Tô Lạp đứng thẳng người, chỉ sợ khom xuống liền bị tên côn đồ, ác ôn có đẳng cấp đứng trước mắt này làm mình bị thương.
Thật ra thì trong lòng cô cũng không sợ gì mấy, vừa nhìn thấy dáng vẻ ba anh cảnh sát đứng ở góc đường kia cũng đủ biết! Hoàn toàn không giống với tấm gương sáng của tên cảnh sát mặt trắng nhỏ ở đồn vào đêm hôm đó. Cái tên đó, vừa nhìn thấy liền biết ngay là một kẻ sa đọa, cực kỳ sa đọa! Còn mấy anh ngoài kia, thoáng nhìn qua cũng đủ biết là người lương thiện.
Nếu như mấy tên ‘tiểu lâu la’ đứng gác đầu đường đó mà cũng có quan hệ với người đàn ông này, bao che cho anh ta, như vậy thì ai cô cũng không hận nữa, chỉ trách ông trời giờ phút này muốn tiêu diệt chính mình thôi.
Lôi Kình hoàn toàn bị thu hút bởi những lời này của cô, chỉ vào mấy người cảnh sát kia, thái độ phách lối: “Em có tin hay không? Bây giờ tôi liền một phát bắn chết bọn họ, giết chết mấy người này để cho em hiểu được cái gì gọi là trách nhiệm của cảnh sát nhân dân!”
Đột nhiên, Lôi Kình cảm thấy cô nhóc này không thể nuông chiều, lúc nào cũng hiền như bọt biển lại không được (có lẽ bọt biển dẽ bị sóng đánh tan, ý chỉ qua loa rồi thôi), chiêu này hoàn toàn không thể áp dụng. Về sau phải đem cô đặt lên đầu mũi đao, nhét vào trong họng súng, để cho cô biết thế nào gọi là độc ác một cách chân chính, không dạy dỗ, vĩnh viễn không có thành tựu!
“Đừng có ở đây làm bộ làm tịch! Xin ngài cứ tự nhiên! Bắn chết mấy đồng chí cảnh sát, tôi liền vỗ tay khen hay! Hò reo cổ vũ cho anh, như thế nào? Đừng bảo là súng của anh rỗng tuếch nhé! Tư thế của anh hiên ngang oai hùng như vậy! Không có đội cổ động viên xinh đẹp ở đây, thôi thì tôi gắng gượng cấu kết với anh làm việc xấu lần này! Dân số của đất nước ta nhiều vô kể, không quản anh giết ba người này!” Đối với lời đe dọa của anh, Tô Lạp chẳng hề tỏ ra sợ hãi, mà là khi dễ, cực kỳ khi dễ, anh ta còn sức tới vậy sao? Nói ra Chỉ Chỉ ở nơi nào khó khăn lắm à? Cái chuyện này cứ đi dây dưa với cô mãi! Anh ta cho rằng thời đại này là Bến Thượng Hải mấy chục năm về trước, còn mình là Hứa Văn Cường cúi người cơ chứ?
“Bắn chết bọn họ, sau đó sẽ hãm hiếp em tại chỗ, cũng coi như là không phụ lòng em ban cho tôi cái tội danh này trước mặt mọi người!” Lần thứ hai trong ngày Lôi Kình phát hiện ra, nội tâm của cô nhóc này rất vững chắc! Đàn ông bình thường khó mà hạ gục được, như vậy cũng tốt, sẽ giữ lại bên cạnh anh để từ từ mà giáo dục! Dạy dỗ tốt coi như là mình tự lập được công lớn!
Anh vừa nói xong, Tô Lạp liền bị đẩy vào bên trong trung tâm thương mại, áp người lên trên một bức tượng đá, bề mặt được điêu khắc lồi lõm của nó dán vào sau lưng Tô Lạp, rất đau, nhưng cô vẫn không biểu hiện ra ngoài. Nếu như nhăn nhó, chau mày, trợn mắt hay khóc lóc thảm thiết chẳng phải sẽ mất khí thế lắm sao.
“Có đánh chết em cũng vẫn cứ bướng thế này, vậy thì tôi với em cùng nhau làm ở trên đường, rất tốt, loại cảm giác này giống hệt đi ăn hàng ngoài đầu đường ở Pháp, thậm chí còn kích thích hơn!” Lôi Kình khẽ vuốt ve mặt cô.
"Tôi nhổ vào! Ai là đồ ăn của anh? Lôi Kình, anh chạm vào mặt tôi lần nữa thử xem, cái người đàn ông nhơ nhớp này, có tin tôi sẽ nảy sinh lòng dạ ác độc đem anh đi thiến hay không?” Tô Lạp dùng sức đẩy người anh ra, mẹ kiếp! Ép người cô chặt như vậy, đoán chừng muốn đem cả người cô nhét dính vào trong tượng đá, đến lúc đó có muốn lôi ra cũng lôi không được. Chung quanh đây vô số người sống sờ sờ như vậy! Điều đáng buồn nhất chính là chẳng có ai gọi phòng cháy chữa cháy đến giúp đỡ, làm sao bây giờ?
"Thiến tôi? Ha ha!" Lôi Kình cười khúc khích, cô nhóc này quả thật có thể ‘khẩu xuất cuồng ngôn,(1)’ chẳng qua là không biết đến thời khắc mấu chốt, còn giữ được lý trí mạnh mẽ như thế này hay không? Thôi! Món nợ này! Để tối nay tính!
(1) Mở miệng liền nói mấy lời khó nghe ý.
"Thiến ở đây, theo suy nghĩ của tôi mang ý nghĩa rất kích thích! Chờ một chút, tôi sẽ cho em cơ hội làm chuyện này, đến lúc đó phải tranh thủ, biết không? Bằng không thì chính là em bị!” Dứt lời nắm tay Tô Lạp tiếp tục đi vào bên trong, cô giãy giụa, anh dùng sức kéo.
"Ưmh ưmh ưmh. . . . Anh làm gì thế?" Tô Lạp mở một con mắt nhìn chằm chằm anh, con mắt kia có mở hay không, bản thân mình còn không biết nữa, bởi vì bị bàn tay to lớn của anh che đi mất, mi mắt cũng có cảm giác rất đau.
Lôi Kình hơi cúi đầu nhìn Tô Lạp, ghé sát vào bên tai cô: “Hôm nay là lần cuối cùng tôi nghiêm túc cảnh cáo em! Đừng la to nữa, nơi này là trung tâm mua sắm, nếu như em gây bất cứ phiền phức gì cho tôi, hay nói điều sai trái, tôi liền khiến cho Lâm Chỉ Chỉ đó không trở về được, em tin không?”
"Tôi. . . . . ." Tô Lạp vừa muốn nói chuyện, liền bị anh thẳng thắn cắt đứt lần nữa.
"Chớ cãi lại! Điều này cũng không phù hợp với suy nghĩ của tôi lắm đâu! Đừng chọc tôi!" Lôi Kình vẫn bịt miệng cô lại như cũ, cho đến khi con ngươi của cô xoay xoay mấy vòng, gật đầu, anh mới bỏ tay ra.
"A! Thật là thoải mái!" Tô Lạp thở ra một hơi, hít vào một chút khí lạnh bên trong trung tâm mua sắm.
“Tôi cảm thấy anh không phải là một con người cực kỳ độc ác! Cho dù tôi có mắng, có làm tổn thương đến anh, anh cũng không làm gì tôi. Huống chi Chỉ Chỉ không chọc gì đến anh, hơn nữa lại là một cô gái đáng yêu như vậy, phải không?” Giọng điệu của Tô Lạp tựa như đang tìm cách chứng thực, thật hy cọng anh ta nói Chỉ Chỉ không sao cả, đã sớm về nhà rồi.
"Đừng nói nhảm! Người nào đáng yêu, nên đối với ai như thế nào, trong lòng tôi đã có tính toán!" Dứt lời, anh sải bước đi về phía trước. Cự ly cách xa Tô Lạp khoảng mấy bước.
Tô Lạp cắn răng nhìn bóng lưng của anh, đứng lặng tính toán mấy giây, rón rén từng bước như mèo con đi theo phía sau: “Một bước, hai bước, ba bước. . . . . ." Đếm trên đầu ngón tay đếm, đếm…
"Em ở đây làm cái gì?" Lôi Kình xoay người lại, liền nhìn thấy Tô Lạp vừa đi vừa cúi đầu đếm đếm, suýt chút còn đụng vào người anh, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục? Trên mặt đất có cái gì hấp dẫn cô như vậy?
"Ách!" Tô Lạp ngẩng đầu, nhìn Lôi Kình trước mắt, sau đó cẩn thận dò xét chung quanh, lên tiếng giải thích: “Tôi đang suy nghĩ, liệu chúng ta có gặp phải người quen của anh ở đây hay không. Nếu như bị người ta bắt gặp anh đi theo một cô gái như tôi vào trong khu mua sắm, ảnh hưởng không tốt! Tôi vẫn nên đi cách xa anh ba bước thôi!” Nói xong, đôi mắt Tô Lạp láo liên nhìn bốn phía chung quanh một lần nữa.
Lôi Kình cắn môi, chống hai tay lên hông: “Cô nhóc này thật sự là rất nhàm chán! Chuyện của tôi, có liên quan gì đến em, là tôi cam tâm tình nguyện đi mua sắm với em. Em chỉ cần ngoan ngoãn đứng ngây ngô ở một bên là tốt rồi, đâu ra lắm chuyện như vậy! Lần đầu tiên cảm thấy, thật ra thì dù phụ nữ có dáng vẻ gì, đều phiền phức giống như nhau!”
Lôi Kình mím môi đi về phía trước, đột nhiên trong lòng cảm thấy vô cùng không thoải mái. Anh không thích phụ nữ hay đi gây rắc rối, những người như vậy ở bên cạnh anh, thời gian tươi đẹp tuyệt đối không thể nào vượt quá một tuần lễ. Mãi đến khi gặp được Lãnh Tâm hai năm về trước, nhất định không phải là một người phiền phức, ngược lại còn có thể giúp anh giải quyết được nhiều chuyện, thế nhưng cuối cùng thì sao, lại mang đến cho anh nhiều rắc rối hơn.
Lôi Kình đột nhiên dừng bước, nhíu mày chăm chú nhìn Tô Lạp. Cô nhóc này không làm mình phiền lòng, cách làm việc thẳng thắn, nói chuyện cũng đánh trực tiếp vào vấn đề, chưa bao giờ khiến anh phải phí sức đi suy đoán bất kỳ một lời nào của cô. Bởi vì cô nói chuyện hình như là luôn đánh trúng tim đen, điểm này rất tốt. Đây cũng là một trong những nguyên nhân anh thích cô ở bên cạnh mình, chỉ hy vọng về sau đừng trở thành một cô nhóc phiền toái, cũng không muốn cô tìm đến bất cứ rắc rối gì, nếu không, đó chính là thời điểm cô phải biến mất!
"Tô Lạp! Đứng lại!" Lôi Kình cúi đầu, tay cắm vào trong túi quần, đầu hơi thấp xuống một chút, gọi Tô Lạp lại.
"Để làm gì? Có việc gì thế?" Tô Lạp đứng lại, nhìn trân trân vào đôi mắt bất thình lình trở nên thâm sâu khó hiểu của anh.
Lôi Kình khẽ mở miệng: “Tôi luôn cho rằng em không phải là một người phiền toái, nhất định phải ghi nhớ, về sau cũng không cần làm một cô nhóc phiền toái, như vậy sẽ khiến cho người ta mất đi kiên nhẫn! Độ mới mẻ trong nháy mắt sẽ biến mất."
~Hết Chương 89~