Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Quyển 14 - Chương 2




“Người nhà ngươi muốn tiến vào mộ phần tổ tiên sao?” Canh Nhị nghiêm túc hỏi.



Theo y biết, có nhiều sinh vật có nơi an nghỉ cố định, chỉ cần không chết ở bên ngoài, đều sẽ cố gắng chạy về thánh địa an nghỉ trong tộc vào khoảng thời gian cuối cùng. Nhưng có lẽ do nhân loại dân cư đông đúc? Thánh địa tử vong của họ hình như đâu đâu cũng có.



Truyền Sơn cười rộ lên, sờ đầu Canh Nhị, nói: “Mộ phần tổ tiên đều do con người xây nên, chi trong thôn kia cũng chỉ mới xây được có trăm năm, chẳng biết người nào chôn trước nữa. Hơn nữa, nói không chừng chờ mọi người La gia thôn hiện tại chết hết rồi, mảnh mộ phần tổ tiên kia đều trở thành đồng ruộng mà người nhà chúng ta vẫn còn sống ấy.”



“Cũng đúng.” Canh Nhị gật đầu, “Ngươi thực sự định chia hết mấy thứ kia cho họ?”



“Ngươi đã từng nói tu luyện không thể để lại tâm ma đúng không? Nhưng xét lũ lụt, họ xa xứ, thân nhân qua đời, đúng là đều có liên quan đến ta, đệ của ta cứu họ, không có nghĩa là ta nợ họ thật. Dựa theo tiêu chuẩn như lời họ nói để trả lại họ, từ nay về sau, ta và họ không còn thiếu nợ nhau, họ và ta cũng không liên quan gì nữa.”



“Đệ ngươi tiếc muốn chết.”



Truyền Sơn cười to, nhéo mũi Canh Nhị, “Người tiếc là ngươi chứ gì? Đều là mấy thứ không đáng giá, thế mà cũng đáng để ngươi nhắc tới.”



“Những thứ đó cũng dùng tiền của ta để mua. Nếu khi đó ở Hắc Ngục có mấy thứ này…” Canh Nhị nói thầm.



“Ta sẽ đền cho ngươi, đền gấp mười, gấp trăm lần.”



“Ngươi đền ta kiểu gì? Vàng bạc trên người ngươi cũng là ta đưa cho ngươi đấy!”



Truyền Sơn giần giật khóe miệng, con rùa chết tiệt này không biết ăn nói, nếu bản thân mình không hiểu y thật, chỉ với những lời nói ấy cũng có thể sinh ra mâu thuẫn giữa hai đứa rồi.



Thế là hắn ấm ức nói: “Đồ ta lấy được không phải đều nằm ở chỗ ngươi? Tùy tiện lấy một thứ trong số đó ra cũng đáng giá hơn những vàng bạc ngân lượng đó đi?”



“Đó không phải cho ta sao?” Canh Nhị sửng sốt.



“… Ngươi nói không sai, đó đều là đưa cho ngươi.” Truyền Sơn lau mặt, cười khổ, nam nhân nộp hết gia sản chẳng có địa vị gì, có lẽ sau này hắn nên giấu chút tiền làm của riêng?



Canh Nhị gãi đầu, nghe nói song tu giả tình cảm có tốt đến đâu, một khi nhắc tới vấn đề quản lý tài sản, đều dễ gây ra tranh cãi, thậm chí tình cảm tan vỡ.



Trước đây, bảo bối mà cỏ non lấy được đều giao cho y, y vẫn tưởng đối phương đang trả nợ, giờ ngẫm lại hình như không phải thế?



Canh Nhị trầm tư suy nghĩ, nhân loại hình như đều thuộc kiểu nam nuôi nữ, mạnh chăm yếu, lớn chăm nhỏ. Từ đó suy ra, làm người yêu của cỏ non, cứ nhớ mãi nợ của cỏ non, hình như không phải là một việc mà đối tượng song tu nên làm?



“Vì sao ngươi giao hết bảo bối ngươi thu thập được cho ta?” Canh Nhị nhìn vào mắt Truyền Sơn, hỏi.



Truyền Sơn nhìn nhóc béo phị với vẻ mặt nghiêm túc trước mắt, lòng bỗng nhiên yếu mềm đi. Đây là rùa con nhà hắn, không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, keo kiệt bủn xỉn, thích ghi nợ cho hắn, nhưng chưa từng thực sự keo kiệt với hắn, thái độ đối với hắn cũng hào phóng hơn người khác rất nhiều.



Có lẽ con rùa ngốc này cũng không biết mình đang làm gì, y chỉ nghĩ là nên làm như vậy thôi.



“Bởi vì ngươi là người quản lý nhà cửa.” Truyền Sơn cầm tay Canh Nhị, cúi đầu cọ vào mặt y, “Sau này ta vẫn giao hết toàn bộ đồ vật cho ngươi, để ngươi nắm giữ, ngươi quản lý chi tiêu của chúng ta, ta mua gì, dùng gì đều nói với ngươi, ngươi không đồng ý, ta sẽ không mua không dùng nữa.”



“Thật sao?” Không biết vì sao, Canh Nhị cảm thấy nhịp tim của y đập rất nhanh, mặt cũng đỏ bừng vì kích động.



“Ừ, ta thích ngươi quản lý ta.”



Canh Nhị choáng váng, mặt đỏ bừng, nói: “Ta, ta sẽ đối tốt với ngươi, chỗ ta vẫn còn chút vàng bạc ngân lượng, ngươi có cần không?”



Truyền Sơn cười ha ha, khẽ cắn mặt Nhị rùa, “Ta vẫn còn một chút, không đủ sẽ lại lấy của ngươi.”



Canh Nhị chóng mặt, vội vàng nói: “Không phải ngươi muốn người nhà ngươi đeo hết bùa gỗ đào hộ mệnh sao, ta đi đổi với Đào Hoa, chỗ ta có thứ hắn muốn, ngày mai ta liền…”



“Không cần.”



“Hả?”



“Thực sự không cần, những tấm bùa ngọc ngươi cho họ đã tốt lắm rồi, bùa gỗ đào kia là phúc khí có thể gặp chứ không thể cầu, mệnh Truyền Hải vốn đã tốt, có thể giữ được phúc khí kia, còn những người khác… Ta sợ tốt quá hóa dở.” Truyền Sơn ôm lấy Canh Nhị, dán vào bên tai y, nói: “Không nên đối xử tốt với người nhà ta quá, ta sẽ ghen tị.”



“…” Canh Nhị ngồi trong khuỷu tay Truyền Sơn, dễ dàng ôm lấy cổ hắn, sấp người trên đầu vai hắn, lầu bầu: “Không phải nhân loại đều là lấy lòng nhạc phụ nhạc mẫu (cha vợ mẹ vợ), còn có tiểu cữu tử tiểu di tử (cậu em vợ, cô em vợ) sao?”



Truyền Sơn đầu đầy hắc tuyến, té ra Nhị rùa nhà hắn coi hắn thành vợ để chiều rồi?



“Ngươi chỉ cần lấy lòng ta là được!” Nam nhân lòng dạ hẹp hòi căm giận nói.



“Ngươi muốn ta lấy lòng ngươi thế nào?”! Rùa ngốc khiêm tốn học hỏi.



“… Ngươi muốn biết?” Nam nhân vô sỉ nuốt nước miếng, cũng mặc kệ việc theo dõi, ôm người rú lên chạy về phòng, “Ta dạy ngươi cách lấy lòng ta ngay đây.”



Trong lúc Canh Nhị cần phải học hỏi nhiều về chiêu thức lấy lòng vợ hơn, Truyền Hải tránh né tai mắt của mọi người, lặng lẽ đi về phía chỗ mỏ quặng.



Ở ngay đằng sau hắn chừng trăm thước, một bóng đen lúc thì trốn tránh, lúc thì ẩn vào bụi cỏ, luôn theo sát hắn không tha.



Dường như Truyền Hải không biết phía sau có người theo dõi, vẫn đi vào trong hầm mỏ đã được ngụy trang tốt.



Sau một chén trà nhỏ, Truyền Hải khom người đi từ trong hầm mỏ ra, cảnh giác nhìn xung quanh rồi lại ngụy trang mọi thứ, lúc này mới bỏ chạy trong ánh bình minh nhàn nhạt.



Truyền Hải rời khỏi, bóng đen đội một khóm cỏ khô bò lên.



Tìm ra rồi, cuối cùng đã để hắn tìm ra rồi!



Bóng đen nhìn trái nhìn phải, xác định xung quanh thực sự không có ai, lúc này mới nhanh chóng lần mò về phía cửa hầm mỏ đã ngụy trang kia.



Hắn muốn vào trong xác định xem có phải quặng sắt thực hay không, nếu phải, ai còn quan tâm chút vật tư La Truyền Sơn mang về kia, sau này… Há há há!







Đầu giờ chiều cùng ngày, tiếng chuông đại biểu cho có chuyện quan trọng cần tuyên bố vang lên trong Đồn núi Ma. Người dân trong đồn đã từng nhận được tin tức đều mang cả nhà, cùng nhau đi về phía khoảnh đất trống trong thôn.



Trong số đó, có người mặt mày vui vẻ hứng khởi, có người buồn rầu ủ dột, có người thấp thỏm lo âu, có người thì chết lặng mặc nước chảy bèo trôi…



Đủ loại đủ kiểu người với đủ loại đủ kiểu tâm tình, đến ngay cả bọn nhóc ranh hay ầm ĩ nhất giờ cũng trở nên yên tĩnh hơn, ít có mấy ai đùa pha, nếu có cũng bị người nhà quát im.



“Hôm nay mời mọi người tới, chắc hẳn mọi người cũng đều biết là chuyện gì.” Truyền Hải cũng không nói rõ tình hình, bắt đầu ngay vào vấn đề chính.



Người dân trong đồn đều im lặng. Mấy người La gia thôn muốn ầm ĩ, cũng bị đám người La Đại Cường ra hiệu bằng mắt ngăn lại. Bây giờ còn chưa tới lúc làm ầm ĩ.



“Chúng ta dù được thần tiên phù hộ, báo mộng cho chúng ta tránh thương tích do động đất gây nên, nhưng hiển nhiên mảnh đất này đã không còn thích hợp ở lại lâu dài nữa. Hơn nữa… ta nghĩ đã có không ít người biết, dường như quan phủ đã nhận được tin, đang muốn tiến về phía này. Chúng ta đều là nạn dân, nếu quan phủ nhân nghĩa, để chúng ta nhận được văn điệp chứng nhận thân phận đúng đắn rồi lưu lại thì cũng thôi, chỉ sợ họ coi chúng ta như giặc cỏ bắt lại tranh công xin thưởng, hoặc là bắt chúng ta đi làm khổ sai.”



“Nói thì hay lắm, còn không phải do La gia các ngươi dẫn quan phủ tới.” Trong đám người đột nhiên truyền đến một tiếng nói oán giận bất mãn.



Sắc mặt Truyền Hải sầm lại, lạnh lùng nói: “Khi đó, lúc các ngươi theo ta không biết cả nhà ta bị quan phủ đuổi bắt sao? Hiện giờ lại đi oán giận, khi đó sao lại đi theo? Ta cũng đâu có mời các ngươi theo ta!”



Đám dân có chút rối loạn.



“Vậy còn động đất thì sao? Trước giờ chúng ta sống yên lành chẳng xảy ra chuyện gì, chỉ có sau khi đồ sao chổi nhà ngươi tới, trong thôn liền có động đất, ngươi dám nói không phải đại ca ngươi xui đi? Hừ, nói không chừng, nhà các ngươi bị quan phủ để ý lần nữa, cũng là do đồ sao chổi kia mang họa tới!”



La Phát Tài trốn trong đám người lớn tiếng mắng, mắng xong còn thấy xui xẻo, liên tục ‘phì phì’ mấy tiếng.



Truyền Sơn dắt Canh Nhị, đứng ở nơi cách Truyền Hải xa năm bước, nghe thấy có người nhắc tới hắn, nhíu mày cười nửa thật nửa giả.



Canh Nhị lén xoa mông, luôn cảm thấy mình đã bị thiệt thòi nhiều trong lúc học hỏi.



Ừm, sớm muộn cũng có một ngày, phải đem ‘chiêu thức’ này dùng trên người cỏ non nhà y! Nhất định phải để hắn cũng chảy nước mắt ra sức lấy lòng y!




“Ca ta là sao chổi? Từ khi ca ta tới Đồn Ma Sơn, các ngươi có còn đói bụng không? Không những vậy, các ngươi còn được vải mới, làm áo bông quần bông mới. La Phát Tài ngươi ăn của ca ta, mặc của ca ta, sao ngươi không biết xấu hổ còn nói hắn là sao chổi? Nếu ngại hắn xui thì đừng dùng của hắn, đừng ăn của hắn nữa!” Truyền Hải khinh bỉ nói.



Đoạn lời nói trên làm một vài dân chúng có suy nghĩ ấy trong lòng phải đỏ mặt, sờ bộ đồ mới ấm áp trên người mình, một vài người thành thật cảm thấy có chút xấu hổ, càng cảm thấy tâm tư mình méo mó vặn vẹo.



Đúng vậy, ăn của người ta, mặc của người ta, còn phỉ nhổ người ta, đây đúng là việc không còn gì để nói. Cho dù người nào da mặt có dày hơn nữa, cũng ngại lấy chuyện này ra nói với La Truyền Sơn.



Truyền Hải thấy một vài dân chúng cúi đầu, thở dài một tiếng, nói:



“Ta biết có người trong số các ngươi sao lại nghĩ vậy, đơn giản là người làm thủ lĩnh như ta chưa làm tròn bổn phận, đã thế thì, hôm nay ở tại đây, ta quyết định nói rõ hết tất cả mọi việc, ta chuẩn bị mang cả nhà di chuyển lần thứ hai, những ai định đi theo ta thì hãy thu dọn đồ đi cùng; còn người không định đi cùng ta, sau này ai đi đường ấy, không còn quan hệ gì với nhau nữa!”



Tiếng gây rối của đám dân trong đồn càng to hơn nữa, kẻ cúi đầu cũng ngẩng đầu lên, có người nhịn không được cao giọng hỏi: “Thủ lĩnh, ngươi chuẩn bị mang bọn ta đi đâu?”



“Hỏi hay lắm!” Truyền Hải nhìn các phó thủ lĩnh, đám người Vạn Tư Triết gật đầu, ra hiệu tất cả đã chuẩn bị tốt rồi.



“Đáp án là chưa rõ ràng. Không những không rõ địa điểm di chuyển mà có khả năng quan phủ cũng sẽ nhằng nhẵng theo chúng ta không buông, cho nên những người muốn theo ta xin hãy cân nhắc kỹ lưỡng, bởi vì ta cũng không biết tương lai ta có đưa các ngươi vào con đương chết hay không.”



Lời này Truyền Hải nói ra là sự thật, bởi vì sau này hắn muốn khởi nghĩa vũ trang, đây là chyện liên quan tới chính trị, nếu may mắn, thiên thời địa lợi nhân hòa thì có thể xưng vương xưng đế, còn nếu mà xui, chẳng phải chính là tội chết sao?



Đám dân trong đồn nhất thời ồn ào.



“Sao lại như vậy?”



“Đúng thế, đang êm đẹp lại đi di chuyển, giờ còn nói có quan phủ đuổi bắt đằng sau, này, này bảo chúng ta sau này phải sống thế nào?”



“Aizz, muốn sống yên ổn sao mà khó vậy? Đáng thương cho con ta còn chưa đầy một tuổi, giờ đi tới đâu cũng là chỗ chết! Hu hu.”



“Ta đã ngần này tuổi rồi, còn có thể đi đâu được? Ta không đi đâu hết, ta ở lại Đồn Ma Sơn thôi, các ngươi muốn đi thì cứ đi đi.”



“Sao thủ lĩnh có thể mặc kệ chúng ta? Đại ca nhà hắn không phải mang về lắm đồ như vậy sao? Chia cho chúng ta một chút thôi cũng sống được mà.”



“Các ngươi nói, nếu chúng ta không theo thủ lĩnh nữa, hắn có chia đồ cho chúng ta không?”



“Đừng có mơ! Đó là thứ của người ta, người ta dựa vào cái gì phải chia cho ngươi? Dù sao ta đã quyết tâm đi theo thủ lĩnh, theo hắn chắc chắn sống tốt lành.”



“Đúng đó, cả nhà thủ lĩnh có ơn với huynh muội ta, thủ lĩnh đi đâu, chúng ta sẽ theo đó.”



“Hì hì, theo thủ lĩnh có cơm ăn, ta chỉ cần no bụng, thủ lĩnh mang ta đi đâu cũng được.”



“Lão tử cũng là tội phạm quan trọng của triều đình, chạy đi đâu cũng chết, còn không bằng theo thủ lĩnh, nói không chừng còn kiếm được con đường sống.”



“Các ngươi bảo lần này thủ lĩnh sẽ dẫn chúng ta đi đâu?”



“Không thể quay lại rồi, vậy thì chắc chắn chỉ có thể đi về một trong ba phía Đông, Tây, Bắc thôi, nếu đi lên phương Bắc, chúng ta sẽ ra khỏi lãnh thổ Hi triều…”



Truyền Hải nghiêm mặt nhìn đám người mồm năm miệng mười nghị luận, đang định bảo các môn hạ quyết định, chợt nghe trong đám người lại vang lên một giọng nói sắc bén.



“Khoan đã! Nếu không đi theo ngươi, có phải ngươi sẽ mặc kệ chúng ta? Mặc kệ chúng ta chết đói, chết rét?”



Câu hỏi sắc bén này vừa ra, lập tức đã có không ít tiếng nói phụ họa.



“Đúng vậy, nhà các ngươi phát tài rồi, có phải định mang theo đồ đi hưởng ngày lành không, sẽ mặc kệ sống chết của những người như chúng ta chứ gì?”



“Ngươi thân là thủ lĩnh sao có thể vô trách nhiệm như vậy?”



“Hu hu! Nam nhân nhà ta chết thảm quá! Khi ấy bị nhà thủ lĩnh liên lụy, rõ ràng bị người chém chết nha! Cô nhi quả phụ chúng ta không có đường sống, chỉ có thể theo ngươi xa xứ, nay nhà ngươi lại vô lương tâm bỏ mặc chúng ta. Cha nó ơi, ngươi mở mắt ra mà xem, thân thích của ngươi kiểu gì đây! Ôi, mẹ ta ơi, không thể sống nổi nữa rồi, ta cũng không muốn sống nữa, con ơi, con cùng chết với nương đi, oa ───!”




“Nhóc Hải, sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy, nói bỏ mọi người lại là bỏ lại, chúng ta đã theo chân ngươi từ quê đi, bây giờ ngươi nói đi là đi, cũng mặc kệ những lão nhân như ta sao? Ngươi bảo ông và cha ngươi ra, ta thật muốn hỏi họ, họ dạy con cháu kiểu gì, sao lại làm ra loại chuyện vô lương tâm như vậy!”



“La Truyền Hải, ngươi muốn đi cũng được, nhưng phải thu xếp cho tất cả mọi người ổn thỏa! Mọi người nói có đúng không?”



“Đúng! Muốn đi cũng được, phải trả hết nợ mà nhà các ngươi nợ La gia thôn rồi mới được đi!”



Đám dân trong đồn hoặc bị gây xích mích, hoặc bị cơn tức che mờ lý trí, một vài người vốn không muốn làm ầm ĩ cũng bị khơi lên.



Một nhà thủ lĩnh rời đi đã trở thành kết cục chắc chắn, những người như họ không muốn đi theo nữa, dù sao sau này cũng không gặp nhau, còn ngại gì mặt mũi nữa? Lúc này nhân cơ hội đòi lợi ích cho nhà mình mới phải!



Truyền Hải lạnh lùng nhìn đám dân tranh cãi ầm ĩ đủ thời gian một chén trà, mãi đến khi mọi người cảm thấy bầu không khí không ổn mới ngậm miệng lại.



“Ồn đủ rồi?” Truyền Hải nhướn mày, bộ dáng này, giống y hệt ca hắn.



Canh Nhị ở bên cạnh nhìn mà vui sướng, chọc Truyền Sơn, dùng thần thức giao lưu suy nghĩ của mình.



Truyền Sơn nhéo mạnh mông y một cái, “Tiểu thúc tử (chú em, cậu em) có gì hay mà nhìn, muốn nhìn thì nhìn nam nhân của ngươi này!”



Canh Nhị tức quá đạp hắn, “Đó là tiểu cữu tử (cậu em vợ)! Còn nữa, lần sau đến lượt ta làm ngươi, bằng không ta không bao giờ song tu với ngươi nữa!”



Truyền Sơn bắt đắc dĩ nhìn y.



Canh Nhị ngóc đầu, tỏ vẻ mình rất nghiêm túc, “Ngươi yên tâm, sẽ rất dài.”



“Cái gì?”



“Không phải ngươi thích dài sao?”



“… Còn phải cứng.” Truyền Sơn chơi luôn.



Canh Nhị nghiêm túc gật đầu, “Chắc chắn là cứng rồi.”



Khoảng cách chỉ cách xa năm bước, bên này liếc mắt đưa tình, bên kia lại giương cung bạt kiếm.



Truyền Hải lạnh lùng nói: “Ta có nói mặc kệ các ngươi sao? Trong số các ngươi có người bất nhân chứ ta không thể bất nghĩa, tốt xấu gì các ngươi cũng đã theo ta một đoạn thời gian, dù các ngươi không còn muốn theo ta nữa, ta cũng sẽ không để các ngươi vất vả. Tư Triết, ngươi nói với họ đi.”



Truyền Hải lui qua một bên, biểu tình tựa hồ có phần mệt mỏi.



Rất nhiều người dân thấy biểu tình của Truyền Hải, nghĩ đến những điều tốt đẹp hắn đã từng làm cho họ, không ít người thầm cảm thấy khó chịu, nhất là người tin tưởng và ủng hộ Truyền Hải, càng thấy đám dân này sao mà ngứa mắt vậy.



Vạn Tư Triết bước lên trước, lấy ra một tờ giấy, hờ hững nói với đám dân: “Ta không biết ai trong các ngươi đang gây xích mích ly gián, nói thủ lĩnh sẽ mặc kệ các ngươi. Thủ lĩnh đã nói với chúng ta từ sớm, bất kể là người theo hắn hay rời đi, hắn đều sẽ khai báo mọi người đầy đủ rõ ràng. Thủ lĩnh nói, dù bản thân hắn không có cơm ăn, cũng không thể để những người từng theo hắn, từng tin hắn trước đây lạnh lòng được.”



Lời nói này của Vạn Tư Triết càng làm không ít người mềm lòng và xấu hổ, có những kẻ bị gây xích mích, còn xấu mặt rụt mấy bước về sau.



“Được rồi, nói thì ai chả biết nói, các ngươi đã nói vậy, muốn bàn giao cho chúng ta cái gì thì nói đi!”



Các phó thủ lĩnh cùng lạnh lùng nhìn về phía người kêu gào trong đám người, người này là một kẻ lưu manh thường qua lại với La lại tử.



“Đầu tiên, xin mời những người muốn rời khỏi đây đứng sang phía bên phải. Xin hãy nhớ kỹ, là người muốn rời khỏi Đồn Ma Sơn.”



Mọi người cùng nhìn về phía bên phải, bấy giờ mới phát hiện chỗ ấy đã được tách ra một mảnh đất trống nhỏ. Mấy tiểu tử Bạch Thái Bang khiêng hàng rào gỗ, làm một cái biên giới đơn giản.



Những người dân nhìn nhau, tạm thời không ai nhúc nhích.



Vạn Tư Triết đổi lựa chọn khác, “Xin mời những người tiếp tục theo thủ lĩnh, đứng sang phía bên trái.”




Bên trái cũng đã được mấy tiểu tử Bạch Thái Bang tách ra một mảnh đất trống, hai mảnh đất này vừa phân cách, những người đứng giữa có phần chật chội.



Nhưng lần này hành động của đám dân trong đồn lại nhanh hơn nhiều, Vạn Tư Triết vừa nói dứt lời đã có một số người sớm quyết định, mang cả nhà đi tới bên mảnh đất trống bên trái.



Có một người hành động liền kéo theo những người khác.



Mảnh đất trống bên trái lục tục đứng không ít người, mảnh đất bên phải cũng xuất hiện dấu vết, La Đại Cường dẫn đầu, không ít người dân La gia thôn đứng sang mảnh đất trống bên phải.



Người đứng giữa càng ngày càng ít, lưu lại phần lớn là người già yếu, kẻ góa bụa đơn côi.



Bọn Vạn Tư Triết đã dự liệu trước được tình hình này, liền nói thêm: “Bởi vì vài nguyên nhân bất đắc dĩ, có những người muốn ở lại Đồn Ma Sơn mà không có chỗ nào khác để đi, xin mời đứng ra đằng sau.”



Bạch Thái Bang nhanh nhạy, lập tức cũng phân ra một khoảnh đất trông ở đằng sau.



Mấy người ở lại chính giữa nhìn nhau, cũng đều dìu dắt cùng đi tới mảnh đất đằng sau.



Điều thú vị nhất là, có người vốn dĩ đứng ở mảnh đất bên phải, thấy vẫn còn một lựa chọn như thế, lại chạy tới đó, trong số ấy có vợ của La Phát Tài.



La Phát Tài thấy vợ hắn dự định ở lại Đồn Ma Sơn, hừ lạnh mấy tiếng, cũng chẳng thèm giữ lại.



Trái, phải, giữa, ba kiểu chọn lựa, lập tức phân rõ ràng mọi người ở đây.



La Lại Tử đang muốn nói gì đó, bị La Đại Cường bắt im, hắn thật muốn xem La Truyền Hải sẽ ăn nói với họ ra sao. Nếu như thỏa mãn được họ thì thôi, còn nếu không, họ lại đòi cũng không muộn.



“Tiếp theo đây xin mời ba nơi đề cử ra một người đứng đầu, thủ lĩnh sẽ bàn bạc tại chỗ với ba người này để cho ra quyết định.”



Một đợt ồn ào rối loạn, bên phải đề cử La Đại Cường làm đại biểu, khoảnh đất giữa đề cử một vị lão nhân què, bên trái lại chọn ra thợ xây Trương Cột hết sức khiêm tốn.




Truyền Hải nhìn ba vị đại biểu đã được chọn ra, bảo Bạch Thái Bang bưng ba chiếc ghế ra cho họ ngồi.



Lão nhân chân què biết là vì suy xét cho hắn, gật đầu với Truyền Hải rồi bình yên ngồi xuống.



“Trước đó, tình hình đồn chúng ta như thế nào, chắc hẳn trong lòng mọi người cũng đều hiểu rõ. Nếu không có vật tư đại ca Truyền Sơn mang về, mọi người có sống được hay không cũng là một vấn đề.” Vạn Tư Triết thong dong nói.



“Đại ca Truyền Sơn và thủ lĩnh nhân nghĩa, bàn bạc quyết định chia một phần vật tư cho mọi người rời khỏi đây, để họ có cái mà an cư lạc nghiệp. Người ở lại Đồn Ma Sơn cũng vậy.”



“Rốt cuộc chia thế nào, ngươi nói mau a!” Trong đám người bên phải có kẻ sốt ruột không thể chờ mà kêu lên.



Vạn Tư Triết mới mặc kệ những kẻ ấy sốt ruột thế nào, ban đầu dùng giọng điệu thế nào thì bây giờ vẫn vậy.



“Cách chia là, không phân biệt nam nữ, phàm là người 12 tuổi trở lên có thể được chia một phần của người trưởng thành. Một phần bao gồm: 6 thước vải bông, 10 thước vải bố, nửa ký bông, nửa ký mỡ lợn, nửa ký muối, nửa ký đường đỏ, một ký bột mì, 5 ký bột gạo hoa, nửa ký thịt muối bất kể thịt gì, ký rưỡi đậu tương. Mặt khác, một cái kim khâu, một bó chỉ, ba trăm đồng tiền, lúa mạch dựa theo một mẫu 20 ký bên này để chia, mỗi người được chia 30 ký.”



Theo lời thông báo của Vạn Tư Triết, không ít người lộ vẻ vui mừng.



Mấy thứ thủ lĩnh cho nghe có vẻ không nhiều, nhưng dùng để làm vốn liếng cũng đủ rồi, hơn nữa đây chỉ là phần của một người, nếu trong nhà có nhiều người, vẫn có thể được chia ngần ấy, dù là một nơi giàu có trù phú như Giang Nam, cũng đủ cho người ta sống qua cái Tết.



“Vậy người chưa đủ 12 tuổi thì sao?” Một vị phụ nhân ở vị trí giữa vội hỏi.



Nhà nàng không có nam nhân làm trụ cột, nam nhân của nàng trên đường chạy nạn, chỉ để lại nàng và một nữ nhi chưa đầy 5 tuổi, cùng với hài tử còn chưa ra đời.



“Phần của người chưa đủ 12 tuổi giảm một nửa, hai đứa nhỏ coi như phần của một người lớn.” Vạn Tư Triết nhã nhặn nói với nàng. Hắn biết phụ nhân này không phải không muốn đi với họ, chỉ là con nàng quá nhỏ, không thể lặn lội đường xa. Những người này, họ tự nhiên cũng có sắp xếp riêng, nhưng hiện giờ chưa thể nói rõ với họ được.



“Mặt khác, ngoại trừ mấy thứ đã thông báo, mỗi một nhà một hồ còn được chia một cái cuốc sắt, một con dao thái rau, và một cái nồi sắt.”



“Rì rào!” Đám dân sắp đi hưng phấn lên.



Đồ sắt đắt, hơn nữa buôn bán có hạn, trong nhà có ba thứ đồ làm bằng sắt trở lên đã coi như một hộ khá giả rồi. Không ngờ thủ lĩnh lại hào phóng như vậy, đến cả đồ dùng bằng sắt cũng nỡ chia cho họ.



Thứ đồ làm bằng sắt này, ngay từ đầu Truyền Hải cũng không muốn chia, nhưng ca hắn lắm tài nhiều của, vung tay lên, nói nếu muốn tạo danh nhân nghĩa, vậy phải làm tới nơi tới chốn, thế là bảo người chuẩn bị đầy đủ những dụng cụ sinh hoạt bằng sắt này.



Phân thì phân đi, lúc đầu Truyền Hải cũng không thiết những thứ đồ sắt này, dù sao họ cũng có cả một cái mỏ.



Hơn nữa ca hắn nói, không cần họ mất công luyện những thứ đồ sắt ấy, hắn làm là được. Sau đó cũng không biết ca hắn đã làm gì, một buổi tối liền làm ra một đống sản phẩm làm bằng sắt với chất lượng thượng thừa.



Khi Truyền Hải nhìn thấy những thứ dụng cụ này còn có chất lượng tốt hơn cả đồ của quan phủ, nhất thời tiếc rẻ, rối rắm, sờ mó hồi lâu, kiểu gì cũng thấy tiếc vì đã tặng không những thứ tốt này cho người khác.



Đại ca hắn lại không hề quan tâm chút nào, còn cười hắn tầm mắt hạn hẹp, nói những sản phẩm này đều là đồ phàm tục hắn tùy tiện làm ra, ngay cả hai chữ luyện chế cũng chưa nói tới.



“Ba vị, các ngươi nghĩ ngần ấy đã đủ thỏa mãn hay chưa?” Truyền Hải thờ ơ nói với ba đại biểu được chọn ra.



Lão nhân què chân hơi gật đầu, đáp lại Truyền Hải: “Phiền ngươi rồi, mọi người sẽ ghi nhớ ân tình của ngươi và đại ca ngươi.”



“Không dám.” Truyền Hải cũng khá tôn trọng lão nhân, ôm quyền đáp lễ.



Trương can tử quay đầu lại nhìn, sắc mặt mọi người đều có phần xấu xí, ai cũng không thể ngờ người không theo thủ lĩnh mà cũng được chia lắm thứ như vậy.



Có những người động tâm, bỗng cảm thấy đi cũng tốt, có những vật tư này, ở Đồn Ma Sơn có thể sống được sao? Dù rời khỏi Đồn Ma Sơn tùy tiện tìm một vùng ngoại ô xa xôi nào đó để định cư, dùng mấy thứ này làm vốn liếng cũng được quá chứ? Nghe nói có những nơi còn khuyến khích dân chúng đi khai hoang? Nếu chỉ có mấy người họ, thu xếp lại chắc chắn dễ hơn hẳn một đám người.



Người bên trái dao động cũng nằm trong dự liệu của đám người Truyền Hải, họ cũng không ngại có thêm một bộ phận người rời đi.



“Can Tử?” Truyền Hải hỏi tới.



Trương Can Tử nhìn sắc mặt mọi người, nặng nề gật đầu.



Truyền Hải lại nhìn về phía La Đại Cường.



La Đại Cường trầm ngâm giây lát, đang định mở miệng, một tộc nhân bên cạnh hắn đã kéo hắn, “Được đến đâu hay đến đó. Ta đã tính rồi, ngoại trừ la ngựa và xe pháo, họ đã phân chia hết những thứ La Truyền Sơn mang về.”



La Phát Tài lập tức nói: “Bỏ la ngựa và xe pháo ư? Vậy chúng ta phải về quê thế nào? Ba trăm đồng tiền có ích gì, chẳng đủ tiền để sửa nhà! Hơn nữa đây chỉ là phần để chúng ta đi, còn phần họ nợ cả thôn chúng ta thì sao? Vậy phải tính thế nào?”



“Nếu họ có thể lấy ra nhiều thứ như vậy để phân chia, chắc hẳn trên tay họ vẫn còn nhiều thứ hơn nữa. Chúng ta không thể đơn giản bị đuổi đi như những kẻ ăn xin vậy được, đừng quên rằng, một khi nhà họ đi, cũng không biết sẽ đi đâu, hôm nay nếu chúng ta không đòi nợ về, sau này phải đi đâu để tìm họ!”



“Phát Tài nói rất đúng. Nếu họ có thể lấy nhiều thứ chia cho chúng ta như vậy, còn có thể chia nhiều dụng cụ bằng sắt nữa, chứng tỏ trong tay tiểu tử La Truyền Sơn kia chắc chắn còn nhiều tài sản nữa, ta đoán hắn sẽ không mang hết tài sản về đâu.”



“Có lẽ hắn để những thứ đồ đáng giá kia trong xe ngựa, chúng ta lại không nhìn thấy? Không phải họ kéo một chiếc xe ngựa về sao, nói không chừng thứ ở trong đó mới là thứ đáng giá nhất.”



“Đúng vậy, không thể để cho họ hời như vậy được! Dựa vào cái gì chúng ta lại chỉ nhận được những thứ như đám dân chạy nạn trong đồn kia? Hắn là người thôn La gia, đương nhiên phải chia nhiều hơn cho chúng ta.”



“Dù sao không có xe, ta tuyệt đối sẽ không đi.”



Canh Nhị thầm nói với Truyền Sơn: “Ngươi cố ý phải không?”



“Ha?”



“Đừng giả vờ. Vì sao ngươi phải chủ động chia cho họ dụng cụ bằng sắt, còn không phải vì khơi mào dục vọng tham lam hơn nữa của họ sao? ….”



“Ta là tu ma giả, ta chỉ làm theo suy nghĩ trong lòng mình thôi, ta muốn đưa cho họ dụng cụ bằng sắt thì ta đưa thôi.”



Truyền Sơn thành thật cười, “Huống hồ ta cũng không chủ động ra tay đối phó với họ, ta cũng không chủ động bảo họ tới đòi ta đi. Suy nghĩ tham lam của họ bành trướng, lòng thám không đáy, tương lai sẽ có kết cục như thế nào, có liên quan gì tới ta đâu?”



HẾT2