Khó Bảo Gặp Khó Tính

Chương 9: Xích đu.




Á Hiên không muốn đứng đó tranh cãi nên đã tự động chạy bộ từ bệnh viện về cửa hàng tiện lợi.

Quãng đường từ đó đến cửa hàng khá xa ,Á Hiên chạy đến nỗi xém chút nữa tắt thở mà chết.

Khi quay về cửa hàng ,mọi thứ hỗn độn đến lạ ,Tống Á Hiên vừa thở hì hục vừa đi vào quầy kiểm tra camera giám sát.

Từ lúc cậu bị lôi đi thì khách hàng đã rời đi hết chẳng có ai ở đó nhưng một lúc sau thì lại có người vào mua đồ ,thấy không có ai trông coi nên người đó đã trộm rất nhiều đồ ăn mắc tiền.

Tống Á Hiên vừa nhìn đống đồ ăn đó vừa nhẩm lại xem coi tất cả đáng bao nhiêu tiền cuối cùng bao nhiêu số đồ bị ăn cắp đó hơn nữa tháng lương làm việc của cậu.

Á Hiên suy sụp không nói thành lời ,hồi sáng nay còn được nhận tiền ấy thế mà bây giờ lại vì bị kéo đi mà phải đền bù một nữa thiệt hại.

Thật không công bằng đối với cậu !!

Tống Á Hiên hít một hơi thật sâu ,cậu lấy cái điện thoại bàn gần đó rồi bắt đầu bấm số gọi cho ông chủ của cửa hàng.

- Alo ?

- Là Tống Á Hiên đây thưa ông chủ.

- Có chuyện gì sao ?

- Em....cửa hàng bị lấy cấp ,số đồ ăn mất khoảng một phần lớn rồi ạ ,quy lại thì hơn nữa tháng lương của em.

Vừa nói xong thì đầu dây bên kia im lặng ,Á Hiên có thể nghe thấy được tiếng thở dài bất lực của Tô Mộc Quan.

- Ông chủ ,tháng này em không lấy tiền lương cũng được nhưng xin ông chủ đừng đuổi việc.

-....sau này trông coi cẩn thận ,cứ vậy mà thực hiện ,còn về tiền thì trừ nữa tháng với số đã mất là được.

- Cảm ơn ông chủ ! Cảm ơn ông chủ !!



Tống Á Hiên rối rít cảm ơn ,sau khi cúp máy Tống Á Hiên vui mừng nhảy nhót ,yêu đời đến lạ ,cậu cứ tưởng mình sẽ bị đuổi việc nữa chứ nhưng hên là ông chủ tốt nên không đuổi cậu.

Tống Á Hiên hôm nay quên nói với chị gái rằng mình sẽ về muộn ,người làm thay ca cho cậu là một người đàn ông ,hôm nay vợ người ấy phải đi sinh con nên người đó phải đi chăm cho vợ.

Tất nhiên Á Hiên sẽ không từ chối mà đồng ý nhận làm mặc dù cậu chẳng có thêm đồng lương cắt bạc nào cả.

Gọi điện cho chị gái ,Tống Á Hiên thông báo ,dặn dò đủ kiểu xong mới liền yên tâm tiếp tục làm việc.

Giờ làm việc của Tống Á Hiên kết thúc vào lúc mười một giờ tối ,lại có người đi đến thay ca làm.

Tống Á Hiên đi trên đường ,tối hôm nay trời mát mẻ ,cậu vừa đi trên đường vừa hóng mát.

Tuy đã muộn nhưng vẫn còn rất nhiều nhà sáng đèn không khác gì bảy tám giờ tối.

Á Hiên đi ngang qua công viên ,ánh đèn đường chiếu rọi vào đó ,cậu dừng lại ,ánh mắt cứ nhìn mãi vào trong.

Lúc nhỏ rất thích vào đây nhưng ba mẹ lại không dắt đi sau này lớn lu bu kiếm tiền nên chẳng bao giờ vào đó xem thử.

Tống Á Hiên lặng lẽ đi vào ,ngồi trên chiếc xích đu ,cậu có chút vui vẻ đu qua đu lại. Cảm giác được ngồi xích đu vô cùng thích.

Hạ Tuấn Lâm vừa mới đi tụ tập uống rượu về ,ba hắn đã gọi tài xế riêng của nhà trở về có công việc nên Tuấn Lâm đành loạng choạng đi bộ về.

Trên đường đi không biết đã ngã bao nhiêu lần ,đã nôn bao nhiêu lần ,uống say đến nỗi đi ngược đường về nhà.

Hạ Tuấn Lâm không biết vì sao lại không về nhà mà lại đi con đường ngược lại mà con đường hắn đi ngược lại là đường trở về nhà Á Hiên.

Tuấn Lâm ôm cây cột ,hắn bắt đầu nôn ,ngồi xuống nôn được một lúc ,phun một ngụm nước bọt xuống đường ,hắn mới cực lực ráng đi tiếp.

Hạ Tuấn Lâm càng đi càng không biết đường về ,hắn đi không vững liền lấy tay vịnh cái cột đèn đường gần đó.



Theo quán tính ,Hạ Tuấn Lâm liền nhìn về bên đường ,ánh đèn đường chiếu rọi rực sáng vào công viên.

Trong ánh đèn hắn có thể thấy được người đang ngồi đung đưa chiếc xích đu, gương mặt ngước lên nhìn ngắm sao trời đó chính là Tống Á Hiên.

- Ê ! Mày.....nhìn quen quen....

Hắn hét lớn ,tay chỉ thẳng về phía Á Hiên rồi loạng choạng bước qua đường. Cậu nghe thấy liền có đôi chút giật mình nhưng khi nhìn lại thấy tên say xỉn Hạ Tuấn Lâm thì cũng bình thản mà ngồi đó.

- Mày....thằng Tống.....Á Hiên.....

- Thì sao ? Anh làm gì tôi ?

- Lóa toét !! Tao đấm chết mày bây.....

Chưa kịp nói xong Tống Á Hiên liền đứng dậy đấm mạnh vào bụng hắn một cái rồi chạy đi.

- Thằng.....chó má nó !!!

Hạ Tuấn Lâm nằm dưới đất ôm bụng ,miệng không ngừng la lối tức giận ,hắn không đứng dậy vì Tuấn Lâm của hiện giờ đã quá mệt.

- Thằng chó Tống Á Hiên ! Nhỏ tuổi mà láo toét !! Tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày !!!

Nằm dưới đất ,cơn buồn ngủ lại ập đến bất chợt ,Tuấn Lâm cố giữ cho bản thân tỉnh táo nhưng đầu óc hắn lại phản đi sự quyết tâm của hắn .

Kết quả là Hạ Tuấn Lâm nằm ở đó ngủ cả một buổi tối.

Tống Á Hiên quay trở về ,một chút quan tâm để ý cũng không thèm ,không chút áy náy ,Á Hiên ngược lại còn rất vui.

Cậu biết ngày mai mình sẽ bị gây khó dễ khi đi học nên thà trả đũa trước còn hơn bỏ qua cơ hội.

- Mày làm tốt lắm Tống Á Hiên !! Biết lúc nãy đấm mạnh tay hơn là ngon rồi.