Khó Chiều

Chương 19




Lúc này, Tô Khiết An đã kéo mở cửa sau xe. Thấy Ôn Dĩ Phàm và Tang Diên vẫn đứng yên tại chỗ, anh ta lên tiếng thúc giục nói: “Hai cậu còn đứng đó để làm gì, có chuyện gì thì lên xe rồi nói.”

Ôn Dĩ Phàm thôi không nhìn nữa: “Đến ngay.”

Xe của Hướng Lãng chỉ có năm chỗ ngồi. Lúc này chỉ còn sót lại hai chỗ ở phía sau. Ôn Dĩ Phàm bước đến gần cánh cửa cạnh cô rồi giơ tay mở cửa. Cô còn chưa kịp đi vào trong thì rang diên đã đi trước cô một bước, cúi đầu chui vào xe. Anh ngưng lại, cúi mặt nhìn cô rồi nhướng mày nói một câu: “Cảm ơn nhé.”

“...”

Cứ như cô là công cụ giúp mở cửa xe vậy.

Ôn Dĩ Phàm nhìn anh bước vào ngồi giữa băng ghế sau, ngoài bìa bên kia là Tô Khiết An. Lúc này Chung Tư Kiều đang ngồi ở ghế phụ, lúc này cô ta cũng đang nhìn cô: “Phàm Phàm, mau lên xe đi.”

Cô ừa một tiếng rồi lên lên xe. Vừa đóng cửa xe lại, Tô Khiết An lập tức cười cười hóng hớt: “Khi nãy hai người các cậu đứng đó nói cái gì vậy, có thể nói tôi nghe được không?”

Ôn Dĩ Phàm liếc nhìn Tang Diên một cái rồi cũng thành thật nói: “Anh ta bảo mình đừng có đi khoe khoang khắp nơi.”

Chung Tư Kiều tiếp lời: “Đừng có khoe khoang gì chứ?”

Ôn Dĩ Phàm: “Chuyện thuê chung nhà với anh ta.”

“...”

Không gian trong xe kín mít, không khí cũng như vì vậy mà ngừng lại. Mấy giây sau thì Tô Khiết An đã dùng một câu phá tan sự im lặng: “Trời má.”

“Anh hai à, tôi biết con người cậu sống không cần mặt mũi, nhưng cậu cũng đừng không biết xấu hổ tới vậy chứ?” Tô Khiết An nói: “Ôn Dĩ Phàm, cậu không cần quan tâm cậu ấy, từ cấp ba tới giờ cậu ấy vẫn luôn vậy đó. Người bình thường trưởng thành sẽ biết tiết chế hơn chút, nhưng cậu ấy lại không thể làm như vậy, cậu ấy sẽ càng ngày càng điên...”

Tang Diên bỗng nhiên nghiêng đầu nói: “Hôm nay tâm trạng cậu tốt quá nhỉ.”

Nghe vậy thì Tô Khiết An lập tức tắt tiếng.

Chung Tư Kiều cười khà khà: “Tang Diên vẫn hài hước như vậy nhỉ.”

Hướng Lãng điều chỉnh vô lăng rồi ấm áp lên tiếng nói: “Dĩ Phàm đã nói với hai người bọn tôi rồi, cậu không cần lo đâu.”

Tang Diên ngước mắt lên nhìn, tỏ vẻ không quan tâm, Ôn Dĩ Phàm liếc nhìn sang hướng của Tang Diên. Thật ra mỗi khi Tang Diên nói mấy lời như vậy, cô cũng chẳng cảm thấy gì. Cùng lắm cô cũng chỉ cảm thấy cạn lời không biết nói sao thôi. Phản ứng đầu tiên tỏng đầu cô chính là: Woa, thì ra lời nói của cô còn coa thể hiểu theo cách này luôn, hoặc là, ừ hay lắm, chuyện này mà anh vẫn có thể nói ra một cách trơ trơ ha.

Bởi vậy lúc Ôn Dĩ Phàm kể lại, cô chẳng thấy có gì cả, cô cũng không suy nghĩ nhiều luôn. Cô lười dệt chuyện, lại cảm thấy nếu như anh nói ra được thì có lẽ anh cũng không sợ để mấy người khác nghe được mấy lời này. Nên cô dứt khoát nói thẳng ra.

Nhưng lúc này, tự nhiên cô lại thấy hơi chột dạ.

“Đúng rồi Ôn Dĩ Phàm.” Tô Khiết An nói: “Nhắc tới chuyện này, tôi vẫn nên xin lỗi cậu một tiếng. Lúc trước tôi cứ nghĩ mỗi người thuê sẽ tự ký hợp đồng cho cái nhà đó, tôi cũng không tìm hiểu kỹ quy trình ký hợp đồng nữa. Cứ nghĩ đã thương lượng với người thuê ban đầu rồi, cứ dọn vào là được.”

Ôn Dĩ Phàm nghiêng đầu nhìn anh ta. Tang Diên ngồi giữa hai người bọn họ như không khí vậy, anh hoàn toàn không tham gia vào cuộc nói chuyện này.

Tô Khiết An: “Bởi vậy lúc Tang Diên bảo mình tìm phòng, tôi đưa thẳng chìa khóa cho cậu ấy luôn. Tôi nghe ai đó nói đã làm cậu giật mình rồi, thật ngại quá, bữa hôm nay tôi sẽ mời coi như đền tội với cậu.”

Ôn Dĩ Phàm hỏi theo quán tính: “Ai đó hả?”

Tô Khiết An yên lặng một hồi: “Là Vương Lâm Lâm đó.”

Phản ứng của anh ta như thể đã cãi nhau với Vương Lâm Lâm rồi. Ôn Dĩ Phàm sớm đã quên bén chuyện này rồi, cô không tính toán, cũng không định liên lụy tới chuyện của người khác: “Không sao đâu, chuyện này đã được giải quyết ổn thỏa rồi. Sau này cậu chú ý mấy chuyện này chút là được.”

Chung Tư Kiều quay đầu lại: “Haizzz, lúc trước cậu có nói với mình người thuê chung nhà với cậu là đồng nghiệp của cậu, tên Vương Lâm Lâm đúng không?”

Ôn Dĩ Phàm: “Đúng vậy.”

Hướng Lãng: “Tô Khiết An, sao cậu cũng quen Vương Lâm Lâm vậy?”

“...” Tô Khiết An nói: “Bạn gái cũ của tôi.”

Chung Tư Kiều thắc mắc: “Trùng hợp vậy sao?”

Ôn Dĩ Phàm có hơi bất ngờ vì chữ “cũ” đó.

Hướng Lãng cười: “Vậy lúc cậu đưa chìa khóa cho Tang Diên, cậu có biết người thuê chung còn lại là Dĩ Phàm không?”

Tô Khiết An thở dài, làm bộ làm tịch nói: “Sao tôi biết được chứ.”

“Vậy hả. Có điều không ngờ rằng Tang Diên cũng chịu thuê chung nhà với người khác ha.” Hướng Lãng nhìn vào kính chiếu hậu ám chỉ: “Nghe nói bây giờ cậu mở quán bar rồi, kiếm được nhiều tiền lắm ha.”

Một trong số những ông chủ như Tô Khiết An vừa muốn khiêm tốn nhưng cũng không muốn mất mặt nên đã định nói một câu: “Cũng được.”

Nhưng anh ta còn chưa kịp nói thì Tang Diên cũng có tai có miệng mà, giọng anh lười biếng nói: “Không đâu.”

“...”

...

Đám người đi đến quán lẩu bình dân gần đó.

Hướng Lãng đã đặt bàn trước, nhưng không biết sẽ gặp được Tang Diên và Tô Khiết An nên trong tiệm đã chừa cho mấy người họ chỗ ngồi bốn người. Mỗi góc bàn có một cái ghế đẩu cao, một người ngồi thì rộng rãi, hai người ngồi có hơi chật chột.

Nhưng trong quán cũng không còn chỗ nào khác hết, chỉ có thể chen chúc nhau ngồi thôi. Hai người con gái nhỏ nhắn nên đó ngồi cùng nhau. Ba người đàn ông còn lại mỗi người ngồi một ghế. Bên cạnh Ôn Dĩ Phàm là Hướng Lãng, đối diện là Tang Diên.

Hướng Lãng xắn tay áo lên, vừa nói chuyện với Tô Khiết An vừa rót trà cho mấy người còn lại.

Ôn Dĩ Phàm cầm ly lên nhấp một ngụm. Thấy vậy thì Chung Tư Kiều liền vỗ vào tay cô một cái rồi buồn cười nói: “Cậu đặt xuống, không phải không cho cậu uống, nhưng đợi mình rửa bát đũa cho cậu đã.”

Vừa hay Hướng Lãng cũng đang dùng nước trà rửa bát đũa của mình. Anh ta đẩy qua chỗ Ôn Dĩ Phàm theo thói quen, đổi bát đũa với cô rồi tiện miệng nói: “Hai chúng ta đều giống nhau, mình ở nước ngoài lâu rồi cũng không còn thói quen này nữa.”

Động tác cực kỳ tự nhiên, Tang Diên nhìn mấy giây rồi lại thu hồi ánh nhìn.

Thấy hành động của Hướng Lãng, Tô Khiết An la làng nói: “Sao cậu cứ như đang chăm sóc bạn gái ấy nhỉ.”

“Cũng gần như vậy đó, hai người bọn mình có thói quen vậy đó.” Chung Tư Kiều thản nhiên nói: “Lúc trước Dĩ Phàm thường tự làm bỏng mình, khiến mỗi lần thấy cậu ấy cầm nước sôi hai tụi mình đều rất lo lắng. Sau đó không phải mình giúp cậu ấy thì là Hướng Lãng giúp cậu ấy.”

Tô Khiết An hiểu ra: “À, xém tí thì tôi đã quên rồi. Ba người các cậu lớn lên cùng nhau đúng không?”

Ôn Dĩ Phàm: “Chung lớp từ thời mẫu giáo.”

“Này tự nhiên mình nhớ tới một chuyện.” Còn chưa nói hết thì Chung Tư Kiều đã bắt đầu cười: “Hồi cấp một Ôn Dĩ Phàm có biệt danh tên là Ôn Chấm Chấm.”

“Hả?” Tô Khiết An hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì ngày khai giảng năm lớp một, cô giáo bảo chúng mình viết tên lên quyển sách ấy.” Hướng Lãng cũng cười: “Nhưng dĩ phàm học hành rất chậm, lúc đó chỉ biết viết đúng cái họ của mình thôi, mỗi lần chỉ có thể thêm hai dấu chấm vào hai chữ tên mình.”

“Bởi vậy lúc mới vừa vào học, mỗi lần cậu ấy viết tên...” Chung Tư Kiều miêu tả: “Đều viết là Ôn...”

“...” Ôn Dĩ Phàm hơi xấu hổ cúi đầu uống nước.

Tô Khiết An ngẩn người một hồi, sau đó cười rất lâu. Lúc anh ta cười anh ta có tật vỗ vào người khác, lúc này người chịu trận dĩ nhiên là Tang Diên đang ngồi cạnh anh ta: “Bà nó chứ, cười chết tôi mất.”

Tâm trạng của Tang Diên có vẻ rất không vui, anh lạnh lùng nói: “Cậu có bệnh hả?”

“Cậu làm gì căng vậy.” Tô Khiết An từ từ thu tay lại rồi thở dài: “Tôi vẫn rất ngưỡng mộ các cậu đó, người tôi quen lâu nhất chính là thằng chó Tang Diên này. Nhưng mà tính tình của cậu ấy, các cậu có hiểu không hả. Tôi cũng đau lòng lắm chứ.”

Nghe thấy hai chữ “đau lòng”, Ôn Dĩ Phàm thấy có hơi buồn cười, cô khẽ cong môi. Trong tình huống này, đột nhiên cô lại nhớ tới lần đầu gặp mặt của hai người họ. Ôn Dĩ Phàm ngước mắt lên, trùng hợp bắt gặp ánh mắt của Tang Diên.

“...”

Ôn Dĩ Phàm cụp mắt lại, bình tĩnh cúi đầu từ từ kiềm chế lại chút.

...

Bữa cơm sau đó họ ăn rất hòa bình. Có Tô Khiết An ở đó thì không khí sẽ không im lặng, cả buổi hôm đó đa phần do anh ta gợi chuyện, vấn đề cũng đa số là so anh ta giải quyết. Cùng lúc làm cả hai việc nhưng anh ta chẳng làm lỡ chuyện gì. Ôn Dĩ Phàm chỉ ăn cho có, cô rất ít khi ăn tối.

Có lẽ bởi vì dạ dày của cô nhỏ, căn bản không cảm thấy đói, bởi vậy lúc cô bận cô chẳng nhớ phải ăn cơm. Lúc được nghỉ phép ở nhà, cô cũng lười nấu cơm, cuối cùng cũng quyết định không ăn.

Nhưng lúc đi ra ngoài phỏng vấn, trong túi của cô có không ít thanh năng lượng.

Sau khi ăn cơm xong, đám người lái xe đến Phố Trụy Lạc, đi đến quán rượu Tăng Ca như cái tiệm cắt tóc kia. Vẫn là bảng hiệu màu đen quen thuộc, tạo ra không khí khác biệt với những ánh đèn đầy màu sắc ở đó.

Bước vào quán ba. Bên trong quán bar đang mở nhạc giật, vừa bước vào cứ như có con sóng nóng ập vào mặt vậy. Tang Diên đi tới quầy bar, hình như quyết định tách khỏi bọn họ tại đây, anh chỉ nói một câu: “Cậu dẫn bọn họ lên trên đi.”

Anh chưa đi được mấy bước thì đã bị Tô Khiết An kéo lại: “Không phải chứ, cậu đang làm gì vậy? Bạn bè cũ gặp nhau nên nói chuyện nhiều hơn chút chứ. Vả lại, bà nó cái mặt u uất này của cậu mà ở quầy bar, chúng ta còn kinh doanh được cái gì nữa?”

“...”

Tô Khiết An dẫn bọn họ đến chỗ ngồi trên lầu hai.

Trên đây có đặt một cái ghế sô pha hình chữ U. Vị trí bàn ghế cũng không khác lúc ăn cơm là mấy, hai đứa con gái ngồi ở giữa, Tang Diên, Tô Khiết An thì ngồi ở ngoài bìa bên trái, góc còn lại chính là Hướng Lãng.

Nhưng lần này đã đổi thành Tang Diên ngồi cạnh cô, bên cạnh Chung Tư Kiều là Hướng Lãng.

Vừa ngồi xuống thì Tang Diên đã tựa lưng vào ghế, cứ như không có xương sống vậy, không chịu ngồi đàng hoàng gì cả. Anh mặc áo khoác cổ cao, cổ áo che mất hàm dưới, trông lười biếng mệt mỏi vô cùng.

Ôn Dĩ Phàm lấy điện thoại kia, ngấm ngầm tính thời gian về nhà.

Lúc này, Chung Tư Kiều ghé sát tai cô thầm thì: “Chị em à, cậu ở chung với Tang Diên có phải thảm lắm hay không?”

Cô sững sờ một hồi: “Sao lại hỏi như vậy?”

“Cả buổi ăn đó mình chẳng thấy anh ta cười lần nào, cứ như người khác thiếu nợ anh ta tám trăm triệu vậy.” Sau khi đi vào quán bar Chung Tư Kiều tiếp tục nói: “Anh ta đang bị cái gì vậy chứ? Đã xảy ra chuyện gì không hay rồi sao?”

Ôn Dĩ Phàm nhanh chóng liếc nhìn gương mặt của Tang Diên: “Chuyện này không phải bình thường lắm hả?”

Chung Tư Kiều: “...”

Tô Khiết An bảo nhân viên phục vụ mang rượu lên, nhân tiện anh ta cũng lấy bộ xúc xắc và bộ thẻ Thật hay Thách. Anh ta mở lon bia uống một ngụm: “Chúng ta chơi đổ xúc xắc đi, ai thua thì uống rượu, nếu không thì phạt thật hay thách, được không?”

“Được thôi.” Nói xong thì Hướng Lãng nhìn sang hai người bọn họ: “Nhưng mà hai cậu biết chơi không?”

“Dĩ nhiên biết rồi.” Chung Tư Kiều cười mắng: “Cậu xem thường ai vậy hả.”

Ôn Dĩ Phàm thành thật nói: “Mình không biết.”

Tô Khiết An: “Vậy thì chơi thử mấy vòng, đợi biết chơi rồi thì bắt đầu có trừng phạt, được không?”

Nói xong thì anh ta chú ý tới chỗ cô ngồi đồng cảm nói: “Ôn Dĩ Phàm, cậu phải cẩn thận nha, thằng chó Tang Diên này chơi giỏi lắm đó, số của cậu ta chính xác vô cùng, không ai dám mở của cậu ta hết. Bởi vậy người ngồi sát bên cậu ta sẽ bị mở liên tiếp luôn.”

Quy tắc của trò chơi này chính là sau khi tung xúc xắc xong, họ liếc nhìn viên xúc xắc trong cốc của mình. Hô số xúc xắc từ nhỏ tới lớn, lấy điểm của một viên xúc xắc hoặc cộng lại, người chơi sau phải hô to hơn người chơi trước.

Người sau hỏi người trước, nếu máy người khác thấy số người kia báo đáng nghi quá thì cũng có thể chọn mở nắp. Nhưng nếu mở nắp sai thì sẽ bị phạt gấp đôi.

ở đó có năm người, vậy nên Tô Khiết An bảo phải hô số nút là bảy trước.

Ôn Dĩ Phàm chơi mấy trận mới từ từ hiểu luật. Nhưng cô chơi rất gà, lúc chơi thật, vì lời nói của Tô Khiết An nên cô rất cẩn thận, lần nào cô cùng cộng thêm một vào số Tang Diên báo cả.

Vòng đầu tiên.

Tô Khiết An đã nói là mười bốn con sáu.

Tang Diên mở chiếc tô xúc xắc trước mặt mình rồi ngẩng cằm với anh ta, lười biếng nói: “Mở.”

“...”

Tô Khiết An uống rượu.

Vòng thứ hai.

Vòng thứ ba.

Vòng thứ tư.

Cứ như vậy chơi bảy tám vòng.

Tự nhiên Ôn Dĩ Phàm phát hiện, mình hét theo Tang Diên chẳng thua vòng nào. Ngược lại là người ngồi trên Tang Diên bị anh mở mấy lần, liên tiếp uống mấy ly rượu.

Vòng thứ chín, Ôn Dĩ Phàm bị Chung Tư Kiều bảo mở. Cô do dự một hồi rồi chọn Thách. Chung Tư Kiều cho cô rút thẻ thách.

... Nói ra một ưu điểm của tất cả những người có mặt.

“...”

Ôn Dĩ Phàm ngước mặt nói Hướng Lãng trước: “Tận tâm.”

Lại nói Tô Khiết An: “Nhiệt tình.”

Cuối cùng nói tới Tang Diên. Cô nhìn chằm chằm mặt anh,. Phải nói ra một ưu điểm khiến anh không tự ái mới được, cô chần chừ một hồi cuối cùng nói: “... Có tiền.”

“...”

Tang Diên nhìn cô, khóe môi anh khẽ giật như phụt cười một tiếng.

Vòng thứ mười, Hướng Lãng thua nên đã chọn Thật.

... Kể một chuyện khiến bạn tiếc nuối.

“Có lẽ là...” Hướng Lãng trầm ngâm một hồi rồi khẽ thở dài nói: “Là đi ra nước ngoài học. Nếu không sẽ cùng học trường đại học Nghi Hà với Dĩ Phàm rồi, lúc trước tôi cũng đã nộp đơn cho ngành y học lâm sàng rồi.”

“...”

Ôn Dĩ Phàm đang định nói gì đó thì chính vào lúc này, Tang Diên khẽ lắc chiếc cốc xúc xắc rồi nói: “Chơi tiếp đi.”

Lời nói của Ôn Dĩ Phàm bị kẹt ở cuống học, cô nhìn sang anh. Nửa gương mặt mờ ảo của anh có hơi lạnh lùng, đầu hơi cúi xuống. Khuôn mặt anh nửa sáng nửa tối, mái tóc đen lòa xòa trước trán, nhìn không rõ biểu cảm của anh.

Ôn Dĩ Phàm nhìn xuống uống một ngụm rượu.

Vòng thứ mười lăm, số được gọi ngày càng cao, tới lúc Tô Khiết An hô cũng là mười lăm số năm rồi. Tang Diên không mở. Ôn Dĩ Phàm có hơi lo lắng, dù sao anh hô xong cũng tới lượt cô rồi. Tang Diên nhìn tô xúc xắc rồi im lặng một hồi, sau đó lại liếc nhìn Ôn Dĩ Phàm. Mí mắt anh rất mỏng, đôi mắt đen như mực, không nhìn ra anh đang nghĩ cái gì.

“Mười tám số năm!”

Tô Khiết An kích động đứng dậy vỗ tay vào bàn: “Mở!”

“...”

“Cậu điên thật đó! Uống rượu tới ngốc rồi sao? Mười tám số hả, kẻ ngốc cũng mở bài cậu!”

Cộng hết thì ở đó chỉ có mười bảy số năm, vừa hay ít hơn một cái so với cái Tang Diên hô. Anh bị phạt gấp đôi.

Tang Diên chọn Thật ngoài ra phải uống thêm một ly rượu.

Tô Khiết An nhiệt tình rút một thẻ bài giúp anh.

... Gần đây nhất đã bay tới thành phố nào.

Tô Khiết An cau mày, giận đến mức muốn xé lá bài: “Trời ơi, mẹ nó khó khăn lắm cậu mới thua một ván mà hỏi câu xàm gì vậy trời!”

Tang Diên tự mình rót một ly rượu sau đó uống hết rượu trong ly. Yết hầu của anh trượt lên trượt xuống, anh dừng lại vài giây như thất thần rồi vậy, sau đó anh bình tĩnh nói ra hai chữ: “Nghi Hà.”