Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Quyển 14 - Chương 4




Truyền Hải nhìn sắc mặt của ca hắn, thành thật tránh sang một bên.



Truyền Sơn lập tức tiến lên, nắm tay Nhị rùa nhà hắn, vừa dỗ dành vừa tiện thể nịnh bợ biểu hiện sự trung thành, “Nhị béo, ngươi đừng hiểu lầm, ta tuyệt đối không có lòng dạ đó với Lan tỷ, chỉ cảm thấy nàng rất đáng thương thôi.”



“Ta không hiểu lầm, ta cũng thấy mỹ nhân kia rất đáng thương. Nàng ở đâu vậy? Có phải người bế đứa trẻ bên kia không? Trông nàng thực dịu dàng…” Nhị rùa mắt nhìn mỹ nhân, mặt thì đỏ hồng.



“… Một người phụ nữ trung niên đã lập gia đình sinh con có gì mà nhìn!” Truyền Sơn xoay phắt cái mặt béo phị của Canh Nhị qua, bắt y chỉ được nhìn mình.



Canh Nhị nói thầm, “Người ta đâu phải phụ nữ trung niên, rõ ràng trông còn chưa đến ba mươi…”



“Ta mới hai mươi ba!”



“… Ngươi 423?”



“Ca, ngươi đừng bắt nạt Nhị ca! Ngươi xem ngươi đã nhéo tím mặt Nhị ca rồi kìa!” Truyền Hải muốn tiến lên giải cứu tiểu thần tiên.



Hai tay Truyền Sơn đặt hai bên má Canh Nhị xoa xoa nắn nắn, đá văng đệ hắn qua một bên, quát bảo: “Đừng có chướng mắt ở đây, đi qua xem người nhà của 11 người kia đã quyết định xong chưa.”



Truyền Hải vỗ đầu, lúc này mới tới còn chính sự, chỉ có thể nhìn Canh Nhị vẻ xin lỗi.



Mặt Canh Nhị bị nhéo đau có muốn khóc cũng không khóc được, hu hu, cỏ non nhà y không dịu dàng chút nào hết.



Mười một hộ thực tế chỉ có sáu hộ, nhà thợ rèn Giả Lệ tỏ ý nhà thủ lĩnh trên đường chạy nạn đã từng bồi thường họ, họ cũng không muốn lấy thêm lần nữa. Hơn nữa người ta cũng đã nói rồi, nếu không có nhà thủ lĩnh đưa tin trước đó, nói không chừng cả nhà họ đã bị lũ lụt nhấn chìm chết hết, cho nên họ kiên quyết không đứng vào trong đám những người được gọi là bồi thường lần này.



Như Truyền Hải dự liệu sẵn, bốn hộ khác không có mặt ở đây đều được La Đại Cường tìm người khác thay thế, trong đó đã có hắn và ba tộc lão khác. Chỉ vì bốn vị trí ấy, đám người La Đại Cường đã suýt thì đánh nhau.



La Phát Tài có quan hệ 5 đời với một hộ, nhất quyết đòi một vị trí bồi thường. Nhưng tính như thế nào đi nữa, hầu như tất cả mọi người trong thôn đều có thể có liên quan tới bốn hộ kia, cho nên La Phát Tài tính toán như vậy tự nhiên không được đám người La Đại Cường thừa nhận.



La Đại Cường đương nhiên có tư tâm, tiền này đặt trong tay hắn thì thôi, nếu rơi vào tay đám người La Phát Tài thật thì còn có thể lấy về được sao?



Cuối cùng, La Đại Cường lấy danh nghĩa mình là tộc trưởng tiền nhiệm, nói là thay bốn hộ kia bảo quản tiền bồi thường, nếu như hai hộ thất lạc kia tương lai mà có trở lại thôn, như vậy tiền này liền chia ra một phần trả họ. Còn nếu hai hộ đó không về, tiền này sẽ do hắn phụ trách mua ruộng công cho thôn.



Các thôn dân khác nghe xong, cảm thấy sắp xếp như vậy cũng coi như công bằng nên đều đồng ý. Đám người La Phát Tài tuy không muốn, nhưng thế yếu không địch lại được, cũng chỉ đành tạm thời ẩn nhẫn lòng đố kỵ và ghen ghét.



“Đã bàn bạc xong? Yêu cầu của các người là gì?” Truyền Sơn hỏi.



“Khụ, nhóc Sơn nha, ngươi nên biết mạng người không phải chuyện nhỏ.” La Đại Cường thay mặt mở lời.



“Đương nhiên.” Truyền Sơn không phủ nhận điểm ấy.



“Cho nên kết quả thương lượng tập thể của chúng ta là…”



La Đại Cường xoay người lại nhìn những người khác một cái, tựa hồ đang tìm lực lượng nào đó để chống đỡ, bởi vì ngay cả chính hắn cũng cảm thấy yêu cầu bồi thường mà hắn sắp nói đây có phần quá đáng.



Mọi người cùng nhìn La Đại Cường.



La Đại Cường không dám nhìn sắc mặt của các người dân ở giữa và bên trái, hắn luôn cảm thấy họ như muốn nhào tới ăn hắn vậy, hắn cắn răng một cái, cố gắng thốt lời ra khỏi miệng: “Một mạng người năm mươi lượng bạc.”



Còn chưa chờ người nhà họ La mở miệng, rất nhiều dân trong đồn đã lớn tiếng mắng chửi.



“La Đại Cường! Ngươi cái tên chó tha quạ mổ kia, ngươi có còn lương tâm hay không? Một mạng người năm mươi lượng bạc, sao ngươi không đi cướp luôn đi?”



Năm mươi lượng bạc… Có bao nhiêu người cả đời cũng chưa từng thấy nhiều bạc như thế.



Dù là một năm tốt đẹp, một tiểu tử khỏe mạnh hoặc một nha đầu xinh đẹp bán cho nhà người ta làm nô cũng không được hai mươi lượng bạc tiền bán mình. Đấy là còn bán được người cho nhà giàu, chứ bán cho địa chủ ở nông thôn chỉ được mười lượng là đã mua đứt cả cuộc đời người ta rồi. Huống chi bây giờ còn là năm hạn hán mất mùa, có thể kiếm được miếng ăn thôi là cũng bán cả đời mình đi được rồi.



Có những nạn dân trên đường chạy trốn, khi chưa gặp được Truyền Hải cũng đã từng bán con trai con gái, đáng thương cho những đứa trẻ đó còn không đáng giá bằng một con heo.



Vốn có một vài người lặng lẽ xem tình thế phát triển, không quan tâm tới chuyện này, sau khi nghe đám La Đại Cường đưa ra số tiền bồi thường xong cũng không thể bình tĩnh nổi nữa.



Truyền Hải nhìn về phía ca hắn. Đã thấy chưa, đây là kết quả ngươi dung túng họ đấy.



Truyền Sơn chỉ cười.



Các lão nhân của La gia đều tức muốn xỉu, ông La giơ gậy chỉ vào La Đại Cường, tức tới nỗi không mắng nên lời.



“Một người 50 lượng bạc! Sao các ngươi có thể ra được cái giá ấy! Mười một người chính là 550 lượng bạc, các ngươi tưởng nhà chúng ta là đại địa chủ sao? Kể cả có là đại địa chủ cũng không móc đâu ra 550 lượng bạc ngay được!” Bà La dìu ông La, sụt sịt chỉ trích La Đại Cường.



La Đại Cường tránh ánh mắt chỉ trích của bà La, thầm oán trách lườm La Phát Tài một cái.



Số tiền này chính là do La Phát Tài và cháu trai đề xuất, nói gì mà mặc kệ La Truyền Sơn có số tài sản đó thật hay không, họ cứ ra giá đã, đến lúc đó xem phản ứng của hắn rồi từ từ hạ giá xuống. Nhưng nếu Truyền Sơn thực sự giàu có có thể lấy ra được ngần ấy bạc, chẳng phải họ đã phát tài sao?



Thôn La gia cũng không trông cậy nhà Truyền Sơn có thể móc ra được lắm bạc như vậy, nhưng họ đều hy vọng được nhiều chút nào hay chút ấy.



Canh Nhị không có khái niệm về tiền tài, nhưng qua một khoảng thời gian sống đứt quãng ở xã hội loài người, y cũng biết 50 lượng bạc không phải là ít đối với dân chúng bình thường, thế nhưng phản ứng của người nhà cỏ non làm y thấy lạ.



Rõ ràng họ đã thấy y lấy ra rất nhiều vàng bạc, trong tay Truyền Hải vẫn còn có 2 nghìn lượng bạc y cho làm tiền tiêu vặt, sao họ lại tiếc rẻ 550 lượng bạc như vậy?





Y hiếu kỳ, liền hỏi Truyền Sơn ngay.



Truyền Sơn rất bất đắc dĩ với Nhị rùa nhà mình, dùng thần thức đáp lại: “Ngươi còn tự xưng là con rể nhà chúng ta nữa chứ, ngươi đã thấy nhà thông gia nào coi tiền của con rể hoặc con dâu là tài sản của nhà mình chưa?



“Kể cả 2 nghìn lượng bạc ngươi cho kia, mặc kệ là xuất phát từ mặt mũi hay là thực lòng, họ cũng không tùy tiện sử dụng, mấy ông bà cụ còn bảo Truyền Hải chỉ có thể dùng tiền này để cứu người giúp khó, chỉ sợ tiểu thần tiên là ngươi cho rằng họ tham lam rồi khinh thường họ. Dù tiền này có là ta cho, họ cũng sẽ không nỡ để người ta lừa một số bạc lớn như vậy.”



“Người nhà ngươi thật có nguyên tắc, lòng tự trọng cũng vững thật. Có nguyên tắc tự tôn, đáng để kính trọng.” Canh Nhị hiếm khi nói ra lời dễ nghe.



Truyền Sơn sờ đầu y, cười một cái, “Người nhà ngươi cũng rất mạnh mẽ, ta sẽ cố gắng để bản thân mạnh hơn họ, ít nhất không thể để Đào Hoa bắt nạt ngươi.”



Canh Nhị ngẩng đầu, cảm động cực kỳ, rất nghiêm túc nói, “Ta tin ngươi! Ta cũng sẽ sóng vai chiến đấu với ngươi.”



Truyền Sơn nhìn chăm chú vào Canh Nhị, ôm chặt lấy y.



“Truyền Sơn, ý ngươi thế nào?” La Đại Cường không nhìn các thành viên trong gia đình họ La, chỉ nhìn La Truyền Sơn.



Truyền Sơn dùng thần thức nói mấy câu với Canh Nhị rồi mới ngẩng đầu, vẻ mặt khó xử, “550 lượng nhiều lắm, các ngươi đi rồi, La gia chúng ta còn cả những người dân chạy nạn này phải sống ra sao, các ngươi không thể đòi hỏi quá đáng như vậy được.”



“Mạng người lớn nhất, chúng ta còn thấy 550 lượng quá ít đấy.” La Phát Tài đột nhiên xen vào nói.



Các nạn dân khác giữ im lặng dưới yêu cầu của Truyền Hải, chỉ có thể dùng ánh mắt nghiêm nghị căm tức nhìn người này. Vợ của La Phát Tài cảm thấy mất mặt, đứng ở đằng sau khu vực giữa không ngừng cười lạnh.



“Truyền Sơn, ta đói bụng.” Canh Nhị đột nhiên nói.



Mọi người cùng nhìn về phía vị tiểu thần y béo lùn chắc nịch này. Người nhà họ La cũng giật cả mình, sao tiểu thần y lại nói ra những lời ấy vào lúc này.



“Các ngươi đã tranh cãi nửa ngày, không thấy những đứa trẻ kia đều đã đói bụng rồi sao?”



Mọi người bừng tỉnh, thì ra tiểu thần y là vì bọn nhỏ. Người nhà họ La còn cảm thán, quả nhiên không hổ là tiểu thần tiên, tâm tính đúng thật là thiện lương.



“Truyền Sơn, ngươi còn thiếu bao nhiêu?”



Truyền Sơn khẽ nói gì đó với Canh Nhị.



Canh Nhị gật đầu, “Phần thiếu ta sẽ bổ sung giúp ngươi, mau bắt họ lập chứng từ, kết thúc việc này đi. Nếu tiếp tục cãi vã nữa, trời sẽ tối đấy.”



“Tiểu thần y! Trăm triệu lần không thể! Sao có thể để ngươi…” Các ông bà cụ nhà họ La giật nảy mình.



Truyền Sơn giơ tay lên, “Canh Nhị nói không sai, tiếp tục tranh cãi nữa còn không biết tới lúc nào mới xong, số tiền này… ta trả! Nợ Canh Nhị, tương lai ta sẽ từ từ trả y.”



Lập tức không đợi các ông bà cụ ngăn cản, liền nhìn về phía đám người La Đại Cường, nói: “Cứ dựa theo lời các ngươi, ta sẽ trả cho 11 gia đình tất cả 550 lượng bạc, Giả gia cũng như thế, không thể chỉ cho những nhà người khác, còn Giả gia không cần thì không cho họ được.”



Hai vợ chồng Giả Lệ bất an xua tay mãi, một số bạc lớn như thế, họ sợ cầm phỏng tay.



Đám người La Đại Cường vẫn có cảm giác hốt hoảng như người trong mộng, họ không ngờ La Truyền Sơn lại thực sự đồng ý trả số bạc lớn như thế.



“Nhưng hiện tại chúng ta không có nhiều bạc tại chỗ như vậy, chỉ có thể dùng xe lừa xe ngựa để đổi, các ngươi có đồng ý hay không?” Truyền Sơn lại nói.



“Đương nhiên là được.” Mấy tộc lão vui sướng, họ vốn không trông cậy La gia có thể trả nhiều tiền như vậy, vốn chỉ định bảo họ lấy ra mấy chiếc xe để đổi, giờ thì vừa vặn hợp ý họ.



Truyền Sơn nhìn sắc mặt tham lam của họ, thở dài một tiếng.



“May là ta và Canh Nhị mang toàn bộ tiền bạc từ tiền trang (*) về, vốn định dùng món tiền này lo liệu chút chuyện cho người trong đồn, hiện giờ…” Nam nhân cười khổ.



(*) tiền trang: trang là cửa hiệu, một loại hình giống như ngân hàng hiện tại.



Các nạn dân bên trái và ở giữa nghe vậy chỉ cảm thấy như đang móc thịt mình ra, đều cực kỳ giận dữ đám người La Đại Cường.



“Lúc này cũng đỡ cho chúng ta phải chạy lên thị trấn đổi bạc.” Truyền Sơn thấy mục đích đã đạt được liền đổi giọng, “Cường thúc, tiền này là tiền mồ hôi nước mắt của ta và Canh Nhị, Canh Nhị vì giúp ta đều lấy hết của cải ra. Ta không mong các ngươi mang ơn chúng ta, nhưng hy vọng sau này các ngươi có thể dùng món tiền này để làm nhiều chuyện tốt hơn cho dân chúng trong thôn. Bằng không…”



Bằng không cái gì, Truyền Sơn không nói tiếp.



Đám người La Đại Cường cũng không để ý, hiện giờ họ đã bị món tiền ấy che mờ mắt ra, chẳng hạn đám La Phát Tài còn bắt đầu mẩm tính xem mình có thể chiếm được lợi lộc gì từ món tiền này nữa.



Cuối cùng, trong sự chứng kiến của toàn bộ dân chúng trong đồn, Truyền Sơn bảo Truyền Hải mang một chiếc xe ngựa tới, xách ra bốn cái rương to, thanh toán tiền nong ngay trước mặt, cuối cùng còn thiếu một trăm lượng bạc, dùng ba chiếc xe và 6,7 con la cùng một vài thước tơ lụa để đổi.



La lại tử còn đòi một con ngựa cao to, bị dân trong đồn mắng lại.



Đương nhiên Truyền Sơn cũng không cho hắn ngựa, một con lừa mẹ khỏe mạnh chỉ cần 12 lượng bạc nhưng một con ngựa khỏe phải mất trăm lượng, hai con ngựa này, hắn và Canh Nhị không cần, nhưng có thể giữ lại cho đệ hắn làm vật cưỡi nữa.



Trước khi thanh toán tiền bạc, Truyền Sơn và đại biểu của 11 hộ cùng La Đại Cường lập chứng từ tại chỗ, cho thấy nhà La Truyền Sơn và ân oán giữa người trong La gia thôn đã được xóa bỏ, từ nay về sau không ai thiếu nợ ai nữa.



Sau đó, do yêu cầu mạnh mẽ từ mấy tộc lão trong thôn, trên chứng từ còn ghi chú rõ, La gia từ đây hoàn toàn tách khỏi La gia thôn, sau này không còn quan hệ gì với La gia thôn nữa, dù có chết đi cũng sẽ không tiến vào mộ phần của La gia thôn.



Ông La và người nhà họ La tuy rằng tức giận, nhưng càng thất vọng với thân thích và bà con trong thôn hơn nữa, cũng không cần mai táng tại mộ phần tổ tiên trong thôn nữa ── nhóc Sơn nhà họ đã tu tiên rồi, còn sợ không thể tìm được một mảnh đất phong thủy tốt cho người nhà sao?




Sau khi Truyền Sơn giải quyết chuyện nhà họ La, Truyền Hải cũng không nhàn rỗi, hắn cho đám dân bên trái chọn lựa lại lần nữa, biểu thị bản thân sẽ đối xử bình đẳng với mọi người.



Một vài dân chúng bị tiền bạc và vật tư cám dỗ, đã chọn rời đi. Họ không chọn ở lại Đồn Ma Sơn, bởi vì họ cảm thấy nơi này đã không thể ở lại được nữa, mà với số tiền bạc và vật tư sinh hoạt trong tay họ, đi đâu chẳng được?



Những người dân này sau đó mấy năm không biết đã hối tiếc bao nhiêu vì sự dao động của họ khi đó, có ở lại Đồn Ma Sơn cũng tốt a! Thế nhưng tất cả đã không còn kịp nữa, thời gian không thể đảo ngược, họ cũng chỉ có thể hối hận đấm ngực giậm chân vào những năm tháng cuộc đời sau đó.



Đó là chuyện sau này, tạm thời không nhắc tới.



Lại kể đêm ấy, trong Đồn Ma Sơn náo nhiệt lạ kỳ, hầu hết mọi người đều đang thu dọn hành lý.



Bởi vì sắp chia tay, có rất nhiều người vốn vẫn kiềm chế mâu thuẫn và bất mãn đã biểu hiện ra vào lúc này, khắp nơi đều nghe thấy tiếng khắc khẩu và đánh mắng.



Trong đó, La Phát Tài còn đến một hộ mà vợ hắn tạm thời ở nhờ khoe khoang một hồi, nói rằng mình sắp phát tài rồi, hỏi vợ hắn có hối hận vì đã ở lại không.



Vợ hắn không thèm nói hai lời, bưng một chậu nước rửa chân hắt vào người hắn. Hộ giữ nàng lại, cũng chính là người phụ nữ mang theo hai đứa nhỏ kia đã giúp nàng cầm chổi đuổi người.



La Phát Tài tức tái cả mặt, chỉ vào hai nữ nhân, mắng chửi cực kỳ khó nghe. Hắn không dám ra tay, bởi vì có không ít dân chúng ra xem trò, trong đó có rất nhiều người nhìn hắn với sắc mặt rất tệ.



Vợ hắn ─── tên họ là La Phi Hồng, đứng ở cửa cười lạnh nói:



“La Phát Tài, nếu ngươi phát tài, trời sẽ đổ mưa đỏ! Đừng tưởng La Đại Cường lấy được món tiền bồi thường kia sẽ chia cho ngươi, nhà họ có bao nhiêu người chờ món tiền đó để sống đấy. Ngươi tưởng La lại tử sẽ nỡ để thúc hắn chia tiền cho ngươi sao? Đừng thấy hai người các ngươi trước đây cấu kết với nhau thân thiết, một khi dây vào tiền bạc, hừ, chỉ sợ người ta sẽ chẳng nỡ bỏ cho ngươi một hào nào ấy. Không tin ngươi cứ chờ xem!”



La Phát Tài cũng ngầm hiểu những lời La Phi Hồng nói không sai, nhưng cũng không thể thua miệng lưỡi được, hùng hùng hổ hổ bôi xấu nàng, vu cho nàng đi lại cùng với đủ loại nam nhân.



La Phi Hồng nghe hắn nói được hai câu bỗng quay vào nhà cầm con dao thái ra định chém hắn, lập tức làm La Phát Tài sợ ôm đầu bỏ chạy.



La Phi Hồng đỏ con mắt, lấy ra một tờ giấy ném lên người La Phát Tài, tóc tai bù xù lớn tiếng mắng: “Ngươi vụng trộm với người ta coi như ngươi thấp hèn không biết xấu hổ, hôm nay lão nương trước mặt mọi người bỏ ngươi! Đây là thư bỏ chồng ta nhờ người viết, phía trên có hai vị phó thủ lĩnh làm chứng, sau này chúng ta nam cưới nữ gả không ai còn quan hệ gì hết!”



“Ngươi là cái đồ gà mái không biết đẻ, là lão tử bỏ ngươi mới đúng!” La Phát Tài cầm tờ giấy kia, thẹn quá thành giận, lại sợ con dao thái trên tay La Phi Hồng, không dám qua đánh người.



Trong đám người ngóng xem, Canh Nhị bội phục nhìn La Phi Hồng, nói với Truyền Sơn: “Nữ nhân này giỏi thật! Nàng đáng được có người chồng tốt hơn.”



Truyền Sơn biết La Phi Hồng, đây chính là người phụ nữ dũng mãnh, nhưng dù có dũng mãnh thì dũng mãnh thật, nhưng rất biết phân biệt phải trái, cũng không biết sao cha nàng trước khi lâm chung lại mờ mắt giao nàng cho La Phát Tài.



“Nàng sẽ có một kết quả tốt.” Truyền Sơn nói như ám chỉ điều gì đó.



Ngay ở nơi cách họ không xa, tráng hán tự xưng mình cũng là khâm phạm triều đình, nói chuyện thân thiết với Thạch Cửu Đỉnh đang mê say nhìn La Phi Hồng.



Đó chỉ là một trong những đoạn nhạc đệm xảy ra tại Đồn Ma Sơn vào đêm đó.



Giả gia cũng chạy tới tìm Truyền Hải vào đêm đó, muốn trả 50 lượng bạc lại.



Truyền Hải cản người lại, cũng nói: “Hồi La Tú Nga còn sống đã đối xử không tốt với các ngươi, không làm được chức trách của một người mẹ nên làm, còn mang đến bao nhiêu cực khổ. Bây giờ, phần tiền này coi như là tiền bồi thường nàng trả cho các ngươi, cũng không uổng cho các ngươi ngày lễ ngày tết còn nhớ tới nàng mà hóa vàng mã.”



Vợ chồng Giả gia rất kiên định, bày tỏ rằng tiền này họ không thể lấy.



“Các ngươi không thể lấy, chúng ta cũng không nhận lại được. Vậy đi,” Truyền Sơn bất đắc dĩ nói: “Chờ chúng ta tìm được nơi yên ổn, nếu các ngươi thực sự áy náy thì cứ lấy món này đi giúp những người khác, ta sẽ bảo các phó thủ lĩnh làm chứng cho các ngươi.”



Khuyên can mãi, hai vợ chồng Giả gia cuối cùng cũng đồng ý. Giả Lệ dự định sau khi yên ổn sẽ mở tiệm rèn, chế tạo đồ dùng dụng cụ miễn phí cho người ta, mà điều ấy vừa vặn hợp với mong muốn của Truyền Hải, cuối cùng mọi người đều vui.




Cách ngày, Đồn núi Ma lục tục có người rời khỏi.



Đám người La Đại Cường là nhóm đi sớm nhất, lúc họ đi, ai ai cũng vui, đều nhìn người ở lại bằng vẻ mặt thông cảm, cứ như thể họ theo Truyền Hải sẽ không sống được lâu vậy.



Một vài người còn dự định ở lại mấy hôm rồi hẵng đi, nhưng nhìn sắc mặt của dân chúng ở lại đều không tốt lắm, cộng với hai nguyên nhân một là do những người đó không muốn ở lại cho lắm, hai là những người đó sợ bị trộm phần vật tư mình được chia nên cũng đều nhanh chóng thu dọn đồ đạc, lên đường cùng đại đội nhân mã.



Kết quả không đến hai ngày, những người nên đi đều đã đi hết.



Hôm hôm sau, Truyền Hải triệu tập tất cả mọi người lại lần nữa.



“Hôm nay triệu tập tất cả mọi người lại đây là có hai việc.” Truyền Hải nhìn tất cả mọi người rồi nói.



“Thủ lĩnh, có việc gì ngài cứ nói đi, chúng ta đều có thể thừa nhận được.” Đám dân trong đồn sắc mặt nặng nề, đều cho rằng Truyền Hải muốn mọi người bớt ăn lại, để nhẫn nại trước lộ trình gian nan tìm nơi dừng chân mới.



Truyền Hải cười khẽ, “Việc thứ nhất, đợi lát nữa toàn bộ người già, phụ nữ, trẻ em đều ở lại, trai tráng đi đầu, trang bị gọn nhẹ lên đường.”



Đoàn người ồn ào một trận. Đây là muốn vứt bỏ một phần người ở lại sao? Có rất nhiều người già, phụ nữ và trẻ em đều kinh hoảng, tức giận và oán hận.



“Thủ lĩnh! Ta không thể rời khỏi cha nương ta, nếu ngươi muốn ta bỏ cha nương lại, ta thà ở lại còn hơn!” Một thanh niên la lớn.



“Con à, con nói gì vậy! Thủ lĩnh bảo ngươi đi cùng hắn thì ngươi cứ đi đi, chờ các ngươi dàn xếp xong xuôi rồi trở lại đón chúng ta.” Cha nương hắn vội nói. Cái đứa này, ở lại Đồn Ma Sơn còn sống sao được?



“Thủ lĩnh, chúng ta tin ngươi nên mới chọn ở lại. Sớm biết vậy thì thà chúng ta…” Một người khác cũng khó chịu hô lên.



“Các ngươi nghĩ đi đâu vậy.” Truyền Hải cười mỉm chi beo nói.




Vạn Tư Triết lườm hắn, ngươi dám nói không phải ngươi cố ý để mọi người hiểu lầm?



Các phó thủ lĩnh khác cũng đều giần giật khóe miệng, thủ lĩnh của họ cái gì cũng tốt, chỉ có đôi khi…. hơi xấu xa, cũng không biết là học của ai.



Canh Nhị khoanh tay, nói hết sức chính xác: “Đệ ngươi thật giống ngươi.”



Truyền Sơn cười ha ha.



“Được rồi, mọi người không nên lo lắng, mỗi một vị ở đây, La Truyền Hải ta sẽ không bỏ lại ai cả!” Truyền Hải trịnh trọng nói.



Các dân chúng la hét ầm ĩ lúc này mới yên lặng xuống, cùng lắng nghe nhìn về phía thủ lĩnh của họ.



“Thực ra, từ lúc chúng ta phát hiện Đồn Ma Sơn không thích hợp ở lại, ca ta và tiểu thần y cũng đã đi tìm nơi thích hợp cho mọi người ở lại.”



Truyền Sơn nhướn mày, cái thằng này sao lại không nói dựa theo lời đã bàn sẵn? Đến lúc này đổi nhân vật chính là sao?



Truyền Hải tự nhiên có suy nghĩ của hắn.



Thứ nhất, hắn không thể chiếm hết công lao của ca hắn và Canh Nhị, như vậy hắn sẽ áy náy. Nghe nói, tu tiên cũng rất chú ý tu công đức?



Thứ hai, thần tiên hiển linh một lần có thể làm người ta sợ hãi, nhưng nếu hiển linh quá nhiều sẽ bị hạ giá mất, mọi người cũng sẽ cảm thấy đương nhiên, cho nên nên đặt chuyện hiển linh ở sự việc quan trọng hơn.



Thứ ba, công lao của ca hắn không phải công lao của hắn sao? Với cái bản tính thích ở sau màn thao túng tình thế của ca hắn, sau này người ta có nhắc tới công lao của ca hắn thì đại khái cũng chỉ nói là ‘đại ca thủ lĩnh’ như thế nào ra sao thôi. Cứ thế, nơi ca hắn tìm được hay nơi hắn tìm được, lại có gì khác nhau?



Đám Vạn Tư Triết và Thạch Cửu Đỉnh thì nghĩ, bởi vì đại ca thủ lĩnh đã trả giá cho hắn quá nhiều, hắn áy náy nên đã đặt công lao của mình lên cho đại ca. Mà hành vi như vậy của Truyền Hải, không những không làm họ cảm thấy sai trái mà ngược lại rất cảm động ─── quả nhiên họ không chọn lầm người.



“May mắn! Ông trời phù hộ, ca ta đã tìm ra nơi thích hợp cho mọi người đặt chân, đã phát hiện ra một nơi tuyệt diệu mà chúng ta không ngờ tới. Đại ca, ngươi hãy nói cho mọi người nghe thử?”



Truyền Sơn liếc đệ hắn, nhanh chóng hiểu ra tâm tư của nó, cũng không đùn đẩy nữa, đi tới phía trước, cất cao giọng nói với mọi người:



“Mọi việc đều có hai mặt lợi và hại, lần động đất này cũng vậy. Bởi trận động đất ấy, ngay ở một nơi cách chúng ta không xa, địa hình và cảnh vật chung quanh đã xảy ra biến hóa lớn.”



“Lúc ta và Canh Nhị phát hiện ra nơi kia, thậm chí không thể tin vào mắt mình, sau đó Thạch Cửu Đỉnh và hai vị huynh đệ cũng đi xác nhận, xác định ta và Canh Nhị không nhìn lầm, nơi ấy quả thực biến từ núi hoàng nghèo nàn thành một mảnh đất tuyệt hảo thích hợp để sinh sống, trồng trọt.”



Toàn bộ dân chúng đều bị hấp dẫn, thấy Truyền Sơn dừng lại không nói, không ít người sốt ruột đỏ mặt tía tai, nhưng do áp lực vô hình từ hắn, không một ai dám mở miệng giục hắn.



“Thạch phó thủ lĩnh, xin mời ngươi mô tả cảnh tượng ngươi đã nhìn thấy cho mọi người nghe.” Truyền Sơn lại đá vấn đề sang cho người khác.



Thạch Cửu Đỉnh đã nhẫn nhịn ngứa ngáy cả người, nếu không phải thủ lĩnh cấm hắn nói tin tức ấy ra thì hắn đã sớm thông báo cho cả thiên hạ biết.



Nghe thấy lời nói của Truyền Sơn, lúc này hắn liền nhảy ra, kích động văng nước miếng, nói: “Mọi người, sau này mọi người không cần rầu rĩ vì không có nước nữa! Nơi ấy có hai con sông lớn, sông lớn thực sự ấy! Còn có đất đai màu mỡ nữa! Núi xanh nước biếc cái gì cũng có, chỉ chờ chúng ta qua ở thôi!”



Giọng Thạch Cửu Đỉnh như sấm rền, ngôn ngữ đơn giản rõ ràng, giọng điệu kích động ấy, hai ba câu đã làm mọi người trong đồn nhiệt huyết sôi trào, kích động vạn phần.



Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thực.



Truyền Hải để lại một nhóm người bảo vệ cho Đồn Ma Sơn, mặt khác dẫn theo một nhóm trai tráng tới Đông Sơn trước.



Đi một mạch 180 dặm, giữa đường chỉ nghỉ ngơi một lần, cuối cùng đoàn người cũng chạy tới đích.



Trước khi đến đích, tất cả mọi người không thấy sông ở đâu, mãi đến khi sắp tới, Canh Nhị mới mở trận pháp, để đoàn người thấy được hình dạng chân chính của vùng Đông Sơn hiện tại.



Tất cả mọi người đều dại ra, kể cả Truyền hải và ba người Thạch Cửu Đỉnh đã tới trước đó.



Tất cả mọi người đều không hiểu, một đường đi tới họ cũng không thấy nước sông, sao ngay sau khi lượn qua một đồi đất nhỏ đã nhìn thấy hai con sông lớn như xích bạc? Còn có ngọn núi xanh ngút ngàn kia, hai bên sông mọc đầy cỏ và hoa dại, sông lớn còn bọc lấy mảnh đất bóng loáng.



Bây giờ đang là mùa đông mà nơi đây sức sống vẫn dào dạt như thế!



Truyền Hải và ba người Thạch Cửu Đỉnh đều giật mình, chỉ mới qua mấy ngày thôi mà nơi đây đã đâm chồi nảy lộc, từ xa nhìn lại, cứ như đã đến mùa xuân vậy.



Mọi người thấy tình cảnh này, cũng mặc kệ thủ lĩnh và các phó thủ lĩnh còn đang ở đây, tất cả đều xông về phía sông như thể bị điên, thậm chí có người còn mặc kệ trời lạnh, nhảy ‘bùm’ xuống nước.



“Lạnh! Lạnh chết mất thôi!” Người nhảy xuống nước lại vội bò lên, vừa kêu lạnh vừa cười to, “Nước a, là nước thật! Đây không phải nằm mơ! Đây là nước sông thực sự! Thần tiên hiển linh! Ông trời phù hộ a! Ta biết ngay là theo thủ lĩnh không sai mà, ta biết mà!”



“Được rồi được rồi, mau thay quần áo đi, ngày lành vẫn còn dài mà, ngươi cái thằng nhóc điên này cũng không sợ bị bệnh vì lạnh à!” Đồng bọn của hắn vui vẻ lột sạch hắn ngay tại chỗ, vừa lau người vừa lấy quần áo ra mặc lên cho hắn, tất cả mọi người đều cười ngốc.



Lúc này, bất luận là ai làm ra chuyện gì không thể tưởng tượng dường như cũng đều có thể hiểu được, trong đó, dù có người không ngừng nhổ cỏ nhét vào miệng ăn, còn có người hái hoa dại ôm vào lòng, còn nói muốn mang về cắm cho vợ hắn.



“Thỏ! Các ngươi nhìn thấy thỏ chưa! Mọi người mau tới bắt thỏ!” Một người chỉ vào bóng xám chợt lóe qua bụi cỏ, vui sướng kêu to.



Tuy thỏ đã bị dọa mất bóng, nhưng điều này cũng không làm mọi người giảm hứng thú, ngược lại hơn nửa đám người chạy tới chạy lui trong bụi cỏ, thi thoảng phát ra tiếng hô to gọi nhỏ.



HẾT4