Lưu Diệu Văn dắt Tống Á Hiên đến một cửa hàng quần áo có chút nhỏ nhưng bên trong bán rất nhiều đồ.
Tống Á Hiên vừa đi vừa kháng cự ,Diệu Văn vừa kéo cậu vừa cằn nhằn.
- Làm gì mà cứ cự nự không chịu vào thế ? Đi nhanh lên coi !!
- Thôi khỏi ,tôi không cần anh giới thiệu cho tôi.
- CHÚ HÀO !!!
Lưu Diệu Văn lập tức hét lớn ,một người nhân viên làm phía trong liền chạy ra hỏi han.
- Cho hỏi cậu tìm ai ?
- Lưu Hào đâu ? Gọi chú ấy giúp tôi.
- Vâng.
Cô gái bắt đầu chạy vào trong gọi ,Tống Á Hiên nhìn hắn hết sức khó hiểu ,sau một lúc suy nghĩ thì liền biết người Diệu Văn gọi là ai.
- Người nhà của anh sao ?
- Thì sao ?
- Tôi không cần ,tôi đi đây.
Á Hiên chạy ra ngoài trong sự bàng hoàng của Lưu Diệu Văn ,không phải hắn đang tạo công ăn việc làm tốt cho Tống Á Hiên sao ?
- SAO LẠI CHẠY !!
Lưu Diệu Văn kéo tay Tống Á Hiên ,hắn bắt đầu tức giận nạt nộ ,Á Hiên nhíu mày hất tay Diệu Văn trong sự bực tức của hắn.
- Tôi không muốn mang ơn anh ,tôi tự tìm việc được.
- Giới thiệu cho làm chứ ai mượn mày mang ơn.
- Nhưng vẫn không thích.
Lưu Diệu Văn nhìn bộ dạng nhăn nhó của cậu liền liên tưởng đến lúc Tống Á Hiên già ,hắn chắc chắn Á Hiên khi già sẽ rất khó tính cho mà xem.
Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn cứ đứng đó cự cãi cho đến khi chú Hào của Lưu Diệu Văn bước ra.
- Gì vậy Lưu Diệu Văn ? Con tìm chú làm gì ?
- À ,giúp con hộ tống con người khó tính này vào làm đi.
- A ! KHÔNG CẦN.....À ý cháu là cháu không muốn làm phiền chú đâu ,cháu đi đây.
Tống Á Hiên tìm cớ bỏ đi nhưng Diệu Văn khó bảo lại nắm tay cậu kéo về phía chú Hào.
- Đây là Tống Á Hiên trong tình trạng đang thất nghiệp ,chú thu nhận nó vào làm giúp con.
- ĐÃ BẢO LÀ KHÔNG CẦN MÀ !!!
- MÀY LÀM CÁI GÌ VẬY HẢ !!!
Á Hiên đẩy đầu Lưu Diệu Văn ,Lưu Diệu Văn cũng không vừa mà đẩy mạnh trán Tống Á Hiên.
Chú Hào đứng kế bên nhìn ,chú Hào nghĩ không chừng vết thương trên đầu Á Hiên chính là do đánh lộn với Diệu Văn mà tạo thành.
- Hai đứa đừng ồn ào nữa.
Người đứng ra giảng hòa cho cả hai là người chú tuyệt vời ,Tống Á Hiên một tay ôm trán một tay đẩy mạnh vai Lưu Diệu Văn.
- Cháu chào chú ạ ,xin lỗi vì đã làm phiền chú.
Lễ phép cúi chào ,Á Hiên bỏ chạy đi ra ngoài mặc cho Lưu Diệu Văn la lớn kêu gọi.
- TỐNG Á HIÊN !!!!
- Gì vậy Lưu Diệu Văn ? Con tìm chú làm gì ??
- Sao chú lại không thuyết phục nó vào làm chứ !!
- Hả ?
- Chú thấy con giới thiệu nó nhiệt tình cho chú thì chú cũng phải biết phối hợp dụ dỗ nó vào làm chứ chú Hào !!!
- Ý con....là sao ?
- AIZZZ ! ĐIÊN MẤT THÔI !!!
Lưu Diệu Văn vò đầu ,hắn bắt đầu nổi quạo với sự ngơ ngác của chú Hào ,người chú không hiểu chuyện vẫn đứng ở đó không ngừng suy nghĩ.
- Con tìm......
- Con đi về !!
Lưu Diệu Văn bỏ chạy thật nhanh ra cửa hàng trong sự bàng hoàng của mọi người.
- Đúng là thằng ranh con tính nết kì cục !
Tống Á Hiên đi trên đường không ngừng bực tức ,tự nhiên giới thiệu ở đâu không chịu lại đem đi giới thiệu ở chỗ người nhà .
Lưu Diệu Văn quả thật rất biết cách chọn lựa ,cho cậu vào đó làm rồi kêu người nhà gây khó dễ cho Tống Á Hiên cậu sao ? Á Hiên này đâu dễ bị lừa.
- Ha ,anh bỏ ngay cái ý định làm khó tôi đi tên đáng ghét !
Diệu Văn kiên trì đuổi theo cuối cùng bản thân lại thở hì hục như con bò đi lẽo đẽo sau lưng cậu.
- Đuổi theo tôi làm gì ? Mau về với gia đình đi cái đồ tâm địa xấu xa.
Lưu Diệu Văn hai tay vịnh ngay đầu gối ,hắn thở không ra hơi ngước lên nhìn cậu.
Diệu Văn cam đoan nếu bây giờ hắn không mệt như thế này thì hắn quyết đánh Tống Á Hiên một trận cho ra trò.
Tâm địa xấu xa ? Hắn làm gì mà đáng bị chửi như thế ?
Tống Á Hiên đúng là cái đồ độc mồm độc miệng ! Nói câu nào là muốn đấm cho câu đó.
Diệu Văn tiếp tục đi theo Á Hiên ,hắn đợi đến khi Tống Á Hiên xin việc được sẽ cùng đi ăn luôn cho tiện bởi vì bây giờ hắn thật sự rất đói.
Nằm ngoài dự tính ,tới trưa trời trưa trật mà Á Hiên vẫn chưa xin được việc ,Diệu Văn bắt buộc phải ôm cái bụng đói meo lên lết theo phía sau.
- Anh đói thì đi ăn đi chứ mắc gì phải đi theo tôi ?
- Chờ mày cùng đi ,tao ăn một mình buồn lắm.
Diệu Văn ngồi trên cái ghế gỗ ven đường ,hắn bắt đầu trở nên thiếu sức sống khi giao tiếp.
Tống Á Hiên trong lòng nảy sinh sự tàn nhẫn ,Á Hiên bắt đầu đi tiếp mà không hề dừng lại khiến Lưu Diệu Văn ngồi trên ghế phải cố lết xác đi theo.
- ĐI TỪ TỪ THÔI ! ĐI ĂN XONG RỒI XIN VIỆC TIẾP !!
-.......
- NÈ TỐNG Á HIÊN !!!
Lưu Diệu Văn cứ thế vừa đi vừa lải nhải ,Á Hiên cười một cách đầy thỏa mãn ,trước kia hắn khiến Tống Á Hiên mệt mỏi ,bất lực bao nhiêu thì bây giờ cậu sẽ trả lại hết.
Cứ dụ Lưu Diệu Văn đi hết chỗ này đến chỗ kia khiến cho hắn mệt mỏi ,Tống Á Hiên đạt được ý nguyện ,cậu hài lòng đi đến một quán ăn nhỏ mà bắt đầu gọi món.
Lưu Diệu Văn như một kẻ chết khói ba ngày trời ,hắn vừa nhìn thấy đồ ăn được bưng ra thì chẳng xem ai ra gì mà ăn ngấu nghiến hết món này đến món kia.
Tống Á Hiên bị sự nhiệt tình ăn uống này của Diệu Văn làm cho không muốn ăn nữa .
Hắn ăn như vậy cậu sợ khi cậu đụng vào thì Lưu Diệu Văn sẽ nhầm tưởng tay cậu là thức ăn mà táp cho một phát đau điếng quá.
- Y như chết đói.
- Mày thì biết cái gì ! Mau ăn đi kẻo nguội thì mất ngon.