Trong vòng nửa tiếng đồng hồ, Hoa Lạc đã bị hai chữ chia tay này tẩy não, và cũng là lần đầu tiên cô ấy biết được trên đời có nhiều ca khúc chia tay như vậy. Đi quá một nửa đường, cô ấy nhịn không được, nặn ra một nụ cười gượng gạo: "Cô Cận, danh sách bài hát của cô thật đặc biệt."
Cận Thủy Lan nghiêng đầu, giải thích: "Dạo này, tôi đang viết mấy cảnh chia tay, có hơi bế tắc, nghe nhạc để tìm cảm hứng."
Haiz -- khó trách.
Hoa Lạc có sự đồng cảm sâu sắc, cô ấy đã từng viết về nữ chính mở nhà hàng bán đồ ăn sáng, liên tục đến ngồi ở nhà hàng kế bên suốt nửa tháng, chủ nhà hàng kia còn nghĩ rằng cô ấy muốn tới để học lỏm kỹ thuật, thiếu chút nữa đem cô ấy liệt kê vào danh sách đen, cấm tiến vào nhà hàng.
Hoa Lạc gật đầu thật mạnh: "Cô Cận vất vả nhiều rồi!"
Cận Thủy Lan đưa mắt nhìn Lục Chẩm Thu, nhàn nhạt đáp: "Không vất vả."
Cô ấy nói xong lại hỏi: "Các cô không thích mấy bài này sao? Có thể đổi."
Hoa Lạc vừa định mở miệng, Lục Chẩm Thu nói: "Không cần đổi, rất dễ nghe."
Cô cũng đã nói như thế, thì tất nhiên Hoa Lạc cũng phải phụ họa theo: "Thật sự rất dễ nghe."
Cận Thủy Lan khẽ gật đầu, tiếp tục chuyên tâm vào việc lái xe. Bên trong xe không bật điều hòa, không gian có hơi bí bách, Lục Chẩm Thu mở cửa sổ xe ra, gió lành lạnh nhẹ thổi vào.
Mùi hương như có như không thấp thoáng vờn quanh chóp mũi của Cận Thủy Lan, tay cầm vô lăng của cô ấy chảy ra một lớp mồ hôi, cô ấy vuốt nhẹ, trong chốc lát, lại để ở bên môi, nhẹ ho khan một tiếng.
Xe chuyển hướng, rẽ hướng đi vào một khu nhà ở.
Lục Chẩm Thu quay đầu nhìn, bên trong khu nhà bao phủ bởi một màu xanh, rất đẹp. Liếc mắt nhìn qua một cái, không phải đỏ mà chính là xanh, làm người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái, cũng rất sạch sẽ, hoàn cảnh rất tốt, Hoa Lạc hỏi: "Cô Cận, chính là nơi này sao?"
Cận Thủy Lan đậu xe vào trong hầm để xe, rồi nói với Lục Chẩm Thu: "Chính là nơi này. Tới rồi đó."
Chẳn hẳn, nơi này không rẻ một chút nào.
Trong lòng Lục Chẩm Thu âm thầm tính toán, trước kia Hoa Lạc đã nói qua việc thuê nhà cho cô, hai phòng ở và một phòng khách, chín mươi mét vuông. Vốn dĩ là cô muốn thuê một căn chung cư độc thân, nhưng tất cả chủ nhà đều không cho phép nuôi chó, vậy nên mới tìm phòng ở khác. Mà một phòng ngủ, một khách quá hiếm, chỉ có thể đi tìm theo hướng hai phòng ngủ, và một phòng khách.
Chính là tiền thuê hơi đắt một chút.
Lục Chẩm Thu mím môi, liếc mắt nhìn sang Cận Thủy Lan, tưởng tượng xem lát nữa nói đến tiền thuê nhà, thì nên ép giá như thế nào... Cận Thủy Lan có thể tiếp nhận chuyện giá cả hay không? Có lẽ sẽ trực tiếp nói thẳng một câu không cho cô thuê nữa phải không? Không phải là không có khả năng đó. Tính tình của Cận Thủy Lan không được tốt, người trong ngành đều biết đến chuyện này, cũng không tính là bí mật.
Tại sao lại không trực tiếp thuê hết nhỉ? Nơi này có không gian xanh cực kỳ tốt, mặc dù ở trong phòng không thấy được, nhưng hoàn cảnh sống khẳng định không tệ. Bất quá, một người như cô thuê hai phòng ngủ và một phòng khách, có vẻ hơi bị to quá.
Vẻ mặt bối rối của cô đều đã bị Cận Thủy Lan thu vào trong đáy mắt khi ba người bước vào thang máy.
Cận Thủy Lan và Lục Chẩm Thu mở miệng cùng một lúc: "Tôi......"
Lục Chẩm Thu ngập ngừng: "Cô Cận, cô nói trước đi."
Cận Thủy Lan: "Tôi cảm thấy một mình cô không cần thiết phải thuê tận hai phòng ngủ, một phòng khách."
Hoa Lạc ở một bên thẳng thắn gật đầu: "Ban đầu chúng tôi tính toán thuê một căn chung cư độc thân, nhưng những người chủ nhà đó nghe đến việc Thu Thu có nuôi chó thì lập tức không đồng ý. Vả lại, một phòng ngủ, một phòng khách lại quá hiếm, cho nên mới tìm hai phòng ở, một phòng khách."
Cận Thủy Lan hỏi: "Nếu như vậy, cô có chấp nhận việc thuê chung không?"
Lục Chẩm Thu đánh mắt sang bên cạnh: "Thuê chung ư?"
Cận Thủy Lan nói: "Vừa hay, chỗ này của tôi có một yêu cầu, đó là thuê chung, rất thích hợp với cô. Thuê chung còn có thể chia sẻ một nửa tiền thuê nhà."
Lục Chẩm Thu không phải chưa từng nghĩ tới việc thuê chung, nhưng cô nuôi chó, xác thật rất nhiều khách thuê không chấp nhận chuyện đó. Bởi vậy, mới đánh mất cái tư tưởng này, mà hiện tại lại được Cận Thủy Lan đề cập tới, cô mấp môi: "Khách trọ là nam hay nữ?"
Cận Thủy Lan cụp mắt: "Nữ. Ngày thường cô ấy rất ít khi ra khỏi phòng."
Lục Chẩm Thu đã có chút động tâm, cô tiếp tục hỏi: "Vậy, cô ấy có để ý việc nuôi chó không?"
Cận Thủy Lan lắc đầu: "Không cần phải ngại. Cô ấy rất thích động vật nhỏ."
Hoa Lạc lắc cổ tay của Lục Chẩm Thu, ánh mắt ám chỉ cô có thể tiếp tục nói chuyện, Lục Chẩm Thu cũng cảm thấy điều kiện không tồi, cô yên lặng khoảng chừng hai giây, Cận Thủy Lan nói: "Tôi dẫn cô đi xem phòng ở trước."
Lục Chẩm Thu gật đầu.
'Đinh' một tiếng, thang máy đã tới nơi, tòa nhà này có tổng cộng hai mươi tám tầng, phòng muốn thuê nằm ở tầng hai mươi ba, vị trí lơ lửng giữa trời. Tuy Lục Chẩm Thu chưa từng đi mua nhà, nhưng đã có rất nhiều kinh nghiệm đi thuê nhà, biết giá của tầng lầu này không hề thấp.
Chẳng qua, nói thuê chung, nhưng thật ra, có thể chia sẻ tiền thuê nhà.
Một tầng lầu có hai căn hộ, Cận Thủy Lan móc ra thẻ phòng đứng ở phía bên phải kia hộ, ấn mã khóa, ken két một tiếng, cửa mở, đối diện chính là ánh mặt trời, phòng khách sáng sủa. Mặt tiền của căn hộ này hướng về phía mặt trời, ánh mặt trời tròn đầy chói chang, nối liền với ban công chính là bốn phiến cửa sổ sát đất, bên trái bên phải đều có thể mở ra, ánh sáng từ bên ngoài chiếu thẳng vào trong, khiến cho phòng khách tràn ngập ấm áp.
Căn hộ có diện tích khá rộng, không chỉ dừng lại ở hai phòng ngủ, một phòng khách, Lục Chẩm Thu nhíu mày, Cận Thủy Lan lại nói: "Đây là căn hộ cho thuê chung. Bên kia có hai phòng, một cái là phòng ngủ chính, một cái là phòng sách. Cô muốn thuê thì cứ ở lại đây. Chỉ cần trả tiền cho phòng mà cô thuê."
Cô ấy mở một cánh cửa ra, là phòng cho khách, hương thơm nhàn nhạt ập vào trước mặt, là mùi thơm của cỏ, rất nhẹ nhàng và dễ chịu. Lục Chẩm Thu hướng vào trong nhìn xem, đại khái là một cái phòng rộng hơn ba mươi mét vuông, diện tích lớn hơn so với căn hộ một phòng ngủ, một phòng khách mà cô từng thấy qua lúc trước, màu sắc trang hoàng thiên về màu ấm. Nhưng mà tủ quần áo trống không, chỉ có một cái giường cùng với hai cái tủ đầu giường, có vẻ tương đối trống trải.
Hoa Lạc nói: "Hoàn cảnh này, cũng coi như khá tốt!"
Cô ấy hỏi Cận Thủy Lan: "Cô Cận, tôi có thể vào không?"
Cận Thủy Lan gật đầu: "Tùy ý."
Hoa Lạc đi vào trong, cô ấy nói với Lục Chẩm Thu: "Cái cửa sổ đón gió này, a -- tớ yêu nó, Thu Thu tớ và cậu đã nói, buổi tối ở chỗ này nhìn xuống phía dưới, đặc biệt đẹp, hàng nghìn ánh đèn!"
Hồi trước, Lục Chẩm Thu cũng đã từng ở nhà cao tầng, dĩ nhiên cũng hiểu, cô gật đầu.
Hoa Lạc đi đến một vị trí bên cạnh khung cửa sổ đón gió lại nói với Lục Chẩm Thu: "Tớ cảm thấy tại chỗ này, cậu có thể dùng để để thiết bị. À, đúng rồi, cô Cận, vị khách trọ kia có biết Thu Thu làm nghề phát sóng trực tiếp không?"
Cận Thủy Lan đang ngắm Lục Chẩm Thu, ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ khúc xạ chiếu vào, rơi trên lông mi của Lục Chẩm Thu, theo mỗi cử động chớp mắt của cô lại nhảy lên. Cặp mắt hết sức trong trẻo có thần, màu hồng ở đuôi mắt dán lên da thịt trắng nõn, thật đáng chú ý.
Nghe được Hoa Lạc hỏi chuyện, cô ấy mới bình tĩnh lại, nói: "Biết."
Hoa Lạc yên tâm, rất nhiều người ôm thành kiến đối với nghề phát sóng trực tiếp. Trước đây, các cô ấy cũng đã gặp được người vừa nghe đến Lục Chẩm Thu làm nghề phát sóng trực tiếp, ánh mắt liền thay đổi sang vẻ khinh thường. Thế nên, trước khi thuê nhà, bọn họ sẽ nói rõ, có thể đón nhận thì mới tiếp tục, không thể đón nhận thì đành đi tìm nhà khác.
Quả thật, Hoa Lạc không muốn tìm nhà khác, hoàn cảnh sống nơi này có trời cao, cảnh sắc cũng thật sự quá tốt! Đứng ở chỗ này ngắm nhìn xuống dưới cũng cảm thấy vui vẻ, thư thái.
Cô ấy quay đầu hỏi ý của Lục Chẩm Thu: "Cậu cảm thấy thế nào? Tớ cảm thấy cũng không tệ lắm đâu!"
Lục Chẩm Thu cũng rất hài lòng, cô định mở miệng nói, Cận Thủy Lan đã nói trước: "Đi xem phòng vệ sinh và cả phòng bếp nữa đi."
Hoa Lạc trêu chọc Lục Chẩm Thu: "Đi, đi, đi. Chúng ta đi xem thử xem."
Lục Chẩm Thu gật đầu, theo chân Cận Thủy Lan đi ra ngoài, bên cạnh phòng ngủ của cô chính là phòng vệ sinh, nhìn thoáng qua chỉ là một cánh cửa, mở ra bên trong không khác gì chốn bồng lai tiên cảnh, hiển nhiên phải có bồn tắm. Bên trên bồn tắm treo nguyên bộ một thiết bị dùng để chiếu phim, một màn tinh thể lỏng LCD rất lớn, đặt ở trên cao. Hai bên là bồn rửa màu trắng, trên đó còn để một chai vang rượu đỏ chưa uống hết, với ly rượu vang đỏ thật bắt mắt.
Xem ra vị khách trọ kia, đặc biệt rất biết cách hưởng thụ. Truyện Ngôn Tình
Hoa Lạc kinh ngạc cảm thán: "Cái này là bồn tắm mát xa tự động hả?!"
Cận Thủy Lan cười: "Cô cũng mua nó à?"
Hoa Lạc nói: "Tôi muốn mua, nhưng phòng vệ sinh quá nhỏ, không đủ chỗ để lắp đặt. Huhuhu... Thu Thu, tớ nói riêng với cậu, cái này quá mức sung sướng rồi! Một bên tắm, một bên mát xa, còn có thể xem phim, quả thực là cuộc sống của thần tiên!"
Chính là rất đắt tiền. Lúc trước, Hoa Lạc cắn răng chi ra nửa năm tiền thù lao nhuận bút để chuẩn bị mua một cái. Kết quả là, phòng vệ sinh quá bé không thể chứa nổi, khiến cho cô ấy phải bóp cổ tay thật lâu. Hiện tại, nhìn thấy vật này liền đứng bất động, ánh mắt chăm chăm dán chặt vào bồn tắm mát xa.
Lục Chẩm Thu giữ chặt cô ấy, hỏi Cận Thủy Lan: "Ở bên trong là chỗ tắm vòi sen à?"
Cận Thủy Lan hướng bước chân vào bên trong, tắm vòi sen nằm ở tận cùng bên trong, cô ấy nhìn vào mắt Lục Chẩm Thu, hỏi: "Không thích dùng bồn tắm sao?"
Hoa Lạc cũng quay đầu nhìn Lục Chẩm Thu, người được dùng thế mà lại không thích tắm bồn tắm, cậu có phải là người không đấy, mắt nhìn đăm đăm vào cô. Lục Chẩm Thu bị ánh mắt của hai người kia nhìn qua, cảm thấy không được tự nhiên, cô ho khan, nói: "Rất thích. Chẳng qua, tôi cảm thấy hẳn là vị khách trọ kia không thích người khác động vào đồ của cô ấy."
Cận Thủy Lan cười: "Không có vấn đề gì đâu."
Cô ấy nói: "Tất cả mọi thứ ở nơi này cô có thể tùy ý sử dụng."
Hoa Lạc bị làm cho bất ngờ: "Có thể tùy ý sử dụng thật sao?"
Cận Thủy Lan gật đầu: "Có thể, nơi này do tôi làm chủ."
Hoa Lạc chần chờ ba giây, với tay vỗ vào sau lưng Lục Chẩm Thu, bùng nổ nhỏ giọng đến thét lên chói tai aaaaaa. Trước đó, cô ấy cho rằng nơi thuê chỉ là một căn hộ bình thường hai phòng ngủ, một phòng khách, mà hiện giờ có vẻ giống như vô tình lạc vào biệt thự sang trọng, dạng như kiểu yên tĩnh giữa chốn ồn ào, làm cho người ta cảm thấy vui sướng!
Lục Chẩm Thu cũng bị lay động. Chỉ là, cô còn đang suy xét vấn đề tiền thuê nhà.
Nơi này không hề rẻ, đúng không?
Bất quá, điều kiện tốt như vậy, có lẽ vẫn đủ tiền để thuê một gian phòng. Hơn nữa, cô còn chưa nhìn thấy vị khách trọ kia, không biết tính tình ra sao, có thật sự như Cận Thủy Lan nói, cô gái kia không ngại với việc cô có nuôi chó......
Nhìn thấy sự do dự của cô, Hoa Lạc sốt ruột kéo cô đến bên cạnh: "Cậu còn đang suy nghĩ cái gì vậy? Điều kiện tốt như thế! Nếu cậu không thuê phòng, thì để tớ thuê!"
Quả thật, điều kiện tốt đến mức khiến cho lòng người rung động.
Cận Thủy Lan nói: "Có muốn đi xem phòng bếp nữa không?"
Hoa Lạc gật đầu: "Là chỗ này sao?"
Cận Thủy Lan dẫn bọn họ đến hướng lệch về bên trái của phòng khách, phòng bếp bị chắn mất một nửa, có bồn rửa bát, và một cái bàn bếp rất lớn để nấu ăn, đằng sau bàn ăn là bếp nấu, dường như có đầy đủ hết các loại vật dụng, nhưng nhìn vẫn rất mới, hẳn là, chưa từng dùng qua.
Hoa Lạc hỏi: "Vị khách trọ kia, không nấu cơm à?"
Cận Thủy Lan nói: "Rất ít khi nấu. Cô ấy không thích xuống bếp."
Nói xong cô ấy nhìn về phía Lục Chẩm Thu: "Lục tiểu thư thì sao?"
Lục Chẩm Thu đáp lại cô ấy: "Tôi cũng có biết một chút."
Ba bữa cơm trong ngày đều là chính tay của Lục Chẩm Thu tự nấu. Ngày trước, cô đã từng học nấu nướng một thời gian, cho nên khoản nấu nướng cũng coi như tàm tạm, không đến nỗi tệ. Cận Thủy Lan ừ một tiếng. Lục Chẩm Thu ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, hài lòng hết sức với mọi thứ, cô nói: "Cô Cận, tiền thuê nhà......"
Hy vọng không quá đắt.
Trong lòng Lục Chẩm Thu bồn chồn không thôi, nhưng trên mặt vẫn giữ được vẻ bình tĩnh.
Cận Thủy Lan hỏi: "Tiền thuê nhà trước đây của cô, nó được tính như thế nào?"
Lục Chẩm Thu nói: "Trước đây, căn hộ độc thân có giá bốn nghìn tệ một tháng, đặt cọc một phần trả trước ba phần, một phòng ngủ, một phòng khách, ước chừng khoảng ba nghìn tệ......"
Cô đang muốn dùng giá thuê của căn hộ độc thân để thuê nơi này, không biết là Cận Thủy Lan có cảm thấy quá thấp hay không, Lục Chẩm Thu đang tính toán chờ chút nữa có thể nâng giá lên một ít, Cận Thủy Lan đã nói: "Cứ như vậy đi. Tôi và hai người cũng coi như biết nhau. Mọi người đều là đồng nghiệp. Vì thế chúng ta sẽ không thu theo giá thị trường mà theo giá hữu nghị, hai nghìn tệ một tháng, cô thấy thế nào?"
Lục Chẩm Thu ngây ra như phỗng, Cận Thủy Lan chau mày: "Quá đắt sao?"
Hoa Lạc và Lục Chẩm Thu đều bị sự tiện nghi dọa sợ đến mức choáng váng, Cận Thủy Lan nói: "Một nghìn năm trăm tệ cũng được. Chỉ là, tuy nơi này của tôi không bắt cọc tiền, nhưng cần hợp đồng cho thuê."
Hoa Lạc bừng tỉnh: "Hợp đồng cho thuê như thế nào?"
"Chính là năm thuê, ít nhất là một năm."
Một năm, tiền thuê một tháng là một ngàn năm trăm tệ, một năm là mười tám nghìn tệ. Như bình thường đi thuê căn hộ độc thân, một tháng đã mất tận bốn nghìn tệ! Thầm chửi thề một tiếng! Cũng lời quá mức rồi!
Hoa Lạc kéo tay Lục Chẩm Thu qua: "Thuê! Bỏ qua nơi này thì không còn nơi nào khác nữa!"
Lục Chẩm Thu cũng cảm thấy trước mắt cô không thể tìm thấy nơi nào tốt hơn, cộng thêm, giá cả thuộc mức thấp nhất, cô gật đầu, Cận Thủy Lan nói: "Không còn vấn đề gì nữa, thì chúng ta ký hợp đồng luôn đi."
Hoa Lạc xen ngang: "Tôi vẫn còn có một vấn đề!"
Cận Thủy Lan nghiêng đầu nhìn Hoa Lạc, niềm vui vơi đi trên khuôn mặt sắc sảo của cô ấy, khiến cô ấy trông đỡ kiêu ngạo hơn, không quan tâm đến hoàn cảnh xung quanh, lá gan của Hoa Lạc lớn hơn, cô nàng mở miệng hỏi: "Cô Cận, nơi này của cô còn phòng ở cho thuê không?"
Phòng ngủ không nhất thiết phải giống như phòng của bạn thân, mà kém hơn cũng được!
Cận Thủy Lan liếc cô ấy một cái, nhàn nhạt nói lời từ chối: "Không còn."
Tác giả có lời muốn nói:
50 bao lì xì moah moah.
Cận Thủy Lan: Thỏ con ngoan ngoãn, đem cửa mở ra nào. Tôi đã tắm rửa sạch sẽ, muốn vào bên trong.
Lục Chẩm Thu:......