Khó Chiều

Chương 14




Việc này đối với Ôn Dĩ Phàm chẳng khác gì họa từ trên trời rơi xuống.

Hơn nữa hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào.

Đừng nói đến việc hỏi ý kiến của cô, Ôn Dĩ Phàm cũng chưa từng nghe Vương Lâm Lâm nhắc tới chuyện đã tìm được bạn cùng phòng, đây rõ ràng là chuyện quan trọng nhất đối với cô, nhưng bây giờ cô đã trở thành người ngoài cuộc.

Trong lúc Ôn Dĩ Phàm còn chưa biết gì thì mọi việc đã được quyết định xong.

Cô cảm thấy rất hoang đường.

Dù Ôn Dĩ Phàm có bình tĩnh hơn nữa nhưng sau khi phản ứng lại, cô cũng cảm thấy tức giận. Cô nhìn chằm chằm Tang Diên trước mặt, nhịn lại kích động đuổi anh rời khỏi đây.

Bởi vì cô nhìn ra được Tang Diên cũng hoàn toàn không biết việc này từ phản ứng của anh.

Ôn Dĩ Phàm không có thói quen chọc giận người khác, vì vậy cô bình tĩnh lại, cúi đầu cởi giày, sau đó, cô chỉ về phía sô pha, như đang đón tiếp khách: "Anh ngồi xuống trước đi. Tôi cũng không rõ việc này, để tôi gọi điện thoại hỏi đã."

Tang Diên đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Ôn Dĩ Phàm cũng không chờ anh trả lời, nhấc chân đi vào phòng.

Lúc này đã gần mười một giờ.

Ôn Dĩ Phàm vốn định sau khi về nhà sẽ tắm liền rồi đi ngủ nhưng không ngờ còn phải xử lý chuyện rối ren này. Cô cũng không quan tâm lúc này Vương Lâm Lâm đã ngủ chưa, gọi điện thoại cho cô ta luôn.

Điện thoại vang lên tầm mười tiếng, đầu bên kia mới bắt máy.

Vương Lâm Lâm vẫn kiên trì đi ngủ sớm, bắt đầu giấc mộng làm đẹp của cô ta. Vì bị đánh thức nên giọng điệu trở nên cáu kỉnh: "Ai vậy! Bị thần kinh à? Người ta đang ngủ đấy!"

Ôn Dĩ Phàm: "Chị Lâm, em là Ôn Dĩ Phàm."

Vương Lâm lâm: "Có gì ngày mai nói, tôi buồn ngủ híp cả mắt đây này."

"Em cũng không muốn làm phiền chị, chỉ muốn hỏi chị một việc thôi." Giọng điệu của Ôn Dĩ Phàm rất bình tĩnh, không có nhiều dao động: "Chị đưa chìa khóa cho người khác à? Bây giờ trong nhà còn có người khác đang ở?"

"Hả?" Vương Lâm Lâm nghe nói vậy bỗng trở nên tỉnh táo hơn chút: "Là ai đến đó? Chắc không phải bạn trai tôi đấy chứ? Cô đừng lén lút dụ dỗ bạn trai tôi đấy!"

"Không phải." Ôn Dĩ Phàm nói: "Là Tang Diên."

"Vậy à?" Rõ ràng Vương Lâm Lâm thở hắt ra, giải thích với Ôn Dĩ Phàm: "Ừ, tôi nhớ ra rồi. Không phải tôi đây mãi không tìm được người thay mình ở ghép với cô sao? Tôi cũng phiền muộn lắm, nên nhịn không được nhắc với bạn trai tôi vài lần."

Ôn Dĩ Phàm kiên nhẫn lắng nghe.

"Có lẽ anh ta không muốn tôi buồn rầu nên lặng lẽ giúp tôi giải quyết việc này." Vương Lâm Lâm nũng nịu khoe khoang: "Chính tôi cũng không biết đâu, hẳn là anh ta muốn tạo niềm vui bất ngờ cho tôi."

"..."

Vốn Ôn Dĩ Phàm nghĩ cô ta sẽ cảm thấy có lỗi dù chỉ là một chút.

Xem ra là do cô nghĩ quá nhiều.

Cô thật sự, cực kỳ, vô cùng chán ghét quan tâm những việc này.

Nói một cách dễ nghe cô có tính tình rộng lượng, không so đo những chuyện cỏn con như vậy với người khác. Nhưng thực tế, bản thân cô hiểu rõ cô chỉ nghĩ đơn giản là người khác làm việc gì cũng không liên quan đến cô.

Hôm nay người khác tốt hay xấu, sống chết thế nào cũng hoàn toàn không liên quan gì tới cô.

Cô sống tốt cuộc sống của mình là được rồi.

Có người hiểu lầm cô, thái độ đối xử với cô không tốt, thậm chí nói chuyện quái gở với cô. Miễn là không gây ra bất kỳ tổn hại đáng kể nào cho cô thì cũng chẳng sao.

Điều này không ảnh hưởng gì tới tâm trạng của cô.

Suy cho cùng, trên đời này có quá nhiều điều phiền muộn, nếu chuyện nào cũng quan tâm thì làm sao sống nổi.

Mấy năm qua Ôn Dĩ Phàm đều đối xử với mọi người bằng suy nghĩ này.

Chỉ cần người khác không làm những điều ảnh hưởng đến cuộc sống của cô, cô sẽ không tranh cãi, xúc phạm hoặc chống lại họ.

Ở đầu dây bên kia Vương Lâm Lâm vẫn đang luyên thuyên: "Bây giờ nhà của Tang Diên đã cháy rồi, cho nên phải tìm chỗ ở tạm thời. Ai ôi, cậu cứ ở ghép với anh ấy, chuyện này cũng…"

Ôn Dĩ Phàm ngắt lời cô ta: "Trước đó, chị đã nói với tôi thế nào?"

"..."

Có lẽ Vương Lâm Lâm chưa bao giờ nghe Ôn Dĩ Phàm nói chuyện với cô ta bằng giọng điệu như vậy, nên thừ người ra vài giây rồi mới phản ứng lại nói: "Cô hung dữ với tôi như vậy làm gì? Giật cả mình. Tang Diên cũng đâu phải là người đàn ông xấu xa. Anh ta vừa cao ráo lại đẹp trai, gia đình giàu có. Nghĩ lại, cô cũng hời quá rồi còn gì? "

Ôn Dĩ Phàm lặp lại một lần: "Chị cứ nói cho tôi biết, trước đó chị đã nói với tôi thế nào?"

"Vậy thì tôi không biết! Cô trách tôi làm gì? Thật là!" Vương Lâm Lâm vừa bị đánh thức, lại còn bị Ôn Dĩ Phàm chất vấn, cho nên thái độ của cô ta cũng rất kém: "Ừ, tôi biết rồi. Ngược lại cô cũng đừng nghĩ nhiều làm gì, cô sợ anh ấy thích cô à?"

Vương Lâm Lâm: "Tôi nghe bạn trai tôi nói, suốt bốn năm đại học Tang Diên đều không có quen bạn gái, cũng không gần gũi bạn học nữ nào. Suốt ngày chỉ lăn lộn với một học sinh giỏi trong trường. Người trong trường của bọn họ đều ngầm thừa nhận hai người bọn họ là một đôi đấy."

Ôn Dĩ Phàm giận quá hóa cười, muốn nghe cô ta còn có thể bày vẽ gì nữa.

"Đến bây giờ anh ấy vẫn chưa yêu ai! Đây hẳn là một vấn đề lớn. Có lẽ mấy năm nay anh ấy đã nhận rõ xu hướng giới tính của mình rồi." Vương Lâm Lâm nói: "Nghĩ lại, bạn trai tôi cũng khá nguy hiểm nhỉ?"

Ôn Dĩ Phàm biết con người của Vương Lâm Lâm không đáng tin.

Nhưng cô không nghĩ tới cô ta lại có thể không đáng tin đến bậc này.

Ôn Dĩ Phàm nhắm mắt lại, không muốn nói thêm một câu gì với cô ta nữa.

Vương Lâm Lâm mất kiên nhẫn nói với Ôn Dĩ Phàm: "Yên tâm đi, chắc chắn anh ấy là gay. Hơn nữa, dù không nhắc tới việc này, ở ghép với người khác phái cũng đâu có sao. Người yêu cũ của tôi cũng là tìm được lúc ở ghép đấy."

Vương Lâm Lâm nói xong, cuối cùng Ôn Dĩ Phàm cũng mở miệng nói: "Nghe chị nói vậy, có vẻ tình cảm của chị và Tô Hạo An rất tốt nhỉ?" Ôn Dĩ Phàm nói rất chậm rãi, lời nói dịu dàng như có gai: "Vậy trong khoảng thời gian này, người hay lái chiếc Ferrari đến đón chị, hẳn là bạn của anh ta đúng không?"

Trong nháy mắt Vương Lâm Lâm bỗng trở nên yên tĩnh: "Cô có ý gì."

"A, đúng rồi, nếu chị thấy ở ghép với Tang Diên tốt như vậy thì chị trở về ở trọ chung với anh ấy đi!"

"..."

"Dù sao thêm một người cũng chẳng nhiều, chân đạp hai ba thuyền một lúc… " Ôn Dĩ Phàm cười nói: "Đối với chị chỉ là chuyện nhỏ nhỉ?"

Cùng lúc đó, trong phòng khách.

Tang Diên gọi điện thoại cho Tô Hạo An cố nén lửa giận: "Não cậu úng nước à?"

"Đệch." Bên phía Tô Hạo An hơi ồn, có vẻ anh ta đang ở trong quán bar: "Đại ca, bình tĩnh một chút, nhẹ nhàng một chút được không? Cậu bị gì mà vừa nối máy đã mắng tôi sa sả thế?"

Tang Diên cười lạnh lùng: "Cậu đừng nói với tôi là cậu không biết trong phòng trọ này còn có người khác nữa đấy?"

Sau khi Tô Hạo An biết chuyện thì thở hắt ra, thản nhiên nói: "Một mình cậu ở trong căn phòng rộng như vậy làm gì? Tìm người ở ghép còn tiết kiệm được ít tiền để cậu trang trí căn hộ bị cháy kia đấy."

Tang Diên: "Tôi cần người ở ghép với mình à?"

"Cậu thì không cần, nhưng người kia không phải là nữ thần Ôn của chúng ta sao?" Tô Hạo An cười hi ha nói: "Được rồi, được rồi, tôi biết mà. Cậu không cần cảm ơn tôi. Đều là anh em lâu năm cả."

"Lười nói với cậu" Tang Diên không thể nói chuyện được với anh ta: "Bây giờ tôi đến nhà cậu."

"Cút, tối nay ông đây còn phải làm việc, đừng đến làm phiền ông."

"Ông lớn như tôi… " Tang Diên nói: "Cậu thấy thích hợp ở ghép với một cô gái à?"

"Mịa nó, lời này mà cậu vẫn nói ra được. Lúc cậu nói “Hoa Thành Thượng Đô, sao không nghĩ tới những lời này của cậu chứ?" Tô Hạo An nói: "Đừng nghĩ tôi không biết tại sao mặt cậu bị sưng vù. Được rồi, đừng giả vờ giả vịt với tôi nữa, việc này anh em chúng ta biết ở trong lòng là được..."

"..."

"Hơn nữa nữ thần Ôn của chúng ta xinh đẹp cỡ nào. Cậu nghĩ chuyện này sẽ không xảy ra lần nữa sao?" Tô Hạo An nói: "Ông Tang à, cậu cứ đi làm vệ sĩ cho cô ấy đi, biết đâu chừng ngày nào đó người ta lác mắt sẽ nhìn trúng cậu thì sao…"

Đầu kia còn chưa nói hết, Tang Diên đã nghe được tiếng mở cửa phòng từ bên trong.

Anh tức giận đến đau ruột, cúp luôn điện thoại.

Một lúc sau.

Ôn Dĩ Phàm xuất hiện trước mặt Tang Diên, cô nhìn anh dịu dàng và bình tĩnh nói: "Chúng ta nói chuyện một lát?"

...

Hai người ngồi ở hai đầu đối diện của ghế sofa, im lặng

Ôn Dĩ Phàm nói trước: "Đây chỉ là hiểu lầm. Bây giờ cũng đã muộn, tôi giúp anh tìm khách sạn ở gần đây nhé!"

Tang Diên dựa lưng vào ghế sô pha, lười biếng nhìn cô.

Ôn Dĩ Phàm suy nghĩ một lát lại nói: "Sau này anh sẽ tìm căn phòng thích hợp khác được không?"

Tang Diên nghe được Ôn Dĩ Phàm sắp xếp cho mình đâu ra đấy đàng hoàng, khẽ nhếch miệng nói: "Cô sắp xếp ổn thỏa nhỉ?"

"Bây giờ anh vẫn chưa dọn vào ở, không cần tốn nhiều thời gian thu dọn, nếu hai chúng ta đều không biết trước việc này, thì cũng không nên khiến cho sai lầm này lớn hơn nữa." Ôn Dĩ Phàm giải thích: "Hơn nữa, hẳn là anh cũng không quen ở chung với người khác đúng chứ?"

Sai lầm.

Tang Diên nắm chặt hai chữ này.

Lúc nói những lời này, Ôn Dĩ Phàm nhăn chặt mày, vành môi mím thành một đường thẳng, hoàn toàn khác xa với cô gái điềm tĩnh, hờ hững thường ngày.

Như thể cô đã gặp phải một điều gì đó rất phiền phức, không thể chấp nhận được.

Nhưng lại không thể nói thẳng ra.

Sợ chọc giận anh, lại sợ bị anh dây dưa.

Cho nên cô mới dè dặt từng câu, nói ra những lời khiến anh có thể chấp nhận cục diện này.

Tang Diên ngước mắt, nghi ngờ hỏi lại: "Sao cô lại biết tôi không quen?"

Ôn Dĩ Phàm kiên nhẫn nói: "Việc thuê nhà chung cần có thời gian để làm quen và thông thường vì vấn đề kinh tế nên mọi người mới chọn hình thức ở ghép. Nhưng anh thì khác, với điều kiện kinh tế của anh thì không cần phải chịu thiệt chia sẻ chỗ ở với người khác."

"Không phải nhà tôi bị cháy rồi sao?" Tang Diên dừng lại: "Tiền của tôi đều để dành sửa sang căn hộ đó rồi."

Ôn Dĩ Phàm nhắc nhở: "Anh còn quán bar nữa mà."

Giọng điệu Tang Diên rất gợi đòn nói: "Cũng có kiếm được bao nhiêu đâu."

"..." Ôn Dĩ Phàm thầm thở dài, khéo léo nói: "Hơn nữa, nghề phóng viên không có thời gian làm việc cố định. Tôi làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật gì cả. Thường xuyên tăng ca, cũng thường xuyên đi sớm về trễ, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của anh."

"Ừ." Tang Diên cố ý trêu ngươi cô: "Vậy bình thường khi cô về nhớ nhỏ tiếng một chút là được."

"..."

Mặc kệ Ôn Dĩ Phàm nói gì Tang Diên cũng không nghe lọt tai, cô dứt khoát nói thẳng: "Chúng ta là hai người khác phải, ở ghép sẽ rất bất tiện. Anh cũng không muốn lúc ở nhà muốn làm việc gì cũng phải cân nhắc kỹ càng, đúng chứ?"

"Tại sao tôi phải cân nhắc kỹ càng?" Tang Diên nhìn Ôn Dĩ Phàm chằm chằm, bỗng cười nói: "Ôn Dĩ Phàm, thái độ này của cô thú vị đấy."

Ôn Dĩ Phàm: "Sao vậy?"

Giọng điệu Tang Diên lạnh như tiền lại rất từ tốn nói: "Có phải cô nghĩ tôi vẫn còn lưu luyến cô, sẽ dây dưa không dứt với cô như trước không?"

"..." Suýt chút nữa Ôn Dĩ Phàm đã nghẹn họng: "Tôi không có ý này."

"Thật không ngờ trong lòng cô lại nghĩ tôi là người chung tình như vậy."

"Tôi là đang giải thích hợp tình hợp lý, anh không cừng hiểu sai ý tôi."

"Hành lý đều chuyển tới hết rồi, tôi chẳng muốn bị dằn vặt nữa đâu. Cùng lắm thì tôi chỉ ở đây ba tháng thôi. Sau khi căn hộ kia sửa sang xong tôi sẽ dọn đi." Tang Diên nhếch mép: "Mong là trong thời gian tôi ở đây cô đừng tìm mọi cách đến gần tôi."

Ôn Dĩ Phàm nhịn không được nói: "Anh chỉ có một cái va li này thôi sao?"

"Ngược lại tôi cũng muốn hỏi, tại sao cô lại để ý đến vấn đề này?" Tang Diên hơi nghiêng đầu, cà chớn nhìn cô nói: "Sao thế, hay là tôi nói ngược rồi?"

"Cái gì?"

Tang Diên lướt mắt nhìn cô, sau đó hờ hững nói ra một câu.

"Người nhớ mãi không quên là cô nhỉ?"