"Tầng 11 thì tiện nghi thôi! Nếu không còn có thể có ngụ ý gì chứ? Yên tâm! Anh nói cái quy tắc gì đó, tôi sẽ không phạm, bởi vì ngoại trừ ăn xong rồi lăn ra ngủ, còn lại thì nơi đó chẳng có tí liên quan gì đến tôi!" Tô Lạp không biết anh đang ám chỉ cái gì, nhưng mà cô cũng chẳng có tâm tư đi suy nghĩ về mấy chuyện đó, chỉ cần chống đối với anh ta, là đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi!
Tròng mắt trong suốt của Lôi Kình cố định trên mắt cô, cánh môi mỏng lướt từ mi tâm sang bên tai cô: “Tôi là một người đàn ông keo kiệt như vậy sao? Tiền bạc đối với tôi mà nói, một chút xíu cũng không quan trọng, ngược lại tôi cảm thấy, nếu như mình là một tên nghèo rớt mồng tơi, còn có cuộc sống sung sướng, kích thích hơn, ngặt nỗi, tôi lại không chối bỏ được việc mình có tiền. Bởi vì có rất nhiều tiền, cho nên càng muốn thách thức với nó nhiều hơn, đây chính là dục vọng của đàn ông, biết không? Vĩnh viễn là vô cùng vô tận!”
Tô Lạp hơi nghiêng mặt sang một bên, nhìn cánh môi của anh gần mình như vậy, cảm thấy mất tự nhiên, tiền bạc của anh ta, dục vọng của anh ta, không liên quan đến cô.
Lôi Kình rời khỏi bên má cô, đứng thẳng người, nói nghiêm túc: "Phòng ốc kia như thế nào, tôi không muốn tranh luận với em. Em vào đó ở phải đảm nhiệm chức vụ của mình, tầng 11, tôi rất thích con số này, lúc vừa nghe thấy tôi đã không chần chừ mà chọn nó ngay lập tức. 11, mấy số này chính là nhắc nhở em về sau phải biết cân nhắc hành động của mình. Tôi hy vọng em có thể nhớ được mình là một người độc thân, không cần đi ra đi vào một đôi với người khác ở đó, rồi để tôi nhìn thấy, biết không? Đây là quy tắc nhất định phải làm được khi vào ở tầng 11!”
Tô Lạp nghe thấy mấy lời này, nửa mừng nửa lo, mừng vì anh cũng chính miệng thừa nhận cô là người độc thân, nhưng mà điều anh nói là sự thật, cô vốn là phụ nữ độc thân mà! Nhưng bảo cô vào đó ở, dưới hoàn cảnh còn chưa trả xong nợ nần, cô căn bản không dám nghĩ, rốt cuộc muốn cô vào đó ở bao nhiêu ngày, ngụ ý trong lời nói của anh chỉ đơn giản là không thể mang đàn ông khác vào, hay còn bao gồm luôn cả phụ nữ nữa đây?
Thôi! Không suy nghĩ nhiều! Chính miệng anh ta đã từng nói qua, thời gian đi công tác so với những ngày ấy của phụ nữ còn nhiều hơn, chắc chắn sẽ có dịp mình và đám bạn tốt họp mặt rồi.
"Nghĩ gì thế? Đang tìm cách đối phó với tôi sao?” Đôi con ngươi tĩnh mịch của Lôi Kình nhìn như muốn xoáy sâu vào nội tâm bên trong của Tô Lạp.
"Không có thời gian nghĩ tới mấy cái đó! Đối với anh, tôi chẳng thèm bỏ công sức đi tìm cách đối phó! Không muốn mua gì nữa thì đi đi!” Tô Lạp nhàn nhạt nói một câu, xách chiếc bọc được nhân viên phục vụ gói lại, đi ra ngoài.
Lôi Kình nhếch môi, đuổi theo Tô Lạp dường như đang muốn chạy trốn, túm lấy tay cô, kéo vào một gian hàng bán đồ lót. Cử chỉ thân mật tựa như một đôi tình nhân: “Ở đây còn chưa đi dạo xong, bước vào cuộc sống của tôi, em cần phải thay đổi từ trong ra ngoài, như vậy tôi nhìn mới cảm thấy thoải mái!”
Tô Lạp liếc nhìn mấy chiếc áo lót viền tơ trước mặt mà kinh ngạc, người đàn ông này thật sự không biết xấu hổ, cư nhiên dám can đảm xông vào nơi này? Nhìn ánh mắt mập mờ của mấy nhân viên phục vụ ở đây, có khả năng dìm chết cô đó! Cũng chẳng có ai bước lên, ngay cả một tiếng chào hỏi cũng không có, chẳng lẽ muốn đuổi khách đi sao?
“Vậy coi như xong đi! Ngoại trừ cái này! Anh mua cho tôi cái gì tôi cũng chịu, được không? Lôi Kình, tôi van anh!” Tô Lạp thẹn thùng quay đầu lại, nhếch môi nói, nháy mắt nhìn Lôi Kình. Dáng vẻ kỳ thật là cầu xin đến thảm thương, đừng để bị mất mặt ở chỗ này! Nào có người đàn ông nào chủ động chọn lựa áo lót? Chẳng lẽ muốn chờ lát nữa người ta kéo đến xem!
Lôi Kình đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi lâu, liếc mắt nhìn chiếc lông vũ màu hồng rơi từ trên đầu mình xuống, mới ừ một tiếng, coi như là đồng ý!
Tô Lạp thở phào nhẹ nhõm đi theo phía sau anh, hoàn hảo không có làm khó cô, bằng không sẽ phải trình diễn đủ loại áo lót gợi cảm rồi, trời ạ! Hôm nay là cái ngày gì?
Trở lại nhà trọ tầng thứ 11 trong truyền thuyết kia, đã là chừng bảy giờ tối. Hai vai Tô Lạp vác túi to túi nhỏ nặng trĩu trông đến thảm thương, còn có một ít vật dụng hằng ngày, nhưng mà cô muốn thanh minh một chút, toàn bộ những thứ này không phải là mua cho cô hết đâu, tất cả đều bởi vì Lôi Kình là một tín đồ shopping bảnh chọe.
Đi theo anh vào trong khu nhà trọ, ánh mắt gian ác của Tô Lạp cứ dõi theo anh, hừ hừ! Thật may mắn mình không phải là một ‘nữ sắc lang,’ nếu không anh ta sẽ xong đời. Trong ngoài chuẩn bị cả đống đồ dùng cho nam giới mang vào căn hộ này, chẳng lẽ muốn tới thường trú sao? Grừ Grừ, hôm nào nổi máu làm phụ nữ hung ác một phen, đem anh ta đi giải quyết sạch sẽ một lần! Ách! Chẳng qua, nhìn thấy bóng lưng của anh lại khiến cô nghĩ ngợi một chút, vẫn là không có can đảm làm chuyện đó!
Thang máy chậm rãi lên cao, Tô Lạp mệt mỏi rã rời xách mấy cái túi, “lộp bộp” rơi trên mặt đất, còn phải tự mình nhặt lên, hình như cùng người đàn ông trước mắt này một chút quan hệ cũng không có!
"Chính là chỗ này!" Lôi Kình đột nhiên lên tiếng, Tô Lạp ngẩng đầu, trước thang máy hiện lên con số 11.
Cửa thang máy mở ra, trước mặt là hai cánh cửa gỗ rộng chừng hai mét, ở giữa là một ổ khóa từ to bằng một bàn tay, Lôi Kình móc từ trong túi ra một chiếc thẻ màu xanh dương, cắm vào, cửa tự động mở.
"Không tiến vào sao? An ninh trật tự ở đây rất tốt, không cầm em đứng ở chỗ này gác đêm!” Lôi Kình pha trò nhìn Tô Lạp đang đứng ngoài cửa.
Tô Lạp trừng mắt nhìn bóng lưng của Lôi Kình đã xoay đi chỗ khác, thật là một chút phong độ đàn ông cũng không có, thế mà mẹ cô còn đi khen anh ta hết lời, cô muốn hỏi xem, người nào phong độ ở đây hả? Lại nói, bên dưới lầu có cửa hàng bán các biện pháp phòng tránh, trong đó có cái bảng hiệu nhìn rất giống anh ta, ha ha, đoán chừng phong độ là vậy đó! Chỉ là, chỉ là cô cảm thấy anh rất xứng đáng với cái phong độ đó!
Nghĩ đến đây khiến cô cảm thấy vô cùng vui vẻ, hớn hở bước vào trong, vừa đứng ở ngưỡng cửa, cơ thể Tô Lạp nhất thời cứng ngắc, toàn bộ túi to túi nhỏ trong tay đều rơi xuống sàn nhà, thế mà lại hồn nhiên không biết.
Nhìn gian phòng rộng rãi trước mắt, cô có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến, cô vẫn cho là, nhà trọ hẳn phải rất nhỏ, đại khái là chỉ hơn sáu mươi mét vuông, nhưng mà hiện tại trông không giống lắm, chỗ này cũng phải tới mấy cái sáu mươi mét vuông đó?
"Lôi Kình, không có đi lầm chỗ chứ? Một mình tôi ở có phải là quá lớn hay không?" Tô Lạp khom lưng chạy ra phía cửa, sắp xếp lại đống đồ của Lôi Kình.
Lôi Kình kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Tô Lạp: "Em nói cái gì? Chê nơi này quá lớn?"
"Ừ, đúng! Phòng này lớn như vậy, ban đêm trống trải tôi rất sợ, hơn nữa thu thập của tôi cũng không dư dả gì, anh nói đúng không?” Tô Lạp đếm trên đầu ngón tay, phân tích ra tất cả những suy nghĩ đang hiện diện trong đầu.
"Chỉ cần giữ sạch sẽ cho tôi, về phần sợ! Từ từ sẽ thành thói quen!" Dứt lời, Lôi Kình tiếp tục sắp xếp lại mấy món đồ trong tay.
"Nhưng. . . . ." Tô Lạp cúi thấp đầu, còn muốn nói thêm điều gì nữa.
"Không có nhưng nhị gì hết! Bộ não của cô nhóc này bị hư cả rồi sao? Rất nhiều phụ nữ đòi hỏi ở tôi phòng ốc càng lớn càng tốt, em còn chê nó quá lớn, em là quái vật hả?” Lôi Kình nhìn Tô Lạp, tức giận hét lên. Gian phòng này là do anh đã bỏ công sức, tự mình chọn lựa, an toàn là trên hết, vậy nên đây là một căn phòng trọ được thiết kế đơn lẻ, hoàn toàn tách biệt, dĩ nhiên là mỗi tầng lầu chỉ có một gian như vậy, có thể không lớn sao? Cô nhóc này đúng là không biết điều!
~Hết Chương 91~