Khó Chơi - Ngư Sương

Chương 59: Ấm áp




Lục Chẩm Thu kỳ thật rất sợ đau, lúc nhỏ té ngã có thể khóc rất lâu, sau đó mẹ bận rộn làm ăn, không ở bên cạnh, cho nên mỗi lần nàng đều tự mình đứng lên, yên lặng an ủi bản thân không đau, dần dần, nàng cũng quên mất té ngã sẽ đau, hiện tại được Cận Thủy Lan chăm sóc cẩn thận như vậy, nàng đột nhiên sinh ra vài phần cảm giác lạ lẫm.



Chân đau quá, đau đến nỗi nàng khó chịu, muốn khóc.



Nàng nhớ nhà, cũng nhớ mẹ nàng.



Lục Chẩm Thu ôm gối, vùi đầu vào bên trong, khóe mắt đỏ lên, cảm thấy đêm nay khả năng thật sự uống quá nhiều.



Cận Thủy Lan cẩn thận bôi thuốc cho nàng xong liền dán thuốc mỡ nói: "Được rồi, buổi tối ngủ......"



Cô quay đầu, mới nhìn thấy gối ôm trong lòng Lục Chẩm Thu ướt đẫm, âm thanh của Cận Thủy Lan nhẹ nhàng hơn một chút: "Làm sao vậy? Quá đau sao?"



"Không có." Lục Chẩm Thu lau đi bọt nước khóe mắt, nhìn về phía Cận Thủy Lan, khẽ nói: "Tôi chỉ đột nhiên nhớ đến mẹ tôi."



Nàng nói: "Trước kia té ngã, mẹ tôi cũng sẽ xoa chân cho tôi."



Cận Thủy Lan rũ mắt nói: "Vậy cô có muốn gọi điện thoại cho mẹ cô không?"



Lục Chẩm Thu nhìn về phía điện thoại, ánh mắt do dự, cuối cùng vẫn là lắc đầu: "Quên đi."



Nàng giật giật chân phải, phát hiện thật sự thoải mái hơn rất nhiều, mắt cá chân dán thuốc mỡ lành lạnh, Lục Chẩm Thu nói: "Cảm ơn Cận lão sư."



Cận Thủy Lan giúp nàng quá nhiều, chỉ một câu cảm ơn căn bản không đủ, Lục Chẩm Thu lại nói: "Cận lão sư nếu có chỗ nào cần cứ việc nói cho tôi biết."



"Được." Cận Thủy Lan quay đầu, nhìn về phía nàng, ánh mắt tràn đầy ôn nhu, cô nói: "Hiện tại tôi cần cô về phòng nghỉ ngơi thật tốt, không được xuống giường."



Lục Chẩm Thu dừng một chút, gật đầu: "Ừm."



Cận Thủy Lan nói: "Tôi đỡ cô vào."



Lục Chẩm Thu không cậy mạnh, để cho Cận Thủy Lan đỡ nàng đi vào, phòng đã hoàn toàn không giống với hồi vừa mới vào ở, bố trí càng thêm ấm áp, trên cửa sổ treo mấy hàng đèn màu, Cận Thủy Lan nổi lên tò mò: "Có thể xem không?"



"Có thể." Lục Chẩm Thu nói: "Bất quá phải tắt đi đèn lớn."



Cận Thủy Lan gật đầu, đi tới cửa, tắt đèn lớn, Lục Chẩm Thu ấn nút điều khiển đèn màu, đèn thoáng chốc sáng lên, ánh đèn lúc sáng lúc tối, Mao Mao hưng phấn nằm sấp bên cạnh cửa sổ, ô ô kêu to, Cận Thủy Lan liền ánh sáng yếu ớt nhìn về phía Lục Chẩm Thu, thấy hai mắt nàng trong trẻo hữu thần, đoán chừng là vừa mới khóc qua, khóe mắt đỏ rực thật sự đáng chú ý.



Cô nghĩ đến lúc vừa mới xoa bóp cho Lục Chẩm Thu chạm vào da thịt, tinh tế bóng loáng, Cận Thủy Lan liễm mi nói: "Được rồi."



Lục Chẩm Thu tắt đi đèn màu, mở ra đèn đầu giường, Cận Thủy Lan rời khỏi phía trước nói: "Để Mao Mao ra ngoài đi, chân cô bị thương cũng không tiện chăm sóc nó."



"Không có việc gì." Lục Chẩm Thu giật giật chân phải: "Không nghiêm trọng như vậy."



Mao Mao cũng tựa vào bên cạnh nàng, tựa hồ biết nàng bị thương cần có nó làm bạn, Cận Thủy Lan gật đầu: "Được, vậy cô có việc gì thì gọi tôi."





Lục Chẩm Thu ừm một tiếng, nhìn theo bóng dáng Cận Thủy Lan rời khỏi phòng.



Bốn phía yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của Mao Mao, Lục Chẩm Thu cầm điện thoại lướt đến liên hệ của mẹ nàng.



"Vậy cô có muốn gọi điện thoại cho mẹ cô không?"



Âm thanh của Cận Thủy Lan vang lên, Lục Chẩm Thu ấn lên phím thoại, vài giây sau lại nhanh chóng cúp máy, đặt điện thoại sang một bên.



Ngoài cửa Cận Thủy Lan lẳng lặng đứng vài giây, cúi đầu đi vào phòng sách.



Ngày hôm sau tuyết càng lớn hơn nữa, mới sáng sớm Cận Thủy Lan đã bị điện thoại của mẹ cô đánh thức, âm thanh bối cảnh kia là ở sân bay, ồn ào náo loạn, Cận Thủy Lan ấn đầu nghe mẹ cô nói: "Mẹ và ba con mua được vé rồi, lập tức có thể trở về."



Cận Thủy Lan ngồi dậy, nhìn về phía bên ngoài tuyết rơi trắng xoá: "Muốn con đến sân bay đón hai người không?"




"Không cần." Mẹ cô nói: "Chú của con mời chúng ta ăn tối, chúng ta xuống máy bay sẽ đi thẳng qua, con có đến không?"



Cận Thủy Lan nói: "Con không đi."



Mẹ cô cũng không ép buộc cô, chỉ nói: "Được, gần đây trời lạnh, nhớ mặc thêm quần áo."



Cận Thủy Lan xuống giường đi tới cửa sổ, bông tuyết tung bay, cô khép lại đồ ngủ nói: "Con biết rồi."



Mẹ cô cúp điện thoại, Cận Thủy Lan nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, cô mở cửa, nhìn thấy Lục Chẩm Thu nhảy theo phía sau Mao Mao, Mao Mao ngậm một chiếc giày chạy khắp phòng, Lục Chẩm Thu khẽ quát: "Mao Mao!"



Nàng lại không dám hô quá lớn, sợ đánh thức Cận Thủy Lan, vừa mới xuống giường nàng mở cửa Mao Mao liền chạy ra ngoài, một chiếc giày khác của nàng không mang, Mao Mao liền ngậm chạy khắp nơi.



Mao Mao nghe thấy tiếng nàng kêu gâu một tiếng, ở nhà nghẹn mấy ngày, rất buồn bực, tinh lực của Mao Mao không có chỗ phát tiết, rốt cục bắt đầu tạo phản, Lục Chẩm Thu nhảy nhót đi tới bên cạnh nó, muốn kéo giày từ bên miệng nó xuống, Mao Mao không cùng nàng phân cao thấp, thời điểm Lục Chẩm Thu kéo Mao Mao liền nhả ra, Lục Chẩm Thu dùng sức quá mạnh, thân hình lui về phía sau nửa bước, eo bị người ôm lấy.



Nàng quay đầu, nhìn thấy Cận Thủy Lan từ phía sau đỡ mình, Lục Chẩm Thu lập tức đứng một chân nói: "Cận lão sư, đánh thức cô sao?"



Cận Thủy Lan hỏi: "Không có việc gì, Mao Mao làm sao vậy?"



Lục Chẩm Thu nói: "Đại khái mấy ngày nay đều ở nhà, lát nữa tôi dẫn nó đi dạo ở đại sảnh dưới lầu."



Nàng dẫn nó? Cận Thủy Lan cúi đầu nhìn dáng vẻ này của nàng lắc đầu: "Lát nữa tôi sẽ dẫn nó đi."



Mao Mao nghe được có thể đi ra ngoài vui vẻ không chịu nổi, cái đuôi lắc lắc vặn vẹo, Lục Chẩm Thu vỗ vỗ đầu nó: "Vẫn là để tôi dẫn nó đi."



Cận Thủy Lan nghiêng đầu nhìn nàng vài giây, gật đầu, thay đổi đề tài: "Buổi sáng ăn cái gì?"



"Tôi nấu cháo." Lục Chẩm Thu nói: "Còn hấp bánh bao cùng bánh bao cuộn."




Thời gian trước Cận Thủy Lan không ở nhà, Lục Chẩm Thu một mình ở trong phòng bếp, làm rất nhiều đồ ăn nhanh, đều để trong tủ lạnh, lúc ăn lấy ra hâm nóng một chút là được, Cận Thủy Lan gật đầu, đi phòng vệ sinh rửa mặt, ra tới Lục Chẩm Thu giúp cô múc một chén cháo, bánh bao cuộn là màu trắng sữa, bàn tay to, bên cạnh còn có hai hình dạng thỏ, cũng là tự làm, Cận Thủy Lan khơi mào một cái nói: "Tay nghề khá tốt."



Lục Chẩm Thu cười: "Vậy Cận lão sư ăn đi, tôi cùng Mao Mao đi dạo một chút."



Cận Thủy Lan ừm một tiếng, nhìn nàng nhảy dựng lên dắt Mao Mao ra cửa, mùi hương của bánh bao cuộn trước mặt thơm ngon, cô cắn một miếng, ăn xong cháo, đứng ở ban công nhìn ra bên ngoài, trên đường hầu như không có bóng người, xe cũng chỉ có hai ba chiếc, bất quá cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, Lục Chẩm Thu nói mang Mao Mao đi dạo trong đại sảnh, Mao Mao không đợi được, một cái kéo dài cổ nhìn ra ngoài, Lục Chẩm Thu đành phải đi theo nó trên đường đá, bị tuyết phủ kín, Lục Chẩm Thu làm một khối tuyết đập vào người Mao Mao, Mao Mao cực kỳ hưng phấn, vây quanh nàng.



Lạnh thì lạnh, không quá cao hứng, nhưng cũng thật cao hứng.



Lục Chẩm Thu cùng Mao Mao náo loạn, trên lầu Cận Thủy Lan bưng ly nước ấm, ánh mắt nhìn xuống dưới lầu tràn đầy ôn nhu.



Náo loạn hơn nửa giờ, Lục Chẩm Thu mới mang theo Mao Mao không tình nguyện lên lầu, trước khi vào cửa Lục Chẩm Thu lau sạch tuyết trên người Mao Mao, lại lau sạch nước trên bốn móng vuốt của nó, vỗ sạch vạt áo rồi mới vào cửa, Cận Thủy Lan từ trong phòng sách đi ra, buông cái ly nói: "Đã về rồi."



Trong nhà ấm áp, Lục Chẩm Thu cởi áo khoác ra, trả lời: "Ừm, bên ngoài tuyết thật lớn."



Năm nay làn sóng lạnh hiếm có, tuyết rơi dày gần một tuần, đường bịt kín bông tuyết, cũng may kịch truyền thanh của các nàng đã kết thúc, bằng không như thế nào đi ghi âm cũng là một vấn đề, Lục Chẩm Thu vừa về đến nhà đã nhận được tin nhắn của Kỷ Tử Bạc, thêm nàng vào một tổ mới, bên trong còn không có mấy người, chỉ có Bạch Miêu, nàng, Cận Thủy Lan, Kỷ Tử Bạc, còn có một người Lục Chẩm Thu không biết, Cận Thủy Lan đi tới bên cạnh nàng, thấy nàng nhìn điện thoại suy tư hỏi: "Làm sao vậy?"



Lục Chẩm Thu nâng điện thoại hỏi cô: "Đây là ai?"



Cận Thủy Lan nói: "Bạch Noãn Noãn."



Hoá ra chính là Bạch Noãn Noãn, Lục Chẩm Thu đã nghe qua một chút chuyện của cô ấy, phối âm rất lợi hại, là Kỷ Tử Bạc dẫn vào giới, sau đó phối trò chơi cùng manga anime, hiện tại nhân khí đặc biệt vượng, Cận Thủy Lan thấy nàng không nhúc nhích hỏi: "Không biết cô ấy sao?"



"Biết." Lục Chẩm Thu nói: "Đã nghe qua tên cô ấy, đặc biệt lợi hại."



Cận Thủy Lan cúi đầu cười: "Cô cũng rất lợi hại."



Lục Chẩm Thu cắn môi liếc nhìn cô một cái, không nói gì, Cận Thủy Lan ngồi trên sô pha nói: "Tới đây tôi bôi thuốc cho cô."




Nàng đi qua nói: "Tôi đã thay thuốc mỡ."



Buổi sáng thức dậy dán một miếng, còn chưa tới hai tiếng đồng hồ.



Cận Thủy Lan cầm bình thuốc: "Cái này thì sao?"



Lục Chẩm Thu không biết xoa, chỉ dùng tăm bông chấm một hồi, Cận Thủy Lan thấy thế nói: "Còn tưởng không muốn trước buổi biểu diễn chân sẽ tốt hơn chứ."



Kia khẳng định là muốn.



Lục Chẩm Thu không ý kiến, nàng đổi dép lê ngồi ở trên sô pha, Cận Thủy Lan nâng chân phải nàng lên đặt ở trên đùi, Lục Chẩm Thu cảm thấy tư thế này có chút xấu hổ, nàng không tự nhiên rụt chân lại, lập tức bị Cận Thủy Lan bắt lấy.



Cận Thủy Lan kéo chân nàng lại hỏi: "Sợ đau à?"




Lục Chẩm Thu lắc đầu.



Không biết có phải do hiệu quả của thuốc tốt hay không, hay là Cận Thủy Lan ấn tốt, một đêm ngủ dậy, không sưng đỏ, cũng không đau như vậy, chỉ là lúc bôi thuốc còn có chút cảm giác gai nhọn, nước thuốc lạnh lẽo, thẩm thấu da thịt nàng, đầu ngón chân Lục Chẩm Thu co rúm lại.



Cận Thủy Lan cố ý cúi đầu, dùng mái tóc che đi sườn mặt, không để Lục Chẩm Thu nhìn thấy ánh mắt của mình, cô liếc nhìn về phía ngón chân của Lục Chẩm Thu, làm sao ngay cả cuộn tròn cũng đáng yêu như thế.



2



Cô cố nén xúc động muốn chạm vào một cái, cúi đầu nghiêm túc bôi thuốc cho nàng, vẫn là quy trình ngày hôm qua, lòng bàn tay ấm áp, chỉ chốc lát sau thuốc đã thấm vào da thịt, trải qua đêm qua Cận Thủy Lan cũng biết Lục Chẩm Thu cố hết sức chịu đựng, cho nên động tác bôi thuốc nhẹ nhàng, lực đạo xoa bóp vừa vặn, năm phút trôi qua, Lục Chẩm Thu cũng không phát hiện, mãi cho đến khi Mao Mao tiến lại gần liếm sườn mặt nàng, nàng mới hoàn hồn, nhìn điện thoại, đã qua mười mấy phút, Lục Chẩm Thu nói: "Được rồi, Cận lão sư."



Cận Thủy Lan gật đầu, từ bên cạnh tháo thuốc mỡ dán lên cho nàng, Lục Chẩm Thu rụt chân trở về, còn nằm nghiêng trên sô pha, nàng lục lọi hình ảnh từ trong điện thoại nói: "Cám ơn Cận lão sư, buổi trưa tôi nấu món này cho cô được không?"



Nàng vươn tay, Cận Thủy Lan không nhìn nói: "Nằm nghỉ ngơi đi, giữa trưa chúng ta gọi cơm hộp."



Lục Chẩm Thu duỗi chân nói: "Hiện tại chân tôi gần như tốt rồi."



"Gần như tốt rồi, không phải là còn chưa tốt sao?" Cận Thủy Lan nói: "Đợi tốt hẳn rồi làm, đừng sốt ruột."



Cô biết Lục Chẩm Thu nóng lòng muốn tỏ vẻ cảm ơn, lại nói: "Buổi chiều nấu chút canh nấm tuyết đi."



Lục Chẩm Thu gật đầu: "Được, lát nữa tôi sẽ chuẩn bị."



Cận Thủy Lan ừm một tiếng, ngồi ở bên cạnh nàng không nhúc nhích, lúc Lục Chẩm Thu đứng dậy nhìn thấy Cận Thủy Lan đang bấm điện thoại, màn hình sáng lên, nàng trong lúc vô tình liếc thấy nội dung trên màn hình.



Là đang cài đặt đồng hồ báo thức, bốn giờ sau.



Động tác đứng dậy của nàng khựng lại, dư quang nhìn vào ghi chú của đồng hồ báo thức: [Đổi thuốc.]



1



Lục Chẩm Thu nắm chặt mép gối ôm, ngực trong khoảnh khắc có một vết nứt, dòng nhiệt đổ vào, ấm áp.



4



*****



Cận Thủy Lan: Rất thích giúp Thu Thu bôi thuốc.



2



Lục Chẩm Thu:......