Khinh Ngữ

Khinh Ngữ - Chương 18




Editor: Hijushima

Buổi tối Lâm Khinh Ngữ trở lại phòng ngủ, vừa mở cửa ra, đã thấy Tạ Thành Hiên với khuôn mặt nghiêm túc đi tới trước mặt cô.

Từng bước từng bước, có vẻ vô cùng có lực áp bức, đặc biệt là đối mặt với người con trai mình thích, Lâm Khinh Ngữ càng khẩn trương hơn, đến mức lui về phía sau, cho đến khi dán lên tường.

"Lâm Thanh Vũ." Tạ Thành Hiên nghiêm mặt nói, "Tôi có việc hỏi cậu."

Trong nháy mắt trái tim Lâm Khinh Ngữ nhảy ra khỏi ngực, cái gì? Chẳng lẽ cậu ta phát hiện rồi à? Chuyện thật ra nội tâm của cô là một thiếu nữ! Chuyện thật ra cô thầm thích cậu ta! Chuyện thật ra vào buổi tối lúc đi tiểu đêm cô sẽ nhìn đầu giường cậu ta ngu người mấy giây!

...... Hai chuyện trước còn được, nếu chuyện cuối cùng bị phát hiện, có lẽ cô sẽ bị đuổi ra khỏi phòng ngủ mất...... Vừa nghĩ như thế, Lâm Khinh Ngữ bỗng trở nên khẩn trương đến mức hơi phát run.

Tạ Thành Hiên nhấc tay, nắm thật chặt hai vai của cô.

Lâm Khinh Ngữ ngưng thở tập trung tinh thần.

Chỉ nghe Tạ Thành Hiên nói từng chữ rất cẩn thận và chân thành: "Dạy tôi cách theo đuổi con gái đi."

Lâm Khinh Ngữ sững sờ nhìn hắn một lúc lâu.

"Hả?"

Gương mặt Tạ Thành Hiên chợt đỏ lên: "Cậu cũng biết, chính là người mà lúc trước tôi nói nếu thắng trận đấu bóng rổ thì sẽ thổ lộ." Một tay cậu ta đẩy đẩy vai Lâm Khinh Ngữ, hơi mất tự nhiên gãi gãi đầu, "Lúc trước chưa nói tỉ mỉ với cậu nhỉ, cô ấy nhỏ hơn chúng ta một khóa, đang học Đại học năm hai khoa Hóa, tính tình rất thẳng thắn, tôi muốn nhờ cậu dạy cho tôi làm thế nào để theo đuổi cô ấy."

Còn có việc gì, so với việc nghe nam thần của mình nhờ vả bản thân loại chuyện này, làm cho người ta tan nát cõi lòng hơn không?

Cô nhìn Tạ Thành Hiên gần trong gang tấc, lại chỉ cảm thấy, mình chưa từng cách cậu ta xa như vậy.

Lâm Khinh Ngữ mất thật lâu, mới bình tĩnh lại được: "Tại sao lại...... nhờ tôi dạy? Tôi không có bạn gái......"

Không đúng!

Lâm Khinh Ngữ đột nhiên phản ứng kịp, bây giờ cô đã từng có rồi! Trước đây Lâm Thanh Vũ từng qua lại với Lý Tư Hà, bây giờ Tô Hà bị cô thu hút đang dốc hết sức đuổi theo cô! Còn có đám dân mạng xa lạ sau khi xem đoạn clip kia thì gào thét đòi phải gả cho cô, sinh khỉ con cho cô kia nữa! Trong nhóm người này còn không chia ra nam nữ!

Đúng vậy! Bây giờ trong mắt người bình thường, cô chính là một cậu bé cực kỳ được hoan nghênh mà!

Nhìn Lâm Khinh Ngữ ngơ ngác, nghe thấy vấn đề này của cô, Tạ Thành Hiên không khỏi nhớ lại hôm nay khi Tô Dật An nói chuyện với cậu ta ở giữa cầu thang, nói đến câu ——

"Em còn có cơ hội."

Tô Dật An nói với cậu ta như vậy.

Nhưng Tạ Thành Hiên lại thiếu tự tin, cậu ta than nhẹ một tiếng, nằm trên lan can: "Em......" Cậu ta gãi gãi đầu, hơi đỏ mặt, "Thật ra thì, em cũng không quá biết nên ở chung với người con gái mình thích như thế nào." Cậu ta nói, "Nhìn thấy cô ấy, sẽ căng thẳng ngay."

"Muốn nói chuyện cười thì không nói ra lời, muốn tỏ vẻ xuất sắc cũng hầu như thất bại, đây chính là tuổi xuân trẻ trung. Nếu đến một ngày mở miệng là nói được lời tâm tình, tiến lùi chắc chắn, trẻ trung sẽ không thấy nữa, tuổi trẻ cũng không thấy tăm hơi." Những lời nói khó hiểu này của Tô Dật An khiến Tạ Thành Hiên hơi ngây ngẩn, nhưng sau khi Tô Dật An nói xong đoạn này, chỉ lạnh nhạt nhìn Tạ Thành Hiên tự mình đỏ mặt, tiếng nói lý trí đến gần như lạnh lùng:

"Tôi cho rằng em có thể đi hỏi ý kiến bạn học bây giờ đã dần dần thoát khỏi sự trẻ trung, bắt đầu thay đổi thành tiến lùi hợp lý, khiến cho các bạn gái thích."

Anh nhìn chằm chằm cậu ta, "Nói thí dụ như, gần đây tôi từng nghe thấy, lớp các em, Lâm, Thanh, Vũ." d,đ.l^q(đ_Hi

Vì vậy, cậu ta trở về phòng ngủ, chờ Lâm Khinh Ngữ một buổi tối.

Bây giờ cuối cùng đã để cho hắn chờ được.

Hai người đứng sát tường nhìn thẳng vào nhau im lặng, Vương mập mạp ngồi chơi game bên cạnh cũng nhìn không nổi nữa, lôi tai nghe ra, đứng lên: "Dây dưa cái gì vậy, hai ông lớn, Lâm Thanh Vũ, đã nói là anh em thì hôm nay việc cậu này không giúp cũng phải giúp chứ còn gì nữa!" Vương mập mạp nói thầm, "Thật ra thì tôi hi vọng cậu đừng giúp, tôi mới thất tình, không muốn ngửi thấy mùi vị yêu đương chua xót khó ngửi trong phòng ngủ."

Lâm Khinh Ngữ hơi cúi đầu, cảm nhận Tạ Thành Hiên bóp bả vai đến phát đau: "Tôi......" Cuối cùng cô mở miệng, "Tôi chỉ biết một vài cách đơn giản, không chắc chắn...... Có thể giúp cậu theo đuổi được."

Ý là đồng ý.

Tạ Thành Hiên vỗ Lâm Khinh Ngữ vai: "Bạn cùng phòng tốt của Trung Quốc!" Hắn định một định nghĩa như vậy cho cô, sau đó lôi kéo cô, kéo cô đến trước bàn mình, Tạ Thành Hiên cầm điện thoại di động, mở khóa, lật tới khung tin nhắn trò chuyện với "Trần Thi", hỏi Lâm Khinh Ngữ: "Cậu nhìn xem tôi nói chuyện với cô ấy như vậy có gì không ổn không."

Mặc dù Lâm Khinh Ngữ buồn bã, nhưng đồng ý chuyện đã đồng ý với người ta, cô vẫn có ý định cố hết sức làm cho xong, vì vậy chịu đựng đau lòng, xem hết dãy ghi chép trò chuyện của Tạ Thành Hiên và Trần Thi.

Sau đó cô càng đau lòng.

"Cậu đều theo đuổi con gái như thế này à?"

Tạ Thành Hiên hồi hộp: "Có vấn đề gì không?"

"Không có...... Tôi chỉ cảm thấy, cô ấy sớm muộn gì cũng là vật trong túi của cậu."

Hai người bọn họ trò chuyện với nhau, cô bé kia vừa mới nói xong câu hôm nay thấy thứ gì đó thật là xinh đẹp, bên này đã phát một bao lì xì* qua ngay, mới vừa nói ăn đồ ăn ab nào đó thật ngon, bên này đã phát một bao lì xì qua, mới vừa oán giận một câu đi họp rất nhàm chán, bên này đã phát một bao lì xì qua...... 

(*nạp tiền vào tài khoản sau đó gửi cho ai đó hoặc thưởng cho người khác)

Lâm Khinh Ngữ tò mò, vì sao Tạ Thành Hiên đã làm đến mức này, mà cô bé kia vẫn không thích cậu ta!

Nếu đổi lại là cô, đã đáp ứng từ lâu rồi được chứ! Cô cực thích loại con trai không có lý do không nói lý lẽ, cầm bao lì xì chỉ có một chữ —— "Đập" như vậy nè!

Vì vậy Lâm Khinh Ngữ bắt đầu nghiên cứu kỹ càng tỉ mỉ nội dung trò chuyện của bọn họ, sau đó phát hiện chỗ mấu chốt.

Dường như Tạ Thành Hiên, không quá hiểu ý sau lời nói của cô bé. Khi Trần Thi nói: "Hôm nay mệt quá, lúc họp cứ có một người ngắt lời." Theo như Lâm Khinh Ngữ hiểu, trong lòng Trần Thi có lẽ là muốn tìm một người châm chọc người ‘cứ ngắt lời’ kia. Nhưng Tạ Thành Hiên lại đáp một câu: "Vậy ngủ sớm chút đi." Thêm một bao tiền lì xì.

Nếu như là Lâm Khinh Ngữ, vì bao lì xì này sẽ không cáu kỉnh, nhưng có thể thấy được, Trần Thi là một cô gái có yêu cầu rất cao về tinh thần. Cô ấy có khuynh hướng tìm một người hiểu cô bao dung cô có thể an ủi cô bất cứ khi nào cô cần.

Thật ra thì...... Có lẽ tất cả con gái đều như vậy.

Vì vậy khuyết điểm của Tạ Thành Hiên là ở đây, buổi tối hôm đó Lâm Khinh Ngữ bắt đầu bày mưu tính kế cho cậu ta.

Chuyện này cần cảm ơn Tô Hạ, trước kia Tô Hạ chỉ thích đọc các loại Anime, tiểu thuyết cùng với phim truyền hình về thiếu nữ, có lúc Lâm Khinh Ngữ bị cô ấy lôi kéo xem thử, có lúc nghe cô ấy nói chuyện, kỹ thuật cơ bản vẫn phải có, hơn nữa gần đây Tô Hạ theo đuổi cô...... Mặc dù nghĩ đến là đau tim, nhưng vẫn có rất nhiều chỗ có thể làm gương, dùng để tham khảo.

Lâm Khinh Ngữ dạy một đêm, ngày hôm sau Tạ Thành Hiên lấy đi thực chiến, chiến ba ngày, thêm vào công kích bằng bao lì xì, hiệu quả trị liệu rất rõ rệt.

Nhìn thời gian Tạ Thành Hiên và Trần Thi ở chung với nhau dần dần nhiều lên, Lâm Khinh Ngữ âm thầm kiêu ngạo, kỹ năng tán gái dự trữ nhiều năm, cuối cùng cô cũng dùng đến, nhưng sau khi kiêu ngạo, lại bị một cơn bi thương sâu đậm đập vào mặt.

...... Giúp người mình thích theo đuổi con gái, kể ra có gì hay đáng để khoe.

Lại qua vài ngày như vậy nữa, Lâm Khinh Ngữ càng trải qua càng buồn bực, theo bản năng bắt đầu tránh Tạ Thành Hiên, có lúc hết giờ học Tạ Thành Hiên hẹn cô đi ăn cơm, hầu như Lâm Khinh Ngữ đều lấy cớ đi trễ, sai hẹn.diễndanfLEEQuysĐ)ôn_Hijushima

Một hôm Lâm Khinh Ngữ ngồi lại chỗ ngồi, chờ đến khi bạn cùng lớp đều đi gần hết, cô mới đeo balo lên định đi.

Cô vừa bước ra phòng học, đi tới hành lang, đã gặp mặt Tô Dật An.

Lâm Khinh Ngữ quay đầu định tránh đi, giọng nói của Tô Dật An lại trộn vào trong không khí, không cho người ta trốn thoát: "Gần đây em đang làm tham mưu giúp Tạ Thành Hiên à." Hắn liếc Lâm Khinh Ngữ một cái, "Cũng thật rộng lượng. Vì hạnh phúc của người khác, em cũng liều mạng luôn."

Lâm Khinh Ngữ cúi đầu rời đi, không có ý định để ý đến anh ta.

"Lâm Khinh Ngữ." Tô Dật An lại chủ động kêu cô, "Trần Thi rất giống em trước kia."

Hắn bỏ lại một câu nói như vậy, rồi đi mất.

Lâm Khinh Ngữ dừng lại tại chỗ, thật lâu cũng không thể bước ra bước nữa.

Trần Thi rất giống cô trước kia? Cột tóc đuôi ngựa, mặc áo sơ mi bẻ cổ, quần jean, giày thể thao. Đúng vậy, rất giống, nhưng Tô Dật An bỏ lại những lời đó vào lúc này là có ý gì? Nói cho cô biết, nếu như cô không đổi thành con trai, thật ra cô và Tạ Thành Hiên còn có khả năng sao?

Nếu như cô là con gái, có lẽ ở thế giới kia, được Tạ Thành Hiên thích...... Chính là cô?

Lâm Khinh Ngữ nhìn tay của mình, chợt nở nụ cười lạnh, Tô Dật An thật là, vì trở về, ngay cả loại ảo tưởng khờ dại này cũng có thể vẽ ra được.

Trong cái thế giới kia, cô giãy giụa trong cuộc sống đến khó coi như vậy, ai sẽ thích một đứa con gái như cô chứ?

Rõ ràng ngay cả mẹ cô cũng không thích cô.