây? Không phải nói không tham gia bữa liên hoan này sao? Đường Nghênh Hạ mặt lạnh, không nói một lời, Lộc Ngôn ngồi kế bên do dự có nên đi phòng bên cạnh hay không, cô ta vẫn muốn tranh thủ cơ hội bộ kịch truyền thanh tiếp theo của Cận Thủy Lan, cũng muốn đi lộ mặt, nhưng Lục Chẩm Thu ở đây, cô ta thật sự không muốn nhìn thấy Lục Chẩm Thu.

Đang do dự, Dư Ôn tiến vào, có người hỏi: "Ôn Ôn, nhìn thấy Cận lão sư không?"

Dư Ôn kinh ngạc: "Cận lão sư? Ở đâu?"

"Cách vách." Người nói chỉ vào phòng bên cạnh: "Đợi lát nữa chúng ta đi uống một ly?"

Dư Ôn nhìn Đường Nghênh Hạ, suy nghĩ hai giây: "Mọi người đi đi."

Cô ta nói xong ngồi bên cạnh Đường Nghênh Hạ, những người khác vẻ mặt ái muội cười, nhỏ giọng thảo luận.

Một bức tường, ngăn cách hai phòng riêng, bên Kỷ Tử Bạc đã bắt đầu ăn cơm, khó có được thu âm toàn bộ kết thúc, Kỷ Tử Bạc cũng không để cho bọn họ khắc chế, tận tình ăn uống, bia mở mấy lon, rượu vang cũng mở hai chai, Cận Thủy Lan được kính rượu nhiều nhất, nhưng cô uống rất ít, ngược lại Lục Chẩm Thu thành thật, người khác làm nàng cũng làm, Cận Thủy Lan nhìn cách uống này của nàng dở khóc dở cười.

"Say chưa?" Cận Thủy Lan hỏi, Lục Chẩm Thu lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Tửu lượng của tôi khá tốt."

Cắn chữ rõ ràng, nhìn khá tốt.

Cận Thủy Lan nghiêng đầu, hai má Lục Chẩm Thu ửng đỏ, đáy mắt thủy quang nhộn nhạo, không có dấu hiệu quá say, tửu lượng so với tưởng tượng của cô tốt hơn một chút, Cận Thủy Lan yên lặng rót cho Lục Chẩm Thu một chén trà đặc, nói: "Uống một chút đi."

Lục Chẩm Thu nhấp một ngụm, cả khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại, nói: "Đắng chết đi được."

Cận Thủy Lan nói: "Đương nhiên, thuốc đắng dã tật, đắng mới có hiệu quả."

Lục Chẩm Thu ừm một tiếng, ngoan ngoãn uống hơn phân nửa ly.

Cả người đều thanh tỉnh.

Kỷ Tử Bạc bọn họ đang chơi trò chơi, lại là nói thật hay mạo hiểm, thật sự là trò trăm lần chơi không chán trên bàn rượu, Kỷ Tử Bạc kéo Lục Chẩm Thu và Cận Thủy Lan cùng chơi, tất cả mọi người ồn ào, hận không thể mỗi lần bình đều chuyển đến trên người Cận Thủy Lan.

Thế nhưng Cận Thủy Lan vận khí tốt, liên tiếp nhiều lần cũng không bị chuyển tới, còn nghe không ít bí mật, Kỷ Tử Bạc thậm chí còn bắt đầu nói về mối tình đầu, cô ồn ào muốn cùng Cận Thủy Lan đổi vị trí, Cận Thủy Lan gật đầu đồng ý, vừa đổi, bình liền chuyển tới cô.

"Quyển sách nào của Cận lão sư là kiếm được nhiều tiền nhất......"

"Cận lão sư thưởng thức tác giả nào nhất......"

"Cận lão sư thích quyển sách nào của mình nhất......"

"Để cho tôi hỏi!" Một đám mồm năm miệng mười, có một giọng nói đè ép bọn họ, diễn viên phối âm ngồi đối diện Cận Thủy Lan đứng dậy, đè qua cái bàn hỏi: "Cận lão sư đã trải qua mấy mối tình?"

Trên bàn có ba giây yên tĩnh, tiếp theo náo loạn, Lục Chẩm Thu nhìn về phía Cận Thủy Lan, cô bị người ta tấn công, bên cạnh đều là đám người ồn ào, mọi người uống nhiều rượu, cảm xúc so với ngày thường càng tăng vọt, Cận Thủy Lan nhìn mắt mọi người, bình tĩnh mở miệng: "Không có."

Hai chữ đơn giản, phảng phất như sấm sét nổ tung, Kỷ Tử Bạc không nhịn được cười phốc một tiếng.

"Thì ra nghe đồn Cận lão sư goá bụa, là thật."

Diễn viên phối âm không nhịn được, lại hỏi: "Có yêu thích người nào không?"

Lục Chẩm Thu không hiểu sao giật mình, giống như bị điểm danh, nàng theo bản năng nhìn về phía Cận Thủy Lan, vừa vặn Cận Thủy Lan cũng nhìn qua, hai người ánh mắt chạm vào nhau, Cận Thủy Lan nói: "Đây là vấn đề thứ hai."

Trên bàn cơm một mảnh thổn thức, cầu xin Cận Thủy Lan lại chơi một lần, Cận Thủy Lan trầm mặc không lên tiếng, còn chưa nói gì, người ở phòng bên cạnh đã tới đây mời rượu.

Lục Chẩm Thu không có ý kiến gì với các lão sư phối âm cách vách, chỉ cần không nhìn thấy Đường Nghênh Hạ và Dư Ôn thì tốt, bất quá đề tài liền tới rồi.

"Buổi ký tặng của Hạ Thần thế nào?"

"Không phải rất tốt."

"Gần đây tuyết rơi nhiều, người đi rất ít, fans ruột cũng không có mấy người."

Lục Chẩm Thu yên lặng uống một ly trà, nghe bọn họ nói chuyện phiếm.

Cận Thủy Lan ngồi bên cạnh nàng, đột nhiên tiến lại gần nhỏ giọng hỏi: "Cô mấy giờ trở về?"

Lục Chẩm Thu nhìn điện thoại, Cận Thủy Lan nói: "Đổi điện thoại rồi sao?"

"Ừm." Lục Chẩm Thu gật đầu: "Vừa mới đổi."

Cận Thủy Lan nhìn chiếc điện thoại cùng mình tặng giống nhau, giương mắt nhìn Lục Chẩm Thu hai giây, nói: "Dùng như thế nào? Thuận tay không?"

Lục Chẩm Thu nói: "Khá tốt."

Cận Thủy Lan cúi đầu: "Vậy lần sau tôi cũng dùng loại này."

Lục Chẩm Thu trầm mặc, không trả lời.

Đối diện diễn viên phối âm còn không buông tha vấn đề vừa rồi, muốn lôi kéo Cận Thủy Lan chơi một ván, cách vách cũng có người tới, hứng thú càng cao, Cận Thủy Lan bồi bọn họ lại chơi hai ván, Lục Chẩm Thu uống trà quá nhiều, muốn đi vệ sinh, vòng qua mọi người ra khỏi phòng.

Lầu bốn chỉ có ba phòng riêng là đèn sáng, một vị trí dựa vào cửa thang máy, hai phòng còn lại là nơi của các nàng, phòng vệ sinh ở phía bên phải thang máy, đối diện là một phòng riêng khác, Lục Chẩm Thu từ hành lang đi ngang qua, Đường Nghênh Hạ buông ly rượu xuống, nói với Lộc Ngôn: "Cận lão sư ở cách vách, cô không đi xem sao? Nghe nói cô ấy đang tìm cô trong bộ kịch truyền thanh tiếp theo."

Lộc Ngôn quay đầu nhìn Đường Nghênh Hạ, nhất thời không rõ cô ta nói thật hay là nói dối, ở lều thời gian dài như vậy, cô ít nhiều cũng phát hiện đường Nghênh Hạ đối với Cận Thủy Lan có địch ý, nhưng cô lại không có ý định đứng chung một chiến tuyến với Đường Nghênh Hạ, về mặt tình cảm, cô có thể hỗ trợ làm khó Lục Chẩm Thu, bởi vì Lục Chẩm Thu là bạn tốt của Tiểu Ngư, cô hỗ trợ chèn ép là thuận tiện, nhưng sự nghiệp thì bất đồng, cô cũng không nghĩ vì Đường Nghênh Hạ mà đắc tội với Cận Thủy Lan, hiện tại nghe được cô ta nói như vậy, Lộc Ngôn lập tức thuận theo sườn núi đi xuống, cười nói: "Vậy để tôi đi xem."

Đường Nghênh Hạ gật đầu, lại rót một ly rượu vang đỏ, buồn bực uống hết, nhìn Lộc Ngôn đi về phía phòng riêng bên cạnh, cô ta nhìn mắt Dư Ôn, Dư Ôn đang bị nhà đầu tư đoàn phim cuốn lấy, cô ta nói: "Chị đi vệ sinh một lát."

Dư Ôn hỏi: "Muốn em đi cùng với chị không?"

Đường Nghênh Hạ lắc đầu: "Không cần, em giúp chị trông túi một lát."

Dư Ôn gật đầu, Đường Nghênh Hạ rời khỏi phòng riêng.

Lục Chẩm Thu đi vệ sinh xong đứng trước gương, không khỏi hồi tưởng lại vừa rồi chơi trò chơi, Cận Thủy Lan liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó nàng lắc đầu, cảm thấy chính mình uống quá nhiều.

Nàng cong lưng hứng nước hất lên mặt, nước lạnh kích thích thần kinh của nàng, tức khắc tỉnh rượu hơn rất nhiều, Lục Chẩm Thu kéo khăn giấy lau khô nước trên mặt, mới vừa mở cửa đã bị người nắm chặt cổ tay, nàng nhíu mày, nhìn về phía Đường Nghênh Hạ.

"Cô làm gì vậy?" Lục Chẩm Thu không dám tin nhìn cô ta lôi kéo mình, Đường Nghênh Hạ tựa hồ uống quá nhiều, cả người đầy mùi rượu, Lục Chẩm Thu rút tay về, Đường Nghênh Hạ càng dùng sức túm lấy, Lục Chẩm Thu kêu: "Đường Nghênh Hạ, có phải cô nhận nhầm người hay không?"

Đem nàng trở thành Dư Ôn sao?

Lục Chẩm Thu nhíu chặt mày.

Đường Nghênh Hạ kêu: "Thu Thu."

Lục Chẩm Thu ngước mắt lên, Đường Nghênh Hạ vẻ mặt say rượu, ở bên nhau hai năm, hình như nàng chỉ có một lần bắt gặp Đường Nghênh Hạ uống say, vẫn là ở trong video, Đường Nghênh Hạ liên tục gọi nàng: "Thu Thu, Thu Thu, chị rất thích em."

Khi đó cô ta vừa bán ra bộ bản quyền đầu tiên, nàng dỗ dành Đường Nghênh Hạ đến nửa đêm, nội tâm cũng là cao hứng.

Hiện tại hoàn toàn tương phản, nàng dùng sức hất tay Đường Nghênh Hạ ra, Đường Nghênh Hạ lại gắt gao nắm chặt, Lục Chẩm Thu không nhịn được hỏi: "Đường Nghênh Hạ! Cô rốt cuộc muốn làm gì?"

Đường Nghênh Hạ nhìn về phía nàng đôi mắt đỏ lên, cô ta nói: "Thu Thu, chị rất nhớ em."

Lục Chẩm Thu cắn răng: "Tôi không muốn gặp cô."

Nàng nói xong dùng sức đẩy một cái, Đường Nghênh Hạ uống say khí lực so với bình thường còn lớn hơn, lại là liều mạng túm lấy, nàng bị lực phản công lui về phía sau hai bước, mắt cá chân bị trật, đau đến mồ hôi lạnh toát ra tới, trên hành lang dần dần có âm thanh tới gần, còn có tiếng nói chuyện.

"Cận lão sư tính tình cư nhiên thật tốt, tôi vừa rồi cùng cô ấy nói chuyện xém bị hù chết!"

"Tôi cũng vậy, nữ thần của tôi thật sự rất xinh đẹp! Tôi yêu cô ấy!"

Lục Chẩm Thu nghe ra được đây là người của đoàn làm phim Đường Nghênh Hạ, nàng vịn tường đứng dậy, không tin Đường Nghênh Hạ sẽ động tay động chân với nàng dưới mí mắt của người khác, nhưng nàng nghĩ sai rồi.

Đường Nghênh Hạ mắt thấy hai người ngoài kia tới gần, nghe âm thanh càng ngày càng rõ ràng, cô ta không hề nghĩ ngợi kéo cổ tay của Lục Chẩm Thu, trực tiếp đẩy Lục Chẩm Thu vào lối thoát hiểm bên cạnh!

Lục Chẩm Thu vốn đã trật chân, không ngờ cô ta lại làm như vậy, bị lôi theo nước mắt trong nháy mắt bật ra, còn chưa lên tiếng lại bị đẩy vào hành lang đen nhánh, ba chữ nhỏ lối thoát hiểm màu xanh lục đang sáng lên.

Sợ hãi bị người nhìn thấy còn dám tìm nàng?

Lục Chẩm Thu tức cười, thời điểm Đường Nghênh Hạ tới gần liền một trận buồn nôn, nàng đẩy mạnh Đường Nghênh Hạ ra, quay đầu kéo cửa, một cổ tay từ khe hở vươn vào, chuẩn xác lướt qua bên tai nàng, bắt lấy cánh tay của Đường Nghênh Hạ ở phía sau.

Đường Nghênh Hạ cả kinh, nhìn thấy Cận Thủy Lan đẩy cửa đi vào!

Cận Thủy Lan che khuất ánh sáng, bóng tối rơi xuống trên người Lục Chẩm Thu, nhưng Lục Chẩm Thu lại cảm thấy an toàn, đôi mắt nàng bởi vì chân đau mà đỏ lên, giọng nói thấp hơn bình thường một chút: "Sao cô lại tới đây?"

"Cô vẫn chưa trở về, nên tôi đi tìm." Cô nói xong nhìn về phía Đường Nghênh Hạ, lòng bàn tay siết chặt cổ tay của cô ta, toàn bộ cánh tay Đường Nghênh Hạ tê rần, chân đều mềm nhũn.

Cận Thủy Lan hỏi: "Tại sao cô ta lại ở đây?"

Lục Chẩm Thu nói: "Cô ta uống quá nhiều."

Nàng nói xong cúi đầu đi ra ngoài, mắt cá chân tê rần, nghiêng người dựa vào tường, Cận Thủy Lan vươn tay đỡ nàng, nhìn Đường Nghênh Hạ, hỏi nàng: "Chân bị sao vậy?"

Lục Chẩm Thu nói: "Vừa rồi, tôi......"

Cận Thủy Lan không đợi nàng nói xong khom lưng bế nàng lên, Lục Chẩm Thu ngạc nhiên, những lời còn lại ngậm ở đầu lưỡi, ánh mắt nhìn đến cằm của Cận Thủy Lan, nàng hấp tấp dời mắt.