"Sợ sao?"
Lôi Kình quay đầu lại, liếc mắt nhìn con đường phía trước, chỉ thấy mũi chân nhịp nhịp nhẹ nhàng khống chế chân ga, tốc độ xe chẳng hề chậm lại chút nào, ngược lại còn nhanh hơn, chỉ là vẫn trong tầm kiểm soát của anh, rất ổn, rất ổn.
"Anh không muốn sống nữa sao? Lo lái xe đi…..tôi không có gan liều mạng đâu, tôi đã làm sai điều gì thì nói xin lỗi là được, cái người này….điên rồi!"
Môi cô có chút run lên, nói chuyện đã không thể nào lưu loát, mặc dù cô không nên gặp phải cảnh ngộ này, nhưng tính mạng còn chưa đến mức không cần, cái này nếu liên quan đến tính mạng, cuộc sống của người nào cũng không dễ qua.
"Lời của tôi nói anh không nghe thấy sao! Chú ý lái xe, đừng kéo tôi!”
Tô Lạp nhắm mắt lại không dám nhìn, lớn tiếng kêu lên, gạt cánh tay đang siết chặt lấy tay mình ra.
"Liều mạng? Cô còn chưa xứng để cho tôi liều mạng "Với cô"! Chẳng qua tôi ngược lại rất là thích chơi tính mạng của "Người khác."”
Lôi Kình khóe miệng nhếch lên cười quỷ dị, đáy mắt hiện lên một làn sóng yên tĩnh.
"Tự mình không có dũng khí nhảy xuống, như vậy cô rất vinh hạnh là người phụ nữ đầu tiên được tôi tự tay ném xuống, chỉ trách cái miệng nhỏ này của cô, hôn lên đủ ngọt, nói chuyện đủ độc.”
Dứt lời, anh nghiêng người qua, hung hăng cắn đôi môi Tô Lạp một cái, trong miệng dâng lên một cỗ tanh tanh, không hề phòng bị, ánh mắt Tô Lạp vẫn đang bị sự đụng chạm khe khẽ kia thu hút, anh đột nhiên nhấn ga lóe lên một cái, siết chặt cánh tay cô đến đau rát rồi vung lên ném thẳng cô ra bên ngoài.
"Cô gái…….hẹn gặp lại….hy vọng cô có thể nhớ bài học này!”
Xe đột nhiên tăng tốc, chân ga bị giẫm vô cùng mạnh mẽ, tiếng tua-bin bị xoáy lại vang lên cao vút, tiếng kêu cũng rất hấp dẫn! Giống như người lái xe.
Tô Lạp bị vứt xuống, lăn đến mười mấy mét trên đường, trong nháy mắt chiếc xe thể thao gầm lên một tiếng bên tai cô, nhất thời làm đầu đau muốn nứt.
"Ừ. . . . ."
Rên lên một tiếng kêu đau, cố gắng từ dưới đất bò dậy, nhưng trên đùi rất đau…..thật sự là rất đau. Trên trán bị cục đá kéo lê một cái, vết thương chảy máu đầm đìa, từng giọt máu tươi đang nhỏ xuống, rơi vào đôi tay bị mặt đất cọ rách nát.
"Làm thế nào? Làm thế nào. . . . . ."
Tô Lạp nhìn con đường lớn khá dài, một chiếc xe con cũng không có, hơn nữa cô giống như làm sao cũng không đứng dậy nổi, giọng nói ngày càng yếu dần, cuối cùng một tia tức giận cũng không nghe được.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Quang cảnh thành phố dưới bóng đêm sặc sỡ mây tía mang theo vài tia chớp lóe lên rồi biến mất tựa như đang chạy trốn.
Một chiếc Audi R8 đen tuyền bóng loáng phóng nhanh trên đường, phía sau xe Lôi Kình ngồi loay hoay với chiếc máy tính xách tay, vẻ mặt rất chuyên chú, đôi lông mày tuấn lãng nhíu lại, vẻ mặt hơi toát lên thái độ lạnh lùng, so với người có học thức cao tương đối giống nhau, mỗi ngày cũng cần phải có chút thời gian bận rộn.
Duẫn Trạch nhìn ngón tay anh ấy bay múa trên bàn phím, khớp xương khẽ cong lên, tuy nhiên đó lại là những ngón tay thon dài mạnh mẽ, không thể phủ nhận, đây là một đôi tay tài giỏi, có thể hô mưa gọi gió, làm biến động thị trường, nắm giữ cuộc sống của hàng ngàn công nhân viên. Phụ nữ tốt nhất nên làm anh ta vui lòng, còn nếu như chọc giận anh thì cả đời khó giữ được tính mạng.
Bất tri bất giác xe đã đi đến nơi phồn hoa, sầm uất nhất trong thành phố, khách sạn trước mắt được lắp đặt những trang thiết bị mà hai chữ xa hoa không thể hình dung nổi, tài xế đang ngồi phía trước vội chạy xuống mở cửa xe.
“Tổng giám đốc Lôi! Đến rồi!”
Ngón tay thon dài của Lôi Kình gõ gõ “cạch cạch” lên bàn phím mấy cái, gập máy tính xách tay lại, cất bên trong một chiếc hộp tinh xảo có khóa mật mã.