Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

Chương 100: "Sống thử" - Mấy cô lẳng lơ nóng bỏng nói "Hi! Anh Kình!




Tô Lạp há hốc mồm, kể từ khi nghe anh nói như vậy, đôi mắt không hề rời khỏi cái miệng trên gương mặt kia, cô thật sự không biết miệng của anh lại già mồm át lẽ phải thế này, hơn nữa trong đầu lại có suy nghĩ biến thái như vậy, nãy giờ đang nói về cái gì chứ?

Chốc lát sau, Tô Lạp chỉ cảm thấy lòng bàn tay của mình toát mồ hôi đến mấy lần, khô rồi ướt, ướt rồi khô, chiếc việt dã màu đen cuối cùng cũng rơi vào tầm mắt của bọn họ.

"Ách! Xe tới! Tới. . . . . ." Tô Lạp tiến lên sát bên vệ đường, hưng phấn chỉ vào chiếc xe kia.

"Hả?" Lôi Kình quay đầu, "Em có thể nhớ xe của tôi là chiếc nào rồi hả? Rất tốt!"

A Quyền bước xuống từ trên xe, đưa chìa khóa cho Lôi Kình: "Lôi Tổng, xe đã đến!"

"Ừm! Mặc dù tới chậm, nhưng mà cũng chỉ có vài phút.” Lôi Kình nhận lấy chìa khóa xe, nhét Tô Lạp vào ghế lái phụ, định xoay người đi vòng sang bên kia.

A Quyền đi theo phía sau, thử mở miệng: "Lôi Tổng, cuộc hẹn tối nay Lôi bộ trưởng đã sắp xếp ổn thỏa, bảo A Quyền cần phải thông báo cho ngài!"

"Biết rồi! Đến lúc đó nhắc lại cho tôi nhớ, cho dù bây giờ cậu có nói, rất có thể tôi sẽ quên ngay!” Dứt lời Lôi Kình mởi cửa xe đi lên, một giây kế tiếp liền lao vụt đi.

******

"Lôi Kình, chỉ cần anh không bán đứng tôi, đi nơi nào tôi cũng dám, nhưng mà cầu xin anh lái xe chậm một chút được không?” Tô Lạp che chắn tim gan đang nảy lên bình bịch của mình, có cần kích động thế này không?

“Tâm tình của tôi không được tốt, em ở một bên tốt nhất đừng nói dài dòng như vậy, còn tiếp tục lảm nhảm nữa thì rất có khả năng sẽ trở thành ngòi nổ cho một vụ tai nạn giao thông ngay sau đó!” Lôi Kình lạnh lùng phun ra một câu, trong đầu hiện giờ hết thảy đều xoanh quanh những việc mà mẹ anh đã làm.

Xe chạy như bay, hình như cả nửa ngày cũng không giảm tốc độ, lao vùn vụt đầy sảng khoái đến thẳng một căn biệt thự lớn bằng đá đen, nhìn rất kỳ quái, bước xuống xe, theo anh đi vào trong, Tô Lạp khiếp sợ ẩn núp phía sau tấm lưng rộng lớn.

"Hi! Anh Kình!" Trên ban công của biệt thự, mấy cố gái ăn mặc diêm dúa lẳng lơ không thể tưởng tượng nổi, tóc tai vồng lên từng gợn to, trước ngực ngoại trừ một sợi dây mảnh dẻ che khuất đi hai điểm phấn hồng, còn lại chẳng có gì cả, bên dưới quấn một mảnh lụa lỏng lẻo, bề rộng bằng bao nhiêu Tô Lạp nhìn không ra, tóm lại là phơi bày toàn thân một cách lộ liễu.

"Này, mấy cô gái nóng bỏng lẳng lơ kia là ai vậy? Đẹp quá nha! Hôm nay ở đây có hoạt động gì sao?” Tô Lạp bày tỏ sự hâm mộ, thân hình của mấy người này so với những người mẫu hạng hai trên sàn chữ T còn gầy còm hơn.

"Hoạt động cái gì, ngoài công việc ra thì chỉ là mấy trò tiêu khiển mà thôi, không muốn ra bên ngoài, nơi đó dơ dáy bẩn thỉu, không thoải mái, ở đây cũng giống như nhà mình, thư thả hơn!” Lôi Kình gằn giọng giải thích cho Tô Lạp hiểu.

"Chỉ là tiêu khiển?" Tô Lạp không thể tưởng tượng nổi, lớn tiếng hỏi lại, cô còn tưởng mấy cô gái kia được mời đến đây biểu diễn thời trang chứ?

Một phút trước cô còn ôm thái độ ngưỡng mộ thèm muốn, bây giờ lập tức chuyển thành cái nhìn khinh bỉ, phụ nữ đẹp thế kia mà cam tâm tình nguyện để cho người ta chơi đùa? Sau đó còn cố tình bày ra nụ cười tươi tắn như mấy đóa hoa mơn mởn đang đón xuân về, rõ là hèn hạ.

Lôi Kình cho tay vào túi quần, nhíu mày nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tô Lạp: “Em cảm thấy thế nào? Không để tiêu khiển chẳng lẽ muốn lấy về nhà làm vợ sao?”

"Yêu làm cái quái gì! Tóm lại tôi không vào được rồi, loại địa phương này đối với một người ngay thẳng như tôi chẳng có gì hay ho, cho tôi đi ra!” Tô Lạp trừng mắt liếc nhìn mấy cô gái đang ở đằng xa.

“Hoặc giả, tôi có thể hiểu là em đang ghen tỵ! Em cảm thấy mấy cô gái kia xinh đẹp hấp dẫn hơn mình à? Không dám đi vào sao? Đây không phải là tác phong của Tô Lạp em đâu!” Lôi Kình cười lên một tiếng châm chọc.

Đôi mắt Tô Lạp hung hăng nhìn chằm chằm cái miệng hễ thích nói gì thì nói của Lôi Kình, phía dưới dậm chân đạp thẳng lên giày của anh, dùng sức xua đi: “Nhanh nhanh đi vào chơi vui vẻ với mấy cô gái kia đi! Tôi không giống họ, sự hấp dẫn của tôi ẩn vào bên trong, gặp phải loại người háo sắc như anh, nó tự động trốn đi, biết không? Đây là chức năng đề phòng sói!”

"Tôi mặc kệ cái thứ đó ẩn núp thế nào? Bây giờ lập tức vào trong với tôi, cho dù mấy cô gái kia có ăn thịt người, cũng sẽ ăn tôi, em rất an toàn, nơi này không có loại người có vấn đề về giới tính như em nghĩ!” Lôi Kình ngoan cố kéo Tô Lạp đi vào.

Lướt qua bể bơi là một cánh cửa rộng mở, vừa đi vào liền nhìn thấy một bậc thềm thông xuống lòng đất, âm nhạc vang lên bên trong. Tô Lạp tò mò cúi người nhìn một chút, Lôi Kình dùng sức đẩy.

"A” Sợ hãi thét lên một tiếng chói tai, Tô Lạp suýt chút nữa lăn xuống cầu thang, ngước mắt lên cũng đã trông thấy mấy bậc thang bên dưới rồi.

Lôi Kình kịp thời kéo cô trở lại, ôm vào trong ngực.

"Thật nhàm chán! Trái tim của tôi tí nữa là rớt ra ngoài!” Tô Lạp hướng về phía bóng lưng của anh, hung hăng vung một quả đấm.

"Đừng nghe thấy cái gì cũng đi xem, tò mò sẽ hại chết em!" Dứt lời, Lôi Kình kéo cô lên lầu hai.

Trên lầu hai, còn chưa bước vào liền nghe thấy tiếng bóng đập lên mặt bàn, Tô Lạp và Lôi Kình sóng vai đi vào, vừa chạm mặt liền thấy mấy cô gái ngực to khủng hoảng bổ nhào tới.

"Mẹ kiếp!"

Tô Lạp mất kiểm soát, theo bản năng thét lên một tiếng kinh hãi, vội vàng lùi về phía sau, cách xa một mét, nhếch môi nhìn mấy cô gái phóng đãng kia đang thân mật với Lôi Kình, cũng may cô nhanh chân rút lui, nếu không, bị mấy người này nhào tới đè cho một cái, cô chết là cái chắc!

“Cô bé này đến rồi! Kình, cậu thật là cưng chiều cô ấy nha, đi đâu cũng mang theo!” Vi Luân cầm gậy golf đến gần Tô Lạp, khom người nhìn chằm chằm cô.

"Bịch"

Tô Lạp vung nắm đấm đánh tới, chân cũng không nhàn rỗi, ‘bịch’ một cái đá lên xương bắp chân của Vi Luân, cô ghét nhất chính là cái tên bánh xe rách nát này.

"Oaaa…..” Vi luân kêu đau một tiếng, gậy golf rơi trên mặt đất, cắn răng nhìn về phía Tô Lạp: “Cái cô gái này thật là một chút dịu dàng cũng không có, không biết Kình vừa ý cô ở điểm nào! Y chang, không khác gì Lãnh Tâm!”

Y chang không khác sao? Tô Lạp nghĩ tới mấy lời ấy, đã rất nhiều lần nói cô giống Lãnh Tâm rồi! Loại cảm giác này rất không thoải mái, cô không muốn giống bất kì ai, cô là chính mình, là Tô Lạp.

Kể từ khi Lôi Kình đi vào đây, cũng không liếc nhìn lấy Tô Lạp một cái, đối với việc Vi Luân trêu ghẹo cô, anh chỉ khẽ nhíu mày.

"Các cậu chơi đi! Mình đi tắm!" Dứt lời, Lôi Kình cởi cúc áo sơ mi ra, đi thẳng lên lầu trên.

"Chúng ta chơi!" Duẫn Trạch chu môi huýt sáo một tiếng, đánh vỡ bầu không khí quái dị này.

Tô Lạp nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lôi Kình, tiếng bước chân của anh thật nặng nề. Chẳng lẽ nghe Vi Luân buột miệng nói liền nhớ đến Lãnh Tâm rồi hả? Cô ấy là người như thế nào? Tò mò quá!

"Qua bên kia làm gì?" Duẫn Trạch cầm banh ngăn cản Tô Lạp đang hướng về phía ghế sofa.

Tô Lạp quay đầu lại: "Tôi ngồi một chút cũng không được ư? Anh trai của Tiểu Miên!”

"Dĩ nhiên có thể, nhưng mà nếu đã đến đây với Kình, thì chơi đùa một chút đi! Bằng không sau khi Kình xuống tới sẽ mất hứng đấy!” Nét mặt của Duẫn Trạch không hề ngả ngớn, trịnh trọng nói.

"Nói xin lỗi!"

Tô Lạp còn chưa nghe thấu lời nói của Duẫn Trạch, bánh xe sau lưng đã đứng lên nhìn chằm chằm cô, muốn cô nói xin lỗi.

A! Tô Lạp nhìn dáng vẻ hùng hùng hổ hổ này của anh ta! Tìm kích động sao?

~Hết Chương 100~