Khiết Khiết! Để Tôi Bắt Được Rồi Thì Em Đừng Hòng Chạy!

Chương 64: Ngoại truyện 1: Nhật Kí Sinh Con Của Bảo Bối!




Từ sau khi kết hôn, hai người họ quyết định ở ẩn trong hai tháng. Lý do là gì nhỉ? Chắc chắn là hưởng thụ sự ngọt ngào của tình yêu rồi.

Mà nhắc tới chuyện này mới nhớ. Từ cái hôn lễ lãng mạn ấy cho tới nay, cái người biến thái nào đó khư khư giữ vợ bên cạnh, kể cả công ty của bỏ bê không đếm xỉa. Toàn bộ trách nhiệm đều đùng đẩy lên ông bố " thân thương " của mình.

Còn anh ta thì sao?

Ngày ngày ôm ấp vợ, nếm đủ mùi vị mật ngọt, người ta nhìn vào đến buồn nôn.

Hai tháng sau về Mỹ, Triết Lãng cả người đều tỏa ra sát khí, khuôn mặt dọa ma cũng sợ. Đến ánh mắt cũng lạnh lẽo, chân mày luôn chau lại một cách kì hoặc.

Đến khi mẹ Tuyết thấy lo lắng nên lên tiếng hỏi, Lộ Khiết mới mỉm cười dịu dàng khoe khoang thành tích "đáng nể" của chồng mình:

– Mẹ, trong đây có tiểu bảo bối rồi, được ba tuần rồi đó. Con cũng được làm mẹ rồi!

Vừa nói, Lộ Khiết vừa xoa xoa chiếc bụng bằng phẳng của mình, không che giấu được niềm vui khi bản thân lên chức. Ai đó vừa nhìn thấy vợ mình vui như vậy, bản thân lại càng thêm đáng sợ hơn

Tư Thâm bên cạnh nhìn thấy sắc mặt âm trầm của anh trai mình thì liền nổi hứng trêu chọc, chẳng ngờ bản thân lại chọc nhầm ổ kiến lửa:

– Aizzzz caca à, được làm ba rồi nha. Tâm trạng anh bây giờ thế nào? Có phải là, cái gì mà, khoái khoái chảy nước miếng, chảy nước miếng!

Cả nhà được một phen cười đau cả ruột. Triết Lãng lại liếc con ngươi đỏ ngầu của mình qua chỗ Tư Thâm, không nói một lời chạy tới chỗ cậu ta cho " em trai " yêu quý của mình ăn trọn mấy phát đấm. Quả thật lần này không như lần trước, Tư Thâm bị đấm đến mức nhập viện chữa trị. Thế mà cả nhà không ai trách móc anh cả, chỉ đành im lặng cho qua!

Ba Dạ hiểu tâm trạng của con trai mình, ông đã dành chút thời gian quý báu vợ để ngồi xuống đàm luận, khuyên ngăn con trai về vấn đề này.

Ông vỗ vai anh, giọng trầm khàn nghe vô cùng ấm áp:

– Con trai cưng, ba khuyên con một câu. Đứa cháu này dẫu sao cũng mang dòng dõi nhà họ Dương, để con bé sinh nó ra rồi con mang nó đến chỗ vợ ta. Chẳng phải không ảnh hưởng đến cuộc sống hôn nhân của con sao?

Anh không đoái hoài đến lời khuyên ngăn của ba mình, giữ nguyên dáng vẻ băng lãnh, hơn nữa còn thêm phần kinh hãi sau câu nói ấy.

Thấy thế, ba Dạ đành lạnh giọng, không còn ân cần khuyên ngăn nữa, mà là hơi dọa dẫm:

– Cha nói con nghe, dù bất luận thế nào thì cũng không thể phá bỏ đứa nhỏ. Đừng tưởng cha không biết chuyện con đã làm, dẹp tan suy nghĩ thối rửa của con đi. Nếu còn bỏ, sức khỏe vợ con e là không trụ nỗi!

Mí mắt Triết Lãng khẽ động đậy, cả người bỗng run lên một cái. Đúng rồi, tại sao anh lại quên việc đó chứ? Quên đi chuyện, chính bản thân đã từng gián tiếp giết chết đứa con chưa kịp nhìn thấy mặt trời của bọn họ!



Anh ngửa cổ vào thành ghế, lâm vào tình trạng suy nghĩ....

Có con không phải chuyện gì xấu, anh biết chứ. Nhưng, cô thì sao? Đứa nhỏ này, sẽ ảnh hưởng đến họ chứ. Khi nó ra đời rồi, cô còn để tâm đến anh không? Có còn trao tất cả tình yêu cho anh không? Anh cũng không biết được chuyện đó!

Còn nếu như, phá đi, cô có chịu nổi không? Có...rời xa anh không?

Ha!

Nhìn xem, đứa nhỏ này chưa ra đời đã làm khó anh rồi. Khi nó nhìn thấy mặt trời rồi, sẽ còn có bao nhiêu phiền phức nữa?

Một lúc lâu sau vẫn không nghe được câu trả lời của anh, ông đứng lên tiến về phía cửa, thuận miệng để lại một câu:

– Con trai, sai lầm có thể sửa nhưng không thể lún sâu vào sự sai lầm đó nữa. Đừng để bản thân phải hối hận!

***

Quả nhiên, sau cuộc nói chuyện ngày hôm đó, Triết Lãng đã suy nghĩ thông suốt. Dù sao đứa bé đó sinh ra cũng không cần anh phải nuôi dưỡng, anh không cần bận tâm đến đứa bé này tranh giành bảo bối với anh. Cuộc sống sau này chỉ có anh và vợ, thừa thừa kế kế cái gì đó đừng nhắc đến tên anh.

Đó chính là điều kiện anh đề ra nếu ông già nhà anh muốn giữ đứa bé!

Hai người trong bóng tối đàm phán, bên ngoài ánh sáng Lộ Khiết không biết gì cả. Cô cảm thấy bây giờ mình đã rất hạnh phúc, có gia đình êm ấm, còn có đứa con sắp chào đời này. Chẳng biết cô đã làm gì mà có thể hưởng cái lợi to lớn như thế!

Thai kì chưa qua ba tháng, Triết Lãng không "làm" ăn gì được nên sinh ra tức tối, bực bội. Cứ hễ nhìn vào chiếc bụng to lớn của cô thì như Tu la dưới địa ngục chui lên, liên tục trầm mặc, bày ra vẻ khó coi. Chuyện này kể cả cô cũng nhận ra được!

Nghĩ cô mù chắc?

Tính chiếm hữu của Triết Lãng đáng sợ như thế nào, cô còn không biết? Đương nhiên, chuyện đứa bé này hoàn toàn không nằm trong kế hoạch tương lai của bọn họ. Dù sao cũng là trời cho, anh ta không nhận thì cô nhận. Cô mặc kệ, xem anh dám làm gì?

Qua ba tháng đầu tiên, Triết Lãng cũng không được sự đồng ý của Lộ Khiết nên người nào đó vẫn phải nhịn. Thậm chí đến tháng thứ sáu vẫn còn nhịn!

Lạ thật, khi mang thai, Lộ Khiết lại rất thích ăn đồ cay. Theo quan niệm ngày xưa, người ta hay nói, khi phụ nữ mang thai ăn đồ chua tức là sinh con trai, ăn cay thì sinh con gái. Hầu như đều đúng như họ nói!

Nhưng thời đại này rồi, làm gì còn có tín ngưỡng kì lạ vậy nữa. Muốn biết trai hay gái, chờ mấy tháng là có thể siêu âm ra ngay. Thế mà đối với Lộ Khiết, ai cũng khẳng định rằng con mang trong người đứa con gái.

Những lời nói này làm cho Triết Lãng nhẹ đi phần nào. Là con gái, là con gái vậy xác suất tranh giành vợ với anh vô cùng thấp. Đúng, là vô cùng thấp!

Chạy qua tháng thứ bảy, bụng Lộ Khiết ngày càng lớn, di chuyển cũng khó khăn không kém. Nhiều lúc thấy cô đi quanh nhà, Triết Lãng như muốn rớt trái tim ra ngoài. Đến muốn đi đâu cũng không dám!



Sang tháng tiếp theo thì tình hình càng nguy hiểm, mặt mài Lộ Khiết liên tục nhăn nhó, tiểu quỷ trong bụng lại vô cùng quậy phá. Anh thề rằng, khi đứa bé sinh ra sẽ chặt ngón chân của nó!

Khốn kiếp!

Thằng nhãi con!

Tao còn không nỡ khiến cô ấy đau dù một chút, mày vậy mà lại khiến cô ấy nhăn nhó suốt mấy tháng trời. Chui ra mau lên, chui ra đây, đến lúc đó rồi biết tay tao. Cái chân thối tha! Oắt con!

Trong lòng anh không ngừng ghi hận đứa con của chính mình. Dựa vào đâu nó lại ức hiếp vợ anh hả?

Vì lo lắng tiểu quỷ sẽ ra trước hơn thời gian quy định, nên qua hơn tám tháng, anh đã đưa cô vào viện chờ sẵn. Mọi thiết bị, máy móc đều sẵn sàng, chỉ việc có dấu hiệu liền ra tay "moi" tiểu quỷ.

Đúng như dự đoán, vừa qua tháng thứ chín cô liền vỡ nước ối. Bác sĩ kéo ù ù đến lo lắng hỏi han, cúc cung tận tụy, đem cô tỉ mỉ chăm sóc.

Khi chiếc giường của cô được đưa vào phòng sinh, mắt anh đã sớm đỏ ngầu vì tiếng rên la đau đớn của cô. Khốn kiếp!

Lần này thôi, chỉ duy nhất lần này!

Bác sĩ đỡ đẻ như nằm trên đống than nóng rực, chỉ cần sai sót có thể mất mạng bất cứ lúc nào!

Qua năm tiếng, trong phòng sinh ngoài tiếng kêu la của cô ra thì chỉ có tiếng khuyên ngăn của vị nữ bác sĩ. Ngoài ra, tiếng động nào cũng không nghe!

Đến khi....

– Oa....oa....oa...

Ánh mắt anh chăm chú nhìn căn phòng sinh, toàn thân đã túa mồ hôi từ bao giờ, không chỉ vậy....dáng vẻ đáng sợ mọi khi bây giờ chỉ còn lại sự hoảng loạn.

Vị nữ y tá bế đứa bé chùm khăn kín mít ra ngoài, chuẩn bị đưa tới chỗ cha nó cho xem thì người đàn ông đã chạy lại, gằn giọng hỏi:

– Vợ tôi thế nào? Cô ấy như thế nào?

Nữ y tá run sợ không dám phát ra tiếng khóc. Đúng lúc này, cánh cửa lại mở thêm lần nữa, lần này là vị bác sĩ chính thức thực hiện việc đỡ đẻ:

– Dương thiếu, mẹ tròn con vuông, xin ngài yên tâm!