"Thật là mất thể diện! Hay là trước mắt Lôi bộ trưởng nên giải quyết êm đẹp chuyện này rồi hẵng liên lạc lại đi!” Dứt lời, Khương Bí thư đi thẳng ra cửa chính khách sạn.
"Ba. . . . . . !" Khương Mỹ Na sốt sắng gọi to lên, vẫn không quên quay đầu lại nhìn Lôi Kình: “Kình! Em tin tưởng anh! Cô gái điên này tham tiền mới mò đến! Hẹn gặp lại bác gái! Hôm nào lại đến thăm người! Con phải đi theo ba rồi!”
"Ừm! Vẫn là đứa nhỏ Mỹ Na này hiểu chuyện, trở về thuyết phục ba con một chút xem, Kình nhà bác không phải là người như thế, trong chuyện này nhất định là có sự hiểu lầm.” Lôi Tố Mẫn tươi cười tiễn Khương Mỹ Na.
Lúc xoay người lại….
"Bốp” Một cái tát vang dội giáng xuống gương mặt Tô Lạp.
Thật khiến cho Tô Lạp trở tay không kịp!
Thật khiến cho cô khó mà nhịn được bực tức!
"Mẹ! Mẹ quá đáng rồi!" Lôi Kình trơ mắt nhìn bàn tay kia rơi vào trên mặt Tô Lạp, trong nháy mắt, cái tát ấy dường như vừa đánh vào trong lòng anh, móng tay kéo xẹt qua trái tim, một cảm giác…đau đớn.
"Buông tay mẹ ra! Hôm nay mẹ muốn dạy dỗ đứa con gái lỗ mãng này thật tốt! Rốt cuộc là từ đâu mò đến đây? Quấy rối chuyện tốt nhà người ta!” Lôi Tố Mẫn giùng giằng cánh tay đang bị Lôi Kình siết chặt.
"Con gái lỗ mãng? Bà nói ai lỗ mãng?" Tô Lạp dữ dằn tiến lên, đưa một tay nắm lấy cổ áo của Lôi Tố Mẫn, mẹ kiếp! Nhìn cô dễ bị ăn hiếp thế sao!
"Buông ra” Lôi Kình nhìn Tô Lạp.
"Tôi cứ không đấy! Như thế nào?" Tô Lạp từ từ quay đầu lại nhìn Lôi Kình, tất cả đều do anh ta mà ra, chẳng thế thì gương mặt của cô đã không bị bà già này ‘phá trinh ‘ đâu! Mẹ nó! Đánh người không đánh mặt, chẳng lẽ người có tiền cũng không hiểu đạo lý này sao, dám càn quấy ở trên mặt cô, mắc phải sai lầm lớn rồi!
"Bảo vệ đứng đó làm cái gì! Còn không nhanh chân mang con nhỏ lỗ mãng này đến đồn cảnh sát đi, tôi muốn kiện cô ta tội quấy rối người khác!” Một tay Lôi Tố Mẫn bị Lôi Kình siết chặt, tay còn lại run rẩy chỉ vào Tô Lạp.
"Dạ” Đám bảo vệ cùng đồng thanh trả lời.
Lôi Kình chậm rãi quay mặt đi: "Ai dám tiến tới thử xem? Đang làm gì thì đi làm việc đó đi!"
Đám bảo vệ bị Lôi Kình hét lên xối xả, sợ hãi vội vàng lùi lại phía sau mấy bước, khiếp đảm nhìn qua Lôi Tố Mẫn một chút, sắc mặt xám ngắt trở về chỗ cũ.
"Buông ra đi! Chạy nhanh lên! Đến giao lộ chờ tôi.” Giọng nói của Lôi Kình có phần uể oải, một tay nắm chặt lấy tay mẹ mình, chen người sang ngăn cách cả hai người phụ nữ, chỉ có điều, Tô Lạp vẫn khư khư siết chặt lấy cổ áo của Lôi Tố Mẫn như cũ.
"Kình! Cô gái này là cái thứ gì, tại sao con lại nói chuyện mềm mỏng như vậy?” Lôi Tố Mẫn lách người sang, căm tức nhìn Tô Lạp.
"Tôi là cái thứ gì bà nhìn không biết sao? Là người quang minh chính đại! Thị giác bà có vấn đề à? Nhanh nhanh bảo con trai quý tử của bà đi mua cho mấy cái lọ thuốc sáng mắt đi! Nếu không thì sớm muộn gì đôi mắt chó kia cũng vứt đi!” Tô Lạp mắng chửi hăng say, hoàn toàn không hề kiêng dè Lôi Kình.
"Em quá đáng rồi, em mắng ai đó!” Lôi Kình thả tay của mẹ mình ra, xoay người nhìn Tô Lạp.
Tô Lạp châm chọc cười một tiếng, ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau ngập tràn sát khí: “Lôi Kình! Ai quá đáng? Là bà mẹ già của anh mắt chó nhìn người thấp, hay là tôi? Anh tránh ra cho tôi, không phải là ngang hàng với cô chú bác nhà tôi, huống chi còn là một mụ dạ xoa như vậy, dám đánh tôi?” Tô Lạp hung ác nhìn chằm chằm bà già phía sau Lôi Kình.
"Kình! Còn không mau mau kêu bảo vệ mang cô ta đi? Muốn bị bẽ mặt đến bao giờ? Đều ở đây bị chê cười cả rồi! Ngày mai muốn lên trang đầu ư?” Lôi Tố Mẫn tức giận chỉ vào Tô Lạp.
"Lôi Kình, anh dám ép buộc tôi thử một chút coi, xem tôi có tha cho anh không?” Tô Lạp nghiêm nét mặt, tức tối túm lấy Lôi Kình.
"Tôi nói một câu cuối cùng! Đừng náo loạn!” Giọng nói của Lôi Kình trầm xuống, thật sự là đang nổi giận.
Tô Lạp bình tĩnh nhìn mẹ của Lôi Kình đang được che chắn ở phía sau anh, lại nhìn thân hình to lớn ngạo nghễ trước mặt, Tô Lạp cười khúc khích, ánh mắt kia lại đang ngấm ngầm tính toán cái gì đó!
"Lôi Kình, đi ra ngoài, tôi với anh nói chuyện một chút, nếu như tôi hài lòng, về sau không bao giờ quấy rầy anh nữa! Được không?”
Lôi Kình cau mày nhìn Tô Lạp, không biết trong đầu của cô nhóc này lại đang tính toán cái gì, nhưng mà nghĩ đến việc cô sẽ không hung hăng càn quấy nữa, liền xoay người, rũ đầu xuống đi ra ngoài.
Tại cửa xoay của khách sạn, Lôi Kình đưa ngón tay lên xoa xoa mi tâm, đi ra ngoài trước, Tô Lạp nhìn thấy bóng dáng của anh dần dần mất hút, khe khẽ mỉm cười, quay đầu lại nhìn bóng lưng của Lôi Tố Mẫn, xoa xoa quả đấm trong tay: “Lão bà bà yêu quái!”
"Cái gì?" Lôi Tố Mẫn nghe thấy thế, mới vừa xoay người sang, liền bị Tô Lạp hung hăng giáng một cái tát vào ngay trên mặt bà ta.
"Cô dám cả gan đánh tôi?” Lôi Tố Mẫn xoa xoa bên má bị đánh bỏng rát, ánh mắt bốc hỏa.
"Đánh bà thì thế nào? Bà đánh tôi, chẳng lẽ tôi không thể đáp trả sao? Nhớ kỹ, cái này gọi là có qua có lại! Bà có thể làm khó dễ được tôi ư? Hừ! Thử xem thường người khác nữa đi, cho dù bà có một trăm tuổi, tôi vẫn sẽ đánh vào mặt bà đấy! Đây chính là kết quả của những người có phẩm chất thấp hèn!” Dứt lời, giữa ánh mắt kinh ngạc của đám người bên trong đại sảnh, Tô Lạp chạy đến cửa xoay.
"Mau. . . . . . Bảo vệ đi đâu hết rồi?" Lôi Tố Mẫn vung tay một cái, chiếc ví da Lyon đắt tiền bay thẳng vào cây cột giữa đại sảnh khách sạn.
Tô Lạp kìm nén khí tức trong miệng, hai má phồng lên, gắng hết sức không cho răng môi lưỡi đụng phải gương mặt đang nóng hừng hực, giương nụ cười cực kỳ sảng khoái đi ra khỏi khách sạn.
Lôi Kình đi ra bên ngoài hẵng một lúc lâu, mới quay đầu lại, trong lòng ngổn ngang trăm mối, lầu đầu tiên anh cảm thấy khó xử đối với mấy chuyện như vậy, thật là rắc rối! Hai người phụ nữ, một màn kịch, anh rõ ràng không biết nhúng tay vào từ đâu!
"Muốn nói chuyện gì với tôi?" Lôi Kình quay đầu lại, nhìn Tô Lạp vừa mới bước xuống mấy bậc thang.
Tô Lạp quay đầu lại, liếc mắt nhìn một mớ hỗn độn trong đại sảnh khách sạn, cô chỉ biết, mẹ anh ta đánh mình như vậy, thế thì Tô Lạp cô đánh trả lại cũng chẳng có gì sai chứ, nhưng mà ra tay rồi, chỉ có thể bỏ chạy thật nhanh.
"Lôi Kình! Có chuyện gì lên xe nói!" Tô Lạp lấy vận tốc chạy nước rút một trăm mét cuối cùng như trên đường đua, phóng như bay qua đường cái, đồng thời tránh né mấy chiếc xe suýt chút nữa đụng vào người.
"Cẩn thận một chút!" Lôi Kình vẫy tay, chỉ vào Tô Lạp, mấy chiếc xe thắng gấp khiến cho anh kinh hãi, chạy theo phía sau.
Đợi đến khi đám bảo vệ trong khách sạn cùng với Lôi Tố Mẫn lao ra ngoài, thì bóng dáng của Tô Lạp và Lôi Kình đã hoàn toàn biến mất.
******
Tốc độ của chiếc việt dã màu đen này cũng không còn nhanh như trước, đã lâu rồi, Tô Lạp mới thấy anh lái xe cẩn trọng như vậy, thoải mái ngồi yên ở vị trí phụ lái, phồng căng má lên, không dám hạ xuống, cô sợ đau, bởi vì chỉ cần cảm giác được gò má hơi nhói lên một chút, bản thân liền cảm thấy uất ức, bị bàn tay của một bà già đáng ghét như vậy đánh, thật lòng mà nói, không còn muốn sống nữa!
Xuống cầu cao tốc, xe chạy lệch khỏi quỹ đạo, rẽ vào một con phố dọc bờ sông rồi dừng lại, lẳng lặng đắm chìm dưới áng mây tía rực rỡ ven sông.
"Ai bảo em làm như thế?" Lôi Kình trầm giọng cất lời, nhưng cũng không nhìn đến Tô Lạp.
"Cái gì? Hỏi tôi hả? Anh là đang ám chỉ cái màn kịch ban nãy ở trong khách sạn sao? Chẳng có ai bảo tôi làm thế! Tôi chỉ vì món nợ hiệp nghị được giảm đi phân nửa tiền mà cố gắng thôi, mẹ của anh đánh tôi, chẳng lẽ bảo tôi không nên đánh trả sao? Cái gì tốt đẹp cũng là của nhà anh hết hả?” Tô Lạp đưa tay đẩy đầu Lôi kình lại ngay ngắn, chẳng phải anh ta rất kiêu ngạo ư? Làm sao mà cúi đầu giống như là cô đang đi ăn hiếp người nhà anh không bằng!
"Tôi đang nói là ai cho em hóa trang thành cái bộ dạng diêm dúa dọa người thế này hả? Em có biết hay không, cái dáng vẻ này thật là buồn nôn, rõ là…..” Lôi Kình ngẩng đầu lên, ánh mắt chán ghét nhìn Tô Lạp tựa như là đang nhìn thấy quỷ.
Ách! Tô Lạp ngượng ngùng sờ sờ bộ tóc giả trên đầu: “Thật sự khó coi như vậy sao?"
.........
"Không phải khó coi, mà là dọa người! Là ghê tởm, cô nhóc này, em bị khù khờ hay sao? Đi gây chuyện cũng không biết lôi sở trường của mình ra, ăn mặc trang điểm đẹp một chút. Chả trách mẹ lại đối với em như vậy.” Lôi Kình níu lấy bộ tóc giả của cô, vẻ mặt ghét bỏ.
"Buông ra! Đó là do mẹ anh ‘mắt chó nhìn người thấp’! Bà ta như thế thì nói tôi phải thế nào đây? Hơn nữa! Tôi không ăn mặc như thế này sẽ bị nhận ra ngay, nếu như muốn giúp anh quấy rối, tốt nhất là đừng để bị nhận ra. Tôi muốn đề phòng chủ yếu vẫn là Khương Mỹ Na, lão bà yêu quái mẹ anh chỉ là phụ! Tôi không muốn mình bị rớt lại ở học viện chờ Khương Mỹ Na tốt nghiệp trước! Cô ta ác độc lắm!” Tô Lạp dẩu môi nói qua, bây giờ không còn tức giận như trước nữa, dù sao đánh thì cũng đã đánh rồi, mở miệng nói cũng không còn đau đớn như vậy.
"Em. . . . , có thể thử nhịn một chút ở trước mặt mẹ tôi hay không?" Lôi Kình thấp giọng, không biết hiện giờ cảm giác trong lòng là như thế nào, chỉ không muốn cô nhóc này và mẹ cứ nháo nhào lên với nhau.
Tô Lạp hơi sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn Lôi Kình cũng đang rũ đầu xuống: “Anh.......Nói gì lặp lại lần nữa xem? Bà ta là ai, tôi là ai? Bảo tôi nhịn? Không cần thiết phải vậy đâu!”
"Tôi cảm thấy điều đó cũng không cần thiết! Bởi vì căn bản bác gái cũng chẳng để cô vào trong mắt, cho dù Kình có che chở cho cô cũng vậy thôi!” Một giọng nói ma mị khác vang lên.
Tô Lạp và Lôi Kình rối rít ngẩng đầu lên, nhìn ra xửa xe.
Khương Mỹ Na vẫn ăn vận như cũ, vóc người cho dù có sơn đen hết toàn bộ cũng có thể nhìn rõ không sót thứ gì, thuận đà gác tay lên tấm thủy tinh trên cửa xe, cười nhạt nhìn Tô Lạp.
"Làm sao cô lại ở đây?" Lôi Kình cực kỳ kinh ngạc, quay đầu lại liếc mắt nhìn chiếc xe màu đỏ đỗ ngay phía sau, cô ta đuổi theo kịp rồi!
"Em không thể ở đây sao?" Khương Mỹ Na căng da đầu nói ra câu này, nhưng mà thực sự trong lòng vẫn không nắm chắc. Sợ rằng Lôi Kình nói ra một câu sẽ lập tức đẩy cô vào vực sâu không đáy, hơn nữa còn ở ngay trước mặt Tô Lạp.
Nhất thời Lôi Kình không biết suy nghĩ cái gì, nhẹ nhàng liếc mắt sang Tô Lạp: "Dĩ nhiên là có thể ở đây! Em là đối tượng hẹn hò của tôi, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, tôi với em. . . . . ." Trong lời nói có ba phần sáng tỏ, bảy phần mờ mịt, tuy là lời anh nói ra, nhưng chưa chắc là lời nói thật lòng.
"Phải . . . . Đúng vậy, đối tượng hẹn hò!" Khương Mỹ Na phụ họa thêm, không khó để nghe thấy sự kích động cùng vui sướng bên trong, sau đó liền mở cửa xe sau leo lên.
Thấy Lôi Kình cũng không phản đối hành động này, liền chủ động nở miệng lần nữa: “Lúc ở khách sạn em đã cảm thấy có gì đó không đúng, anh Kình sẽ không bao giờ đi trêu chọc cái loại phụ nữ thấp hèn thế này! Bộ dạng của cô thật sự là rất đáng ghét! Nhìn kỹ một chút, tôi liền biết ngay là ai! Dẫu sao cũng đã đối đầu gay gắt một thời gian lâu như vậy, cho dù cô…..” Khương Mỹ Na đang cao ngạo nói, Tô Lạp liền hùng hổ cắt lời.
"Cho dù có hóa thành tro cũng sẽ nhận ra tôi đúng không? Nhờ có quý cô đặt tôi ở trong lòng như vậy, ài! Làm sao tôi lại có đẳng cấp thế chứ! Ngay cả kẻ địch cũng có thể nhớ rõ! Phẩm chất tốt, không phản đối, không phản đối!" Tô Lạp dứt lời, ‘ầm’ một tiếng, ngã từ trên cửa xe xuống. (QA: lại nhảy cửa xe lần thứ n=)))
Hậm hực đi nhanh trên lề đường, ai là người quái gở ở đây? Hình như chẳng có gì bất ngờ xảy đến cho bọn họ? Bọn họ thì sao chứ? Ai là người ngoài cuộc? Đang nói về cô sao? Lôi Kình đáng ghét, về sau lại lấy quyền lợi ra làm điều kiện để uy hiếp, dụ dỗ, cô nhất định sẽ không làm mấy cái chuyện không có óc này nữa.
Bây giờ là cô bị đánh, bị mắng, xong việc thì bản thân mình cũng không còn là người tốt nữa rồi! cô giống như một mụ phù thủy vậy!
"Tin tin tin. . . . . ."
Tô Lạp quay đầu lại, liếc mắt nhìn chiếc xe đuổi theo phía sau, nhìn vào kiếng xe hé mở có thể thấy được Khương Mỹ Na, cô ta đang đưa tay vuốt tóc, dáng vẻ tựa như một bà Hoàng, nhìn cô giống như một tên ăn mày.
Tô Lạp không nhìn thẳng vào ánh mắt ấy, cũng không thèm nhìn lấy Lôi Kình một cái, tiếp tục công cuộc giả điên giả mù của mình.
"Tin tin tin. . . . . ."
". . . . . ."
Tô Lạp bịt lấy lỗ tai quay đầu lại, đá một phát vào cây cột đèn ven đường: “Khuya rồi, muốn đi đâu thì đi đi! Quấy nhiễu hàng xóm biết không? Biết xe anh tốt rồi! Đồ xịn! Sớm muộn gì cũng xong đời!” Âm lượng trong giọng nói của Tô Lạp ngày càng nhỏ dần, cuối cùng nghe như đang lầm bầm lầu bầu.
"Két…"
Tô Lạp nghe thấy âm thanh này cũng biết, anh dừng xe! Nhưng mà anh tính làm gì?
Lôi Kình kéo lấy cánh tay của Tô Lạp từ phía sau, cánh môi mỏng manh khêu gợi tiến đến gần gò má của Tô Lạp. Cô có thể cảm nhận được một chút hơi thở của anh hòa lẫn vào trong gió.
"Làm gì tức giận như vậy? Ngã từ trên xe xuống?" Lôi Kình tràn trề hứng thú nhìn cô, nếu như anh đoán không lầm, lời nói kia của anh đã kích thích đến một sợi dây thần kinh của cô nhóc? Ghen ư?
Tô Lạp im lặng triệt để, xuống xe đuổi theo chỉ để hỏi điều này sao? Chẳng lẽ cô tức giận còn phải đi tuyên bố nữa hả?
"Lôi Kình! Một tiểu thư xinh đẹp như vậy đang chờ! Một khắc đêm xuân trị giá trên 100 vạn! Anh vẫn còn không khẩn trương lên sao? Hả?" Tô Lạp ngửa đầu chỉ vào Khương Mỹ Na ở trong xe!
Lôi Kình làm như như có điều suy nghĩ: "Mặc kệ đêm xuân này trị giá cái gì, em đi theo tôi, nếu như đêm xuân của tôi và tiểu thư Khương Mỹ Na thành công, món nợ hiệp nghị thật sự sẽ được giảm đi phân nửa!”
"Cần tôi ra tay trợ giúp sao?" Tô Lạp hỏi.
"È hèm! Dĩ nhiên cần! Tuy rằng cô ta phóng túng, nhưng mà chưa chắc đã đồng ý với tôi, cũng giống như em, rất mãnh liệt, đánh thức dục vọng so với ai khác đều sôi nổi hơn!" Lôi Kình cọ cọ đôi môi của mình vào sau tai cô.
Tô Lạp nhìn anh nói có vẻ rất thành thật, không để ý đến động tác mập mờ này. Gật đầu nói: "Cái này hay nha! Nhiệm vụ của tôi chỉ là giúp anh đưa cô ta lên giường vậy thôi ư? Cái này tôi thích làm! Ra tay một cái cô ta liền bổ nhào vào người anh!”
Dứt lời, Tô Lạp xoay người lên xe, chuyện tốt đến cửa, tại sao có thể không làm, người ta là ‘một khắc đêm xuân’ trị giá trăm vạn, còn cô là ‘trợ giúp đêm xuân’ trị giá một phần hai!
Lôi Kình xoay người nhìn Tô Lạp nhàn nhã thoải mái leo lên xe, kỳ thực trong lòng lại thấp thỏm không yên, anh luôn cho rằng bản thân mình rất chín chắn, nhưng mà từ khi gặp được cô nhóc bị thần kinh này, liền thay đổi, cảm giác như có chút lệch đường ray. Khi thấy cô không hề mảy may đem người đàn ông đã lên giường với mình ném sang cho người phụ nữ khác như thế, không biết tại sao trong lòng anh lại chẳng cảm thấy thoải mái chút nào?
Nếu như tối nay cô dám can đảm đẩy anh lên giường của người khác, vậy thì nhất định phải dạy dỗ cô thật nặng! Bằng không thì cô chẳng biết đến giá trị của mình, thật là chán ghét cái dáng vẻ tràn đầy tự tin đó, giống như toàn bộ đàn ông trên thế giới đều ưu ái cô vậy! Hung hăng buông tay người trước mặt!
"Kình! Đi đâu?" Khương Mỹ Na rời khỏi ghế sau, rất tự nhiên ngồi vào vị trí ghế phụ lái.
"Đến quán bar uống một chén! Hôm nay tâm tình không tệ." Tuy là nói thế với Khương Mỹ Na, nhưng tròng mắt tĩnh mịch vẫn cố định vào trong gương, nhìn về ghế sau xe, tiện tay lấy ra một điếu thuốc.
"Tốt! Uống một chén đi! Đây là lần đầu tiên chúng ta lấy thân phận này đi uống rượu cùng nhau, thật là vui." Khương Mỹ Na tức thời lấy ra cái bật lửa, ‘tách’, thay Lôi Kình nhóm điếu thuốc bên trên làn môi mỏng.
Tô Lạp lắc lư đầu ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài xe, trong lòng tụng bảng cửu chương, nhìn dáng vẻ của hai người trước mặt, hình như tối nay món nợ hiệp nghị của cô được giảm đi phân nửa rất dễ dàng. Đến quán bar, họ uống nhếch nhác rồi, tự động thông gian! Thì ra, không phải ‘một khắc đêm xuân’ trị giá trăm vạn, mà là cấu kết với nhau làm việc xấu trị giá trăm vạn!
~Hết Chương 103~