Khó Bảo - Ngân Bát

Chương 55




Thang Chi Niệm không biết phải hỏi như thế nào, cũng không dám hỏi nhiều. Hiếm khi cô xa xỉ một lần, bắt một chiếc taxi, báo địa điểm cho tài xế biết.

Bên ngoài mưa lớn, thời tiết cuối tháng Mười hai lạnh thấu xương, trong xe cũng ấm hơn chút.

Qua màn mưa, Thang Chi Niệm nhìn thấy ánh đèn neon trên đường va chạm với những tòa nhà cao tầng hùng vĩ. Nỗi bất an trong lòng cô đạt đến cực điểm nhưng trên mặt vẫn điềm tĩnh, muốn nhắn tin cho Cận Vu Thân hỏi thăm tình hình nhưng lại sợ sẽ khơi dậy các tầng sóng trong lòng cậu, cuối cùng vẫn đành thôi.

Khi đến nơi, tóc Thang Chi Niệm vẫn còn ẩm ướt, nhưng cũng không lo được nhiều vậy. Mục tiêu cô rõ ràng, đến cửa hàng mua xong bánh ngọt, xoay người đi ngay. Trời mưa càng lúc càng lớn, Thang Chi Niệm không mang theo ô. Cô đang đứng trước tiệm bánh chuẩn bị bắt taxi thì có người gọi cô.

“Thang Chi Niệm?”

Thang Chi Niệm nghe gọi thì ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Hình cách đó không xa.

Đã rất lâu không gặp, Cố Hình vẫn để tóc ngắn, dáng người khỏe khoắn hơn, cũng nam tính hơn, trông điềm tĩnh và dè dặt hơn nhiều so với các bạn cùng lứa. Cậu ta mặc bộ đồng phục màu đen của tiệm bánh ngọt này, đeo khẩu trang, để lộ đôi lông mày rậm.

Nếu không phải Cố Hình chủ động chào hỏi, Thang Chi Niệm có lẽ nhất thời không nhận ra cậu ta.

Lần cuối cùng Thang Chi Niệm nghe nói về Cố Hình là không lâu trước đây. Nhật báo của thành phố Hằng Dự đưa tin tốt rằng Cố Hình và những người khác từ trường trung học Thực nghiệm Hằng Dự đã được tuyển thẳng vào Đại học Thanh Hoa.

Đây là loại người phải có năng lực như thế nào?

Không chỉ hóa thân thành bậc thầy quản lý thời gian đi khắp nơi làm thêm, còn được tuyển thẳng vào một trường đại học hàng đầu trong nước.

Thang Chi Niệm cảm thấy hiếu kỳ về Cố Hình, nhưng cũng chỉ đơn giản là tò mò, không có ý định thăm dò sâu.

Cố Hình làm việc ở cửa hàng bánh ngọt này, không ngờ vào lúc này lại gặp được Thang Chi Niệm ở đây. Khi cậu ta cụp mắt xuống và nhìn thấy túi quà được gói trong tay cô, cũng không cần suy đoán nhiều tại sao cô lại đến đây.

Thang Chi Niệm lịch sự chào hỏi Cố Hình, mối quan hệ giữa họ không phải quen thân, cũng không đến nỗi khó xử. Nhưng ánh mắt cô nhìn cậu ta có chút tán thưởng. Bất kể giữa họ có thành kiến gì không thì cũng đã quá lâu rồi, Thang Chi Niệm không phải người so đo tính toán đến vậy.

“Cậu không mang ô hả?” Cố Hình hỏi.

“Ừ, nhưng tôi có gọi xe rồi, hai cây số nữa là đến.”

“Chờ tôi chút.” Cố Hình xoay người đi vào cửa hàng, lấy ra một chiếc ô màu đen, đi tới đưa cho Thang Chi Niệm, “Mưa lớn lắm, cậu cầm lấy đi.”

Các cửa hàng bánh ngọt cao cấp sẽ chuẩn bị sẵn ô và các dụng cụ khác để khách hàng sử dụng trong trường hợp khẩn cấp. Việc khách hàng có gửi lại sau khi sử dụng hay không cũng không quan trọng, một chiếc ô bình thường đổi được danh tiếng tốt, chất lượng dịch vụ truyền miệng là công cụ tiếp thị tốt nhất.

“Ô trong cửa hàng vốn là cung cấp cho khách sử dụng.” Cố Hình nói.

Thang Chi Niệm vốn định từ chối, nhưng mưa thực sự quá lớn, cô cầm ô, cảm ơn Cố Hình.

“Không cần khách sáo, cậu đi đường cẩn thận.”

“Ừm.”

Thang Chi Niệm mở ô đang định hòa vào cơn mưa, lại nghe Cố Hình gọi lại: “Cậu thật sự không sao chứ?”

Trực giác Cố Hình cho thấy trạng thái Thang Chi Niệm hôm nay không được ổn.

Tuy họ không gặp mặt không nhiều nhưng gặp mặt nói chuyện vài lần, Thang Chi Niệm tạo cho Cố Hình cảm giác luôn là không biết sợ, bề ngoài nhìn có vẻ vô hại nhưng thực ra lại thông minh và xảo quyệt. Không giống hôm nay, đầy tâm sự, như thể đang phải đối mặt với biến cố rất lớn.

Hơn nữa, cô còn dầm mưa, tóc ướt, sắc mặt tái nhợt, trông rất đáng thương.

Thang Chi Niệm lắc đầu, thậm chí còn cố ý cong khóe môi, cố gắng cười thuyết phục đối phương: “Thật sự không sao mà.”

“Ừ.”

Tình tiết chen ngang này Thang Chi Niệm không hề để tâm, nhưng Cố Hình lại rất quan tâm.

Nửa giờ sau, Thang Chi Niệm trở về Cận gia, nhận được tin nhắn của Cố Hình, hỏi cô về nhà an toàn chưa.

Thang Chi Niệm có chút kinh ngạc, lịch sự trả lời tin nhắn của cậu ta, bảo cậu ta không cần lo lắng.

Đáng tiếc là, Cận Vu Thân không ăn được chiếc bánh mà Thang Chi Niệm hôm đó dầm mưa đi mua.

Cô có thử nhắn tin cho cậu, nhưng cậu không trả lời.

Bánh ngọt để qua hai ngày hai đêm, cuối cùng trở nên ôi thiu và bốc mùi, Thang Chi Niệm đành phải vứt vào thùng rác. Cũng vào lúc này, Thang Chi Niệm nhận được tin tức xác thực từ mẹ mình: Ông nội Cận đã qua đời.

Nghe nói ông nội Cận đã ra đi thanh thản, vào ngày Tết tây, ông ăn uống và ngủ trưa như thường lệ, nhưng giấc ngủ trưa này ngủ mãi không tỉnh, cứ thế rời khỏi thế gian.

Tang lễ của ông nội Cận được tổ chức ở nhà bác cả, lúc ông còn sống làm rất nhiều việc thiện, phất lên nhờ ngành công nghiệp. Mọi người từ các ngành nghề đều đến tiễn ông, dù có từng được ông giúp đỡ hay không, họ đều tôn trọng ông.

Ngày chôn cất là bảy ngày sau ngày mất của ông.

Thời gian này Thang Chi Niệm vẫn đi học như thường lệ, cũng ở trường nghe được sự tích về ông nội Cận.

Nghe nói trường Quốc tế Hằng Dự do chính tay ông nội gầy dựng, chính ông là người đã đưa nền giáo dục tiên tiến của thế giới đến về nước nhà.

Quốc tế Hằng Dự thực sự là một trường ưu tú cấp thế giới.

Thế hệ gầy dựng ngoài quá khứ cực nhọc, còn phải có bộ óc phong phú thông minh và tầm nhìn xa trông rộng.

Tập đoàn Cận thị khởi nghiệp là một công ty đóng tàu, trải qua những cơn bão lớn trên biển và sau đó đổ bộ vào bất động sản, giáo dục, truyền thông và các ngành công nghiệp khác.

Ông nội Cận vào thời kỳ khó khăn nhất cả cơm cũng không đủ ăn. Sau này, khi đã giàu có, ông không bao giờ quên làm từ thiện, mong muốn mọi người đều có miếng ăn.

Thang Chi Niệm càng nghe càng không thể liên kết tất cả những sự tích này với ông nội Cận gầy gò hiền từ kia.

Một người trải qua phong ba bão táp, cuối cùng cũng trở về với bản chất thật của mình, ông không khoe khoang cái gọi là kiến thức của mình, cũng không khoác lác về thành tích của mình thời trẻ. Ông chỉ là một cụ già bình thường, có hơi mê tín, thỉnh thoảng đi câu cá, thỉnh thoảng chơi đàn nhị và thỉnh thoảng cằn nhằn. Ông thích sạch sẽ, dù đã hơn 80 tuổi nhưng trên người không hề có cái gọi là mùi của người già, một ngày không tắm cả người đều không thoải mái. Ông cũng thích đẹp, ăn mặc cũng chú ý đến thời thượng, thường phải cằn nhằn Cận Vu Thân vài câu: Cháu nhìn xem bản thân đang mặc cái gì hả? Mau thay ra, thay liền đi.

Ông nội Cận và Thang Chi Niệm lần đầu gặp nhau, cũng là lần gặp duy nhất, trước khi tạm biệt ông nhìn Thang Chi Niệm một cách chân thành và nói: “Người ấy tựa như cầu vồng, gặp rồi mới biết có tồn tại. Niệm Niệm, cháu tốt đẹp hơn cả tưởng tượng của ông. Ông nhìn cháu bất giác nhớ về bà nội của Tiểu Vu, ông và bà ấy không được sinh ra trong gia đình giàu có, nhưng tính cách bà ấy kiên cường nghị lực giống cháu vậy, luôn động viên ông dũng cảm tiến về phía trước.”

Thang Chi Niệm đúng kiểu được cưng quá hóa sợ, không dám nhận lời khen tốt đẹp như vậy.

Ông nội Cận cười cười, rồi lại thở dài: “Giới trẻ ngày nay thật không dễ dàng, không giống các ông ngày xưa, chỉ cần dám liều dám làm sẽ có khoảng trời riêng. Nhưng cũng không cần nản lòng, số phận cho chúng ta cái gì, chúng ta cứ cười đón nhận. Nếu nó không đánh bại được chúng ta thì cuối cùng nó sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho máu thịt của chúng ta. Niệm Niệm, cháu có hiểu ý ông không?”

Thang Chi Niệm không hiểu lắm, nhưng cũng hình như đã hiểu.

Trước ngày chôn cất của ông nội Cận, rốt cuộc Thang Chi Niệm vẫn không thể kìm được, gọi điện cho Cận Vu Thân.

Kể từ cuộc điện thoại của Cận Vu Thân tối hôm đó, cậu không còn nói thêm một lời nào với cô nữa. Cho dù Thang Chi Niệm có gửi thêm tin nhắn, mong cậu đừng quá đau buồn, cậu cũng không trả lời.

Thang Chi Niệm nghĩ, có lẽ cậu sẽ phải mất một thời gian dài để tiêu hóa và chấp nhận nó.

Cuộc gọi kết nối, Thang Chi Niệm có chút thận trọng và thấp thỏm, hỏi: “Cận Vu Thân, tôi có thể đến tiễn ông nội không?”

“Ừm.” Giọng của Cận Vu Thân khàn đặc, “Đến đi.”

Lời nói của cậu ngắn gọn súc tích, dường như chỉ trong một đêm từ chàng thiếu niên 18 tuổi trở thành người lớn đủ lông đủ cánh.

Thang Chi Niệm có ngàn vạn câu từ, đắn đo lại suy nghĩ, cuối cùng chỉ thốt ra hai chữ giản lượt: “Chia buồn.”

“Tôi không sao.” Cận Vu Thân nói.

“Vậy thì tốt.” Thang Chi Niệm khựng lại, “Ngủ ngon, Cận Vu Thân.”

“Ngủ ngon.”

Buổi tối hôm đó, Thang Chi Niệm nằm nghiêng trên giường, nhìn thấy chiếc vòng tinh xảo trên cổ tay mình, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào họa tiết và những viên kim cương sáng chói trên chiếc vòng. Cô nhớ là Cận Vu Thân đã từng mang theo chiếc vòng tay này cùng ông nội “ra Bắc vào Nam”, như thể chiếc chìa khóa thần kỳ đã thu thập thăng trầm của thế gian này. Nó chứa đựng một cõi bí mật rộng lớn sẽ mang lại cho cô sức mạnh và niềm tin vô tận.

Ý nghĩa mà chiếc vòng tay này mang lại không còn đơn giản chỉ là một món quà sinh nhật nữa, cô sẽ trân trọng nâng niu nó.

Sáng sớm hôm sau, người đến đón Thang Chi Niệm là Tạ Bành Việt.

Vào đêm Giáng sinh, Tạ Bành Việt trở về Trung Quốc nghỉ lễ. Cũng nhớ đến cô em gái Thang Chi Niệm, không quên mang quà cho cô. Anh ấy là một người chu đáo, sợ đồ đắt giá Thang Chi Niệm không nhận, nên chỉ mang những sản phẩm chăm sóc da mà các cô gái thường dùng.

Bạn bè đặc biệt tổ chức tiệc chào mừng Tạ Bành Việt trở về Trung Quốc, hôm đó Thang Chi Niệm cũng đến tham gia, ké bữa ăn.

Nhưng sau đó họ đến những địa điểm giải trí như hộp đêm thì Thang Chi Niệm không đi.

Nghe nói các hộp đêm ở thành phố Hằng Dự đều có những đặc sắc riêng. Các hộp đêm quy mô lớn thậm chí còn có những buổi diễn live với hiệu ứng nghe nhìn xuất sắc. Tuy cô có chút rung động nhưng chưa đủ 18 tuổi, cấm trẻ vị thành niên vào.

Tạ Bành Việt nói có thể dẫn cô luồn lách vào trong, hơn nữa anh ấy có mối quan hệ ở khắp mọi nơi, đưa một cô gái vào quá là dễ.

Nhưng cuối cùng anh cũng nghĩ là thôi, anh ấy đúng là dám làm, chỉ sợ đến lúc đó bị Zak truy giết mất.

Gặp lại Thang Chi Niệm, mặt Tạ Bành Việt cũng lộ ra vẻ buồn sâu sắc. Anh ấy lái một chiếc ô tô màu đen xám đơn giản và mặc bộ vest đen, trông giống như một cậu bé lớn lên chỉ sau một đêm.

Đi cùng với Tạ Bành Việt còn có Diệp Khai Sướng.

Đến nghĩa trang ngoại ô, được bao quanh bởi những tiện ích xanh hoàn thiện, tựa như oxy tự nhiên.

Thời tiết xấu, mưa to.

Tạ Bành Việt đậu xe ở bãi đậu xe của nghĩa trang, bật ô lên. Xung quanh là đám đông đen nghịt, nhiều phương tiện truyền thông cũng có mặt. Những chiếc ô màu đen dường như đang trút những lỗ thủng trong cơn mưa lớn.

Trong khi chờ đợi, Thang Chi Niệm đưa tay ra ngoài ô, những hạt mưa nặng hạt đập vào lòng bàn tay cô đau rát. Cô rút tay lại, lòng bàn tay trữ một lượng nước.

Khi đoàn xe hỏa táng trở về, Thang Chi Niệm nhìn Cận Vu Thân từ xa bước ra khỏi chiếc Nanny Van màu đen. Cậu mặc đồ đen, cánh tay trái quấn một mảnh vải trắng, ôm hộp tro cốt của ông nội, người nhà bên cạnh cầm một chiếc ô màu đen che cho cậu.

Khoảng cách quá xa, Thang Chi Niệm không nhìn rõ biểu cảm trên mặt Cận Vu Thân, chỉ có thể cảm giác được thân hình chàng thiếu niên gầy gò, được bao bọc trong một chiếc áo dài màu đen.

Cậu mặc đồ đen trông càng trang nghiêm hơn, toát ra khí chất khiến người lạ tránh xa, vóc dáng cao ráo, tấm lưng thẳng như núi.

Thang Chi Niệm trong đám đông nhìn Cận Vu Thân một cách lộ liễu.

Tạ Bành Việt đưa cho Thang Chi Niệm một bông hoa cúc trắng tinh khôi, nhắc nhở cô về những điều chút nữa cần chú ý. Phong tục mỗi nơi mỗi khác, nghi thức tang lễ cũng khác nhau. Thang Chi Niệm chỉ cần đi theo bước chân của Tạ Bành Việt, đợi chút nữa đến trước bia mộ đặt bông hoa cúc trắng xuống, cúi đầu lạy, là nghi lễ hoàn thành.

Đám đông đen nghịt lần lượt xếp hàng bước lên bậc thang và cúi đầu trước bia mộ của ông Cận. Người Cận gia đứng hai bên bia mộ cúi chào những vị khách đến đưa tiễn.

Cơn mưa lớn dần tạnh, mọi người đều thu ô lại, đến lượt Thang Chi Niệm đi đến trước bia mộ, ánh nắng thần kỳ xuất hiện. Cô đặt bông hoa cúc trắng trước bia mộ, nhìn bia mộ của ông nội Cận, cúi đầu thật sâu, rồi ngước nhìn Cận Vu Thân.

Cận Vu Thân đứng cùng bác cả và bác hai, trên mặt không có biểu cảm dư thừa gì, cúi đầu chào Thang Chi Niệm một cách tê liệt và máy móc.

Ánh mắt họ giao nhau, và ánh mắt cậu dừng lại trên người cô lâu hơn một chút.

Khi đến lượt Tạ Bành Việt, anh ấy bước tới vỗ vỗ vai Cận Vu Thân, nói: “Xin chia buồn.”

*

Học kỳ này gần như trôi qua trong nháy mắt mà không có bất kỳ xáo trộn nào.

Đêm Giáng sinh, trường học rất náo nhiệt, nhưng trong mắt Thang Chi Niệm, mọi thứ đều khác năm ngoái rồi.

Tuy nhiên, cô không chìm đắm trong tâm trạng căng thẳng và nặng nề như khi chuẩn bị lên sân khấu năm ngoái, lần này cô ngồi ở hàng ghế khán giả theo dõi kỹ màn trình diễn, lại có thêm một cảm nhận hoàn toàn khác.

Mỗi một người đều phải nhìn về phía trước.

Không lâu sau đám tang của ông nội Cận, trường Quốc tế Hằng Dự cũng bắt đầu vào kỳ nghỉ đông.

Không có gì bất ngờ thì Thang Chi Niệm cũng đang chuẩn bị trở về quê nhà.

Sau đám tang, Cận Vu Thân cũng trở về nhà. Chỉ là cách đây không lâu cậu đã canh thức suốt đêm, ngày đêm đảo ngược. Trận mưa trong đám tang mặc dù có che ô nhưng Cận Vu Thân vẫn bị ướt sũng cả người, vào đêm hôm đó đã phát hiện bị cảm lạnh, nhưng cũng không nặng lắm.

Trong khoảng thời gian này, Thang Chi Niệm cũng không có gặp Cận Vu Thân mấy.

Trước khi gặp lại Cận Vu Thân, Thang Chi Niệm bị một bản nhạc piano nhẹ nhàng thu hút.

Trong đại sảnh của Cận gia luôn có một cây đàn piano màu trắng, nhưng nó giống như một vật trang trí trong nhà, không ai chạm vào. Ít nhất là trong một năm rưỡi Thang Chi Niệm vào ở, chưa từng thấy ai chơi piano.

Tiếng đàn piano nhẹ nhàng du dương dường như có chút gì đó buồn phiền, trong lòng Thang Chi Niệm dâng lên một cảm xúc mạnh mẽ, không khỏi vô thức tăng tốc, đi theo tiếng nhạc dẫn đường, đến phòng khách.

Quả nhiên, Cận Vu Thân đang đàn piano.

Cậu vẫn mặc đồ đen, tư thế ngồi không nghiêm nghị lắm trước cây đàn piano màu trắng, những ngón tay thon dài đang nhảy múa trên phím đàn.

Lần trước Thang Chi Niệm thấy Cận Vu Thân đánh đàn, cảm giác hoàn toàn khác với hiện tại, “Turkish March” khiến người nghe cảm thấy vui vẻ, như thể đang tắm trong mùa xuân, mọi thứ đều tràn đầy sức sống và khả năng vô hạn.

Nhưng bây giờ lại hoàn toàn khác, rõ ràng là một bản nhạc vui tươi, nhưng Thang Chi Niệm lại cảm thấy rất buồn.

Lúc nhìn thấy Cận Vu Thân, tốc độ của Thang Chi Niệm bỗng chậm lại, cô thấy rõ gánh nặng trên vai chàng thiếu niên, cô chậm rãi đi tới, như sợ làm phiền cậu.

Tiếng nhạc vui tươi chảy qua đầu ngón tay của Cận Vu Thân, nhưng lại giống như một đứa trẻ đang vui đùa trên cánh đồng dưới ánh hoàng hôn, chơi được một lúc thì trời đã tối. Khi cậu nhìn lại thì chẳng còn gì ở phía sau, và ông nội luôn đợi ở nhà cũng không còn ở đây nữa rồi.

Khi nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, Cận Vu Thân ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Thang Chi Niệm.

Cậu nhàn nhạt nhếch môi nhìn cô, trên mặt không còn vẻ cáu kỉnh như xưa nữa, nhẹ nhàng hỏi: “Nghe hay không?”

Thang Chi Niệm gật đầu, hỏi tên ca khúc là gì?

Cận Vu Thân nói: “Thư từ biệt.”

Thì ra là vậy.

Dùng âm nhạc tấu tang, nhân thêm nỗi buồn thương.

Có lẽ, khi người ta từ biệt, điều đầu tiên hiện lên trong đầu không phải là nỗi buồn mà là quá khứ tươi đẹp.

Vậy Cận Vu Thân, cậu còn buồn không?

Thang Chi Niệm không dám hỏi, nhưng lại nói: “Ngày mai tôi phải đi rồi.”

Cận Vu Thân sớm đã biết điều này rồi.

Cậu biết rằng ngay khi kỳ nghỉ đến, cô sẽ thu dọn hành lý và ra đi không chút luyến tiếc. Giống như chim nhạn di cư về phía Nam, cố gắng dang rộng đôi cánh và bay đi.

“Khi nào?” Cậu hỏi.

“Chuyến tàu sáng mai.”

Cận Vu Thân nói: “Đổi vé máy bay đi, tính vào phí Cận gia, đừng chen xe lửa nữa.”

“Nhưng… …”

Cận Vu Thân ngắt lời cô, giọng điệu không còn ngang như trước, có chút dịu dàng: “Nghe lời đi, đừng hà tiện như vậy, sớm về đoàn tụ với bà ngoại.”

Cậu nói thời gian trước có nhận được tin nhắn của cô, nhưng thật xin lỗi, cậu không có tâm trạng gì để trả lời.

Không biết nên trả lời thế nào.

Nước mắt che mờ đôi mắt, nhìn không rõ chữ trên màn hình điện thoại, ngón tay run rẩy.

Không cách nào trả lời.

Thang Chi Niệm lắc đầu nói không sao, cô hiểu.

Cận Vu Thân cong cong khóe môi, nụ cười lộ vẻ mệt mỏi: “Này, bánh ngọt của tôi đâu?”

Thang Chi Niệm ngớ ra, giải thích: “Lần đó tôi đã đi mua…” nhưng cậu không về, tôi cũng không biết đi đâu tìm cậu.

Giọng cậu có sự thương lượng nhượng bộ: “Lần sau mua lại cho tôi nha.”

“Cận Vu Thân…”

“Hửm?”

“Vui lên chút.”

“Ừm.”

Lần này rời đi, phải đợi đến sang năm mới gặp lại rồi.

Cận Vu Thân, bảo trọng nha.

*

Thời gian dường như đang tăng tốc, từng ngày từng ngày trôi qua rất nhanh.

Thời gian luôn có thể chữa lành mọi vết thương trên thế giới này.

Con người cũng rất kỳ lạ, vào mùa hè lại nhớ tuyết rơi của mùa đông, đến mùa đông lại nhớ tiếng ve sầu ấm áp mùa hè.

Nhưng mọi người đều mong chờ Tết của mùa xuân, mong đợi đoàn tụ.

Sau khi Thang Chi Niệm về quê lại bắt đầu cuộc sống bận rộn, tháng ngày cũng khá là thú vị. Cô thích sự náo nhiệt khi năm mới đang đến gần, đặc biệt là vào đêm trước Tết, tràn đầy mong đợi và mong chờ. Người trở về quê ngày càng đông, ô tô trên đường phố cũng ngày một nhiều.

Cô không bủn xỉn trong việc đăng lên Khoảnh khắc WeChat, ghi lại cuộc sống của mình bằng ảnh hoặc video, cũng không quan tâm xem có ai nhấn like hay không, chỉ để ghi lại tâm trạng vào khoảnh khắc đó của mình.

Một ngày nọ, Thang Chi Niệm đột nhiên nổi hứng, quay lại cảnh đang giết lợn gửi cho Cận Vu Thân.

Tiếng lợn chói tai truyền khắp màn hình. Một con lợn đen nặng 150kg bị điện giật chết, im lặng trong giây lát.

Đoạn video này được gửi đi không lâu, Thang Chi Niệm lại có chút hối hận, hình như cảnh tượng quá máu me rồi, nhưng không thu hồi được nữa.

Cô làm thêm chuyện dư thừa, gửi tin nhắn bảo Cận Vu Thân đừng xem.

Giây tiếp theo.

Zak: [Xem hết rồi.]

Thang Chi Niệm: [… Ồ.]

Sau đó họ không nói chuyện gì nữa.

Cho đến 8 giờ 15 phút tối, Thang Chi Niệm đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Cận Vu Thân.

Thang Chi Niệm đang cùng hàng xóm sưởi ấm bên đống lửa trước nhà, ánh lửa rọi đến gương mặt đỏ bừng, cả người ấm áp.

Khi nhìn thấy cuộc gọi, cô vô thức cầm điện thoại lên, đi đến chỗ tối để trả lời.

Giọng nói của Cận Vu Thân dường như đã trở lại vẻ kiêu ngạo quen thuộc: “Thang Chi Niệm, bánh ngọt của cậu đã chuẩn bị xong chưa?”

“Hả?” Thang Chi Niệm nhất thời không phản ứng kịp, “Bánh ngọt gì?”

“Bánh ngọt nợ tôi đó.”

Thang Chi Niệm bất đắc dĩ cười: “Vậy tôi chuẩn bị xong rồi, cậu cũng phải có cơ hội đến ăn mới được.”

Khi đang nói chuyện, trong bóng tối, một chùm đèn pha ô tô đột nhiên sáng lên, ánh sáng chói lóa chiếu vào người Thang Chi Niệm, khiến cô chỉ có thể nheo mắt nhìn không thấy gì, hoàn toàn không nhìn rõ người trước mặt là ai.

Cận Vu Thân thư thả bước xuống xe.

Chàng trai mặc một chiếc áo khoác thường ngày màu đen, chất liệu dày dặn dưới ánh đèn toát ra vẻ cao cấp. Cậu đứng ngược sáng, dang rộng đôi chân dài, đi về hướng Thang Chi Niệm. Thân hình cao lớn của cậu dần dần che khuất ánh sáng chói lóa trước mắt cô.

Thang Chi Niệm vẫn đang cầm điện thoại, không nhìn rõ khuôn mặt Cận Vu Thân trước mắt, cô chỉ có thể nhìn thấy bờ vai rộng và đôi chân thon dài của cậu chậm rãi di chuyển trước mặt cô như trong một thước phim quay chậm.

Cho đến khi hình dáng đó hoàn toàn bao bọc lấy cô.

Là Cận Vu Thân sao?

Sao có thể chứ, sao cậu lại đến đây được?

Cậu đến từ khi nào?

Thang Chi Niệm ngơ ngác hỏi đầu bên kia điện thoại, người trước mặt: “Cận Vu Thân… là cậu sao?”

Cận Vu Thân cũng đang cầm điện thoại, từng bước đi đến trước mặt Thang Chi Niệm, cho đến khi cô có thể nhìn rõ mặt cậu, thì mới cất điện thoại, khẳng định đáp: “Là tôi.”