Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

Chương 63: Sayonara, cũng không gặp lại!




"Cái này đưa cho cô để bồi thường! Loại phụ nữ như cô, cho dù là đi theo Kình nhà tôi vui đùa một chút, nhưng như vậy cũng có ảnh hưởng không tốt. Nếu trước kia Kình nó có làm gì với cô, dẫn đến cô bị thiệt hại về mặt nào đó, thì số tiền này cũng đủ để đền bù cho cô, tôi không hy vọng về sau sẽ có chuyện gì không tốt xảy ra nữa.” Lôi Tố Mẫn tiến lên, cầm trong tay tờ chi phiếu vừa mới kí đàng hoàng, đứng trước mặt hai người.

Lạp Lạp nhìn tấm chi phiếu sáng chói vừa bị dúi vào trong tay, thật sự coi cô là hàng hóa đem bán rồi hả? Bà ta đang ám chỉ cái gì, là cơ thể của cô sao?

"Bà yên tâm! Tôi sẽ không truyền ra bất cứ chuyện xấu xa nào đâu! Bởi vì tôi khinh thường mối quan hệ với anh ta, điểm này xin bà nhớ rõ, tôi ghét nhất chính là loại người như các người! Bà lúc nào cũng đề cao con trai mình, bà quá xem trọng anh ta, biết không!”

Lôi Tố Mẫn nghe thấy cũng không giận, mỉm cười lùi về phía sau mấy bước, nhìn tấm chi phiếu bị Tô Lạp nắm trong tay thật chặt, cổ tay đang run rẩy, cắn răng chịu đựng, sau liền khoanh tay lại nói, "Như vậy, Tô Lạp tiểu thư đúng không? Cứ tùy tiện! Sẽ không tiễn."

"Đợi đã nào...! Đi thì nhất định sẽ đi! Nhưng mà cái tấm chi phiếu rách nát này, mời bà đem về mua chút đồ bồi bổ sức khỏe đi! Bằng không, đoán chừng thời mãn kinh của bà sẽ rất nghiêm trọng! Tôi chỉ nhận tiền mặt, tấm chi phiếu cũ rích này tôi không dùng đến! Cũng không thuận tiện!” Tô Lạp ném tấm chi phiếu cho Lôi Tố Mẫn, hung hăng trừng mắt nhìn bà ta, hôm nay thật là xui xẻo, gặp phải người nào đây?

"Chê ít?" Lôi Tố Mẫn khom người xuống, nhặt tấm chi phiếu trên đất lên nhìn qua một chút, "Hình như lòng tham của phụ nữ bây giờ càng lúc càng lớn rồi!"

Nghe những lời này, còn có vẻ mặt khinh miệt của Lôi Tố Mẫn, Lạp Lạp không lên tiếng, có căm hận nhưng không biết dùng thứ từ ngữ nào để nói với loại người như thế.

"Bốp!" Đạp một phát vào xe thể thao của Lôi Kình, trút hết tức giận trong lòng.

Lôi Kình không chút tức giận, mà là cười nhìn Tô Lạp, khoanh tay đứng một bên, tiếp tục xem Tô Lạp cùng mẹ mình gây gổ. Cái bộ dạng kia hình như là đối với Tô Lạp vô cùng có lòng tin, anh biết, cô nhóc này sẽ không chịu thiệt thòi.

Tô Lạp nhìn bộ dáng của anh, thật giận quá!

Phất tay chỉ vào chóp mũi Lôi Tố Mẫn, "Biết không? Bản thân bà cho là con trai mình rất tốt! Thật ra,con trai bà tôi đã chơi đến lần thứ hai rồi! Không có gì bất ngờ xảy ra, hôm nay cũng đã chơi đến lần thứ ba, đúng rồi! Bản tiểu thư hình như quên trả tiền! Nhưng mà anh ta có theo đòi hỏi, tôi cũng không còn tiền! Tôi nghèo! Rất nghèo rất nghèo!"

Nhìn sắc mặt Lôi Tố Mẫn đã trở nên xám ngắt, Tô Lạp hài lòng thu tay lại, vỗ cái “bốp,” hướng Lôi Kình búng ngón tay một cái, "Này người đàn ông cùng tôi chơi tình hai đêm! Bà mẹ quý hóa của anh thật hung dữ! Sayonara! Cũng không gặp lại!"

Tô Lạp hướng về phía Lôi Kình bên cạnh giống như đang xem diễn tuồng, đưa ra hai ngón tay, nói xong liền xoay người, ung dung tự đắc đi ra.

"Đứng lại!" Lôi Kình nhẹ giọng nói, sau đó tiến lên cúi người nhìn Tô Lạp, "Chạy đi đâu? Tôi là người bị cô chơi qua lần thứ hai? Như vậy chẳng phải là tôi rất thua thiệt hay sao? Nếu như hôm nay muốn đi ra ngoài, hiện tại trước hết nên để cho tôi chơi lại cô, như thế nào?"

Tô Lạp nhìn anh chằm chằm, ánh mắt kia chất chứa điều gì, cô đọc không hiểu, là tức giận? Là hài hước? Là khiêu khích? Hay là hùa theo mẹ mình chê bai cô?

Không đợi cô kịp lên tiếng, Lôi Kình dang tay ôm lấy cô, xoay người một cái, cả hai liền tựa vào cửa chính của biệt thự, cánh cổng sắt “ầm” lên một tiếng, bộ phận nam tính nóng bỏng dán chặt lên cô, lồng ngực kia còn tùy tiện cọ sát trước bộ ngực mềm mại của cô, tư thế này thật sự rất chặt chẽ.

Tô Lạp kinh ngạc nhìn hành động vừa rồi của anh, bên cạnh còn người làm, quản gia, ngay cả mẹ anh cũng ở đây này, anh không nhìn thấy sao?

Lôi Kình ánh mắt tà ác đảo qua từng người đang đứng trong sân, bao gồm cả mẹ anh, giọng nói u ám, “Chẳng lẽ còn không biết tránh ra sao?”