Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Quyển 1 - Chương 1-2




“La Truyền Sơn, Lý Hùng, Ngô Thiếu Hoa.

“Có.” Ba người ra khỏi hàng.

“Các ngươi từ nay trở đi điều đến đội quân nhu.”

“Vâng.”

“Thu dọn đồ đạc, lập tức đến đội quân nhu báo danh. Bây giờ là giờ Mão bảy khắc (6h45′), qua giờ Thìn mà còn chưa tới, xử theo quân pháp. Còn không mau đi!”

“Vâng.”

Ba người nhận mệnh lệnh nhanh chân bỏ chạy. Còn một khắc (15′) nữa thôi là đến giờ Thìn rồi, đồ họ còn chưa dọn, đi từ chỗ đội bộ binh đóng quân tới đội quân nhu còn phải chạy mất một tự. Đây không phải là cố ý chỉnh đốn họ sao?

Trong ba người, Truyền Sơn chạy trốn nhanh nhất, xông vào lều bạt rồi thẳng đến đệm của mình.

Trong lều bạt không có ai, chỉ có mười chiếc đệm trải trên mặt đất.

Lúc này Truyền Sơn phải thấy may vì doanh đội hắn đóng quân bình thường quản lý nghiêm ngặt, vì ứng phó với tình huống đột xuất, đồ đạc cá nhân mỗi ngày thức dậy đều phải gập gọn gàng đặt trên đệm. Bình thường thì ngại phiền, lúc này đã xuất hiện công dụng. Bây giờ hắn chỉ cần buộc bốn góc tấm phủ giường lại, đặt chiếc chăn đơn vào giữa là có thể đeo lên lưng đi.

Chờ Truyền Sơn đeo hành lý lên vai rồi, hai người khác cũng xông vào.

“La Truyền Sơn!”

“Muốn đánh nhau chờ lát nữa đi, thời gian không kịp rồi.” La Truyền Sơn tránh cú xung kích chính diện của hai người kia, nhấc chân đã chạy xông ra ngoài lều bạt.

Hai người nghĩ thấy cũng đúng, liền tạm thời buông tha thằng đó, cùng nhau nhằm phía đệm của mỗi thằng.

Lao ra ngoài doanh trướng quẹo phải, đi qua khoảnh sân huấn luyến của doanh trại bọn họ, lượn qua chiếc lều đầu, đây là lối đi ngắn nhất tới đội quân nhu.

La Truyền Sơn ở phía trước, Lý Hùng ở giữa, Ngô Thiếu Hoa ở phía sau.

Truyền Sơn mắt thấy sân huấn luyện phía trước, bước chân ngừng lại. Hiện nay, mọi người đang thao luyện ở đó, nói cách khác là gần như tất cả các thủ lĩnh trong doanh trại bọn họ đều ở đó. Nếu hắn cứ thế đi qua sân huấn luyện, đợi lát nữa nếu có vị quan trên nào hỏi, chẳng phải hắn sẽ để lại ấn tượng xấu cho quan trên sao?

Nghĩ thế, Truyền Sơn quyết định không đi qua khoảnh sân huấn luyện, sửa lại đi qua giữa giá cắm binh khí giữa sân huấn luyện.

Giá cắm bính khí tổng cộng có ba hàng. Chia ra làm đao, thương và cung tiễn. Cả doanh trại có bốn trăm hai mươi người, binh khí mọi người dùng đều ở chỗ này.

Đao phía trước, thương chính giữa, cung tiễn ở hàng cuối cùng. Trước mỗi lần thao luyện, binh sĩ sẽ lần lượt đặt binh khí của mình trên những cái giá cắm này.

Bây giờ, trên giá cắm đao không có cái nào, chỉ còn lại thương và cung tiễn.

Truyền Sơn thầm thấy may mắn, thương khá là dài, giá cắm cũng cắm dày đặc thương đủ để che bóng dáng hắn. Lấy thân hình của hắn, khe hở giữa giá cắm thương và giá cắm cung tiễn cũng đủ để hắn đi qua. Chỉ cần tốc độ của hắn nhanh hơn, chắc chẳng có ai phát hiện ra.

Suy nghĩ của Truyền Sơn đúng là rất hay, lúc hắn chạy vào giá cắm binh khí thì cũng không có mấy người chú ý tới hắn.

Nhưng Truyền Sơn đã quên một điểm, lúc này, phía sau lưng hắn còn đeo một bọc hành lý rộng hơn chiều rộng cơ thể hắn mấy thước.

Thế là hành lý phía sau hắn không cẩn thận bị mắc phải một cây thương trên giá cắm. May mà Truyền Sơn nhanh nhẹn, vừa cảm thấy cơ thể bị cái gì níu lại đã lập tức dừng chân. Khi thấy hành lý của mình bị thương mắc vào, hắn vội đưa tay gỡ ra. Lần này hắn cố ý thả chậm tốc độ, cũng ôm hành lý vào lòng, chỉ sợ gặp lại chuyện tương tự.

Mà Truyền Sơn không để ý là, bởi vì lần mắc này cộng thêm sức hắn chạy nữa, giá cắm thương đã bị hắn kéo nghiêng một chút.

Vốn Truyền Sơn có thể hoàn toàn không gây sự chú ý chạy ra khỏi đấy, nhưng nếu như hành lý của hắn không bị mắc; nếu giá cắm thương không bị nghiêng lệch vị trí, dẫn đến khe hở giữa hai giá cắm nhỏ đi một chút; nếu đằng sau hắn không có hai thằng cùng cảnh đeo túi hành lý cồng kềnh như hắn, mà hai vị này lại không mù quáng chạy theo chân người đi trước.

Lý Hùng thấy Truyền Sơn chọn đi qua giữa giá cắm binh khí, lập tức hiểu ra ý của hắn, cũng theo sát đít. Ngô Thiếu Hoa phía sau càng không suy nghĩ nhiều, hai người phía trước đều chạy hướng đó, lẽ nào một mình hắn chạy ra trước mặt đám người sao?

Lý Hùng chạy qua chỗ khe ấy, nhưng hành lý phía sau hắn bị mắc chặt, tránh cũng không thoát, trái lại làm giá cắm thương càng chếch thêm mấy phần.

Ngô Thiếu Hoa phía sau tới không kịp phanh chân lại, hơi đụng phải cái giá cắm thương đã xiên xiên vẹo vẹo.

Lý Hùng phát hiện cái giá cắm thương sắp đổ, hơn nữa là đổ vào người hắn, vội vàng ngả về bên giá cung tiễn kia.

“Rầm rầm!”

“Bùm bùm!”

“Keng!”

Binh sĩ đang ở sân huấn luyện đều cùng nhau nhìn qua bên này. Có vài binh sĩ còn ngừng bước chân luyện tập lại. Mà trận hình trong cuộc thao luyến vốn không được lệch lạc tẹo nào, có vài binh sĩ như thế là lập tức dừng lại!”

“Chà chà!”

“Chuyện gì thế?”

“Cẩn thận!”

Thiên hộ trưởng Vương Tiêu đang chỉ huy thao luyện sắc mặt tức giận đến tím tái, quay đầu lại rống to hơn: “Đây là chuyện làm sao?!”

Lúc này La Truyền Sơn đã vọt qua sân huấn luyện, nghe tiếng nhìn lại, sợ đến ‘oạch’ một tiếng chạy vào lều hỏa đầu.

A a a! Lý Hùng, Ngô Thiếu Hoa, hai tên ngu ngốc các ngươi! Ngay cả đường cũng không biết đi sao?

Lý Hùng bị giá cắm cung tiễn đè lên đau quá gào lên: “La Truyền Sơn, tên xui xẻo nhà ngươi! Ta hận ngươi ───!”

Ngô Thiếu Hoa nằm trên giá cắm binh khí còn chưa đứng lên đã bị binh sĩ xông tới bắt.

“Ta không biết! Ta chưa làm gì cả! Ta oan uổng a! Hu hu!” Ngô Thiếu Hoa vừa giãy vừa gào.

Hỏa đầu binh của lều hỏa đầu đang nhóm lửa làm cơm, nửa canh giờ nữa, các binh sĩ thao luyện liền ăn bữa cơm đầu tiên ngày hôm nay của họ.

Cả doanh trại có tới bốn trăm người, chỉ có năm tên hỏa đầu binh, mỗi người bận đến mặt đầy mồ hôi. Đến ngay cả bên sân huấn luyện truyền đến tiếng nhốn nháo, họ cũng không sao chú ý nổi.

La Truyền Sơn hoảng quá không thấy đường, vội vàng đến nỗi bước sau đụng phải đống sọt khoai tây trên khu đất trống. Lúc này đau đến nỗi hắn ước gì có thể ôm chân nhảy tưng tưng. Thảm nhất là đau đến nhe răng nhếch miệng cũng không dám kêu ra.

Sọt khoai tây bị đá phải cũng không xê dịch, với sức chân của La Truyền Sơn, sọt khoai tây tầng dưới cùng cũng chỉ bị hắn đá hơi dịch một chút.

Nhưng chỉ một chút như thế, mà đống sọt khoai tây ngày hôm nay cao hơn bình thường một chút, sọt khoai tây trên cùng vốn đã chẳng nhỏ, bị xê dịch chút thế thôi, sọt khoai tây bên trên liền đổ nhào từ trên xuống.

Mày đổ thì cứ đổ thôi, nhưng bởi vì tác dụng quán tính, sọt khoai tây đổ trên đất rồi mà còn chưa hài lòng, nhờ cái khung sọt tròn lăn mấy vòng, những cũ khoai tây trong sọt cứ lăn khắp nơi.

Hỏa đầu binh Tiểu Hồ mắt mở trừng trừng nhìn sọt khoai tây lăn đến chân, mắt mở trừng trừng nhìn sọt khoai tây ấy đụng phải đống củ cải, rồi sau đó đống củ cải đẩy đống củi, đống củi lại đổ lên nồi cơm đang nấu.

Nước trong nồi cơm sôi bắn tung tóe, hỏa đầu binh Nhị Cẩu Tử bên cạnh vội vã bỏ chạy, nhất thời không để ý liền đụng phải một hỏa đầu binh khác đang ngồi xổm trên đất.

Mà tên hỏa đầu binh kia sắp thấy sẽ nhào vào đống lửa, sợ la oai oái hai tay quơ quào, với tay một cái xuống sờ được bó củi to, nhất thời tay vung lên trên, muốn đẩy bó củi bén lửa ấy ra ngoài.

Bó củi bén lửa lăn sang một bên, hỏa đầu binh vừa rồi tránh được nguy hiểm bị lửa thiêu, nhưng bó củi lăn ra ngoài lại châm lửa vào lều hỏa đầu.

Vừa thấy lều bạt cháy, nhất thời Tiểu Hồ và Nhị Cẩu Tử đều la to, “Cháy rồi! Mau dập tắt lửa a ───!”

Mà người phụ trách của lều hỏa đầu, Trần đại trù nhào một cái bắt được bóng người chạy qua trước mặt hắn.

“La Truyền Sơn! Lại là ngươi ───”