Khó Chiều

Chương 48




Đường nét gò má của anh rất sắc nét rõ ràng, lông mi anh hơi rũ, nhìn tâm trạng có vẻ cũng không tệ.

Không hiểu sao, dù đây chỉ là ảnh chụp, Ôn Dĩ Phàm vẫn có cảm giác nóng bừng cả mặt. Phảng phất như trở lại lúc chụp ảnh, khoảnh khắc bị Tang Diên nhìn chăm chú.

Ôn Dĩ Phàm sờ sờ sau tai, hơi mất tự nhiên mà tắt màn hình đi.

Hành động của Tang Diên rất trắng trợn, không che giấu chút nào. Xuyên qua tấm hình, cũng có thể cảm nhận được ánh nhìn cực kỳ mãnh liệt kia.

Bây giờ nhìn lại, Ôn Dĩ Phàm cũng không biết tại sao khi đó cô lại hoàn toàn không nhận ra ánh mắt của anh.

Rất nhanh, Ôn Dĩ Phàm nhớ đến chuyện hôm đó khi cô nói anh gởi hình cho mình, anh trực tiếp trả lời "Không có".

Cô cong cong môi.

Sau vài giây.

Ôn Dĩ Phàm lại một lần nữa mở màn hình lên, chậm rãi lưu lại cả năm tấm hình. Cô mở album ảnh, chọn trong đó một tấm, rất nghiêm túc cắt hình, biến từ hình chụp tập thể thành hình chụp riêng của hai người.

....

Tiễn Vệ Hoa lái xe thẳng đến hiện trường vụ sụp đổ đường hầm.

Khu vực này vẫn đang thi công, bên cạnh là vách núi, đường hầm cũng chưa hoàn toàn xây xong. Tuy vừa nhận được tin tức cả nhóm bọn họ đã lập tức chạy từ Nam Vu đến đây, nhưng lúc này cũng đã có không ít ký giả truyền thông.

Đều là từ khắp nơi đến.

Để tránh việc đường hầm bị sụp thêm một lần nữa, hiện trường được ngăn lại, cách ra một khoảng cách an toàn. Cục đường sắt kết hợp với đơn vị thi công thành lập một đội cứu hộ, nhiều nhân viên cứu hộ cũng được điều động từ Nam Vu tới.

Đường hầm sụp làm tám công nhân bị mắc kẹt bên trong, trước mắt vẫn không biết tình huống như thế nào.

Thông qua bản vẽ và tình trạng hiện trường, đội cứu hộ họp và lập ra vài phương án cứu hộ. Trước tiên sẽ tiến hành khoan một số lỗ thông hơi, từ đó liên lạc với những công nhân đang bị mắc kẹt.

Rồi sau đó sẽ khoan một đường vận chuyển thức ăn và nước uống vào trong.

Tiễn Vệ Hoa đã cố liên hệ với đội cứu hộ vài lần để xin phỏng vấn, nhưng đều bị từ chối. Mãi đến khi tình huống ổn định hơn, đội cứu hộ mới miễn cưỡng đồng ý, cho người dẫn họ vào hiện trường để quay phim lại tình huống hiện thời.

Chỉ có Tiễn Vệ Hoa và Ôn Dĩ Phàm được vào, Mục Thừa Duẫn bị giữ lại bên ngoài.

Đường hầm sâu và dài, đầu bên kia bị đất cát sụp xuống, làm đường hầm càng trở nên khép kín tối tăm. Bên trong ánh sáng âm u, trên đất chỉ có đất đá lầy lội, chất chồng lên như một sườn núi nhỏ, bẩn thỉu và lộn xộn.

Hơn một trăm nhân viên cứu hộ mặc đồng phục, bận rộn đến đến lui lui. Một nhóm người khuân vác ống dẫn, hoặc khiêng các loại thiết bị, đều bận rộn việc của mình, không rảnh quan tâm đến chuyện gì khác.

Đối với những vụ tai nạn sụt lún, Ôn Dĩ Phàm cũng đã làm không ít báo cáo, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải sự cố nghiêm trọng như vậy.

Chỉ cần nhìn cũng đã cảm thấy kinh hãi.

Xuất phát từ vấn đề an toàn, đội cứu hộ không cho phép ký giả truyền thông ở lại hiện trường quá lâu.

Họ chỉ được đi vào quay phim và ghi chép sơ bộ, rồi phải ra ngoài ngay. Trở lại xe, Tiễn Vệ Hoa gởi phim vừa quay được cho đài, Ôn Dĩ Phàm cũng tập trung toàn bộ tinh thần viết bản thảo trên máy tính.

Mục Thừa Duẫn bỗng nhiên lên tiếng: "Chị Dĩ Phàm, sau tai chị bị sao vậy?"

Ôn Dĩ Phàm mờ mịt: "Ừ?"

Tiễn Vệ Hoa đang ở bên cạnh cũng lập tức chú ý đến, cau mày: "Làm sao lại chảy máu, bị lúc nào vậy?"

Nghe nói như vậy, Ôn Dĩ Phàm bẻ gương chiếu hậu ra liếc nhìn. Thấy sau tai mình bị cắt một đường, lúc này đang ra máu, nhìn cũng hơi đáng sợ.

Ôn Dĩ Phàm cúi đầu, từ trong túi xách lấy ra một bọc khăn giấy, bình tĩnh nói: "Chắc là lúc đi vào bị đá vụn quẹt trúng thôi."

Mục Thừa Duẫn lẩm bẩm nói: "Không đau sao?"

Ôn Dĩ Phàm cười: "Không sao, nghe em nói mới thấy đau một chút."

Làm nghề này luôn gặp phải những sự cố, hơn nữa sau lần Tang Diên vì bảo vệ cô mà đánh nhau rồi bị thương, từ đó trong túi xách của cô luôn trữ sẵn i-ốt, băng cá nhân và vài loại thuốc trị thương cơ bản.

Ôn Dĩ Phàm dùng khăn giấy cầm máu, xử lý sơ qua vết thương, rồi dán băng cá nhân loại to nhất lên.

Toàn bộ quá trình cứu hộ kéo dài bốn ngày ba đêm.

Cả tám người công nhân đều được cứu ra, trong đó có một người bị đá rơi vào đầu, vết thương rất nghiêm trọng. Mặc dù đội cứu hộ vẫn luôn khích lệ và trấn an, nhưng vì tình huống vết thương của người kia, nên trạng thái tinh thần của bảy người còn lại đều không tốt lắm.

Mỗi người được cứu ra đều được đưa thẳng đến bệnh viện.

Sợ sẽ bỏ qua tình huống nào đó, trong thời gian này nhóm Ôn Dĩ Phàm cơ bản không rời khỏi hiện trường. Phần lớn mọi người thay phiên nhau nghỉ ngơi trên xe công vụ, hay trở về khách sạn tắm rửa nhanh chóng rồi lại chạy về.

Sau khi trở lại từ bệnh viện, gởi video và bản thảo về đài xong, Tiễn Vệ Hoa bảo mọi người về khách sạn nghỉ ngơi một đêm.

Dù sao thì tiếp theo còn phải chạy khắp nơi, tìm chuyên gia và những người bị thương để làm phỏng vấn.

Sẽ là một khoảng thời gian dài.

Khách sạn là do Mục Thừa Duẫn đặt, ở gần hiện trường vụ tai nạn, vị trí hơi hẻo lánh một chút, điều kiện cũng không được tốt lắm. Chỉ đặt hai gian phòng, tổng cộng đặt năm ngày, dự định sau đó nếu cần làm phỏng vấn tiếp theo thì sẽ chuyển sang khách sạn khác.

Ôn Dĩ Phàm một mình một phòng, hai người đàn ông kia thì ở chung phòng còn lại.

Cô tắm mất gần cả nửa giờ.

Sau khi đi ra, Ôn Dĩ Phàm lại thay băng và xức thuốc lên vết thương, rồi sau đó nằm dài trên giường.

Vài ngày nay gần như lưng không được chạm giường, giờ này Ôn Dĩ Phàm có cảm giác không quá chân thật. Xung quanh mí mắt cô rất xót, nhưng vẫn mở điện thoại ra xem tin tức một chút.

Vì mấy hôm nay không có thời gian, nên mỗi khi nhận được tin nhắn, cô đều tranh thủ lúc rảnh mới có thể trả lời.

Nếu có trả lời thì cũng chỉ là qua loa lấy lệ mà thôi, căn bản là đối phương hỏi gì, thì cô trả lời đơn giản vài chữ.

Ôn Dĩ Phàm mở khung cửa sổ trò chuyện cùng Tang Diên.

Xem giao diện, trước đây phần lớn tin nhắn đến từ cô, lúc này ngược lại đến từ Tang Diên. Trước đây anh vẫn tuân thủ mỗi ngày nhắn tin đếm ngược cho cô. Được một thời gian, từ tin nhắn giọng nói đã dần dần biến thành tin nhắn chữ, chỉ ghi một con số đơn giản.

Nhìn đặc biệt thiếu kiên nhẫn.

Nhưng từ khi Ôn Dĩ Phàm đến Bắc Du công tác, con số lại đổi trở lại thành giọng nói. Hơn nữa sau khi thấy cô trả lời tin nhắn cực kỳ chậm chạp mà lại rất qua loa lấy lệ, sau khi đếm ngược xong, anh còn thêm một câu: "Nhận được thì trả lời."

Tin nhắn thoại hôm nay, phía sau lại thêm vào một câu.

"Khi nào trở lại nhớ mang cho tôi một quả táo."

Ôn Dĩ Phàm liếc nhìn ngày tháng, mới ý thức được hôm nay đã là đêm Giáng sinh. Khoảng cách đến sinh nhật Tang Diên chỉ còn lại vài ngày. Cô thở dài, sợ mình sẽ không về kịp.

Nếu như không có đợt công tác này, năm nay ngày nghỉ của Ôn Dĩ Phàm sẽ rơi vào đúng dịp năm mới. Hơn nữa năm nay Nam Vu không tổ chức bắn pháo hoa, có khả năng rất lớn là cô sẽ không phải tăng ca.

Sau đó.

Cũng có thể cùng Tang Diên trải qua đêm giao thừa.

Ôn Dĩ Phàm: [Chúc Giáng sinh vui vẻ.]

Suy nghĩ một chút, cô lại gởi một biểu tượng quả táo nhỏ, tiếp tục gõ: [Cho anh xem hình trước, khi nào về sẽ đưa đồ thật cho anh.]

Đôi mắt của Ôn Dĩ Phàm đã không mở lên nổi nữa, gõ xong câu này cô liền tắt màn hình. Nhưng Tang Diên trả lời rất nhanh, chỉ vài giây điện thoại đã rung lên. Cô vừa mơ hồ nhắm mắt, lại mở ra.

Là bốn tin nhắn thoại, lần lượt hiện trên màn hình.

Tang Diên: "Được."

Tang Diên: "Ngủ đi, nhớ khóa cửa."

Tang Diên: "Đừng mộng du rồi chạy khắp nơi."

Tin nhắn cuối cùng.

"Nếu muốn mộng du thì chỉ được đi loanh quanh trong phòng mình thôi." Giọng điệu của anh hơi ngông cuồng, ngân nga kéo dài, nghe vừa ngạo mạn vừa thiếu đòn: "Người bị hại chỉ có thể là tôi, biết không?"

Vài ngày tiếp theo, Ôn Dĩ Phàm theo thường lệ bôn ba khắp nơi trong thành phố nhỏ này. Những cuộc phỏng vấn tiếp theo đều thuận lợi hơn so với dự đoán của cô, ngoại trừ một số người có thái độ không tốt lắm, về căn bản cũng không có vấn đề gì lớn cả.

Hình như Tang Diên cũng bề bộn nhiều việc, vài ngày cuối năm này bắt đầu điên cuồng tăng ca.

Có lúc Ôn Dĩ Phàm trả lời tin nhắn của anh lúc rạng sáng ba bốn giờ, thì giờ đó anh thậm chí vẫn còn ở công ty chưa về nhà.

Trong lúc vô tình, Ôn Dĩ Phàm đã nghênh đón năm mới ở thành phố này.

Mặc dù đã ngày đêm tăng ca, nhưng Ôn Dĩ Phàm vẫn không thể trở về trước ngày sinh nhật của Tang Diên. Cô vốn dự định sẽ hoàn thành công việc và về trước đó hai ngày, nhưng rồi buổi chiều hôm đó vẫn còn một cuộc phỏng vấn cuối cùng.

Khoảng thời gian này cả ba người đều nghỉ ngơi không đủ, Tiễn Vệ Hoa cũng không muốn về luôn trong ngày, sợ buổi tối mệt điều khiển xe sẽ xảy ra chuyện. Thêm vào đó đang là dịp nghỉ lễ, vé tàu cao tốc cũng rất khó mua.

Ôn Dĩ Phàm cũng bế tắc.

Rạng sáng hôm đó.

Ôn Dĩ Phàm chọn thời gian, rồi nhắn tin cho Tang Diên: [Sinh nhật vui vẻ ^_^]

Ôn Dĩ Phàm: [Tôi có đặt cho anh một cái bánh sinh nhật, chắc là buổi trưa sẽ giao đến nhà.]

Ôn Dĩ Phàm: [Quà tặng thì, để khi trở về tôi sẽ đưa nhé.]

Tang Diên: [Thật có lòng.]

Tang Diên: [Không uổng công tôi nhắc nhở suốt bảy mươi ngày.]

Ôn Dĩ Phàm bỗng chốc cụp mắt: [Nhưng hôm nay tôi không về được, ngày mai sẽ về.]

Tang Diên: [Ồ.]

Ngay sau đó.

Tang Diên gởi tin nhắn thoại đến, giọng điệu lười nhác, như hơi buồn ngủ.

"Vậy coi như năm nay sinh nhật tôi là ngày mai đi."

Sau một lúc.

Lại thêm một tin nhắn nữa.

"Còn lại một ngày."

....

Xế chiều hôm đó, Ôn Dĩ Phàm và Mục Thừa Duẫn chạy một chuyến đến bệnh viện. Tiễn Vệ Hoa đi một mình đến hiện trường vụ tai nạn, làm báo cáo tổng kết cuối cùng. Ba người chia làm hai nhóm, phân công hợp tác.

Ôn Dĩ Phàm phỏng vấn người bị thương nặng nhất.

Mấy hôm trước anh ta mới khôi phục lại trí nhớ, Ôn Dĩ Phàm liên hệ với thân nhân của anh, hẹn thời gian là xế chiều hôm nay. Phỏng vấn xong, trở về rồi hoàn thành xong bản thảo, xem như đã hoàn thành chuyến công tác này.

Đi ra khỏi phòng bệnh, Mục Thừa Duẫn liếc nhìn thời gian: "Chị Dĩ Phàm, bây giờ chúng ta trở về khách sạn sao?"

Ôn Dĩ Phàm gật đầu, đang muốn nói chuyện, cách đó không xa bỗng nhiên vang lên một giọng nam. Giọng đục ngầu lại khàn khàn. Cô hơi sững người lại, thuận thế nhìn sang, chỉ thấy trên ghế chờ ở trước phòng bệnh bên cạnh có một người đàn ông đang ngồi.

Nhìn khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, màu da rất đen, quần áo cũ kỹ, cả người trông bẩn thỉu. Nếp nhăn trên trán rất nhiều, khi hắn cười lên cả khuôn mặt đều là nếp nhăn, vẻ mặt rất thô bỉ.

Lúc này hắn đang nói chuyện điện thoại, giọng rất lớn, ngữ điệu như đang lấy lòng người bên kia. Hoàn toàn không nhìn về bên này.

Ôn Dĩ Phàm dời ánh mắt, mặt không đổi sắc nói: "Ừ, trở về viết bản thảo."

Trở lại khách sạn, Ôn Dĩ Phàm mở máy tính ra, nhanh chóng viết xong bản thảo rồi gởi cho bên biên tập. Trong lúc chờ xét duyệt, cô liếc nhìn thời gian, mới hơn bốn giờ một chút. Cô ngẩn người một lúc, thấy ở trong phòng hơi ngột ngạt.

Ôn Dĩ Phàm không muốn ngây người ở trong phòng nữa, nghĩ dù sao cũng đã trở về Bắc Du, thì thôi cứ ra ngoài đi dạo một chuyến.

Cô cầm thẻ lên mở cửa phòng rồi ra ngoài.

Mới ở trong khách sạn một chút, mà bên ngoài bây giờ trời đã âm u, từng mảng mây đen cuồn cuộn kéo đến. Làm cho thành phố nhỏ này như bị đè dưới một tầng áp lực.

Đối với Ôn Dĩ Phàm, thành phố này không hề quen thuộc.

Cô chỉ ở đây hai năm, hơn nữa phần lớn thời gian đều chỉ ngây ngốc ở trường học hoặc ở nhà bác cả, gần như không bao giờ ra ngoài vui chơi. Cô hoàn toàn không biết thành phố này có gì vui, chỉ biết vài địa điểm cố định kia.

Bây giờ cô đang ở khách sạn ngay trung tâm Bắc Du, rất gần trường cấp ba ngày xưa.

Ôn Dĩ Phàm đi loanh quanh không mục đích, không hiểu sao lại đi đến quán mì quen thuộc kia. Cô dừng chân, nhìn mặt tiền cửa tiệm như không có gì thay đổi sau mấy năm, vẻ mặt hơi sửng sốt.

Chờ Ôn Dĩ Phàm lấy lại tinh thần thì cô đã bước vào trong tiệm.

Trong tiệm ánh sáng trắng đến chói mắt, bên trong cũng không thay đổi nhiều, chỉ có thêm vài món đồ gỗ mới. Bàn ghế vẫn được bày biện bố cục giống ngày trước, chia làm hai hàng song song ngay ngắn.

Thậm chí ở sau quầy thu ngân, vẫn là ông chủ quán trước kia.

Nhưng ông rõ ràng đã già hơn, lưng hơi còng xuống, mái tóc cũng đã bạc trắng.

Ôn Dĩ Phàm có cảm giác như đang bước vào một thế giới khác.

Cô ngừng vài giây, rồi sau đó nhấc chân ngồi vào chỗ ngày xưa vẫn ngồi cùng Tang Diên mỗi khi đến đây. Cô rủ mắt, lặng yên nhìn chăm chú thực đơn được dán sát trên bàn.

Ngay lúc đó, ông chủ phát hiện ra sự tồn tại của cô, hỏi: "Muốn ăn gì?"

Ôn Dĩ Phàm ngẩng đầu: "Một chén mì vằn thắn."

Vừa dứt lời, ông chủ liền nhận ra cô. Vẻ mặt ông kinh ngạc, đứng dậy đi đến gần cô, tươi cười vui vẻ: "Bạn học nhỏ, là cháu sao? Rất lâu rồi cháu không đến đây."

Ôn Dĩ Phàm gật đầu: "Dạ, từ khi vào đại học cháu không ở thành phố này nữa."

"Như vậy à." Thấy cô chỉ đến một mình, môi ông chủ run run, như định hỏi gì đó, nhưng rồi vẫn không nói gì, "Vậy cháu chờ một chút, bác đi chuẩn bị."

"Dạ." Ôn Dĩ Phàm gật đầu, "Bác đừng vội."

Ông chủ vào trong bếp.

Trong tiệm chỉ còn lại một mình Ôn Dĩ Phàm. Cô liếc nhìn điện thoại, không thấy WeChat có động tĩnh gì.

Vào lúc này, bên ngoài chợt vang lên tiếng rào rào. Tầng mây bị đè nặng cuối cùng đã không chịu nổi, những hạt mưa to như hạt đậu xé tầng mây rơi xuống, va đập lên nền xi măng tạo ra âm thanh ồn ào.

Khiến cả thế giới trở nên mơ hồ.

Không khí ướt át và lạnh lẽo lan tràn ra, làm cô tỉnh táo hơn, nhưng cũng không nhịn được thất thần.

Ở trong hoàn cảnh quen thuộc này, trong thoáng chốc, Ôn Dĩ Phàm có cảm giác như đang trở về quá khứ. Cô nhìn về chiếc ghế trống rỗng ở phía đối diện, mơ hồ như nhìn thấy, cậu thiếu niên Tang Diên đang lặng yên ngồi đó.

Là cậu thiếu niên luôn kiêu ngạo ngay từ lần đầu gặp mặt, như không bao giờ biết cúi đầu, chỉ luôn làm theo ý mình. Nhưng ở lần cuối cùng gặp mặt đó, đã nhẹ giọng hỏi cô: "Mình cũng không kém như vậy chứ?"

Thậm chí đem tất cả mọi hành động của bản thân mình, đều quy về chữ 'Quấy rầy' làm người khác khó chịu kia.

Đã nhiều năm như vậy, Ôn Dĩ Phàm hình như chưa bao giờ tranh thủ thứ gì cho bản thân. Cô chỉ luôn rúc trong lớp vỏ bảo vệ của chính mình, sống theo quy củ, không cùng người khác tranh chấp, cũng không ôm nặng tình cảm với bất kỳ ai.

Ngay cả đối với Tang Diên.

Dường như cô luôn đặt bản thân mình sang một bên, ở một vị trí an toàn.

Chỉ cố gắng làm những việc trong giới hạn, cố gắng để bản thân luôn có đường lui.

Chỉ dám từ từ thả lưỡi câu về phía anh.

Chờ anh cắn mồi câu, rồi tự đưa mình đến cửa.

Nhưng vào giờ phút này, Ôn Dĩ Phàm bỗng nhiên một chút cũng không muốn để cho Tang Diên phải chủ động nữa. Cô không muốn để cho Tang Diên, như từ trước kia đến bây giờ, vẫn luôn là người phải gánh vác nữa.

Cô không muốn để cho Tang Diên từng bị cô nói những lời như vậy.

Rồi hôm nay vẫn là bởi vì cô, lại phải lần nữa hạ mình trước.

Thức ăn vừa lúc được đưa lên.

Ông chủ lộ ra vẻ mặt tươi cười quen thuộc: "Ăn nhanh đi, cháu làm bác cũng hơi xấu hổ. Tay nghề của bác đã qua bao nhiêu năm vẫn không tiến bộ gì nhiều, vậy mà vẫn được cháu quay lại ủng hộ."

Ôn Dĩ Phàm đáp vâng.

Ông chủ vừa tiếp tục nói, vừa trở về quầy thu tiền: "Làm sao mà bỗng nhiên mưa lớn như vậy, lạnh lắm..."

Ôn Dĩ Phàm rũ mắt, nhìn chăm chú vào tô mì nóng hổi trước mặt, bị hơi nước bốc lên, mơ hồ có cảm giác cay mắt. Cô cố sức chớp chớp mắt, lấy can đảm cầm điện thoại lên, gọi cho Tang Diên.

Bên kia vang lên tiếng chuông, đầu óc Ôn Dĩ Phàm bỗng trở nên trống rỗng.

Hoàn toàn không biết mình phải nói gì tiếp theo.

Vang lên ba tiếng chuông.

Đầu kia nhận cuộc gọi.

Hình như là đang ngủ, giọng nói của Tang Diên hơi khàn, mang vẻ thiếu kiên nhẫn vì bị đánh thức: "Nói."

Ôn Dĩ Phàm nhẹ giọng gọi anh: "Tang Diên."

Anh yên lặng vài giây, dường như đã tỉnh táo hơn: "Làm sao vậy?"

Cô có rất nhiều băn khoăn.

Sợ mọi việc chỉ là ảo giác của mình.

Sợ người mà anh thích chỉ là mình của những năm học cấp ba kia.

Sợ đến với nhau rồi, có thể anh sẽ phát hiện, mình cũng không tốt như anh đã tưởng tượng.

Nhưng ở giây phút này.

Ôn Dĩ Phàm muốn ngửa bài.

Muốn nói rõ ràng với anh.

Muốn cho anh thấy, anh không cần phải là người luôn luôn gánh vác nữa.

Cậu thiếu niên có thể nhiều lần vượt qua một thành phố, một mình ngồi hơn một giờ tàu cao tốc, chỉ vì đến gặp cô. Anh làm những việc đó, đều không phải là 'quấy rầy' như trong tưởng tượng của anh.

Thật ra cô cũng đem những kỉ niệm đó, cất giấu như kho báu.

Chỉ là cho đến tận bây giờ cô vẫn không dám hồi tưởng, không dám nhắc lại.

Trong khoảng khắc này, Ôn Dĩ Phàm nghe được tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực: "Lời anh nói ngày đó còn tính không?"

Tang Diên: "Ừ?"

"Anh nói, nếu như em theo đuổi anh, " Ôn Dĩ Phàm ngừng một chút, cố gắng kìm sự run rẩy trong giọng nói, nói từng chữ từng câu, "Anh có thể cân nhắc một chút."

Cô vừa dứt lời, âm thanh ở đầu bên kia như bị cắt đứt. Chỉ còn yên lặng.

Ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy.

"Em muốn báo cho anh biết trước." Ôn Dĩ Phàm khẩn trương đến nỗi không nói nên lời, cô không biết Tang Diên sẽ trả lời như thế nào, chỉ cố gắng nói cho xong, "Vậy anh cứ cân nhắc một chút nhé."

Nói xong, cũng không đợi anh trả lời, Ôn Dĩ Phàm liền vội vã cúp điện thoại.

Trầm mặc một lúc lâu.

Ôn Dĩ Phàm nhìn chăm chú vào điện thoại đang được cô đặt trên bàn, lúc này lại không có bất kỳ động tĩnh gì.

Như đây là câu trả lời dành cho cô.

Ôn Dĩ Phàm cũng không biết miêu tả tâm trạng hiện giờ của mình như thế nào.

Thật lâu sau.

Ôn Dĩ Phàm rũ mắt, chậm rãi ăn mì. Mùi vị xác thực không khác gì lúc trước, nước súp rất nhạt, mì cũng rất bình thường, không có gì đặc biệt.

Cô không quá đói, nhưng vẫn chầm chậm ăn hết tô mì.

Bên ngoài trời cũng dần tối.

Mưa vẫn rơi rất to, không có dấu hiệu sẽ ngừng lại.

Ôn Dĩ Phàm đặt đũa xuống, nhìn ra bên ngoài, dáng vẻ an tĩnh.

Nhận ra được ánh mắt của cô, ông chủ chủ động nói: "Bạn học nhỏ, bác cho cháu mượn cây dù đi. Trời mưa chắc không ngừng sớm đâu. Khi nào cháu rãnh rỗi ghé lại tiệm rồi trả lại cho bác cũng được."

Ôn Dĩ Phàm lắc đầu, cười nói: "Cháu muốn ngồi thêm một lúc nữa."

Sau này chắc sẽ không trở lại, Ôn Dĩ Phàm nghĩ.

Cho nên cô muốn nhìn chỗ này thêm chút nữa, hy vọng có thể nhớ lâu hơn.

Hy vọng đến khi già rồi, vẫn có thể nhớ rõ, đã từng có một nơi quý giá như vậy. Ở khoảng thời gian mờ mịt cô không muốn nhớ đến đó, vẫn có một nơi như vậy, cho cô một lúc nghỉ ngơi.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua.

Chú ý thấy tiếng mưa bên ngoài đã nhỏ dần, Ôn Dĩ Phàm chậm rãi lấy lại tinh thần. Cô không tiếp tục ngây ngốc ở đây nữa, thu dọn đồ đạc xong, đang định đứng dậy chào chủ quán thì từ cửa truyền đến tiếng động.

Ôn Dĩ Phàm thuận thế nhìn sang, rồi sững người lại.

Trong tầm mắt của cô, là Tang Diên đang bất ngờ đứng đó. Anh mặc một chiếc áo khoác đen, kéo khóa lên kín cổ. Tay anh cầm một cái dù trong suốt, hai bên vai hơi bị ướt một chút.

Sau khi bước vào cửa, Tang Diên cũng không nhìn chỗ nào khác.

Mà nhìn thẳng vào cô.

Giây phút này.

Mọi thứ như chậm lại, như một đoạn phim của quá khứ.

Quán mì nhỏ hẹp, sau nhiều năm vẫn như vậy, cũ kỹ hoài cổ. Trong tiệm đang mở một bộ phim Hongkong nào đó không biết tên, là phim xưa, tiếng nhạc phim hòa lẫn với tiếng mưa rơi.

Người ấy, sau lưng là màn mưa.

Anh đã vượt qua mọi thứ để đến rồi.

Lúc này ông chủ lên tiếng: "Soái ca, cậu muốn ăn gì?"

Như vẫn còn nhớ ông chủ này, Tang Diên nâng mắt, cười. Anh vẫn dùng cách gọi ông như trước kia, lễ phép nói: "Lần sau đi bác. Bây giờ cháu đến đón người."

Ông chủ ngẩng đầu: "Là cậu sao."

Tang Diên gật đầu.

"Bác nhìn thấy bạn học nhỏ này đến một mình, còn tưởng là hai người không còn liên lạc nữa." Vừa nói, ông chủ vừa nhìn hai người: “...Thật tốt."

Như đang nhớ lại ngày xưa, ông chủ cảm thán một câu.

"Đã nhiều năm như vậy, hai cháu vẫn ở bên nhau sao."

Nghe nói như vậy, ngón tay Ôn Dĩ Phàm chợt cứng lại.

Tang Diên cũng không giải thích gì cả, chỉ gật đầu một cái: "Bọn cháu đi trước đây, lần sau đến Bắc Du, sẽ đến ủng hộ bác." Anh nhìn Ôn Dĩ Phàm, duỗi tay về phía cô: "Đến đây."

Ôn Dĩ Phàm đứng lên, đi về phía anh: "Sao anh lại đến đây?"

Tang Diên rũ mắt, nhìn cô chăm chú: "Lúc em gọi điện thoại, anh đang ở trên tàu cao tốc."

Ôn Dĩ Phàm 'A' một tiếng.

Tang Diên mở dù, tùy ý nói: "Đi thôi."

Ôn Dĩ Phàm bước vào trong dù. Bởi vì cuộc điện thoại vừa rồi, lúc này ở bên cạnh anh, cô cảm thấy hơi lúng túng, chủ động tìm đề tài: "Sao anh biết là em đang ở đây?"

"Đến Bắc Du..." Tang Diên nói, "...Luôn đến đây theo thói quen."

"..."

Hai người ra khỏi tiệm, đi men theo con đường nhỏ.

Thành phố này khá lạc hậu, nhiều năm như vậy vẫn không có thay đổi gì lớn. Lại đi tiếp về phía trước, chính là con hẻm nhỏ hai người từng nhiều lần đi qua. Hướng bên kia chính là trạm xe buýt mà Tang Diên mỗi lần đến và mỗi lần rời đi đều chờ xe ở đó.

Hai người trầm mặc đi về phía trước.

Không biết qua bao lâu, bước chân của Tang Diên bỗng nhiên ngừng lại.

Ôn Dĩ Phàm cũng dừng lại theo.

Chung quanh là tiếng mưa rơi rào rào, chiếc dù to chụp lên hai người như muốn che đi cả tiếng mưa. Hạt mưa rơi xuống những vũng nước trên mặt đất, mở ra một đóa rồi lại một đóa hoa nhỏ chỉ nở rộ trong nháy mắt.

Trong màn mưa, chiếc dù như một cái lồng lớn.

Mang hai người tách ra khỏi thế giới xung quanh.

Tang Diên rũ mắt nhìn cô, rồi đột nhiên gọi: "Ôn Sương Hàng."

Nghe được tiếng gọi này, tim Ôn Dĩ Phàm như giật nảy lên, bất ngờ không kịp đề phòng mà ngước mắt lên.

"Anh vẫn luôn ngại nói những lời này, cảm thấy nói ra rất mất mặt." Ánh mắt của Tang Diên sâu thăm thẳm, dường như còn sâu hơn cả màn đêm, "Nhưng đời này, dù sao anh cũng phải nói một lần."

Ôn Dĩ Phàm lúng túng nhìn anh.

"Em còn không phát hiện ra sao?" Tang Diên thoáng khom người xuống, khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại, vẻ mặt anh làm cô nhớ đến cậu thiếu niên năm ấy, "Đã nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn... "

Lời anh nói hòa cùng tiếng mưa, rơi xuống đập trên nền đất.

Như cũng đập vào lòng cô.

"Chỉ thích một mình em."