"Làm sao bây giờ? Bị ngất như vậy hình như cũng nên tỉnh rồi! Thân thể của Kình có chỗ nào không ổn sao? Hở chút là té xỉu không phải tính cách của cậu ta.” Vi Luân chỉ vào Lôi Kình trên giường bệnh, trong lòng cực kỳ khó hiểu, chuyện này hình như có gì đó không đúng.
"Có liên quan gì đến tính cách của cậu ta. Chỉ là, quả thật có gì đó không đúng. Tất cả đến thật trùng hợp, có vẻ quá nhanh. Mình nghi ngờ, Khương Mỹ Na và bác gái có chuyện gì đó mờ ám, thế nào mà sau khi họ đi liền….Cả ngày nay Kình cũng không có nghỉ ngơi, nhưng mà chẳng thấy xảy ra chuyện gì?” Duẫn Trạch khoanh tay nhìn Lôi Kình, cau mày suy nghĩ.
"Vi Luân! Đi đến phòng y tá một chuyến, nhất định cậu có thể hỏi ra được gì đó, mình tuyệt đối tin tưởng cậu.” Duẫn Trạch chỉ vào mấy cô y tá đang cúi đầu, yên lặng một cách khác thường cách đó không xa.
Vi Luân nhìn ra bên ngoài một chút, tự tin sải bước ra ngoài.
***
"Ưmh. . . . . ."
Trên giường Lôi Kình kêu đau một tiếng, nhíu mày, không thoải mái lật người.
"Kình! Cậu tỉnh, tỉnh!” Duẫn Trạch đứng ở cạnh giường Lôi Kình, nhìn trời bên ngoài đã chập choạng tối, nóng nảy gọi.
"Chuyện gì?" Lôi Kình nhíu mày lại thật chặt, trở mình mấy lần, coi như vừa tỉnh lại, nhìn Duẫn Trạch, nhìn ra bên ngoài một chút, cọ người ngồi dậy: “Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao tớ lại ngủ? Ban ngày, sao tối nhanh như vậy?”
"Cậu đã ngủ mấy tiếng đồng hồ liền rồi. Nguyên nhân vì đâu tớ không rõ ràng lắm. Dĩ nhiên trời đã tối. Lúc vừa mới xuống lầu cậu liền té xỉu, bằng không thì việc cứu chữa sẽ không đơn giản như vậy. Hơn nữa, ngất xỉu là một chuyện lớn mà tại sao bệnh viện lại không thông báo cho bác gái, điều này có vẻ kỳ quái.” Duẫn Trạch lắc đầu, nghi ngờ trong này có người giở trò.
"Vậy ý của cậu là cái gì? Làm mình mơ hồ! Nói rõ một chút! Cái gì, mình té xỉu?" Lôi Kình ngồi dậy, bước xuống giường, nhưng mà chân lại mềm nhũn, suýt nữa ngã nhào, may thay kịp thời vịn vào thanh chắn cuối giường mới có thể đứng vững.
"Biết rõ sao lại xảy ra chuyện này rồi!” Vi Luân hào hứng chạy vào phòng bệnh, nhìn hai người.
"Chuyện gì xảy ra? Nói cho Kình nghe một chút đi! Cậu ta đang mơ hồ." Duẫn Trạch quay đầu lại.
"Ồ! Được, nghe nói là do Khương Mỹ Na đi gặp bác sỹ Triều, bảo muốn một viên thuốc ngủ cực mạnh, đoán chừng là cái viên cho cậu ăn đấy. Hơn nữa mấy cô y tá bên ngoài còn nói với tớ, Khương Mỹ Na đã ở bệnh viện từ sớm, chỉ là, đứng bên ngoài một chút rồi đi, chắc đã nghe được chuyện chúng ta muốn đi ngăn cản Lạp Lạp và người đàn ông đi Bentley đó gặp mặt. Phỏng chừng sau lại đến bác gái, cũng là do cô ta…..” Vi luân nhìn Lôi Kình, suy đoán, không dám xác định.
"Khẳng định chính là cô ta. Cô ta thật là to gan, muốn đâm đầu vào chỗ chết sao? Ngang nhiên dám chơi với Lôi Kình này. Không cho cô ta một chút thuốc màu thì cô ta không biết rõ thân phận của mình rồi, coi trờ bằng vung.” Lôi Kình gắt gao siết chặt hai tay thành quả đấm, đánh thẳng một quyền vào vách trên vách tường: “Nếu như bởi vì một viên thuốc của cô ta mà Tô Lạp và tên đàn ông đi Bentley đó xảy ra chuyện gì, tớ sẽ làm cho Khương Mỹ Na phải trả giá thật đắt.”
"Đã đã trễ thế này! Hơn nữa bên ngoài trời mưa! Còn đi tìm cô ấy sao? Chắc lúc này mọi người đã về nhà hết rồi! Muốn gì thì cũng chờ đến mai đi!" Duẫn Trạch chỉ vào làn mưa rơi từng giọt tí tách bên ngoài, dẫu cho cuộc hẹn này khó bỏ cách mấy, chắc cũng xong từ lâu rồi?
“Cô nhóc này ngang nhiên ra ngoài sớm như vậy? Không phải bọn họ hẹn nhau gặp mặt lúc chín giờ ư? Mới có sáu giờ mà cô nhóc này đã lò mò ra cửa. Thật là có bản lĩnh, vội vàng đi gặp hắn ta như vậy? Buổi sáng nhìn mặt hắn ta là hết đói bụng hả? Tớ cũng đẹp trai đây này, sao lại không đến nhìn tớ?” Lôi Kình nhìn thời tiết bên ngoài, cắn răng nhíu mày. (QA: bạn bó tay độ tự kỷ của anh rồi!!!)
"Đưa điện thoại cho tớ! Xác nhận cô ấy đang ở nhà là được.” Lôi Kình cầm điện thoại, gọi vào số của Tô Lạp. Điện thoại vang lên cả nửa ngày mà chẳng thấy ai bắt máy, Lôi Kình bực bội bấm lại lần nữa.
***
Trong rạp chiếu phim, Tô Lạp ôm thùng bắp rang bơ cực lớn, ‘quang quác’ cười to, bộ phim này thật là hài hước. Tập trung toàn bộ tinh thần vào màn hình lớn trước mặt, căn bản là không chú ý đến tiếng chuông điện thoại đang vang lên.
Lâm Khả Phàm nhìn chiếc điện thoại đang lóe lên bên trong chiếc túi trong suốt màu hồng, ngẩng đầu: “Lạp Lạp, điện thoại của em đang reo kìa, reo lâu lắm rồi.”
"Ồ! Em cúi đầu tiếp một chút!" Tô Lạp cầm điện thoại lên, bắt máy mà không nhìn màn hình, giọng nói nhỏ nhẹ như mèo: “Ai vậy? Đã trễ thế này còn tìm tôi? Tôi đang xem phim trong rạp.”
"Đang xem phim hả? Tự nhiên quá nhỉ? Có biết anh còn đang nằm trong bệnh viện hay không? Hả?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lạnh lẽo, âm thanh trầm thấp đến đáng sợ.
"A! Xem phim!" Lôi Kình cười khúc khích, nhưng nụ cười rất khó coi, lại hướng về phía Tô Lạp cất tiếng: “Đi xem phim cùng với tên đàn ông đó vui vẻ vậy sao? Tại sao anh không cho phép đi mà em cứ nhất quyết đi? Em rất thích anh ta có đúng không? Thích làm trái ý của anh vậy hả?”
Tô Lạp biết anh đang rất tức giận, nhưng mà cô cảm thấy anh chẳng có quyền gì để làm điều đó, anh ta là gì của cô cơ chứ? Tại sao lại dùng loại giọng điệu này để chất vấn cô? Không khỏi quản quá nhiều chuyện trên Trái Đất này chứ?
Xoay người, băn khoăn nhìn Lâm Khả Phàm một chút, hướng vào trong điện thoại, nói: “Hôm nào nói tiếp. Hiện tại tôi không có thời gian thảo luận mấy chuyện này với anh, anh quản quá nhiều. Dưỡng bệnh cho tốt đi.” Dứt lời, Tô Lạp nhanh chóng khép điện thoại lại.
"Điện thoại của ai? Em tức giận?" Lâm Khả Phàm nhìn chằm chằm Tô Lạp đang siết thật chặt chiếc điện thoại, vừa dứt lời, chiếc điện thoại trong tay Tô Lạp lại vang lên lần nữa.
"Nhận không? Hay là muốn tắt máy….” Lâm Khả Phàm nhìn chiếc điện thoại không ngừng nhấp nháy, anh biết, là điện thoại của nam giới.
"Ha ha. . . . . . Xem phim đi! Không cần phải để ý đến chuyện này!" Tô Lạp cười lên một tiếng khó coi, cũng không có ý định tắt máy, thở dài một hơi, cô tắt máy, điên ư? Đoán chừng hiện giờ Lôi Kình có lao thẳng ra từ màn hình lớn trước mặt để đánh cô, cô cũng không dám tắt máy.
Lâm Khả Phàm nhíu mày nhìn chiếc điện thoại vẫn còn vang lên, mới vừa nãy anh không thể không nghe thấy gì, vừa ngồi gần, hơn nữa giọng nói của người đàn ông ở đầu dây bên kia rất lớn, anh đã suy đoán được bảy tám phần, đối phương có quan hệ như thế nào với Lạp Lạp, đã trễ thế này rồi mà cái gì cũng quản, hình như cô không có anh trai.
"Lấy điện thoại ra, anh nhận thay em, cứ mãi vang lên như vậy, làm sao xem phim?” Lâm Khả Phàm giựt lấy điện thoại trong tay Tô Lạp, sải bước ra khỏi chỗ ngồi, bóng dáng to lớn cao ngạo đi ra khỏi rạp chiếu phim.
"Đợi đã nào...! Không cho phép anh nhận thay em!” Tô Lạp đứng dậy, nhìn Lâm Khả Phàm đang vội vã đi ra, lớn tiếng kêu lên.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ." Tô Lạp vừa hướng về phía ánh mắt ngạc nhiên của những người ngồi chung quanh nói xin lỗi, vừa sốt ruột đuổi theo ra bên ngoài.
***
Bên ngoài rạp chiếu phim, Lâm Khả Phàm không nhận điện thoại ngay mà nhìn nó một hồi lâu, bật cười một tiếng, người đàn ông này thật là cố chấp, điên rồi ư? Không cảm thấy dây dưa như vậy chẳng có tí nam tính nào sao?
"Khả Phàm! Đừng đùa, đưa điện thoại cho em, nếu không em đánh anh đó.” Tô Lạp đưa tay làm ra vẻ muốn đánh người.
Hình như người đang gọi điện thoại kia chẳng có tí đẳng cấp nào cả, không phải sao? Nếu người ta đã không muốn nhận, hà cớ gì còn tiếp tục gọi?
"Em giành cái gì? Phía bên kia cũng đâu phải là bom, anh nhận thay em được mà, không nên dùng ánh mắt cảm kích đó để nhìn anh, bằng không anh ra giá cao, ngay tức khắc sẽ khiến em phải lấy thân báo đáp.” Vóc dáng của Lâm Khả Phàm cao hơn Tô Lạp rất nhiều, giơ điện thoại lên trên cao, Tô Lạp căn bản không thể với tới.
Lâm Khả Phàm nở nụ cười đầy xảo trá, cầm điện thoại, hướng về phía bên trong nói một tràng, vốn không để cho người kia có cơ hội trả lời: “Người bên kia nghe đây, tôi biết rõ anh là đàn ông, nhưng mà tiểu thư Tô Lạp đây đã được tôi định sẵn từ nửa năm trước rồi. Nếu như ngài có tình ý, mời kiếp sau đến sớm hơn một chút. Về sau nên ít gọi điện thoại đi, cô ấy sẽ không nhận! Nhất là vào lúc bọn tôi đang hẹn hò! Mất hứng!"
Lâm Khả Phàm nói xong liền nhẹ nhàng khép lại điện thoại, cười cười nhét vào trong túi xách của Tô Lạp, nói thẳng một mạch, hoàn toàn không cho trái tim của Tô Lạp có cơ hội tiếp nhận một chút.
Tô Lạp vội vàng xoay người, vỗ ngực, nuốt một hớp nước miếng, đi tong rồi. Tại sao lúc đi ra không tắt điện thoại cơ chứ. Nếu như Lôi Kình không gọi mình được, cùng lắm chỉ là tức giận mà thôi, hiện giờ bị Lâm Khả Phàm nói cho như thế, chắc là muốn giết người rồi. Có khi nào phát lệnh truy nã cô hay không? Sau đó đem đi xử bắn?
"Cái đó! Khả Phàm, anh nhận điện thoại của em là không đúng. Em không muốn xem phim nữa, Em muốn về nhà. Tức giận!" Tô Lạp khom người, đối với Lôi Kình, cô cảm giác có một loại nghiệp chướng nặng nề đè lên mình, nói gì cũng không thể tiếp tục xem phim với anh nữa, như vậy cảm giác tội lỗi sẽ ngày càng nặng hơn.
"Anh đưa em về!" Lâm Khả Phàm nhìn Tô Lạp như muốn chạy đi, nói.
"Không cần! Rất gần đây! Buổi tối được người khác giới đưa về nhà, đối với thanh danh của em không tốt! Ha ha…..Gặp lại sau!” Tô Lạp cười gượng hai tiếng, sải bước chạy về phía con phố đối diện bắt xe.
Lâm Khả Phàm nhìn bóng lưng Tô Lạp vừa chạy đi, khẽ cau mày, tay cắm vào trong túi quần, đứng lặng tại chỗ một lát, sau cầm chìa khóa đi về phía xe của mình, phóng đi nhanh như tên bắn, dấy lên từng cơn bụi ven đường, có thể dễ dàng nhìn ra được, tâm tình của anh thật sự không tốt.
***
Trước cửa sổ đang mở rộng ở bệnh viện, Lôi Kình mặc một thân đồng phục bệnh nhân, đáng chết thật, đẹp trai vẫn là đẹp trai, mặc đồng phục bệnh nhân mà vẫn có một loại pháp lực thu hút người khác như vậy. Duẫn Trạch và Vi Luân nhìn bóng lưng của anh, nhao nhao cau mày, mấy ngày nay đã làm hỏng mất mấy chiếc điện thoại rồi! Bọn họ thật sự lo lắng, nếu như gọi điện thoại cả nửa buổi mà không có ai bắt máy, Lôi Kình sẽ không chút do dự mà ném thẳng xuống lầu dưới, trực tiếp ngâm nước mưa, số điện thoại của cô bé gì đó cũng hỏng hết.
"A” Lôi Kình hướng ra làn mưa rơi tí tách bên ngoài cửa sổ, rống lên thật to.
"Ai u Ông trời ơi..! Bị cậu thét to như vậy. Mấy chị em y tá sắp tới rồi!” Vi Luân khép cửa phòng Lôi Kình lại: “Kình! Cậu bị kích động hả? Khuya rồi đừng hưng phấn như vậy được không, chuyện gì để mai giải quyết đi. Giết người phóng hỏa, cậu chỉ cần nói một câu, tớ thay cậu làm còn không được sao?”
Vi Luân hoảng sợ giật nảy mình, cậu ta hét lên to như vậy, cũng có thể kinh động đến bệnh viện tâm thần chứ chẳng chơi?
"Mẹ kiếp! Gọi phong ba bão táp tới mãnh liệt hơn chút nữa đi! Xối ướt sũng mấy kẻ đang hẹn hò kia đi!” Lôi Kình nện một đấm vào cửa sổ, nghiến răng cầu mong ông trời mau mau đem sấm sét vang rền đến, đây là chuyện duy nhất có thể làm anh hả giận vào giờ phút này.
"Tên đàn ông đi Bentley! Mày quá kiêu ngạo rồi! Tao sẽ khiến mày phải trả giá thật đắt. Tao sẽ làm cho mày biết rằng, người mà cô nhóc kia từ từ không thèm nhận điện thoại là ai! Dám so bì với tao, tìm chết, các người đang xem phim vui vẻ vậy sao? Sẽ có một ngày, tao hướng vào trong điện thoại mà nói rằng, cô ấy đang nằm trên giường của tao!” Lôi Kình lầm bầm lầu bầu nhìn ra bên ngoài, chân mày nhíu lại thật chặt.
...........
Kể từ sau sự kiện điện thoại đêm đó, Tô Lạp không dám đến bệnh viện nữa, một phần vì tấm mạng nhỏ, phần vì không thấy anh gọi điện thoại, một mặt Tô Lạp nghĩ, có lẽ là anh ta đã tìm được niềm vui rồi. Hết hứng thú đối với việc trêu chọc một cô gái như cô. Tiền, chắc là cũng không thèm nữa chứ?
Mặt khác lại cảm thấy anh sẽ không bỏ qua chuyện này, sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới cửa.
Kỳ thật thì trong lòng cô cũng lo lắng cho vết thương của anh, không biết giờ này ra sao? Nhưng mà mấy lần rồi, chỉ dám đứng từ xa nhìn về phía bệnh viện, không dám nhấc bước đi đến, rất sợ sẽ bị ăn tươi nuốt sống.
Nửa tháng. Ròng rã nửa tháng trời, Tô Lạp cũng bận rộn, ngày nào cũng phải lo mấy mẫu thiết kế, nhưng chẳng khi nào cảm thấy yên lòng, từ trường học cho đến nhà trọ, mỗi lần ra ngoài đều rất cẩn thận, chỉ sợ Lôi Kình sẽ tập kích bất ngờ. Bởi vì cô không tin, đã lâu như vậy mà Lôi Kình chẳng thèm gọi lấy một cuộc điện thoại, cũng không tới tìm cô, bằng nhiều năm kinh nghiệm đi gây chuyện của mình, cô cảm thấy, hình như đây là sự yên tĩnh trước phong ba bão táp.
Hôm nay vẫn như cũ, cẩn thận từng chút một đi ra khỏi cổng trường, mắt Tô Lạp láo liên nhìn khu vực chung quanh xem có nhân vật nguy hiểm nào không, nhưng trước mắt là một mảnh huyên náo, mấy cô gái trong học viện đang ríu ra ríu rít bàn chuyện gì đó, chẳng lẽ có minh tinh đến đây sao? Không thể nào đâu?
Tô Lạp tò mò tới gần, liền trông thấy một chiếc mô-tô dừng trước cổng trường, một người đứng dựa vào xe, một thân quần áo nhàn nhã làm cả người anh ta như toát lên khí thế oai hùng, khí chất mạnh mẽ, nhìn bóng lưng cũng đủ đoán ra được, nhất định là đẹp trai chết người, thảo nào làm cho mấy cô nữ sinh hét lên từng cơn chói cả tai.
Tô Lạp nhìn bóng lưng người đó mỉm cười, người đàn ông này và chiếc mô-tô của anh ta, nhìn thật là phong độ. Nước sơn màu vàng cam óng ánh, đường cong tuyệt mỹ, cô đã xem qua mấy loại xe này trên tạp chí rồi, cực kỳ đắt tiền đấy!
Tô Lạp không nhìn thấy người đó xoay người lại, cả buổi chỉ thấy anh ta đưa lưng về phía mọi người, hình như là đang cúi đầu châm một điếu thuốc, đứng tựa vào trên xe gắn máy mà hút, chỉ có khói mù bay ra mà thôi.
Đương lúc Tô Lạp xoay người, còn chưa đi được mấy bước thì tiếng xe mô-tô ‘ong ong’ chạy đến gần cô, Tô Lạp hoảng sợ quay đầu lại, tim trong lồng ngực nhảy loạn xạ, chẳng lẽ người này muốn tông cô? Lôi Kình thuê sát thủ tới sao?
Quay đầu lại, nhắm mắt né sang một bên, nhìn người ấy qua khe hở giữa kẽ tay, mở mắt, trong tích tắc tim của Tô Lạp muốn nhảy phắt lên tới cổ họng, cô đã nói rồi mà, đã nói anh ta sẽ không buông tha cho mình một cách dễ dàng như vậy, xem đi. Bây giờ đã tìm tới cửa rồi, tuyệt tối đích thân tìm đến đó, nguyên đai nguyên kiện.
Lôi Kình đang cưỡi trên xe mô-tô, hơi mỉm cười, nụ cười cực kỳ đẹp mắt, mặc dù trên trán vẫn còn dán một miếng băng gạc, nhưng cũng khó làm lu mờ đi khí chất vương giả bẩm sinh của anh ta. Ngồi trên một chiếc xe mô-tô hoang dã, chủ nhân của nó nhìn còn tàn khốc hơn, khiến người ta liên tưởng đến những thước phim trong mấy bộ phim điện ảnh, anh khẽ nói: “Tan học?” Giọng nói dịu dàng miễn chê.
Đối với giọng nói bất thình lình trở nên dịu dàng của anh, Tô Lạp cảm thấy khó thích ứng, cả người nổi hết da gà, run bần bật, đây là thế nào? Bệnh viện chữa mất tính tình ngông cuồng ngang ngược của anh ta rồi ư? Nói chuyện như tát nước vào mặt, đổi lại còn dễ nghe hơn!
"Ừm! Tan học!" Đối với câu hỏi nhã nhặn của anh, Tô Lạp cũng dùng giọng nói nhẹ nhàng trả lời, vì không muốn vừa bước ra ngoài liền bị trai đẹp tài bạo đụng chết, cô chỉ có thể chọn cách này.
"Nếu tan học, thì lên xe!" Lôi Kình vỗ vỗ ghế da của chiếc mô-tô.
Tô Lạp nhìn chằm chằm vào chiếc mô-tô đầy phong cách, vừa trông thấy biểu tượng, có thể so với mô tô BMW Harley, ước chừng có giá ba mươi mấy vạn. Anh ta đúng là dân chơi mà, chiếc xe mô tô đắt tiền thế này bị một kẻ nợ nần túng thiếu như cô ngồi lên, có khi nào bị ném xuống đất hay không?
"Tôi còn có chuyện! Về nhà trước!" Tô Lạp nói qua loa rồi xoay người, cô vẫn còn nhớ rõ chuyện mấy ngày trước, cô không tin Lôi Kình đã quên, giọng nói khỏe khoắn không có chút tức giận kiểu đó, chính là muốn lường gạt cô lên xe, sau đó đi đến một con đường nhấp nhô gồ ghề, trực tiếp ném cô xuống.
Cô tuyệt đối tin tưởng anh ta có lòng dạ xấu xa độc ác như vậy.
Tô Lạp đi, thật ra thì nhà trọ cách học viện không xa, cũng không biết là có phải Lôi Kình nghĩ thay cho cô hay không, đại khái chỉ mất hai mươi mấy phút đi bộ là về đến.
Tô Lạp không dám quay đầu lại, dẫu cho phía sau không có tiếng xe mô-tô đuổi theo kịp, cô cũng không có dũng khí này, trong lòng vẫn thấp thỏm không yên, lúc đi đến bên dưới nhà trọ mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng một hơi còn chưa kịp thở ra hết, tiếng ‘ong ong’ của xe mô tô liền đến gần.
Tô Lạp nhảy ra xa nửa mét, vỗ ngực: "Muốn đụng chết tôi là sao?"
Lôi Kình bước xuống xe, anh tuấn hất tóc một cái: “Chờ em đã lâu! Anh đi qua đi lại ở gần đây hết mấy vòng rồi! Anh bảo em lên xe ngồi, tại sao lại không nghe lời hả? Harley! Cảm giác phóng cùng với gió, rất sảng khoái đó! Em không muốn ngồi lên thử một chút sao?”
Tô Lạp cũng biết, nhất định là anh ta thuộc về cái loại ‘âm hồn bất tán,’ đã vào đến cửa nhà rồi. Chẳng lẽ còn muốn ỷ lại vào cô sao? Thủ đoạn trả thù là như thế nào, nói rõ ra đi à? Chẳng lẽ muốn dùng sự dịu dàng hiếm có khó tìm này làm cô ngấy chết?
"Rất sảng khoái hả! Đã như vậy, anh tự đi lòng vòng quanh đây mà chơi đi. Lái qua lái lại thêm mấy vòng nữa cũng không ai thu phí, đường này rộng lắm, cứ tự nhiên. Tôi lên nhà trước.” Tô Lạp xoay người, không có chút phản ứng trước dáng vẻ phong độ của anh ta, bệnh tình mới khá lên được một chút, liền ra vẻ ta đây. Thật là phách lối!
"Đừng mà! Em lên một mình? Không mang anh theo sao? Hình như anh là người mua nhà trọ này mà! Em là bạn gái mà anh nuôi ở đây! Không hơn! Đây là sự thật phải không?” Dứt lời, Lôi Kình dựng xe cận thận, lướt qua người Tô Lạp, dẫn đầu đi vào tòa nhà lớn này.
Tô Lạp cuộn tay thành quả đấm nhìn Lôi Kình đang đi đằng trước, chẳng hề nhấc chân lấy một bước, nói gì cũng không thể để anh ta vào, cô không dám làm cái chuyện dẫn sói vào nhà. Anh vào trong thì cô đứng ở bên ngoài, giữ một khoảng cách vẫn là tốt nhất.
Lôi Kình đang đi, không nghe thếy động tĩnh gì sau lưng, khóe miệng khẽ mỉm cười, cho tay vào trong túi quần, không xoay người, cứ đi thụt lùi về phía sau như vậy, mãi cho đến khi chỉ còn cách Tô Lạp chừng vài xen-ti-mét mới dừng lại, vẫn không buồn xoay người nhìn cô lấy một cái, mở miệng cười: “Sợ anh hả? Anh có thể ăn em sao? Sao lúc nào em cũng đánh giá cao bản thân quá vậy, hình như anh nhớ là mình đâu có nhìn thấy mấy cậu con trai xếp thành hàng để theo đuổi em. Cho nên em chỉ hơi chất một chút thôi!”
"Không sợ! Chỉ là đề phòng thông thường mà thôi! Xếp hàng hay không xếp hàng chẳng liên can gì đến anh. Đừng có đánh giá người khác kiểu đó. Mấy lời chui ra từ cái miệng của người này, thật sự là chẳng êm tai chút nào!” Tô Lạp đứng tại chỗ, trừng mắt nhìn bóng lưng của Lôi Kình, người này muốn giả bộ làm gì nữa đây? Té đi, làm sao mà ở đây không có một cái giếng nào cả, để cho anh ta rớt xuống. Việc trước tiên mà cô sẽ làm là không gọi 119 hay là 120 gì hết, lập tức cầm lấy nắp giếng đậy lại thật chặt, để cho cả đời này anh ta cũng không thoát ra được.
"Anh rắp tâm muốn ăn em, em có thể đề phòng được sao? Nhìn em như vậy, ngược lại anh cảm thấy hơi thèm ăn rồi!” Lôi Kình khe khẽ mỉm cười xoay người lại, nhìn đăm đăm vào đôi mắt như có điều suy nghĩ của cô.
Tô Lạp lùi về phía sau hai bước, làm sao hôm nay anh ta lại cười nham hiểm như vậy? Không bình thường! Thật sự là không bình thường! Bão táp! Nhanh nhanh dừng lại ở đây đi!
Không đợi Tô Lạp nói chuyện, cơ thể của Lôi Kình lại tiến tới gần cô thêm nữa, cánh môi mang theo mùi thuốc lá gần như chạm phải chiếc cằm thanh mảnh của cô. Tô Lạp giật mình một cái, vừa muốn lùi về phía sau liền bị anh đưa tay ra giữ lại, anh ôm lấy phía sau gáy cô, ngón tay khẽ vuốt mái tóc dài, cánh môi nhỏ bé vẫn cố định tại chỗ cũ, chỉ thấy anh mở miệng: “Bằng không thì để anh đi trước một bước đi! Anh muốn cầu hôn em, như thế nào? Em nói xem nên cầu hôn ở đâu thì tốt nhỉ? Đến trường học, hay là đăng lên tạp chí? Hoặc là cách thức rầm rộ hơn nữa đây? Thích như thế nào em cứ nói ra đi, anh làm được hết!”
Tô Lạp cắn môi nhìn cái tên gian ác này, cũng biết bên trong nụ cười kia trộn lẫn sự hư hỏng vô cùng tận, cầu hôn? Đùa gì thế? Ánh mắt của Tô Lạp mang theo luồng điện cao thế cực mạnh, nhìn trừng trừng vào Lôi Kình, hận không thể bắn tia lửa điện giật chết anh ta, cho anh ta thành ngoài khét trong sống! Chết khét ngay tại chỗ này!
"Thu hồi cái ánh mắt ấy của em lại, anh sẽ cho là em yêu anh! Bằng không cho anh đi trước! Như vậy cũng tốt! Ngày mai anh sẽ gán cho em cái danh hiệu vị hôn thê bước vô trường học. Đoán chừng đối với anh lợi bất cập hại, chỉ có điều, em sẽ phải tốn thời gian đối phó với Khương Mỹ Na kia, bởi vì cô ta sẽ một mực tự nhận mình mới là vị hôn thê. Nhưng mà anh tin, tin em có thể đuổi đi hết mấy người không liên quan!” Lôi Kình nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tô Lạp, nhưng giọng điệu lại đùa giỡn một cách trắng trợn.
"Tốt! Lên đi! Cầu hôn cái gì, còn nhắc tới một lần nữa, tôi sẽ dùng cây kim dài hai mét để châm cá voi đâm vào cái miệng độc địa của anh đó!” Tô lạp vung chiếc túi xách trong tay lên, đi vào nhà trọ, cô cũng không tin anh dám làm gì mình, nếu như bất đắc dĩ lắm cô sẽ lấy dao chặt anh ta. Bằng bất cứ giá nào!
Cửa phòng tầng 11, Lôi Kình đứng cho tay vào túi quần, buồn cười nhìn theo bóng lưng của cô, thấy cô vừa lấy tay che mật mã, vừa len lén đề phòng mình, trong lòng kỳ thực rất giận, quả thật cô ấy đã đổi. Thế nhưng dùng biện pháp này để phòng ngừa anh, không phải là rất ngu xuẩn sao? Anh đâu phải là chính nhân quân tử, muốn đi vào, dễ như trở bàn tay!
Cửa được mở ra, Lôi Kình tiến lên đụng vào người Tô Lạp, lướt qua cô rồi bước vào, nhìn cách bày trí bên trong vẫn như trước, trong lòng không khỏi vui mừng, không giống như những gì mà Vi Luân đã nói, trên ban công treo mấy cái quần con của nam giới, trong phòng đầy mùi vị của đàn ông, nếu thật như vậy, anh sẽ bóp chết cô, sau đó ném xuống lầu.
"Vẫn còn ở một mình?" Lôi Kình ngồi trên ghế sofa nhìn cô hỏi, để tay sau ót, tựa đầu vào ghế.
"Không thì thế nào?" Tô Lạp ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh liếc anh một cái, cái hạng người này nhìn ai cũng gom thành một, hỏi gì mà nhảm nhí, cô không ở một mình chẳng lẽ ở với ai khác?
"Như vậy cũng tốt! Nếu để cho anh ngửi thấy nơi này có mùi đàn ông, anh sẽ cho một trận lửa thiêu rụi sạch sẽ nơi này, khiến toàn bộ hóa thành tro bụi!" Lôi Kình đi đến trước người Tô Lạp, đưa tay chạm vào một lọn tóc của cô, đây là khen thưởng cho việc chưa hề vượt tường, yêu thương dịu dàng.
"Bỏ tay anh ra! Lôi Kình, đối với loại người cực kỳ vô lại như anh, tôi tất yếu phải thanh minh một chút, tôi cho anh vào đây không phải để anh dùng phương thức hạ lưu như vậy uy hiếp tôi, chúng ta không hợp nhau, tôi sẽ trả tiền lại cho anh, đừng đến dây dưa với tôi nữa? Đáng ghét chết đi được! Đúng là âm hồn bất tán mà!” Tô Lạp gạt tay anh ra, người này có khả năng được voi đòi tiên lắm. Vô duyên xen vào đời tư của cô, có liên quan đến anh ta hả?
Lôi Kình thả tay xuống, ngồi xem TV, Tô Lạp không thèm để ý đến anh, ngoại trừ kề vai sát cánh, hình như anh không làm ra hành động gì quá đáng, như vậy là tốt rồi, tối thiểu thì nhịp tim của cô có thể trở lại hình thường!
Hoàn hảo! Cô khỏi cần phải đề phòng nữa.
"Tự ngài ngồi xem TV đi ha, tôi……..đi ngủ trước!” Tô Lạp dương dương tự đắc nói qua, sau đó vào phòng ngủ khóa trái cửa lại. Cô cảm thấy, nếu như mình không để ý đến anh, tin rằng ngồi ngoài đó lâu quá cũng sẽ đi thôi, hơn nữa cửa đã khóa trái, anh ta có hóa thành con ruồi cũng không bay vào được.
Tô Lạp khóa cửa lại, cực kỳ yên tâm. ‘Phịch’, mùa hè không thích mặc quần áo, cởi sạch trơn nhảy lên giường.
Tô Lạp không biết anh đã đi chưa, dẫu sao thì trời cũng rất nóng, cơn buồn ngủ liền kéo tới, dần dà cái gì cũng không biết, đem sự buồn bực gạt sang một bên, tiến vào trong giấc ngủ, mùa hè, cho dù trong phòng có mát mẻ như thế nào cũng khiến cô ngủ rất say, căn bản là không tỉnh lại.
Không biết mình đã ngủ bao lâu, Tô Lạp chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, thở không ra hơi rồi, cảm giác giống như hít thở không thông, đầu hoa mắt choáng, làm sao mà há miệng ra cũng không thở nổi.
"Ưmh. . . . . Yêu nghiệt phương nào hả?" Trong cơn mơ hồ, Tô Lạp chỉ cảm thấy thứ gì đó đang đè lên người của mình, hơn nữa mỗi khi xúc cảm ướt át mát lạnh chạm vào từng tấc da thịt, cô muốn nhanh chóng tỉnh lại, nhưng rất khó khăn, một cảm giác vừa lạ vừa quen bắt đầu trỗi dậy trong cơ thể, nó khiến cô say mê, không muốn tỉnh lại.
"A! Đừng cắn tôi!" Cô cảm giác như có loại dị vật nào đó đang cắn vào bên trong bắp đùi của mình, đó là nơi nhạy cảm cỡ nào chứ! Thật khó chịu!
Lôi Kình đưa mắt nhìn xuống cô nhóc nằm bên dưới, khẽ nhếch môi cười, không phải ghét anh lắm sao? Hiện giờ không phải người đang nằm đây hưởng thụ cũng là cô nhóc này ư? Cô bé này, thì ra chỉ cần cơ thể ăn khớp với nhau, những cái khác từ từ sẽ được thay đổi. Giống như lúc này, đối phương khao khát lẫn nhau.
Đôi môi mỏng lạnh lẽo áp lên làn môi ấm áp mềm mại của cô, khẽ ‘ưm’ một tiếng, cánh môi thét lên, trằn trọc bú mút, làn môi ngọt ngào làm anh không nhịn được mà muốn hung hăng ngấu nghiến một phen, nhưng lại sợ cô đau. Đầu lưỡi trơn trượt dây dưa, khiến anh mỗi khi chạm vào đều kìm lòng không đặng mà muốn nhiều hơn nữa.
"Á. . . . . ." Đầu lưỡi hơi nhức, chiếc lưỡi hơi đau khiến cô mở choàng mắt, hoảng sợ nhìn người đang nằm bên trên mình, Lôi Kình chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang hông, mái tóc ngắn vẫn còn đọng vài giọt nước, từng giọt từng giọt rơi vào chiếc cổ trắng ngần của cô.
"Anh…….Làm sao anh vào được?” Tô Lạp nghiêng đầu sang một bên, nhìn về phía cánh cửa rõ ràng đã được khóa trái.
Cánh môi anh lại lướt qua nơi cổ của cô, nét mặt say mê hiện rõ mồn một, hít sâu một hơi: "Đừng quên! Nơi này là nhà trọ của anh! Vào hay không vào, chỉ là chuyện anh có muốn hay không mà thôi! Đã hiểu chưa?"
Tô Lạp nhíu mày, thử dịch người đi, nhưng mà tên đàn ông bên trên không cho phép, cách một lớp chăn mỏng, anh cố định thật chặt cái chân của mình giữa hai chân cô.
"Làm gì? Anh có ý đồ gì? Lôi Kình, tôi không có hơi sức đùa giỡn với anh, anh muốn phát tiết thú tính thì đi tìm người khác đi. Tôi không theo.” Dứt lời, Tô Lạp hung hăng đem chăn bịt kín đầu, nếu không ra được, vậy thì giấu mình đi chứ gì nữa.
"Không nóng hả? Thói quen ngủ khỏa thân của em có phải nên thay đổi đôi chút hay không? Ở đây thì được, nhưng nếu ở nơi khác cũng ngủ kiểu này, anh sẽ tức giận.” Cách lớp chăn mỏng tang, hơi thở ấm áp của anh phả vào trên cổ cô.
Lôi Kình bước xuống giường, vươn tay ôm lấy cơ thể của cô, mặc kệ cô giãy giụa thế nào, đá tung cửa đi về phía phòng tắm.
"Thả tôi xuống! Anh là đồ điên, đồ biến thái!” Tô Lạp đưa tay đẩy lồng ngực cường tráng của anh, cảm giác này thật là nguy hiểm, rốt cuộc là anh ta ôm mục đích bỡn cợt gì tới đây? Vì cái gì mà phải tìm đến cô, mấy người phụ nữ khác không thể ư?
Lôi Kình tháo bỏ khăn tắm, hai cơ thể không mảnh vải che thân ở bên dưới làn nước ấm của chiếc vòi hoa sen.
"Ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này! Nếu như dám động đậy một chút, em thử xem.” Sắc mặt của Lôi Kình đột nhiên tái đi, khiến cho Tô Lạp run rẩy toàn thân. Tại sao chỉ mới có nửa tháng mà người đàn ông này đã thay đổi, lúc mới xuất hiện còn tươi cười ấm áp, mà bây giờ lại trở nên đáng sợ như vậy.
Tô Lạp núp trong góc mà anh vừa đặt xuống, nhìn anh khỏa thân bước ra ngoài.
Lúc trở lại, trong miệng anh tràn ngập hương vị rượu đỏ thuần túy, nét mặt cũng có vẻ hơi say, mùi rượu nương theo cơ thể đang dần hạ xuống của anh mà càng trở nên nồng nặc. Trong tích tắc, lưỡi anh xông vào miệng cô, cạy mở hàm răng, liều mạng mút lấy, làm cho cô cũng có cảm giác say giống như mình.
Tô Lạp ngửa đầu nhìn gương mặt gần trong gang tấc, nhắm mắt điên cuồng hôn người đàn ông của mình, cô không thể không thừa nhận đây là sự thật, anh tựa như một đóa hoa cao quý, lại có độc, khiến người ta không dám sờ vào, lúc thì do dự, khi thì lưu luyến.
Vòi hoa sen vẫn tuôn làn nước ấm như cũ, phun vào trên hai cơ thể trần truồng, Lôi Kình giữ chặt lấy đầu cô, bàn tay to lớn luồn qua mấy lọn tóc ướt sũng, hơi thở ám muội tràn ngập mùi rượu, nhìn nụ hoa trước ngực cô bởi vì nước nhỏ giọt xuống mà có vẻ kiều diễm ướt át, anh không chút do dự nhắm mắt lại, cực kỳ tham lam mút lấy một ít.
"A! Xin anh làm ơn buông tôi ra! Không nên như vậy!" Tô Lạp chịu đựng cảm giác khác thường mà anh mang đến, cô không muốn để bản thân đắm chìm vào những đụng chạm xác thịt của anh, đây chính là một sự bắt đầu không hề tốt.
"Không nên như thế nào? Em bảo anh không nên như thế nào? Em cảm thấy hiện giờ anh có thể thả em ra được sao? Có thể sao? Thật là một cô nhóc vừa ngây thơ, vừa ngu ngơ! Ngoan ngoãn mà đi vào khuôn phép! Bằng không, người đau khổ chính là em.” Dứt lời, anh không chút thương tiếc cắn lên điểm phấn hồng trước ngực cô, đầu lưỡi tùy tiện trêu chọc điểm mẫn cảm, rồi lại bú mút điên cuồng, hai tay gắt gao giữ chặt lấy cơ thể nhỏ bé, cực kỳ vui vẻ, quả nhiên anh đã nghe thấy tiếng ngâm nga đầy nữ tính của cô, đây là thứ mà anh muốn nghe, rất khao khát được nghe.
Anh thở dồn dập, đôi môi dính vào bên tai cô, nước vẫn chảy rào rào như cũ: “Nói! Ngoại trừ anh ra! Có còn nằm dưới thân kẻ khác mà rên rĩ thế này hay không? Hay là vào đêm đó, cái đêm mưa rả rích! Em cùng với người đàn ông khác đi xem phim cả đêm!”
"Anh cứ nói đi?" Tô Lạp chịu đựng tất cả sự sỉ nhục của anh, tại sao tâm tư của anh lại bẩn thỉu như vậy? Nghĩ cô là loại người đó!
"Anh nói cái gì? Anh nói, em không dám! Nếu như em dám, anh sẽ phế bỏ em, còn tên kia! Em tin không? Tốt nhất quên hết mấy cái suy nghĩ vẩn vơ đó đi, nếu không Lôi Kình anh tuyệt đối có thể vì bảo vệ một món đồ vật yêu thích nhất thời mà liều mạng đấy!” Lôi Kình nhìn chằm chằm vào hai mắt của cô, bàn tay mâm mê bầu ngực căng tròn, lòng bàn tay ôm lấy nó, nhẹ nhàng xoa nắn.
~Hết Chương 114~