Khó Chiều

Chương 1




Hiếm khi có ngày nghỉ, Ôn Dĩ Phàm đã thức khuya để xem một bộ phim kinh dị.

Sự ghê rợn được tạo ra bởi nhạc nền và những tiếng kêu la rùng rợn không hề khiến người ta thấy sợ hãi, lòng cô bình tĩnh như nước sôi để nguội. Nhưng vì mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, cô gần như đã chống mắt lên xem cho hết bộ phim.

Khi lời kết phim xuất hiện, thậm chí Ôn Dĩ Phàm còn cảm thấy như được giải thoát rồi vậy. Cô nhắm nghiền mắt lại, suy nghĩ đã bị sự mơ ngủ làm cho mụ mị. Khi cô sắp chìm vào giấc mộng, đột nhiên cửa phòng lại bị người ta đập mạnh vài cái.

Rầm một tiếng...

Ôn Dĩ Phàm lập tức mở mắt ra.

Ven theo ánh trăng sáng chiếu qua khe hở của cửa sổ nhìn về hướng của phòng. Có thể nghe thấy giọng nói đục ngầu say khướt của người đàn ông truyền đến từ bên ngoài, còn có cả tiếng bước chân lảo đảo đi sang một hướng khác.

Sau cùng là tiếng mở cửa ra rồi đóng cửa lại.

Cánh cửa đó đã chặn hết mọi tiếng động.

Ôn Dĩ Phàm lại nhìn về phía cửa hồi lâu.

Mãi khi mọi thứ trở nên an tĩnh trở lại Ôn Dĩ Phàm mới thả lỏng tinh thần.

Cô mím môi, tới giờ cô mới tức giận.

Tuần này cũng mấy lần vậy rồi.

Cơn buồn ngủ bị dập tắt, Ôn Dĩ Phàm rất khó chìm vào giấc ngủ lại. Cô xoay người, nhắm nghiền mắt lại, buồn chán bỏ ra chút sức lực nhớ về bộ phim khi nãy vừa xem.

Hả.

Hình như là một bộ phim ma?

Hay là một bộ phim rác ít kinh phí nghĩ mình có thể hù dọa được người ta nhỉ.

...

Lúc mơ mơ màng màng, gương mặt của con ma trong phim vụt qua trong đầu Ôn Dĩ Phàm.

Ba giây sau.

Cô ngồi bật dậy, mở cái đèn ở đầu giường lên.

...

Suốt nửa đêm đó, Ôn Dĩ Phàm đã ngủ không sâu giấc lắm. Lúc nửa tỉnh nửa mê, cô cảm thấy ở bên cạnh có một gương mặt ma đẫm máu đang nhìn chằm chằm cô.

Mãi đến khi trời sáng hẳn rồi cô mới gắng gượng thiếp đi.

Ngày hôm sau, Ôn Dĩ Phàm đã bị một cuộc điện thoại đánh thức.

Vì thức khuya và ngủ không ngon giấc, đầu cô cứ như bị kim châm vậy, cứ đau đớn âm ỉ. Cô có hơi bực bội cầm điện thoại lên ấn phím nhấc máy.

Giọng nói trầm thấp của Chung Tư Kiều truyền đến từ đầu dây bên kia: “Tối tí nữa mình sẽ gọi lại cho cậu.”

“...”

Mí mắt Ôn Dĩ Phàm giật giật, não cô ngừng load vài giây.

Gọi một cuộc điện thoại để gọi cô dậy. Vậy thì thôi đi. Còn chẳng đi vào chuyện chính mà chỉ báo trước cho cô.

Nổi tức giận khi bị gọi dậy của cô bộc phát, cô mở miệng nói: “Có phải cậu đang giữ...”

Còn chưa nói xong thì đầu dây bên kia đã cúp máy rồi.

Nắm đấm đấm vào gối bông, Ôn Dĩ Phàm mở mắt ra bực bội trút giận. Rồi lại nằm xuống giường, cô cầm điện thoại lên xem giờ.

Gần hai giờ chiều rồi.

Ôn Dĩ Phàm không ngủ nướng nữa, cô khoác áo khoác rồi đi ra khỏi chăn.

Cô đi vào phòng tắm.

Ôn Dĩ Phàm đang đánh răng thì chuông điện thoại lại reo lên. Cô chìa tay mở khóa màn hình rồi mở loa ngoài.

Chung Tư Kiều mở lời trước: “Bà nó chứ, vừa gặp lại bạn học cấp ba ấy, đầu tóc mình thì bết mà mình còn chả trang điểm nữa, ngại chết đi mất!”

“Làm gì chết dễ vậy chứ.” Trong miệng Ôn Dĩ Phàm toàn là kem đánh răng, cô ậm ừ nói một câu: “Không phải cậu đang ăn vạ đó hay sao?”

“...” Chung Tư Kiều im lặng ba giây, lười kì kèo với cô: “Tối nay đi ra ngoài chơi không? Phóng viên Ôn à, cậu cũng làm việc cả tuần rồi, không đi tìm thứ gì vui vẻ thì mình sợ cậu bị đột tử mất.”

“Ừm. Đi đâu đây?”

“Hay đi chỗ gần chỗ làm của cậu đi? Cũng không biết cậu từng đi chưa nữa. Đồng nghiệp của mình nói ông chủ quán bar đó ngon lắm...” Chung Tư Kiều nói: “Sao cứ nghe tiếng nước chảy bên cậu hoài vậy? Cậu đang rửa chén hả?”

Ôn Dĩ Phàm: “Đang rửa mặt.”

Chung Tư Kiều giật mình: “Cậu mới dậy hả?”

Ôn Dĩ Phàm khẽ ừm một tiếng.

“Giờ cũng hai giờ chiều rồi, giờ nghỉ trưa cũng qua luôn rồi đó.” Chung Tư Kiều thấy lạ: “Tối hôm qua cậu làm gì vậy?”

“Xem phim kinh dị.”

“Phim tên gì?”

“Nằm mơ thức dậy gặp ma.”

Chung Tư Kiều cũng đã xem phim này rồi, cô ta hít sâu: “Phim đó mà cũng tính là phim kinh dị nữa hả?”

“Xem xong phim thì mình đi ngủ rồi.” Ôn Dĩ Phàm làm như không nghe thấy lời cô ta nói, cô với tay lấy khăn lông bên cạnh lau hết mấy giọt nước trên mặt mình: “Ai ngờ nửa đêm đột nhiên tỉnh dậy, sau đó thì gặp ma thật như trong phim luôn ấy.”

“...”

“Mình đã đánh nhau với con ma đó suốt cả một đêm.”

Chung Tư Kiều có chút cạn lời: “Sao tự nhiên cậu lại đi nói mấy chuyện giới hạn độ tuổi này với mình hả?”

Ôn Dĩ Phàm nhướng mày: “Sao lại giới hạn độ tuổi chứ?”

“Đánh nhau suốt một đêm cái gì chứ?”

“...”

“Được rồi, đừng có ghẹo quỷ nữa. Chị dẫn cưng đi ghẹo trai nha.” Chung Tư Kiều cười hì hì nói: “Đàn ông đẹp trai, trẻ trung và quyến rũ.”

“Vậy để mình ghẹo quỷ còn hơn.” Ôn Dĩ Phàm cầm điện thoại lên bước ra khỏi nhà vệ sinh: “Chí ít không phải tốn tiền, lãng phí lắm.”

Chung Tư Kiều: “Ai nói cần tốn tiền chứ, tụi mình có thể chơi không đàn ông mà.”

Ôn Dĩ Phàm: “Hả?”

“Chúng ta có thể ghẹo bằng mắt được.”

“...”

...

Sau khi cúp máy, Ôn Dĩ Phàm lại gửi tin nhắn Wechat kể chuyện tối qua cho chủ nhà nghe. Lúc đó cô cũng do dự bổ sung thêm một câu, có lẽ sau khi hết hạn hợp đồng cô sẽ không thuê tiếp nữa.

Hai tháng trước, cô dọn từ Nghi Hà đến thành phố Nam Vu, phòng này là do Chung Tư Kiều tìm giúp cô, cũng chẳng có vấn đề gì to tát lắm. Điểm bất tiện duy nhất chính là đây là một căn hộ thuê chung. Chủ nhà đã sửa sang một căn nhà rộng tám mươi mét vuông thành ba phòng riêng biệt, phòng nào cũng có nhà vệ sinh riêng. Cho nên không có đồ dùng trong phòng bếp hay ngoài ban công. Có điều giá cả rất rẻ.

Ôn Dĩ Phàm không hề có yêu cầu lớn về chỗ ở. Huống hồ gì ở đây đường sá thuận tiện, xung quanh lại rất đông đúc. Cô vẫn đang định thuê lâu dài ở đây. Mãi cho đến một ngày kia, lúc cô ra ngoài thì vừa hay gặp được người đàn ông ở bên cạnh.

Mọi chuyện từ từ tiến triển thành ra như ngày hôm nay.

Thấm thoát thì mặt trời đã xuống núi, trong căn phòng nhỏ hẹp bị một màu đen bao trùm lấy. Đèn nhiều nhà thay phiên nhau lóe sáng, cả thành phố cũng sáng ngời theo một cách khác, phố về đêm trở nên nhộn nhịp.

Cũng sắp đến giờ rồi, Ôn Dĩ Phàm thay quần áo, sau đó trang điểm đơn giản, Chung Tư Kiều không ngừng nhắn tin Wechat hối thúc cô. Cô với tay lấy một cái túi nhỏ trên giá treo quần áo rồi dùng voice chat để trả lời: “Giờ mình xuất phát nè.” Cô bước ra bên ngoài, liếc nhìn về phía đối diện, không tự chủ được mà đi nhanh hơn mọt chút, đi cầu thang xuống lầu.

Hai người họ hẹn gặp ở trạm tàu điện ngầm.

Nơi họ chuẩn bị đi chính là quán bar mà Chung Tư Kiều nhắc đến, nó nằm ở phía đối diện của quảng trường Thượng An. Đi xuyên qua mọt con phố là có thể nhìn thấy một dãy liên tiếp những ánh đèn neon nằm rải rác phía trên bảng hiệu của các cửa hàng.

Con đường quán bar nổi tiếng ở Nam Vu này chỉ náo nhiệt vào buổi đêm, người ta gọi nó là con Phố Trụy Lạc.

Vì chưa từng đến đây, hai người họ tìm kiếm rất lâu, cuối cùng đã nhìn thấy quán ba ở một góc nhỏ.

Tên quán bar cũng thú vị lắm: “Tăng Ca.”

Bảng hiệu của quán bar được thiết kế đơn giản. Nền màu đen tuyền, chữ vuông vức gọn gàng, kèm theo đó là ánh sáng trắng nhẹ. Trong một dãy đèn neon rực rỡ như đang giơ nanh múa vuốt, quán bar này cứ đơn giản như một tiệm cắt tóc ở chốn này.

“Ý tưởng này cũng hay lắm chứ.” Ôn Dĩ Phàm ngắm nhìn một hồi rồi khen ngợi nói: “Mở tiệm tóc trong phố quán bar, muốn hẹn gặp con gái ở đây thì phải tới đây cắt tóc trước.”

Chung Tư Kiều khẽ bĩu môi, kéo cô đi vào bên trong: “Đừng có nói bậy.”

Bất ngờ thay, bên trong không yên ắng như những gì Ôn Dĩ Phàm nghĩ.

Bọn họ đến vẫn sớm lắm, còn chưa đến giờ cao điểm nữa, nhưng chỗ ngồi trong bàn đã bị chiếm gần nửa rồi. Trên sân khấu có cô gái đang ôm đàn ghi ta nhắm mắt hát ca không khí lãng mạn trữ tình. Trước quầy bar, nhân viên pha chế nhuộm tóc vàng đang tung bình rượu một cách thoải mái và thành thục.

Sau khi tìm được chỗ ngồi, Ôn Dĩ Phàm đã gọi loại rượu rẻ tiền nhất.

Chung Tư Kiều liếc nhìn xung quanh một vòng, cô ta có chút thất vọng: “Hình như ông chủ không có ở đây, mình chẳng thấy ai đẹp trai cả.”

Ôn Dĩ Phàm chống má bình tĩnh nói: “Có lẽ là anh nhân viên pha chế kia kìa.”

“Nói bậy!” Chung Tư Kiều không thể chấp nhận được chuyện này: “Người đồng nghiệp thường xuyên chạy đến Phố Trụy Lạc của mình nói ông chủ của quán ba này có thể được xem như là top đầu của Phố Trụy Lạc này luôn đó.”

“Nói không chừng anh ta tự xưng đó.”

“?”

Khi chú ý thấy ánh mắt khó chịu của Chung Tư Kiều, Ôn Dĩ Phàm ngồi thẳng lại rồi nhấn mạnh một câu: “Thì nói không chừng mà.”

Chung Tư Kiều hứ một tiếng. Hai người họ nói chuyện câu được câu chăng.

Chung Tư Kiều nhắc lại chuyện hồi trưa: “Đúng rồi, hôm nay mình gặp lại lớp phó lớp mười của mình. Lên đại học cậu ấy cũng học Đại học Nam Kinh đó, hình như còn ở chung ký túc xá với Tang Diên nữa, có điều mình chưa gặp cậu ấy lần nào.”

Khi nghe thấy cái tên này, Ôn Dĩ Phàm ngẩn ngơ một hồi.

“Kể ra thì mình vẫn còn nhớ...” Vừa nói Chung Tư Kiều liền nhìn đại lung tung, rồi nhìn chằm chằm vào quầy bar: “Này, cậu nhìn theo hướng mười giờ đi, có phải là top đầu Phố Trụy Lạc đến rồi hay không?”

Lúc đó Ôn Dĩ Phàm cũng nghe có mấy người gọi “Anh Diên.”

Cô cũng đưa mắt nhìn sang.

Không biết từ bao giờ có một người đàn ông đứng bên cạnh nhân viên pha chế, quầy bar hơi thiếu sáng. Anh tựa nửa người vào mép bàn, cả người tựa lưng vào quầy bar, đầu anh hơi nghiêng như thể anh đang nói chuyện với nhân viên pha chế vậy. Anh mặc một chiếc áo khoác màu đen đậm, người anh vừa thẳng vừa cao lớn, lúc này anh hơi cúi đầu nhưng vẫn cao hơn nhân viên pha chế đang đứng bên cạnh.

Ánh mắt anh đen láy, đôi môi đang mấp máy nói chuyện, có chút đang giễu cợt đời.

Cái đèn xoay nhiều màu trên đầu để lại mấy cái bóng mờ trên mặt anh.

Trong phút chốc, Ôn Dĩ Phàm cũng nhận ra anh.

“Trời má.” Có lẽ Chung Tư Kiều cũng có phát hiện giống cô, cô ta la lớn rồi vô cùng ngạc nhiên nói: “Chị em à, người đứng top đầu là Tang Diên đó!”

“...”

“Sao mình vừa nhắc thì anh ta liền xuất hiện vậy... cậu có nhớ anh ta không? Trước khi cậu chuyển trường anh ta còn từng theo đuổi cậu đó...”

Khi nghe thấy câu nói này, hàng lông mi của Ôn Dĩ Phàm khẽ run lên.

Chính vào lúc này có một nhân viên đi ngang, Ôn Dĩ Phàm có chút khó chịu, muốn lên tiếng ngắt lời thì lại có một tiếng hét vang lên bên tay. Cô ngẩng đầu nhìn thấy hình như nhân viên đó bị người ta động trúng, khay trên tay người đó hơi nghiêng, ly rượu cũng nghiêng theo.

... Nghiêng về phía của cô.

Ly rượu đá đó rươi xuống bả vai trái của cô rồi theo đà trượt xuống. Hôm nay cô mặc một chiếc áo len rộng, lúc này nửa cái áo của cô đã thấm nước rồi, hơi lạnh xâm nhập vào, lạnh đến da đầu tê cả đi.

Ôn Dĩ Phàm hít một hơi thật sâu, đứng dậy theo phản xạ có điều kiện.

Nhạc bên trong rất lớn, nhưng tiếng động này cũng không hề nhỏ.

Hình như đã bị giật mình, cả gương mặt của nhân viên phục vụ trắng bệch cả đi, người đó liên tục xin lỗi.

Chung Tư Kiều cũng đứng dậy giúp Ôn Dĩ Phàm phủi hết mấy viên đá trên người xuống rồi cau mày nói: “Không sao chứ?”

“Không sao.” Giọng nói của Ôn Dĩ Phàm bất giác run lên, nhưng cô cũng không tức giận, cô nhìn sang nhân viên phục vụ nói: “Không cần xin lỗi nữa đâu, sau này chú ý chút là được.”

Sau đó cô lại nói với Chung Tư Kiều: “Mình đi vào nhà vệ sinh xử lý một chút.”

Nói xong thì cô lại ngẩng đầu lên. Ánh mắt của cô vô tình va phải một ánh mắt khác, sâu thẳm, hờ hững và mờ mịt.

Hai người nhìn nhau một hồi.

Ôn Dĩ Phàm thu ánh nhìn lại rồi đi về phía nhà vệ sinh nữ.

Cô đi vào phòng vệ sinh cởi áo len ra, bên trong chỉ còn sót lại một chiếc áo sơ mi mỏng.

Cũng may là cách một lớp áo len, áo sơ mi cũng chưa bị thấm nước mấy.

Ôn Dĩ Phàm ôm áo len đi đến trước bồn rửa tay, dùng khăn giấy thấm nước cố gắng lau sạch nước rượu trên người.

Sau khi xử lý xong cả thì cô đi ra ngoài.

Liếc nhìn thấy có một người đang đứng ở hành lang, Ôn Dĩ Phàm nhìn theo quán tính, bước chân của cô cũng dừng lại.

Người đàn ông đứng tựa vào tường, miệng đang ngậm một điếu thuốc, mí mắt anh uể oải cụp xuống, vẻ mặt anh lạnh lùng bình tĩnh. Khác với trước đó chính là anh đã cởi áo khoác ra cầm lỏng lẻo ở trên tay.

Trên người anh chỉ còn sót lại một chiếc áo thun đen.

Lần gặp mặt cuối cùng cũng phải sáu năm về trước rồi.

Không biết anh có còn nhận ra mình không, Ôn Dĩ Phàm cũng không biết có nên chào hỏi anh hay không. Sau khi do dự chưa đến một giây, cô cúi mặt, làm bộ như không nhận ra anh gắng gượng tiếp tục đi về phía trước.

Được trang trí theo phong cách tối giản, những lằn vân của những viên gạch hoa đá trải ra không đều, phản chiếu lại ánh sáng. Đứng ở đây vẫn có thể nghe thấy giọng hát của nữ ca sĩ, rất nhẹ và chill.

Ngàng càng gần rồi. Lúc định đi ngang mặt anh. Chính vào lúc này.

“Này.” Anh nhả ra một tiếng như có như không, nghe như uể oải lắm.

Ôn Dĩ Phàm dừng bước lại, đang định quay người nhìn sang.

Lúc cô không đề phòng, Tang Diên liền ném chiếc áo trên tay lên đầu che chắn hết nửa ánh nhìn của cô. Ôn Dĩ Phàm sững sờ một hồi, cô lập tức chìa tay kéo áo xuống, cô có hơi không hiểu.

Tang Diên vẫn chưa ngẩng đầu, anh cúi mặt, quăng điếu thuốc vào trong thùng rác bên cạnh.

Hai người họ chẳng ai chủ động nói chuyện.

Hình như đã rất lâu, nhưng thực tế còn chưa được mấy giây nữa. Tang Diên khẽ ngước mí mắt lên nhìn thẳng vào ánh nhìn của cô. Trong ánh mắt anh hàm chứa sự xa cách.

“Nói chuyện lát đi.” Anh nói.