Tô Lạp nhìn gương mặt gần trong gang tấc kia, không biết đặt tay ở nơi nào, gần sát thế này, cô đang nằm trên người anh rồi hả?
"Nhìn cái gì vậy? Biết không? Nếu như không phải ngày mai anh bận rất nhiều việc, đêm nay anh sẽ hung hăng trừng phạt em, tự giải quyết cho tốt! Hôm nay em làm trái ý của anh, trước tiên nhớ kỹ món nợ này đã.” Dứt lời Lôi Kình đẩy cô ra, đưa tay vạch cổ áo trước ngực của cô xuống, cắn mạnh một cái rồi mới ngồi lên ghế lái.
Tô Lạp chỉnh lại áo, nhảy xuống xe, đứng ở bên đường nhìn anh đang lái xe đi, cuối cùng quẹo cua, đột nhiên chạy vọt ra giữa đường.
"Mẹ nó! Có cần phải tàn khốc như vậy không? Có bản lĩnh thì chứng tỏ cho chị xem đi! Cắn tôi một cái rồi tính quất ngựa truy phong hả?” Tô Lạp nhe răng trợn mắt phỉ nhổ, kéo áo ra nhìn xuống trước ngực.
"Ah ~~~~ Về nhà chuyện đầu tiên muốn làm chính là đi tắm, ghê tởm sắp chết rồi !" Tô Lạp nói chuyện như muốn tét cả miệng, nói xong liền chạy thẳng lên lầu.
Ngày hôm sau, Tô Lạp chẳng dậy sớm nổi, có thể nói là còn không nghĩ đến việc đứng dậy nữa cơ, cuộc hẹn vào lúc tám giờ, tối hôm qua cô sắp xếp mấy thứ để mang đi Pháp tốn quá nhiều thời gian, cho nên phải ngủ bù, đối với cô việc này quả thật rất quan trọng!
Bởi vì tối hôm qua ngủ trễ, cho nên đầu óc lâm vào trạng thái mơ hồ, mãi cho đến khi có người mở cửa nhà trọ ra, nghênh ngang đi vào trong phòng của cô, cô cũng không hề hay biết.
Thậm chí khi anh ta dùng một chiếc áo khoác tây trang quấn lấy cô mang ra khỏi nhà trọ, đi xuống lầu, đặt vào trong xe, cô vẫn chẳng hay biết gì cả, trở mình ngủ tiếp.
Trước một cửa hàng lễ phục sang trọng ở trung tâm thành phố, một chiếc xe con vừa đỗ, người đàn ông nhíu mày nhìn cô gái đang nằm ngáy ò ó o ở băng ghế sau, nghiên cứu xem rốt cuộc cô ấy có não hay không? Anh nghĩ là động tác của mình cũng đâu có nhẹ nhàng lắm, bình thường ôm như thế nào thì làm như thế ấy, nhét vào trong xe như thế nào thì hôm nay cũng làm y như vậy, nhưng mà tại sao vẫn cứ ngủ say như chết?
"Ầmmm" Lôi Kình không thể nhịn được nữa đạp vào cửa xe một cái.
"Cái gì vậy?" Tô Lạp cọ cọ người ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở nhìn nhìn chung quanh: "Sáng sớm anh làm gì thế? Có để cho người ta ngủ hay không? Làm sao anh vào được, rõ ràng tôi đã thay khóa rồi!”
Lôi Kình dùng gương mặt muốn giết người đến cực hạn nhìn Tô Lạp, muốn nổi điên: “Trước khi nói chuyện phải biết uốn lưỡi cho thẳng, chữ được chữ mất anh nghe không hiểu, còn nữa, em nhìn thử xem ở đây là phòng của em sao? Hả? Còn có, đó là nhà trọ của anh, tại sao anh không thể vào? Em có quyền gì mà đổi khóa!”
"AAAAAAAAA" Tô Lạp ôm đầu nhìn cơ thể trần truồng của mình, chuyện gì đã xảy ra, cô còn nhớ rất rõ chuyện tối hôm qua, mình đã đi lên lầu rồi, thế nào mà sáng nay lại thảm hại nằm ở đây?
"Lôi Kình, anh không phải là người! Anh nhảy vào từ cửa sổ phải không? Anh hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu!” Tô Lạp gào khóc thảm thiết, đột nhiên bị lưu manh khi dễ còn không có chỗ phát tiết, cảm giác bức bối càng ngày càng mãnh liệt.
"Tầng lầu đó cao như vậy, em muốn anh ngã chết sao? Thật sự cho rằng Lôi Kình anh là một đứa trẻ hả? Hoặc là cô nhóc thần kinh không ổn định này vẫn cảm thấy sức quyến rũ của mình bắn ra bốn phía không tài nào cản nổi? Ai ai cũng muốn nhảy cửa sổ vào tìm em! Lúc nào cũng tự cho mình là đúng!” Lôi Kình mở cửa xe, vứt bỏ tàn thuốc trong tay, khinh thường liếc mắt nhìn Tô Lạp rồi bước xuống.
"Anh đi đâu vậy? Đợi tôi với, giải quyết vấn đề quần áo của tôi trước đi! Trần truồng thế này dễ bị côn trùng cắn lắm! Cắn hỏng rồi có phải anh nên chịu trách nhiệm hay không?” Tô Lạp đưa tay cố bắt lấy bóng lưng anh đang bước vào cửa hàng lễ phục sang trọng trước mặt, nhưng mà có duỗi tay thế nào cũng với không tới, anh đã đi xa rồi!
Tô Lạp buồn chán ngồi ở trong xe, kéo ra một cái hộc be bé, túm lấy một cái dao cắt móng tay tinh xảo nho nhỏ, kêu lên! Là màu vàng óng của kim loại, màu này là do nước sơn hay là vàng thật vậy nhỉ?
Tô Lạp không nói hai lời, bẩn hay không bẩn cái gì toàn bộ gạt sang một bên, cắt xuống một cái.
~Hết Chương 122~