Lục Chẩm Thu chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình có thể cùng thần tượng lên sân khấu, nằm mơ cũng không nghĩ tới, nàng dưới cái nhìn chăm chú của mọi người từng bước hướng tới sân khấu, trái tim đập thình thịch, tùy thời muốn nhảy ra, hai chân không dùng được lực, rõ ràng khoảng cách với Trương Hinh chỉ cách một sân khấu, nhưng nàng lại cảm thấy rất xa.
Trương Hinh chủ động đi tới bên cạnh nàng, cười nói: "Mũ đẹp quá."
Lục Chẩm Thu da trắng, đội mũ đỏ càng làm nổi bật làn da trắng nõn, hai mắt bởi vì kích động mà tỏa sáng lấp lánh, nàng tuy rằng không mặc lễ phục tinh xảo, nhưng ngũ quan xinh đẹp, minh diễm hào phóng, không ít người đều hô: "Chị gái xinh đẹp!"
"Tôi......" Lục Chẩm Thu lời còn chưa nói ra đã nghẹn ngào, tất cả những công trình tâm lý mà nàng vừa xây dựng đã sụp đổ hoàn toàn trước ánh mắt của Trương Hinh, trước mặt là thần tượng thời niên thiếu, từng là ánh sáng trong cuộc đời nàng, nàng muốn thuyết phục chính mình ổn định, nhưng vô dụng, trái tim không nghe sai khiến, toàn thân đều không nghe sai khiến.
Trương Hinh cười: "Đừng khẩn trương."
Lục Chẩm Thu cắn môi, nàng theo bản năng nhìn xuống sân khấu, thấy Cận Thủy Lan đang nhìn nàng mỉm cười, ánh mắt ôn hòa, rất kỳ dị, Lục Chẩm Thu tim đập chậm rãi khôi phục, nàng gật đầu, Trương Hinh nói: "Muốn hát bài gì?"
"Đều có thể." Âm thanh của Lục Chẩm Thu khàn khàn: "Bài hát của chị, em đều có thể."
Dưới sân khấu ồn ào náo nhiệt, gọi tên bài hát, Trương Hinh chọn một bài, âm nhạc vang lên, Lục Chẩm Thu hít sâu, ánh mắt lơ đãng quét xuống dưới đài, thỉnh thoảng cùng Cận Thủy Lan chạm phải, tay nàng cầm micro siết thật chặt.
Trương Hinh mở đầu trước, cô quay đầu nhìn Lục Chẩm Thu, âm thanh trong trẻo, bài hát của Trương Hinh không phải dễ hát, bởi vì giọng hát độc đáo của cô rất khó bắt chước, một khi hát không tốt liền làm hỏng giai điệu, nhưng nó lại không làm khó được Lục Chẩm Thu, sau khi Trương Hinh hát xong khúc dạo đầu, nàng theo sát phần điệp khúc, câu đầu tiên hát ra khiến vẻ mặt Trương Hinh kinh hãi, dưới đài im lặng ba giây, nhịn không được chửi tục cùng tiếng thét chói tai.
"Này này này!"
"Mẹ kiếp! Âm thanh này quá giống!!"
"Thật sự không phải bản thân Hinh Hinh sao? Nghe thật giống!"
"Tôi biết cô ấy!" Người dẫn chương trình Tam Thủy, tên là Chẩm Thu! Hát rất hay! Phát sóng ngày đó còn lên hot search!"
Cận Thủy Lan đứng trong đám người, nhìn Lục Chẩm Thu dưới ánh đèn kia, trong mắt tràn đầy ý cười.
Cô chưa từng nghi ngờ năng lực của Lục Chẩm Thu, cô biết Lục Chẩm Thu chỉ là thiếu đi cơ hội.
Một cơ hội làm cho đôi cánh của nàng bay lên cao.
Đám đông trải qua xôn xao, dần dần bình tĩnh lại, thần sắc kinh ngạc của Trương Hinh cũng không giấu đi, một bài hát xong nhịn không được giơ ngón tay cái lên, Lục Chẩm Thu ngượng ngùng cười với cô, nói: "Trương Hinh lão sư, em có thể ôm chị một cái được không?"
Ở vô số đêm mất ngủ, ngoài cửa sổ gió lạnh mưa to, là bài hát của Trương Hinh bồi nàng đi vào giấc ngủ.
Lục Chẩm Thu đã từng ảo tưởng, nếu nhìn thấy thần tượng, nàng sẽ làm như thế nào.
Hiện tại thật sự gặp được, nàng tham lam muốn cầu mong một cái ôm.
Trương Hinh cười: "Đương nhiên có thể."
Cô nói xong chủ động vươn tay ôm nàng, Lục Chẩm Thu cũng kích động ôm lấy Trương Hinh, biểu tình thỏa mãn.
Từ trên sân khấu xuống, nàng đã bình tĩnh lại, cô gái cầm biểu ngữ phía sau nhìn nàng với ánh mắt sùng bái nói: "Chị gái, chị thật lợi hại!"
Lục Chẩm Thu cắn môi: "Cảm ơn."
"Thật sự quá lợi hại!" Nói xong cô gái che miệng: "Thực xin lỗi."
Lục Chẩm Thu lắc đầu, ý bảo không sao.
Trên sân khấu đã bước sang phần tiếp theo, Trương Hinh thay một bộ quần áo ra tới, khiêu vũ với các nghệ sĩ từng hợp tác trước đây, Lục Chẩm Thu nói với Cận Thủy Lan: "Cảm ơn Cận lão sư."
Cận Thủy Lan nghiêng đầu: "Cảm ơn tôi cái gì?"
Lục Chẩm Thu suy nghĩ một chút, nói: "Rất nhiều, rất nhiều."
Nhiều đến nỗi nàng không biết bắt đầu cảm ơn từ đâu, sau khi quen biết với Cận Thủy Lan, giống như không cẩn thận mở ra hộp Pandora, lại giống như được nữ thần may mắn chiếu cố, làm cái gì cũng thực thuận lợi, tiến vào Tam Thủy, phối âm, hiện tại đến buổi biểu diễn, bởi vì mũ đỏ nổi bật, nàng có cơ hội đứng cùng sân khấu với thần tượng, đột nhiên giống như chuyện tốt gì cũng có thể đến với nàng.
Cận Thủy Lan nghe nàng nói mỉm cười: "Vậy cô cảm ơn chính mình trước đi."
Lục Chẩm Thu khó hiểu: "Vì cái gì?"
Cận Thủy Lan nói: "Người khác chỉ cho cô một cơ hội, có năng lực hay không, làm như thế nào, là năng lực của cô, cho nên trước tiên cảm ơn chính mình đã."
Ánh mắt ôn nhu nhìn nàng: "Là cô tự mình ưu tú, cho nên mới có thể nắm chắc cơ hội."
Lục Chẩm Thu nghe được lời này của cô hơi hơi động dung.
Nàng hỏi lại: "Tôi sao?"
Cận Thủy Lan khẳng định gật đầu: "Đúng vậy, là cô, cô rất ưu tú."
Đáy lòng Lục Chẩm Thu bốc lên cảm xúc vi diệu, nàng nghe lời của Cận Thủy Lan nghiêm túc suy nghĩ, bên tai âm nhạc vang lên, Trương Hinh vừa hát vừa nhảy, không khí náo nhiệt đến tận cùng.
Bên phải dựa vào vị trí góc đường, Đường Nghênh Hạ gắt gao nhìn chằm chằm vào mũ đỏ, hai tay cô ta nắm chặt, ngay cả sắc mặt của Dư Ôn cũng dị thường khó coi.
Như thế nào trùng hợp như vậy, lại đụng phải Lục Chẩm Thu?
Còn nhìn thấy nàng lên sân khấu biểu diễn?
Người bên cạnh Dư Ôn vẫn đang nói thầm: "Em gái vừa mới lên sân khấu là ai? Nghệ sĩ sao?"
"Quá đẹp, nghe nói là người dẫn chương trình của Tam Thủy."
"Đúng vậy, tên là Chẩm Thu, bên ngoài so với trên livestream còn xinh đẹp hơn, các người chưa từng nghe cô ấy hát sao? Dễ nghe muốn chết."
Xen lẫn trong âm nhạc ồn ào náo nhiệt, bọn họ còn nghe được một vài cái khác, đợi lát nữa ra ngoài mắt thường có thể thấy được đề tài về Lục Chẩm Thu vẫn sẽ được tuôn ra, thật sự là tiểu cường đánh hoài không chết, áp thế nào cũng có thể bắn ngược lại, Dư Ôn mặt đần thối, bên cạnh Đường Nghênh Hạ không nói gì quay đầu đi ra ngoài, cô ta đành phải đi theo.
"Hạ Thần......"
Đường Nghênh Hạ nói: "Ra ngoài đi."
Buổi biểu diễn này, cô ta không muốn ở lại lâu thêm một phút nào!
Dư Ôn gật đầu, cùng cô ta đi ra phía sau, bầu không khí hiện trường vẫn cực nóng như trước, ngọn lửa trong lòng mỗi fans đều được thắp sáng, tên Trương Hinh xuyên thấu tận trời, liên tục leo cao, cuối cùng dừng ở "Em yêu chị Trương Hinh!" Viên mãn kết thúc.
Sau khi kết thúc, Cận Thủy Lan nhận được tin nhắn của Kỷ Tử Bạc: "Nhìn thấy hai người rồi, bên phải!"
Cô ngẩng đầu nhìn về phía bên phải, cách đám người, Kỷ Tử Bạc đứng ở nơi đó huy động gậy huỳnh quang, Cận Thủy Lan và Lục Chẩm Thu đi tới, mới vừa gặp mặt Kỷ Tử Bạc liền nói: "Lợi hại, Thu Thu, vừa mới mở miệng chúng tôi liền muốn quỳ!"
1
Người bên cạnh còn nhìn về phía Lục Chẩm Thu, có vài người xô xô đẩy đẩy, còn có người tựa hồ muốn xin phương thức liên hệ, nhìn các nàng đứng cùng một chỗ, lại không dám tới gần.
Lục Chẩm Thu nói: "Kỷ lão sư, những người khác đâu?"
"Trở về rồi." Kỷ Tử Bạc nói: "Chúng ta cũng trở về đi."
Cận Thủy Lan gật đầu: "Cô và Tử Bạc lên xe trước đi, lát nữa tôi sẽ tới."
Cô nói xong đưa chìa khóa xe cho Lục Chẩm Thu, Lục Chẩm Thu tò mò nhìn bóng lưng của cô, không nói gì, Kỷ Tử Bạc nói: "Vậy chúng ta đi trước."
Lục Chẩm Thu ừm một tiếng.
Vừa ra khỏi sân vận động đã nhận được điện thoại của Hoa Lạc, đầu dây bên kia kinh ngạc nói: "Mẹ kiếp, Thu Thu, cậu nổi danh rồi!"
Lục Chẩm Thu nhíu mày: "Hửm?"
"Xem hot search!" Hoa Lạc gầm gừ nói: "Xem hot search!"
"Hôm nay cậu và Trương Hinh cùng đứng trên sân khấu sao?"
Lục Chẩm Thu ừm một tiếng, nhấn vào hot search, quả nhiên nhìn thấy một đoạn video, là nàng và Trương Hinh đang hát điệp khúc, độ hot rất cao, trong phần bình luận rất nhiều người hỏi nàng là ai.
[ Mở miệng liền quỳ, mẹ hỏi tôi tại sao lại quỳ khi xem điện thoại. ]
[ Hát quá hay, một chút cũng không thua ca sĩ chuyên nghiệp! ]
[ Hai câu đầu còn có chút căng thẳng, thật đáng yêu, tôi bị sự đáng yêu này làm cho chết mất! ]
[ Mẹ kiếp! Đây không phải là Chẩm Thu! @Tam Thủy - Chẩm Thu sao? ]
[ Thật sự là Thu Thu! Thu Thu và nữ thần của tôi cùng chung khung hình? Liên kết mộng ảo! ]
Weibo của Lục Chẩm Thu cứ như vậy lượng fans tăng đột biến, không hề có dấu hiệu ngừng lại, tin nhắn riêng đều bị lấp đầy, Lục Chẩm Thu trở tay không kịp, lần đầu tiên xử lý tình huống như vậy, Kỷ Tử Bạc nhìn nàng nửa ngày không nhúc nhích, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Trên mạng......"
"Hot search à?" Kỷ Tử Bạc nói: "Tôi cũng có thấy, cô hát hay như vậy, không lên hot search mới kỳ quái."
Lục Chẩm Thu cắn môi, tin nhắn riêng đột nhiên có rất nhiều lời thổ lộ, trong tin nhắn cũng đều khen nàng rất tuyệt, ưu tú, quá lợi hại, giống như lời khen ngợi của hai mươi mấy năm, cũng không có nhiều như ngày hôm nay, hốc mắt Lục Chẩm Thu hơi nóng lên, nàng hít một hơi thật sâu, bình phục tâm tình cho tốt, Kỷ Tử Bạc nói: "Muốn đến chỗ đậu xe trước không?"
"Cận lão sư đâu?" Lục Chẩm Thu nói: "Chúng ta ở đây chờ một lát đi?"
Kỷ Tử Bạc không ý kiến.
Lục Chẩm Thu nhìn vào trong, thỉnh thoảng chạm mặt với người đi ra, đều không phải là Cận Thủy Lan, điện thoại của Kỷ Tử Bạc bên cạnh vang lên rất nhiều lần, Lục Chẩm Thu nói: "Kỷ lão sư, nếu cô bận có thể đi trước, tôi sẽ nói với Cận lão sư một tiếng."
Kỷ Tử Bạc nhìn màn hình điện thoại, nhíu mày nói: "Một mình cô được không?"
Lục Chẩm Thu cười: "Đương nhiên có thể."
Kỷ Tử Bạc gật đầu: "Vậy cô có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi."
Lục Chẩm Thu ừm một tiếng, sau khi Kỷ Tử Bạc rời đi, có mấy người lấy hết can đảm tới xin phương thức liên hệ của nàng, lúc Cận Thủy Lan ra cửa liền nhìn thấy hai chàng trai đứng bên cạnh Lục Chẩm Thu, cô kêu: "Thu Thu."
Lục Chẩm Thu quay đầu lại, nhìn thấy Cận Thủy Lan cùng người bên cạnh khẽ gật đầu chào hỏi, sau đó hai ba bước đi tới, Cận Thủy Lan hỏi: "Tử Bạc đâu?"
"Kỷ lão sư có việc đi trước."
Thật không đáng tin cậy.
Cận Thủy Lan gật đầu nói: "Vậy chúng ta cũng trở về đi."
Lục Chẩm Thu đi theo bên cạnh cô, tò mò hỏi: "Cận lão sư vừa mới vào làm gì vậy?"
"Đi xin một chút đồ vật." Cận Thủy Lan nói xong kéo Lục Chẩm Thu qua, Lục Chẩm Thu mới chú ý tới có người chen lấn đụng phải, vừa rồi nàng thiếu chút nữa bị đụng vào, nàng nói: "Cảm ơn."
1
Cận Thủy Lan cười: "Không hỏi tôi thứ gì sao?"
Hai người đã đi tới bên cạnh xe, người nơi này đã đi hết một nửa, chỗ đậu xe hai bên Cận Thủy Lan đều trống rỗng, Lục Chẩm Thu đi bên cạnh cô, quay đầu hỏi: "Thứ gì?"
Cận Thủy Lan từ trong túi lấy ra một tấm bưu thiếp, đưa cho Lục Chẩm Thu, Lục Chẩm Thu ngạc nhiên, gió đêm thổi lên vạt áo hai người, mái tóc va chạm trên không trung, đèn đường kéo dài thân ảnh, Lục Chẩm Thu nói: "Cái này?"
Chữ ký?
Cư nhiên là chữ ký của Trương Hinh?!
Tối nay cũng không có hoạt động ký tên, cho nên mọi người vừa mới ra ngoài còn nói tiếc nuối, không nghĩ tới hiện tại Cận Thủy Lan biến thành ảo thuật gia, cho nàng một tấm.
Cận Thủy Lan nói: "Tặng cho cô."
Lục Chẩm Thu cả đêm cảm xúc đều thay đổi, còn tưởng rằng chấm dứt có thể bình phục tâm tình, thì ra không phải, Cận Thủy Lan lại cho nàng một kinh hỉ lớn hơn!
Nàng siết chặt mép bưu thiếp, cắn môi đưa cho Cận Thủy Lan: "Quá quý trọng, tôi......"
1
"Em cảm thấy nhận không nổi." Cận Thủy Lan hỏi: "Là đứng ở góc độ bạn bè, hay là góc độ bị theo đuổi?"
2
Sắc mặt Lục Chẩm Thu khẽ biến, đáy mắt thoáng hiện lên sự kinh ngạc, nàng và Cận Thủy Lan tuy rằng rất nhiều chuyện không nói ra, nhưng nàng tin tưởng Cận Thủy Lan có thể hiểu được, vấn đề thích cùng theo đuổi, hai người chưa từng chân chính nói thẳng.
Tựa hồ nói, sợ càng thêm xấu hổ.
Tối nay là lần đầu tiên, đề cập đến hai từ theo đuổi.
Lục Chẩm Thu đứng tại chỗ, Cận Thủy Lan nhìn về phía bưu thiếp nói: "Thu Thu, không cần có áp lực, cũng đừng cảm thấy xấu hổ, tôi biết em vừa mới chấm dứt một đoạn tình cảm, cũng không có ý định bắt đầu một đoạn tình cảm khác nhanh như vậy, cũng không sao, trước khi em không có ý định bắt đầu một đoạn tình cảm khác, em có thể đặt tôi ở vị trí bạn bè, một người bạn muốn đối xử tốt với em mà thôi."
"Bạn bè" Lục Chẩm Thu ngước mắt lên, thấy Cận Thủy Lan đang nhìn mình, ánh mắt kiên định trong trẻo, Cận Thủy Lan nói: "Đúng vậy, bất quá người bạn này có một thỉnh cầu."
Lục Chẩm Thu và cô bốn mắt nhìn nhau, hô hấp hơi căng thẳng: "Thỉnh cầu gì?"
Cận Thủy Lan ánh mắt cực kỳ ôn nhu, cô nói: "Nếu em có ý định bắt đầu một đoạn tình cảm khác, xin hãy ưu tiên suy xét tôi."