Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

Chương 116: Mua thuốc tránh thai khó khăn như vậy sao




"Em có khả năng làm cho anh muốn ngừng mà không được, thật.” Cơ thể Lôi Kình chậm rãi đến gần, bàn tay thấm nước đặt lên khuôn mặt tái nhợt của cô, đem mấy sợi tóc ướt sũng vương trên mặt vén ra sau tai, cau mày nói: “Sợ sao? Anh nói rồi, em đừng làm trái ý của anh, nếu không như thế, anh sẽ rất cưng chiều em……em tuyệt đối sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới. Về sau nên học cách ngoan ngoãn một chút, cả người em toàn là gai nhọn, rất dễ dàng làm cho mình bị thương. Hôm nay chính là một bài học.”

Tô Lạp kinh ngạc nhìn anh dịu dàng vuốt ve, lời nói ra bao hàm ý vị cảnh cáo, muốn mở miệng nói gì đó, liền bị anh chận trở lại, bây giờ là nụ hôn dịu dàng yêu thương, tựa như đang chạm vào một đứa con nít mỏng manh như tờ giấy, chỉ sợ hơi dùng sức một chút sẽ bị chọc thủng, anh gắt gao ôm chặt lấy cơ thể ướt nhẹp của cô.

Cô nhắm mắt lại, nhận lấy nụ hôn rả rích như mưa rơi xuống, nụ hôn tựa như chuồn chuồn lướt nước, hơi thở thấm nhuần hương vị nam giới bao trùm lấy cô, khắp người đều là mùi vị của anh, mỗi tấc da thịt trên cơ thể đều bị đầu lưỡi của anh khẽ liếm, dịu dàng như vậy, tràn đầy lưu luyến như vậy.

Anh ôm lấy cơ thể đang run lên cầm cập đi về phía phòng ngủ của cô, đặt cô nằm xuống trên chiếc giường lớn màu hồng, ngay sau đó thân hình vạm vỡ của anh đè lên trên, trong nháy mắt nước trên cơ thể cả hai được chăn hút khô, cơ thể cô bị vùi vào trong chăn, anh chống tay ở hai bên người cô, không còn nhanh chóng thẳng tiến, mà là nhẹ nhàng trượt vào một ít nơi tốt đẹp.

Cô nhắm mắt lại thật chặt, không thèm nhìn anh, thật xa lạ, đáng sợ tựa như ma quỷ cũng là anh, giờ phút này dịu dàng đến mức khó chấp nhận được cũng là anh, nên làm gì đây? Chỉ có thể nhắm mắt lại, chờ đợi kết thúc!

. . . . . . . . . . .

Cả đêm chưa ngủ, hai người lẳng lặng nằm nhìn nhau, anh mờ ám đặt tay lên ngang hông cô, nở nụ cười đen tối nhìn cô. Tô Lạp không hiểu rõ nụ cười ấy đang ám chỉ điều gì, ngược lại cô hung hăng nhìn anh chằm chằm, hận không thể đâm thủng trái tim anh bằng ánh mắt của mình, đâm mạnh đến mức bệnh viện lớn hàng đầu thế giới cũng không thể chữa trị được loại vết thương này, nhưng cô biết mình không có nội lực phi thường cỡ đó, ngẫm lại thôi miễn đi. Nhắm mắt lại ngủ.

***

Sáng sớm ngày hôm sau, chuyện đầu tiên sau khi Tô Lạp tỉnh dậy chính là đề phòng nhìn sang phía người bên cạnh một chút, nhưng nào có ai, bên trong căn phòng trống chỉ một mình cô, hơi thở ái muội đêm qua vẫn còn tràn ngập khắp phòng, nắm áo ngủ lên đi ra khỏi phòng, bước vào phòng khách, khẽ đưa tay vén tấm rèm lụa mỏng trước cửa sổ sát đất, một tia gió mát rượi khẽ phất qua vành tai, Tô Lạp cúi đầu nhìn cơ thể cùa mình, tựa như cái hôm ở khách sạn sau đêm đó, khắp người đều là vết hôn, thậm chí còn tàn tạ hơn, trong lồng ngực âm ỉ đau, nhưng trên thực tế nó còn đau đớn hơn nhiều.

Tô Lạp đột nhiên tỉnh táo trở lại, xách dép ném vào trong phòng, vội vàng chạy về phía phòng tắm, tắm rửa qua loa một lần, vội thay quần áo, đến tóc cũng chẳng kịp lau, nhanh chóng chạy xuống lầu.

Trước cửa một tiệm thuốc khá lớn, Tô Lạp bứt tóc đi vào, cúi đầu thấp đến nỗi có thể đụng vào ngưỡng cửa của tiệm thuốc nhà người ta. Được rồi, không có cửa đâu, Tô Lạp đi lòng vòng quanh mấy quầy hàng chừng chục lần, chỉ vào cái này, nhìn vào cái đó, nhân viên phục vụ có hỏi thì cô chỉ yên lặng không nói.

"Cô ơi! Cô cần gì có thể nói ra không? Tôi đi lấy cho, nhìn có vẻ cô vẫn tìm chưa ra, ở đây chúng tôi có hơn 4000 loại thuốc.” Một nhân viên phục vụ mặc áo khoác trắng dài đến gần Tô Lạp, dùng ánh mắt khác thường quan sát cô.

Tô Lạp ngẩng đầu nhìn nhân viên phục vụ này, tại sao nghe giọng nói của cô ta lại có vẻ giận như vậy đây? Thái độ phục vụ kiểu gì thế này, cô muốn tự xem thì sao chứ? Làm như đang dòm chừng cô trộm thuốc không bằng.

Bất quá cô vẫn chưa tìm thấy: “Tôi muốn tìm…..cái đó……cái đó, thuốc tránh thai ở đâu?” Nói xong Tô Lạp cũng muốn tự vả vào miệng mình, sao vậy? Chuyện này có gì đâu mà ngại mở miệng, nam nữ yêu đương, đây là chuyện cực kỳ bình thường mà, mỗi một người phụ nữ bế con đi trên đường lớn, có ai chưa từng ăn qua cái món đồ chơi này.

"Vậy xin hỏi, cô muốn loại hàng ngày hay là loại khẩn cấp?” Cô gái tiếp tục hỏi, ánh mắt vẫn mang vẻ tìm tòi nghiên cứu như cũ, đoán chừng cũng đang nghĩ Tô Lạp cố tình tỏ ra dè dặt.

"Hàng ngày? Cấp tốc là gì?” Tô Lạp suy nghĩ một chút, chỉ vào cô gái kia, bất thình lình hiểu ra vấn đề: “Cấp tốc, chuyện đó xảy ra vào tối hôm qua! Đúng! Chính là loại cấp tốc đó!”

Cô nhân viên kia xoay người đi lấy, đột nhiên phát hiện ra gì đó, Tô Lạp chỉ thấy mấy người đứng gần thì thầm to nhỏ, cô liền dùng ánh mắt cực kỳ bén nhọn nhìn chằm chằm về phía bọn họ, lỗ tai cũng căng lên, những người này mà dám cười cô, cô lần lượt biến từng người thành cọng khoai tây chiên.

Cô nhân viên ban nãy chân thành đi tới: “Thật xin lỗi cô, thuốc tránh thai, bất kể là loại nào, sáng sớm hôm nay đã bị người khác mua sạch.”

"Mua. . . . . Mua hết rồi hả ? Cái đó mua nhiều như vậy làm gì?" Tô Lạp cực kỳ kinh ngạc, nghe nói thuốc tránh thai có thể trị liệu đau răng, chẳng lẽ mua hết cái đống đó về nhà chữa đau răng cho con voi sao? Bằng không mua nhiều từng ấy làm gì?

Nói xong Tô Lạp đi ra khỏi tiệm thuốc, chạy thẳng tới tiệm tiếp theo, nhưng mà mỗi nơi cô đến, câu trả lời đều là như thế, cô đi vào cũng không còn ra vẻ dè dặt như ban đầu, gọn gàng dứt khoát vỗ bàn nói muốn mua thuốc tránh thai, nhưng lúc nào cũng chỉ có một câu: “Thật xin lỗi, sáng nay đã bán sạch rồi!"

Tô Lạp vô cùng ngạc nhiên, cộng thêm mấy phần uể oải, nhìn một vòng tiệm thuốc trước mặt, cô cũng không tin. Chẳng lẽ hôm nay không mua được viên thuốc tránh thai nào hả?

Đến tất cả các tiệm thuốc mở cửa 24 giờ, toàn bộ kêu không có để bán, vậy thì đến mấy tiệm nhỏ nhỏ chắc là có chứ! Buổi sáng người ta còn chưa kịp mở cửa, cái con yêu quái đáng đâm ngàn dao kia tuyệt đối sẽ không mua sạch được đâu!

Tô Lạp hào hứng chạy vào một tiệm thuốc có tên ‘Một nhà tráng kiện’, vừa nhìn thấy bảng hiệu liền sững sờ, ông chủ này quả là có tài, đi vào, mới vừa mở miệng nói: "Cô gì ơi, ở đây có còn thuốc tránh thai không?”

Lập tức bị nụ cười của cô gái kia giết chết tim gan:"Thật xin lỗi quý khách, bán sạch rồi !" Một câu nói càng thêm đả kích trái tim bé nhỏ của cô.

Đôi chân mày của Tô Lạp nhíu lại thật chặt: "Tôi nhìn thấy rõ ràng, ở đây mới vừa mở cửa buôn bán mà, tại sao lại bị mua hết rồi hả?"

"Không rõ ràng lắm! Xe của vị tiên sinh kia mới vừa đi không lâu, cô đến tiệm khác đi!" Cô bán hàng rất lễ phép nói.

Tô Lạp cắn răng, thậm chí còn có cảm giác muốn cắn lưỡi tự vận, khu vực chung quanh đây ít nhiều gì cũng không cần nói, thời gian ra ngoài khá lâu rồi, tóm lại đi không dưới 20 tiệm thuốc lớn nhỏ, toàn bộ thuốc tránh thai đều được bán sạch sẽ, chẳng lẽ tối hôm qua có nhiều thiếu nữ vô tội bị gieo họa đến vậy sao? Chẳng lẽ có tên biến thái nào đi cưỡng gian nhà trẻ hả? Bỏ thuốc tránh thai vào thùng đem bán? Đây không phải là đang bức chết cô sao? Muốn cô dắt một đứa bé con đi nhận cha à? Tiếp đó vẫn là Lôi Kình?

Dắt con đi nhận mặt cha, cô mà sinh em bé liền bị Lôi Kình đẹp trai anh tuấn bỏ rơi thê thảm cho xem, thê thảm thê thảm rồi, ngẫm lại cảm thấy thật đáng sợ. Tuyệt đối không thể sinh con sớm, sinh ra lại là một đứa tiểu quỷ.

Nổi giận đùng đùng chạy về nhà trọ, Tô Lạp chải đầu rửa mặt lần nữa, không sao, tiệm thuốc ở gần đây không có, vậy thì cô có thể đến nơi khác, cũng không tin thuốc tránh thai của cả cái thành phố H này bị người ta mua sạch sẽ?

Đi trên đường cái, thậm chí là ngồi xe buýt đến một nơi xa như vậy, Tô Lạp vẫn cảm giác như có ai đó đang dõi theo mình, đúng là ‘âm hồn bất tán,’ miễn là cô nhắm trúng tiệm thuốc nào, bước vào cửa chưa được năm phút, thuốc tránh thai lập tức hết sạch. Tô Lạp cũng đã hỏi qua, toàn bộ số lượng thuốc ấy đều bán cho đàn ông, hơn nữa thời gian không khỏi quá trùng hợp, địa điểm cũng di chuyển theo từng bước đi của cô.

Tô Lạp kinh ngạc không thốt nên lời, trong đầu nhất thời hiện lên gương mặt đểu rả mờ ám, chạy ra bên ngoài bắt một chiếc taxi, cô muốn đi tìm tên đầu sỏ gây nên chuyện này, giờ muốn gì? Muốn để cô sinh em bé ư? “Đại ca, tập đoàn LCL, tôi muốn tốc độ nhanh nhất!"

~Hết Chương 116~