"Chị gái, đừng khóc! Đừng khóc nữa! Chị có khóc cũng chẳng giúp ích được gì, không phải sao?” Thân Triết Huân nhíu mày nhìn Tô Lạp gào khóc nức nở, cậu cũng có trách nhiệm, nếu như không phải mình muốn chơi trội, kéo cô lên xe, cũng sẽ không xảy ra chuyện thế này, nhưng mà người đàn ông kia lại quá cố chấp rồi, vì sao cứ phải đuổi theo đến cùng cơ chứ?
"Tôi rất đáng chết! Hu hu hu. . . . . . Anh ấy uống nhiều rượu như vậy rồi, tôi còn để anh ấy điên cuồng lái xe thế nữa, làm sao tôi lại suy nghĩ nông cạn vậy chứ? Hu hu hu…..Tại sao từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ biết suy nghĩ cho anh ấy?” Tô Lạp nâng gương mặt nhòa lệ, nhìn về phía chiếc xe.
“Bốp”
Một cái tát không hề báo trước giáng xuống. Tô Lạp bất ngờ, không kịp đề phòng, cơ thể đổ về sau, Thân Triết Huân vội vàng đưa tay giữ lấy cô, giật mình nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt.
"Vị phu nhân này tại sao lại hung dữ như vậy? Bà không muốn tay của mình nữa sao? Hả?” Thân Triết Huân hung tợn nhìn Lôi Tố Mẫn đang giơ cao tay.
"Hừ!" Lôi Tố Mẫn hừ lạnh một tiếng, mấy tên vệ sĩ áo đen theo sát phía sau, căm tức liếc nhìn Thân Triết Huân một cái rồi nhìn sang Tô Lạp.
"Thì ra tất cả mọi chuyện quái gở là do cô làm? Thật là khắc tinh của Kình nhà chúng tôi, không đúng! Mà toàn bộ mấy con nhỏ nhà nghèo thấp hèn đều là khắc tinh của nhà chúng tôi! Buổi xem mắt vừa bị cô quấy rối chẳng ra thể thống gì! Bây giờ lại hại Kình bị tai nạn giao thông, tất cả đều do một tay cô gây ra! Nếu như Kình có chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho cô, loại con gái này phải bị trả giá thật thê thảm mới biết ăn năn hối hận.” Lôi Tố Mẫn đứng giữa một nhóm bác sỹ và y tá đang bận rộn, đột nhiên trở nên tức giận khác thường.
Thân Triết Huân che chở Tô Lạp, đứng chắn trước mặt cô, giương mắt nhìn Lôi Tố Mẫn, cơ thể vì tức giận mà không ngừng lắc lư, chỉ tay vào bà ta: “Vị phu nhân này là ai? Là mẹ của anh ta ư? Sao giờ phút này bà không đi quan tâm cho con mình, ở đây chỉ trích người khác có ích gì? Không thể đổ hết tội lên cô ấy, cái người đàn ông bị thương kia hình như cũng rất liều mạng! Ai bảo anh ta đuổi theo đâu hả? Có chuyện gì cũng là tự mình anh ta cam tâm tình nguyện!”
"Thật là một đứa con gái lăng lòan! Nhìn sơ qua hình như cũng không lớn tuổi lắm, cư nhiên có bản lãnh như vậy! Lại là một trong những thiếu gia ngu đần bị con nhỏ hám tiền này lừa gạt!” Lôi Tố Mẫn nhìn Thân Triết Huân từ trên xuống dưới, sau nhiều năm dấn thân vào chốn quan trường và thương trường, điều duy nhất bà ta tự hào chính là đôi mắt tinh tường của mình, người giàu có hay là người bần cùng, nhìn một cái có thể phân biệt ra ngay.
"Tôi không có…."
Tô Lạp gầm lên giận dữ! Nước mắt nhỏ thành giọt rơi xuống, cơn gió lạnh lẽo thổi qua làm gò má cô tê buốt, đối với cô, việc mình bị trách mắng là không hề sai, dù sao đi nữa, cô thật sự có trách nhiệm trong chuyện này, nhưng bảo cô là loại phụ nữ như vậy, trong lòng không thoải mái! Rất không thoải mái! Tại sao bà già này lúc nào cũng nghĩ xấu về người khác như vậy, hễ có người đàn ông nào bên cạnh, đều là do nghĩ hết cách này đến cách khác mà quyến rũ tới hay sao?
Thân Triết Huân rất tự nhiên đưa tay lên ôm lấy eo của Tô Lạp, thái độ nhiêm túc tựa như đang bảo vệ lấy bạn gái của mình, tiến lên một bước: "Vị phu nhân này! Tôi thích cô ấy thì thế nào? Mặc kệ cô ấy là loại phụ nữ gì, tôi tình nguyện ngu đần! Bà quản được sao? Có một chuyện tôi muốn thay mặt cô ấy giải thích, cô ấy chưa từng dùng qua một xu nào của tôi, bất quá, về sau, tôi tình nguyện vung tiền lên trên người cô ấy, chuyện này cũng chẳng liên quan đến bà.” Âm lượng trong giọng nói của Thân Triết Huân không khỏi tăng lên mấy đề-xi-ben.
"Câm miệng!” Giọng nói buồn bã, mang theo vài phần tức giận.
"Cái gì?" Tô Lạp xoay người, nhìn Lôi Kình đang được đặt lên trên băng ca, máu tươi tràn khắp người anh, những dòng máu vẫn không ngừng uốn lượn ngoằn ngoèo túa ra từ trên trán, mặc dù y tá vẫn đang xử lý, nhưng hình như không cầm máu được! Cô hoảng sợ há to mồm, lùi về phía sau mấy bước, cơn nghẹn ngào không kiềm chế được lại chắn ngang cổ họng.
"Làm sao lại nghiêm trọng như thế? Anh ấy rất lợi hại đấy! Làm sao lại. . . . . ."
"Cái người này thật là đáng giận! Tại sao lại không biết nhìn xe cộ trên đường đi một chút vậy?” Tô Lạp không nhịn được hét to, nước mắt theo cơ thể đang run rẩy mà không ngừng trào ra, cô cho là, cô cho là người đàn ông như anh sẽ không bao giờ làm người khác lo lắng, nhưng mà rõ ràng bây giờ cũng yếu ớt như bất kỳ ai.
Thân Triết Huân cau mày nhìn Lôi Kình đang được bác sỹ xử lý vết thương, nhất thời cũng không biết nói gì hơn.
"Mất máu quá nhiều! Vết thương cần được kịp thời xử lý, cầm máu là việc quan trọng nhất! Để tránh dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện! Người nhà nên đi theo!” Vị bác sỹ đang kiểm tra huyết áp và nhịp tim chợt rút ống nghe ra, nhìn về phía các nhân viên y tế ngồi trên mặt đất, nghiêm túc nói.
Vừa dứt lời, hai nam nhân viên y tế nâng băng ca lên, áo khoác của mấy cô y tá nhuộm đỏ máu tươi, đang dùng băng gạc giữ chặt lấy đầu của Lôi Kình, vội vã lên xe cấp cứu.
"Tôi. . . . . . Tôi có thể đi theo không?" Tô Lạp tiến lên nắm lấy cánh tay vị bác sĩ, gương mặt nhòa lệ, nhìn đến thê thảm, cô không thể cứ nhìn anh đến bệnh viện như thế, cô muốn sớm nghe được tin bác sỹ bảo anh không sao! Vậy là tốt rồi!
"Cô đi theo làm gì? Làm hại Kình nhà tôi chưa đủ thê thảm sao? Cút xa ra một chút….Nếu quả thật Kình nhà tôi có chuyện gì, tôi sẽ chủ động tới tìm cô, đừng tưởng rằng cô có thể thoát khỏi! Tôi sẽ khiến cô sống không nổi suốt quãng đời còn lại.” Lôi Tố Mẫn cất lời, trong giọng nói cũng có chút nghẹn ngào.
Để mặc cho con trai cưng chơi xe nhiều năm như vậy, tham gia mấy giải đua xe lớn nhỏ ở trong và ngoài nước cũng không ít, bà không quản thúc gì nhiều, mấy năm nay đều rất yên lành, thấy con trai vui bà cũng vui lây, mặc dù lần nào cũng khiến người làm mẹ như bà lo lắng không yên, nhưng may mắn thay là chưa bao giờ gặp chuyện không may, thế nhưng hiện tại thì sao? Tai nạn giao thông! Đối với một tay đua xe chuyên nghiệp mà nói, là chuyện nực cười cỡ nào!
"Vị tiểu thư đây có liên quan đến chuyện này hay sao? Theo tôi biết! Lúc chiếc xe này xảy ra tai nạn chỉ có một người bên trong!” Một viên cảnh sát đứng gần dây cách ly tiến lên, nhìn Lôi Tố Mẫn.
"Hừ! Ít nhiều gì cũng có liên quan đến cô ta đấy! Chờ tôi điều tra kỹ sẽ cho cô ta đẹp mặt.” Lôi Tố Mẫn vung túi xách lên, đánh vào cánh tay Tô Lạp.
"Vị phu nhân này, mời tự trọng một chút! Nếu không, tôi thật sự không khách khí đâu!" Thân Triết Huân túm lấy túi xách của Lôi Tố Mẫn, đôi mắt trũng xuống, nhìn chòng chọc bà ta.
"Tự trọng? Đây là con cái nhà ai mà ăn nói ngỗ ngược như vậy, cha cậu là ai?” Lôi Tố Mẫn cáu kỉnh hỏi.
Viên cảnh sát giao thông đưa ánh nhìn dò xét về phía Thân Triết Huân một cái, cậu ta nhìn chằm chằm Lôi Tố Mẫn, sau một lúc lâu, nói: “Không phải người Trung Quốc! Tên tuổi của cha tôi bà không cần phải biết!”
"Được rồi! Tất cả theo tôi trở về đồn cảnh sát đi! Sau khi điều tra kỹ toàn bộ sự việc mới quết định được…” Dứt lời, viên cảnh sát giao thông dẫn đầu đi lên xe công vụ, Tô Lạp xoa xoa cái đầu đau muốn nứt ra, theo lên sau.
Lôi Tố Mẫn trừng mắt liếc Thân Triết Huân, cầm túi xách bước lên xe, đám vệ sĩ áo đen phía sau cũng giải tán, lập tức đuổi theo chiếc xe cảnh sát.
*****
Tại đồn cảnh sát.
"Nói một chút đi! Chuyện gì đã xảy ra?" Viên cảnh sát giao thông nhìn Tô Lạp và Thân Triết Huân, ngoài ra còn có thêm một số người nữa làm chứng.
"Cái đó! Tôi mà nói, chính là. . . . . . chính là . . . . . . Cái đó. . . . . ." Tô Lạp cứ xem một chút cái này, ngó một chút cái kia, cũng không biết mở miệng làm sao, thật sự thì cô không biết nói gì, chỉ là không muốn mấy người làm chứng nghe thấy cô nói gì đó không đúng.
"Vị tiểu thư này có biết tôi hỏi cái gì không?" Viên cảnh sát nghiêm túc nhìn Tô Lạp.
"Như vậy ngài muốn hỏi điều gì đây?" Tô Lạp dứt khoát hỏi một câu, như vậy mới biết mình nên nói cái gì, lần đầu tiên bị dính đến một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, hơn nữa còn là chuyện của người bên cạnh mình, thế nên cô phải nói năng cẩn thận một chút.
Bên trong đồn cảnh sát ồn ào mất trật tự, Tô Lạp nhíu mày nhìn viên cảnh sát đó, chỉ thấy anh ta mở miệng nhìn Tô Lạp và Thân Triết Huân: “Lôi Kình, người trong cuộc lái xe trong khi đang say rượu phải không?”
"Cái gì, say rượu lái xe?" Không đợi Tô Lạp trả lời, chỉ thấy Lôi Tố Mẫn tức giận đi ra từ phòng làm việc bên trong, phẫn nộ nhìn viên cảnh sát đang thẩm vấn.
Con ngươi của Tô Lạp xoay tròn, dựa theo lời của Lôi Tố Mẫn, khoát tay: "Anh ấy không phải say rượu lái xe, chẳng qua là, tối nay tôi uống rất nhiều rượu! Sau đó. . . . . . Sau đó hôn anh ấy, bởi vì rượu rất mạnh, cho nên miệng của anh ấy mới có mùi!”
,
"Cái gì? Hôn đến bám mùi?" Thân Triết Huân ngàn lần không thể tin được là cô sẽ nói như vậy, cô bị yếu dây thần kinh sao? Hay là sợ đến choáng váng! Hôn có thể dẫn đến mùi rượu nặng như vậy?
"Ha ha!" Viên cảnh sát đang thẩm vấn cười gượng hai tiếng, nghiêm túc nhìn Tô Lạp. Cô mất bình tĩnh rồi! Bắt đầu nói năng lộn xộn.
"Cô cho rằng máy kiểm tra nồng độ cồn là đồ chơi hả? Hay là thấy cảnh sát dễ bị lừa? Vậy là cô hôn anh ta đến say mèm sao? Cô có bản lãnh thật!”
"Tôi. . . . . ." Tô Lạp không biết viên cảnh sát này lại hùng hổ hăm dọa như vậy, cứng họng rồi!
"Đừng ra vẻ tốt bụng ở đây!” Lôi Tố Mẫn lớn tiếng quát lên, quay đầu lại nhìn viên cảnh sát đang thẩm vấn: “Sĩ quan Sầm bảo cậu đi vào.”
Đợi viên cảnh sát rời khỏi, Lôi Tố Mẫn đặt túi xách lên bàn, dáng vẻ cao quý nhìn Tô Lạp: "Chút chuyện nhỏ này, tự tôi có thể giải quyết, say rượu hay là không say rượu, cũng không thành vấn đề! Không cần cô phải ở nơi này làm bộ tốt bụng bao che, ngược lại còn làm lỡ việc! Đừng gây thêm phiền toái cho người có thế lực!”
Tô Lạp xoay người, tựa vào mép bàn, đưa lưng về phía Lôi Tố Mẫn, cắn răng, mở to mắt nhìn lên trần nhà, nước mắt lại chảy ra lần nữa, tất cả đều do cô tự mình đa tình, anh có một người mẹ có bản lĩnh như vậy, không cần cảnh sát thẩm vấn, trực tiếp đi vào phòng làm việc của sĩ quan, cô làm chuyện uổng công vô ích rồi.
"Đi thôi! Em đưa chị về nhà! Khuya lắm rồi!" Thân Triết Huân đứng lên, cau mày nhìn Tô Lạp.
Tô Lạp thấy Lôi Tố Mẫn đã đi rồi, cầm hộp khăn giấy trên bàn làm việc của viên cảnh sát vừa nãy lên, rút ra vài miếng dán lên đôi mắt, lau lau nước mắt nước mũi.
"Có thể đi sao? Còn chưa bảo chúng ta có thể đi mà!” Trong giọng nói của cô nghe ra âm mũi rất nặng, giống như bị mất đi đầu lưỡi.
Ngay lúc này, một người bước vào, chính là viên cảnh sát mới vừa thẩm vấn Tô Lạp, nhíu mày ném ra một câu: “Các người có thể đi rồi!”
"Đi. . . . . . Có thể đi à? Không phải say rượu lái xe chứ?" Tô Lạp thút thít, toàn thân run lên một cái, giống như là tất cả mấy anh cảnh sát giao thông sắp sửa tính sổ với cô vậy.
"Hay là vị tiểu thư này thích ở đây tiếp tục ngây ngô sao?" Viên cảnh sát bày ra dáng vẻ thanh liêm, trừng mắt liếc nhìn Tô Lạp, sau đó xoay người ra khỏi đồn cảnh sát.
****
Tại một bệnh viện tốt nhất ở trung tâm thành phố, Lôi Tố Mẫn nổi giận, đứng ngồi không yên bên ngoài phòng giải phẫu. Trong hành lang bệnh viện, Tô Lạp đứng trên bậc thang, không dám đi lên, nhưng cũng không muốn đi xuống.
"Chị còn muốn đứng đây bao lâu, một tiếng rồi, không mệt sao?" Thân Triết Huân đứng cao hơn hai bậc thang, từ trên cao nhìn xuống Tô Lạp.
~Hết Chương 106~