Bữa tiệc kết thúc rất viên mãn, Lục Chẩm Thu cũng từ trên sân khấu đi xuống, bắp chân nàng đều tê dại, ban đầu mang giày còn hận chưa đủ cao, sau đó đổi thành giày gót thấp, cuối cùng lại thay một đôi đế bằng phẳng, cũng may là thay vài bộ quần áo nên người hâm mộ cũng không thấy bất thường, chỉ có nàng xuống sân khấu là kéo dãn chân.
Cận Thủy Lan nhìn thấy bộ dạng này của nàng vội vàng chạy qua đỡ, Lục Chẩm Thu quay đầu, ở đáy mắt cô nhìn thấy đau lòng, nàng cười: "Không có việc gì, ngủ một giấc là khoẻ rồi."
"Đến phòng nghỉ đi." Cận Thủy Lan nói, Lục Chẩm Thu đồng ý: "Lát nữa em còn có liên hoan."
Nói cách khác, nàng không thể cùng Cận Thủy Lan ăn cơm, buổi liên hoan này tất cả mọi người đều tham gia, Lục Chẩm Thu với tư cách là người chủ trì buổi tiệc, đương nhiên tránh không khỏi.
Cận Thủy Lan gật đầu: "Tôi biết rồi."
Hai người vào một phòng nghỉ, những người dẫn chương trình khác đã tới quán bar trước, còn một số người đang thay quần áo, trên hành lang người dẫn chương trình cùng nhân viên công tác đi tới đi lui, Cận Thủy Lan đóng cửa phòng nghỉ lại, bên trong vô cùng yên tĩnh, Lục Chẩm Thu đỡ cạnh sô pha ngồi xuống, xương cốt toàn thân đau nhức, Cận Thủy Lan cúi đầu, bắt lấy mắt cá chân của nàng, thời điểm Lục Chẩm Thu ai một tiếng, cô nhấc làn váy lên trên một chút, mặt Lục Chẩm Thu lập tức đỏ lên, ánh mắt ngó Cận Thủy Lan, liền phát hiện bắp chân một trận tê dại.
Là Cận Thủy Lan đang giúp nàng xoa bóp.
Lực tay không nặng không nhẹ, vừa vặn thích hợp, Lục Chẩm Thu thoải mái thở ra một tiếng, dựa vào sô pha, Cận Thủy Lan vẫn tập trung xoa bóp chân cho nàng.
1
Tất cả mệt mỏi hôm nay đều kỳ dị tiêu tán, cẳng chân vốn đau nhức cũng bắt đầu khôi phục, Cận Thủy Lan hỏi: "Tốt hơn chưa?"
"Tốt hơn nhiều rồi." Lục Chẩm Thu nói: "Kĩ thuật của chị rất tốt."
3
Cận Thủy Lan không biết nghĩ đến cái gì, cúi đầu cười.
Cô xoa bóp chân cho Lục Chẩm Thu hơn nửa tiếng, đến khi Tiểu Ngư gọi điện thoại thúc giục nàng nhanh chóng đi qua, Lục Chẩm Thu thiếu chút nữa ngủ quên mới vội vàng đứng dậy nói: "Em đi thay quần áo trước."
Cận Thủy Lan nhìn nàng chạy vào phòng thay đồ, chỉ chốc lát sau tẩy trang đi ra, thay áo lông giữ ấm, bên trong là áo sơ mi màu xám đậm, phối với một chiếc quần giản dị màu đen, dáng người cao gầy, hai chân thẳng tắp thon dài, có lẽ đứng trên sân khấu đã lâu, hiện tại tư thế đi bộ có chút cứng ngắc.
Thấy nàng đi tới, Cận Thủy Lan nói: "Tôi đưa em đi, là quán bar nào?"
"Cách hai con phố." Lục Chẩm Thu nói: "Phía trước liền đến."
Cận Thủy Lan lái xe đưa nàng đến cửa quán bar, Lục Chẩm Thu vừa định xuống xe, lại quay đầu nói: "Em sẽ ăn ít một chút."
"Chị cũng ăn ít một chút."
Cận Thủy Lan nghe dặn dò gật đầu: "Được."
Cô không ăn, liền ngồi trên xe chờ Lục Chẩm Thu, đèn đường ngoài cửa sổ chiếu vào trong xe, trên đường người đến người đi náo nhiệt, có người say rượu đùa giỡn, có người ôm ấp hôn môi, còn có mấy người đánh nhau ầm ĩ.
Hạnh phúc bình đạm như thế, lại chân thật, Cận Thủy Lan quay đầu nhìn về phía cửa quán bar.
Hạnh phúc của cô cũng ở trong đó.
Lục Chẩm Thu bị rót vài ly rượu, cũng không nhiều lắm, bất quá nàng có thể nhân cơ hội này đi vệ sinh nghỉ ngơi, cả đêm những người này ăn không tới hai miếng, chỉ lo uống rượu, trên bàn chất đầy chai rượu, còn đang chơi trò chơi, Chẩm Thu bị lôi kéo chơi mấy cái, nàng đối mặt với miệng chai, trả lời câu hỏi của người bên cạnh: "Thích kiểu người như thế nào?"
"Tôi thích tóc dài, đeo kính, khi cười thì lại ôn nhu." Trên bàn cơm có mấy giây im lặng, sau đó không biết ai huýt sáo, lập tức có người lớn mật hỏi: "Thu Thu, cô thích phụ nữ sao?"
Trái tim Tiểu Ngư căng thẳng, chơi trò này cũng quá điên rồi, bất quá Lục Chẩm Thu thích phụ nữ cũng không có gì để giấu diếm, cô còn vụng trộm đem đoạn vừa rồi ghi âm lại gửi cho Cận Thủy Lan.
Trong xe yên tĩnh, âm thanh của Lục Chẩm Thu phá lệ rõ ràng.
Tôi thích tóc dài, đeo kính, khi cười thì lại ôn nhu...
Ngón tay Cận Thủy Lan sờ sờ gọng kính tháo xuống, dùng khăn giấy lau mặt kính, sau đó xuống xe, đến cửa phòng Tiểu Ngư vừa vặn đỡ nàng ra tới, nói: "Có uống chút rượu."
Lục Chẩm Thu nhìn thấy Cận Thủy Lan liền đứng thẳng người, tựa như học sinh phạm sai lầm nhìn thấy giáo viên, ánh mắt đảo tới đảo lui, chính là không nhìn Cận Thủy Lan, Cận Thủy Lan nhìn thấy động tác nhỏ của nàng vừa tức giận vừa buồn cười.
1
Nói ăn ít một chút, lại uống đến say mèm.
Cô hướng Tiểu Ngư gật đầu một cái: "Cảm ơn, vậy tôi đưa cô ấy về trước."
Tiểu Ngư nói: "Được, đưa cậu ấy về nghỉ ngơi đi."
Cận Thủy Lan mang Lục Chẩm Thu lên xe.
Lục Chẩm Thu cũng không uống quá say, chạy được một nửa nàng hỏi: "Chị ăn gì chưa?"
Cận Thủy Lan lắc đầu: "Trở về gọi đồ ăn giao đến."
Lục Chẩm Thu ừm một tiếng, cắn môi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phong cảnh từng mảng xẹt qua, gió lạnh không tiến vào được, hệ thống sưởi ấm trong xe đang mở, phà vào trên mặt, ấm áp dễ chịu.
Rất nhanh đến khách sạn, Cận Thủy Lan xách theo túi của nàng, nửa dìu nàng xuống xe, Lục Chẩm Thu nói: "Em không say."
Thần sắc trong trẻo, Cận Thủy Lan gật đầu, thoáng buông nàng ra, hai người đi vào thang máy, Lục Chẩm Thu ngửi thấy mùi rượu trên người mình liền nói: "Em trở về thay quần áo."
Cận Thủy Lan giữ chặt tay nàng đang muốn ấn tầng lầu, nhàn nhạt nói: "Không cần."
Ngữ khí cũng rất lãnh đạm, Lục Chẩm Thu nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, hoài nghi có phải vì mình uống quá nhiều nên cô không vui hay không, lúc muốn ra thang máy, Lục Chẩm Thu kêu: "Cận Thủy Lan."
Uống rượu xong âm thanh càng mềm nhẹ, mang theo làm nũng.
Cận Thủy Lan đầu quả tim giật giật, quay đầu: "Làm sao vậy?"
Lục Chẩm Thu cắn môi, son môi đã không còn, cánh môi màu hồng nhạt, hàm răng khẽ cắn, ở trước mặt Cận Thủy Lan chính là hình ảnh mê người, hiện tại trong đầu cô đều là bộ dáng Lục Chẩm Thu đứng trên sân khấu, mặc lễ phục dạ hội, trang điểm tinh xảo, chỉ một hình ảnh lóe lên, thân thể của Cận Thủy Lan đã nóng bừng, cổ họng khô nóng, ánh mắt nhìn Lục Chẩm Thu sáng quắc, đột nhiên nhìn chăm chú như vậy khiến Lục Chẩm Thu có chút mờ mịt, nàng nhất thời quên mất mình vừa muốn hỏi cái gì.
Thang máy đinh một tiếng, Cận Thủy Lan dẫn đầu ra khỏi thang máy, Lục Chẩm Thu đi theo phía sau cô, thiếu đi đôi mắt kia, Lục Chẩm Thu mới nhớ tới vấn đề mình muốn hỏi, nghiêng đầu liếc nhìn sườn mặt của Cận Thủy Lan, môi hơi mím chặt, so với ngày thường nghiêm nghị hơn một chút.
Quả nhiên vẫn là tức giận sao?
Lục Chẩm Thu cùng cô vào phòng, vừa mới bước vào, Cận Thủy Lan trở tay đóng cửa lại, hơn nữa trực tiếp đem nàng đè ở trên cửa, phía sau lạnh lẽo, cứng rắn, trước mặt mềm mại, chèn ép, Cận Thủy Lan tiến đến bên tai nàng, Lục Chẩm Thu cho rằng cô muốn nói chuyện, đang chuyên tâm lắng nghe, vành tai liền bị cắn một cái.
"Tê..." Lục Chẩm Thu lập tức che lỗ tai nhìn về phía Cận Thủy Lan, trên mặt bởi vì rượu mà ửng đỏ, hai mắt tràn đầy ánh sáng, hai tay Cận Thủy Lan từ bên hông nàng chậm rãi co rút lại, ôm cả người nàng vào trong ngực.
Lục Chẩm Thu bị đè ép ngửa đầu, Cận Thủy Lan dễ như trở bàn tay hôn nàng, cũng không có dùng sức, chỉ là vòng đi vòng lại, hôn một hồi dừng lại nửa giây, làm cho người chưa đủ thỏa mãn, Lục Chẩm Thu giật giật thân thể, đôi tay bị Cận Thủy Lan trói buộc, mười ngón tay siết chặt, chậm rãi, giơ lên đỉnh đầu.
Mùi rượu cũng không nồng đậm, nhưng rất mê người, Cận Thủy Lan không uống rượu, đều cảm thấy hơi say, một tay cô đè hai tay Lục Chẩm Thu, một tay khác cô nâng sau ót Lục Chẩm Thu, rất có chừng mực chạm vào, sau đó tiện đà rơi xuống bên hông mảnh khảnh của Lục Chẩm Thu, hơi dùng sức, một tay bế Lục Chẩm Thu lên.
Đôi tay của Lục Chẩm Thu theo bản năng vòng qua cổ Cận Thủy Lan, sợ rơi xuống, Cận Thủy Lan ôm nàng đi đến sô pha, cùng nhau ngã xuống, Lục Chẩm Thu rụt về phía sau, không biết đụng tới nơi nào, nhẹ giọng nói: "Đau."
Cận Thủy Lan nghe thấy âm thanh của nàng mới đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn phòng khách, một ít quần áo rải rác, cô nửa ngồi dậy, liếc nhìn nút áo sơ mi của Lục Chẩm Thu, vừa mới rớt ra, lẻ loi nằm dưới bàn trà, Cận Thủy Lan nhặt lên, đưa cho Lục Chẩm Thu, hai người nhìn nhau vài giây, Lục Chẩm Thu rũ mắt xuống: "Chị đưa cho em, em cũng không làm gì được."
1
Nói xong còn nhỏ giọng làu bàu: "Cũng không nhẹ một chút."
Âm thanh giống như oán giận, nói xong còn liếc nhìn Cận Thủy Lan, đáy mắt lấp lánh lưu chuyển, thủy diễm, đôi môi mỏng bị hôn mất đi màu hồng nhạt nguyên bản, trằn trọc thành màu đỏ thẫm, hơi sưng lên, Lục Chẩm Thu cắn môi có chút đau nhói, còn lưu lại hương vị của Cận Thủy Lan.
Mềm mại, ngọt ngào, nàng liếm môi.
Cận Thủy Lan đối mặt với tầm mắt của nàng, không được tự nhiên nói: "Vậy lần sau tôi nhẹ một chút."
1
Lần sau, nhẹ một chút.
Năm chữ phảng phất giống như ám hiệu gì đó, mặt Lục Chẩm Thu lập tức đỏ lên, lộ ra da thịt đều nhiễm đỏ ửng, nàng tiện tay cầm áo của Cận Thủy Lan che lại trước người, Cận Thủy Lan nhìn nàng hỏi: "Có muốn uống nước không?"
Lục Chẩm Thu gật đầu: "Muốn."
Cận Thủy Lan đứng dậy rót một ly nước ấm cho nàng, thời điểm Lục Chẩm Thu uống nước tay từ trong áo vươn ra, nửa bên người lộ ra ngoài không khí, không có nút áo sơ mi, hình dáng nội y bên trong như ẩn như hiện, Cận Thủy Lan nhìn vài giây liền thu hồi tầm mắt, thấy nàng uống xong hỏi: "Có muốn nữa không?"
Lục Chẩm Thu nói: "Không." Nàng nói xong dùng mũi chân đá Cận Thủy Lan: "Chị lấy cho em một bộ quần áo khác nhanh lên."
1
Cận Thủy Lan cười: "Muốn mặc cái gì?"
Lục Chẩm Thu nói: "Đều được."
Cận Thủy Lan trở về phòng lấy cho nàng một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt, cổ cao, che hết dấu vết ở cổ, áo lót là cashmere(*), hơi mỏng, rất ôm thân, Lục Chẩm Thu thay quần áo ngồi ở trên sô pha, Cận Thủy Lan hỏi nàng: "Em muốn ăn cái gì?"
(*) Len Cashmere, thường được gọi đơn giản là cashmere, là một loại len thu được từ bộ lông của Dê Cashmere. Len Cashmere đặc trưng bởi các sợi rất mỏng chỉ dày 16-18 micron, đảm bảo độ mềm đáng kinh ngạc.
Lục Chẩm Thu nghĩ đến Cận Thủy Lan còn chưa ăn gì, nàng gọi một phần salad, cùng Cận Thủy Lan ăn cơm tối, Cận Thủy Lan gọi một phần ăn, sau khi đặt đồ ăn xong, cô nói với Lục Chẩm Thu: "Tôi đi tắm trước, lát nữa người ta giao đồ ăn tới em nhớ ra lấy."
"Được." Lục Chẩm Thu gật đầu, nhìn thấy Cận Thủy Lan thu dọn quần áo lộn xộn trong phòng khách, cuối cùng vào phòng vệ sinh, nàng ngồi trên sô pha, nghe bên trong truyền đến tiếng nước tí tách, không hiểu sao lại nghĩ tới lời nói của Cận Thủy Lan: Lần sau, nhẹ một chút.
Mặt không hề báo trước lại nóng lên, nàng cúi đầu chọt chọt điện thoại, ý đồ dời đi sự chú ý, mới chơi một hồi liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nàng quay đầu, là từ trong túi của Cận Thủy Lan phát ra, nàng nhìn phòng vệ sinh, tiến lên lấy điện thoại ra, nhìn thấy màn hình nhấp nháy mẹ.
Là Hà Kim Mai gọi tới.
Lục Chẩm Thu đi đến cửa phòng vệ sinh kêu: "Cận Thủy Lan."
Không có ai trả lời, Lục Chẩm Thu nhìn số điện thoại, do dự hai giây tiếp nhận, vừa định nói Cận Thủy Lan không có ở đây, đầu dây bên kia ồn ào nói: "Lan Lan, bữa tiệc năm nay sao con lại không tham gia? Không phải con đã đáp ứng sẽ lên sân khấu năm nay sao? Như thế nào vẫn là Mạc Bạch trao giải chứ?"
5
Lục Chẩm Thu nắm chặt điện thoại, chớp chớp mắt, vài giây sau, mày nhíu lại.
*****
Cận Thủy Lan: Tôi lần sau sẽ nhẹ một chút.
Lục Chẩm Thu: Chị không có lần sau.
1
Cận Thủy Lan:......