Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

Chương 93: "Sống thử"-- Nyà nhóc! Tối nay đừng len lén chạy tới phòng tôi!




Chất giọng của nữ ca sĩ này rất ngọt ngào, nhưng lời hát vang đến bên tai lại không làm cho người ta cảm thấy ngọt như thế, ít nhất là vào giờ phút này bản thân cô không cảm thấy vậy, quả thật chính là loại giọng nói dụ dỗ người khác phạm tội. Tiếng hát tràn đầy mùi vị mập mờ quấn quit, cô nghe mà còn muốn mềm cả xương, huống chi là đàn ông.

“Tắt nhạc!”

Gào lên một tiếng, Tô Lạp giận dữ chỉ vào màn hình TV siêu mỏng, làm Lôi Kình giật bắn mình.

“Tôi nói tắt nhạc!” Tô Lạp chỉ vào TV lần nữa, hét lớn.

Lôi Kình quay đầu lại, liếc mắt nhìn màn hình TV: “Thế nào? Âm nhạc cũng chọc tới em sao? Hay là thứ âm nhạc này làm say lòng người đến nỗi, em sợ không tự chủ được mà giữ tôi ở lại đêm nay à?” Anh cười ngả ngớn hỏi lại cô.

“Lôi Kình, anh lấy đâu ra mấy thứ âm nhạc vi phạm bản quyền thế này? Chẳng lẽ là từ người bán hàng rong trên đường ở nước ngoài sao?” Tô Lạp thâm sâu khinh thường, những hình ảnh bên trong màn hình lúc cô vừa đi ngang phòng khách chợt lóe lên trong đầu, nhưng bây giờ nhìn kỹ lại, trong ấy vẫn là hình ảnh của những cô gái nhảy mang sắc thái của thập niên 80. Tuy nhiên, lại không có những chiếc quần jean lưng cao qua khỏi thắt lưng, hay loại áo sơ mi có hàng nút cao đến tận cổ được thắt nơ con bướm, mà tất thảy đều là nội y viền tơ phơi bày hết toàn bộ cơ thể. Tô Lạp thấy vậy còn khinh thường mấy cô gái ngoại quốc này hơn, mặc cái loại đồ đó cũng không sợ bị nén chặt quá hay sao.

“Em nhìn thấy từ đâu mà nói cái CD này là vi phạm bản quyền? Hơn nữa còn có thể biết được đây là từ người bán hàng rong? Lại còn là người bán hàng rong ở nước ngoài?” Lôi Kình không khỏi kinh ngạc, cho dù thị lực của cô nhóc này có tốt thế nào đi nữa, cũng không thể nhìn ra được mấy thứ này chứ?

“Không phải sao? Anh tính tình quái gở, yêu thích mấy bài hát cũ xưa, đây cũng không phải là chuyện gì xấu, nhưng mà tại sao lại có mấy cô gái đáng xấu hổ như vậy biểu diễn? Vào thập niên này phụ nữ có thể ăn mặc mát mẻ như vậy hay sao? Anh rõ ràng là chà đạp lên đồ tốt, còn có! Nơi này bây giờ là của tôi! Mời anh đem hết mấy cái hình ảnh khiêu dâm đó ra khỏi chỗ này đi!” Tô lạp tức giận chỉ vào màn hình tinh thể lỏng đang phát hình ảnh mấy cô gái nóng bỏng múa máy tay chân.

Lôi Kình đứng dậy, đi tới bên cạnh chiếc TV, kéo ra một cái giá xoay tròn để CD bằng gỗ, ném từng chiếc CD một về phía Tô Lạp.

“Mấy cái này để làm gì? Bảo tôi vứt đi dùm anh sao?” Tô Lạp chán ghét nhìn từng chiếc CD trong tay, toàn bộ đều là loại hình này.

"Vứt bỏ hay không tùy em, chẳng qua tôi tất yếu phải nói cho em biết, những thứ này không có vi phạm bản quyền như em nghĩ, hoặc là mua từ người bán hàng rong. Đây là hàng đặt theo yêu cầu từ Anh quốc, em có thể đi hỏi thử xem, trong phòng anh trai của Duẫn Miên, cũng có rất nhiều. Hầu hết đàn ông, đều muốn thưởng thức mấy thứ đẹp mắt, cái này tôi tin chắc em phải hiểu!” Lôi Kình cảm thấy tư tưởng của cô trên phương diện này quả thực rất đơn thuần, nam nữ, có ai không thích xem chúng? Huống chi mấy món này đối với anh cũng chẳng khơi dậy được hứng thú, chẳng qua chỉ mang đậm mùi vị của phụ nữ ngoại quốc mà thôi, đây là nghệ thuật.

"Đặt hàng…….theo yêu cầu?” Tô Lạp nhìn kỹ chiếc CD trong tay, thú thật thì cũng chẳng nhìn ra gì cả, chỉ là, cân nhắc lại một chút, loại người như anh ta có nói thế nào cũng sẽ không đi mua mấy cái CD vi phạm bản quyền của mấy người bán hàng rong.

“Tôi không thưởng thức nổi mấy cái thứ đồ này, có lẽ khẩu vị của tôi quá tầm thường đi! Tha lỗi hàaaa….!” Tô Lạp khách khí nói qua loa, đem đĩa CD đặt lại trên giá, cô không dám vứt bỏ bừa bãi, cũng bởi vì câu nói ‘đặt hàng theo yêu cầu từ Anh quốc kia,’ nghe thật là đắt!

Từ nhỏ đến lớn cô chỉ sợ người ta đề cập với mình về vấn đề tiền bạc, nhắc đến tiền liền cảm thấy mơ hồ. Bây giờ còn dùng một cái ghế đi đánh người khác, khiến cho mình bị mắc nợ thế này đây, đương nhiên là nghe đến tiền lại càng thấy mơ hồ hơn.

“Đi thôi! Hình như đã khuya lắm rồi!” Tô Lạp đứng ngay ngưỡng cửa mở miệng đuổi khách, cũng không tin là bị người ta đuổi như thế, anh còn dày mặt ở lại nơi này.

“Nhưng mà tôi cảm thấy thời gian vẫn còn sớm! Tạm thời không muốn đi nữa, bên trong đó dọn dẹp thế nào rồi!” Dứt lời, Lôi Kình lướt qua phòng khách tiến vào bên trong, coi như không nhìn thấy Tô Lạp nơi ngưỡng cửa.

“Rầm!” Tô Lạp đập cửa.

"Anh ra ngoài!" Cô nhìn theo bóng lưng bước đi lững thững của anh hét to, tuy nói rằng phòng trọ này là của cô, nhưng mà bây giờ thế nào đây!

Trời ạ! Thật sự là bị khi dễ mà, đến khi nào cô mới có thể vùng lên đây?

Gian nhà trọ này, bước qua cửa chính sẽ nhìn thấy phòng bếp sạch sẽ thoáng mát theo phong cách Châu Âu, tiếp đến là phòng khách rộng rãi khoáng đãng, xa hơn vào bên trong, chính là hai gian phòng ngủ. Lôi Kình đang đứng ở một gian phòng ngủ có cánh cửa màu xám tro, tay cắm vào trong túi quần, bất động.

Tô Lạp đứng ngay sau lưng anh cũng không thèm lên tiếng, dù sao ngày mai cũng không có việc gì quan trọng, tối nay cứ đi dạo lòng vòng với anh ta như vậy, cũng phải đến thời điểm anh ta choáng đầu chứ? Cô không tin anh ta sẽ không đi thật!

“Miệng em liên tục đuổi tôi đi, kỳ thật là muốn giữ tôi ở lại đây phải không?” Lôi Kình đột nhiên xoay người, ôm chặt lấy cổ và lưng Tô Lạp, ghé vào bên tai cô, nhẹ giọng nói khẽ.

Tô Lạp thấy anh bổ nhào đến mình, đưa tay nắm lấy lớp vải áo sơm mi trên bả vai anh, không dám cử động: “Anh nói gì đó? Anh cho rằng mình là tiền mặt hả? Tôi giữ anh lại đây? Bây giờ ngoại trừ tiền mặt, cái gì tôi cũng không thích!”

"Tiền mặt sao? Chỉ bằng em! Muốn trả hết toàn bộ món tiền kia cho tôi, hình như cần một khoảng thời gian rất dài, đoán chừng em cũng chẳng biết là khi nào!” Lôi Kình mở miệng cắt đứt mấy cái ảo tưởng xa vời của cô.

"Đúng đó! Tôi chỉ mơ tưởng nghĩ ngợi một chút mà thôi, anh đi đi! Dường như đã khuya lắm rồi đó?” Tô Lạp chỉ trỏ vào đồng hồ trên cổ tay anh.

Lôi Kình buông Tô Lạp ra đi vào phòng ngủ, chỉ vào tấm chăn bên trên chiếc giường nước lớn mang phong cách Châu Âu: “Cái chăn này em trải lên đây à?”

"Ách! Cái đó là tôi mới trải lên , thế nào?" Tô Lạp nhìn chằm chằm cái chăn tối màu, đột nhiên cảm thấy mình thật là ngốc, hình như có chỗ nào đó không đúng.

"Cám ơn! Vốn là tối nay không định ở lại, nhưng mà nếu em đã trải một cái chăn lên như vậy, hiện tại cũng trễ thế này, tôi lại muốn nghỉ ngơi ở đây. Em đi tắm rồi ngủ đi! Còn đứng đó làm gì! Có chuyện gì ngày mai lại nói!" Lôi Kình dứt lời đưa tay cởi nút áo sơ mi ra, làm ra vẻ muốn trút xuống ngay lập tức.

"Đừng nha!"

Tô Lạp lấy tay bịt kín mắt, nhưng lại chừa ra một cái khe hở nho nhỏ: “Chúng ta đã nói rồi đấy, không có cái loại quan hệ kia! Thế thì anh cũng nên cư xử có chừng mực một chút được hay không?” (QA: buồn cười bà Lạp=)))

Tô Lạp nhìn dáng người của anh lộ rõ ra bên ngoài, len lén nuốt nước miếng mấy cái. Vóc dáng của người đàn ông này thật là ấp dẫn quá đáng, nhưng mà cô chỉ thưởng thức mà thôi, tiến thêm bước nữa tuyệt đối là chuyện không thể nào.

"Tôi khiến em làm sao vậy? Có đến nỗi em phải bày ra bộ mặt kia không?” Lôi Kình ném áo sơ mi sang một bên, xoay người cởi bỏ thắt lưng, chỉ vào Tô Lạp rõ ràng đang đứng ở ngưỡng cửa nhìn anh mà lại còn làm bộ làm tịch: “Phòng của em ở đối diện, này nhóc! Tối nay em dám can đảm, len lén chạy tới phòng tôi, em nhất định phải chết.” Dứt lời, Lôi Kình chỉ mặc độc một chiếc quần lót đi về phía phòng tắm.

~Hết Chương 93~