Khiết Khiết! Để Tôi Bắt Được Rồi Thì Em Đừng Hòng Chạy!

Chương 47: Anh Thật Kinh Tởm!




Đương nhiên người đàn ông nào đó nghe tới đây đều mừng hết cả lên. Có ai lại không vui khi nghe người phụ nữ mình yêu nói lời mật ngọt như thế chứ?

— Được được. Anh còn cảm thấy mình thật vinh dự!

– Miệng lưỡi.

Lộ Khiết khẽ mắng yêu một câu, tay còn khẽ điểm lên chiếc môi mỏng của anh một cái. Người đàn ông này được cái tài ăn nói, đây đích thị là một yêu nam chính hiệu. Cũng may anh ta không có tính buông thả, nếu không thật sự cô cũng đành bó tay.

Mãi nói một hồi cô xem chút nữa quên mất một chuyện quan trọng, haizzz, đầu óc dạo này cứ lơ lửng trên mây, đến cả việc được " người ta " nhờ cũng quên tuốt!

– Lãng, nếu em muốn anh dừng lại tất cả những hành động anh làm hiện giờ đối với Lâm thị, anh có đồng ý không?

Ngay tức khắc, cô cảm nhận được vòng ôm của Triết Lãng trở nên cứng ngắt. Cánh tay đặt ở eo cô bỗng dưng tăng thêm lực siết, cô ngước mắt lên mới để ý, sắc mặt anh đã thay đổi một cách nhanh chóng. Người đàn ông này, đang tức giận!

Cô chắc chắn là vậy.

Bởi vì cô từng thấy bộ dáng tức giận của anh, không thể lẫn vào đâu được.

Đang suy nghĩ cách để nói chuyện thích hợp hơn thì trên đầu bỗng vang một tiếng nói trầm khàn, giọng điệu đè nén:

– Em quan tâm tới nó?

Đấy đấy, thấy chưa, cô nói là tức giận mà. Con người này sao dễ giận dữ vậy? Thôi xong rồi, biết giải thích như thế nào đây, không thể cứ trực tiếp nói ra là có người nhờ mình. Hơn nữa, theo cô biết, Lâm gia đó giờ có ân oán với Dương gia nhà anh đâu, cư nhiên dám dồn ép người ta vào bước đường cùng. Việc này ác quá!

– Không phải không phải... ờ đúng là có quan tâm thật. Nhưng mà sao anh lại làm như vậy chứ? Người ta có kết oán gì với anh đâu. Cái con người độc ác này...

Câu cuối, cô cố tình vặn nhỏ âm lượng lại, nhưng vẫn bị nghe được đó thôi.

Sắc mặt Triết Lãng càng tệ sau câu nói của Lộ Khiết. Cô nói anh độc ác sao? Ha, thật tức cười. Bản tính của anh còn có thể hơn hai chữ đó. Người nhà họ Dương sẽ không bao giờ dùng hai chữ Độc Ác để miêu tả bản tính của họ. Không thể dùng nó!

Mà là TÀN NHẪN!

Mười mấy năm trước, ba anh đã từng làm gì với cái thành phố đồi trụy này, chắc ai cũng đã rõ. Anh sẽ không ngại thực hiện lại một lần nữa, nếu như chuyện đó có liên quan đến việc cô rời xa anh.

Bây giờ, cô đang ở trong lòng anh, được anh âu yếm nâng niu, vậy mà người phụ nữ này dám nhắc đến nam nhân đó. Quan tâm lắm sao? Thứ có được sự quan tâm của cô, anh càng có lý do để khiến nó bị hủy hoại. Kể cả gia đình đó có liên quan đến ba anh!

– Quan Lộ Khiết, em biết không, sự chú ý của em không nên đặt lên Lâm thị. Bởi vì, em càng để tâm tới nó, sẽ khiến thủ đoạn của anh ghê tởm hơn. Em có tin không?

Sợ hãi chính là những điều mà cô nghĩ đến lúc này. Có ai đó hãy nói cho cô biết, người đàn ông này là một nam sinh vừa bước qua tuổi trưởng thành? Sao trước giờ cô lại không biết bộ mặt thật của anh ta chứ?

– Lãng...Lãng...anh...anh...tại sao anh có thể nói ra câu đó được chứ? Anh có biết mình đang làm gì không? Anh còn có thể kinh tởm hơn nữa không?

Lộ Khiết thật sự sợ hãi, cô cố gắng giãy giụa để thoát khỏi vòng ôm của anh, may mắn thay cô thật sự rời khỏi bộ ngực rắn chắc đó. Nhưng mọi chuyện đều không dễ dàng như vậy, chắc chắn cô sẽ hối hận về những hành động hiện tại của mình!

– Dương Cung Triết Lãng, tôi còn những gì chưa biết về anh không? Anh còn điều gì giấu diếm tôi nữa? Bản tính hoang dã này của anh, từ khi nào lại hình thành?

Cô đang gào thét lên, muốn thể hiện sự tức giận của mình qua câu nói. Nhưng cô đã hoàn toàn sai lầm, cô không nên làm như vậy, cô...cô phải bình tĩnh hơn. Đối diện với Lộ Khiết hiện tại là một con thú dữ đầy rẫy sự tàn bạo, nếu cô thật sự khơi dậy nó tỉnh giấc, kết cục bản thân sẽ ra sao, cô cũng đoán được phần nào!

Dưới sự kêu gào của nữ nhân, Triết Lãng vẫn không có động tĩnh gì. Anh vẫn ngồi đó, vòng tay thiếu hẳn chiếc eo thon gọn của cô tạo cho nó một cảm giác hụt hẫng.

Anh im lặng, không có nghĩa là hoàn toàn khuất phục trước câu nói của cô. Hoang dã sao? Đây là lần đầu tiên có một người dám dùng hai từ này để miêu tả anh. Còn là người con gái anh hết mực cưng nựng, nâng niu sợ vỡ. Còn gì đau hơn?

Tiếng hét của cô hầu như mọi người đều nghe thấy, tiếng bước chân càng dồn dập, càng trở nên gần, và rồi cánh cửa cũng mở. Vô Trà, Quan Dật Nhiêm và cả Quan lão gia đều đem ánh mắt hoảng hốt nhìn vào hai thân ảnh ở trong phòng. Rồi đến cuối cùng, Quan Dật Nhiên tỏ vẻ quan tâm, giả dối hỏi han:

– Chuyện gì vậy anh chị? Hai người cãi nhau sao? Em nói nè chị Khiết, phụ nữ nên nhường đàn ông đôi ba phần, kẻo thôi lại rước họa vào thân thì khổ!

Đây gọi là thăm hỏi sao? Nói nó là châm chọc cô còn tin vài phần. Đứa em gái này thật tốt bụng, rất biết " quan tâm " đến chị gái của nó. Khốn nạn!

Quan lão gia dĩ nhiên không hài lòng những lời nói cố ý của Quan Dật Nhiên, ông nhíu chặt mày tỏ vẻ không vui nhìn cô ta. Ánh mắt không dừng lại ở đó quá lâu, ông vội hỏi:

– Khiết Khiết, hai con có chuyện gì thì từ từ nói, cãi nhau không tốt. Tuổi trẻ ai lại không từng có sai lầm, tha thứ cho nhau rồi tiếp tục sống. Hai con ....

– Ra ngoài!

Câu nói của Quan lão gia chưa được hoàn chỉnh thì bị một giọng nói lạnh lẽo của anh cắt ngang. Anh không nhìn họ, ánh mắt chỉ đặt lên thân ảnh mảnh mai của cô. Dịu dàng, giận dữ và khó chịu là những gì cô có thể nhìn thấy ở tận sâu trong đôi con ngươi đó. Cô không thể đoán được người đàn ông này, rốt cuộc có tâm tư như thế nào!.

Quan lão gia vẫn không yên tân cho lắm, nếu con gái bảo bối của ông bị thương thì làm sao. Không phải ông chưa từng chứng kiến bộ dáng tức giận của Triết Lãng! Thật bất an!

– Nhưng mà các con...

– Tôi kêu các người ra ngoài!

Cuối cùng tầm mắt của anh cũng chịu di chuyển, lần này lại tiếp tục thay đổi. Bên trong hai tròng đen trắng kia, bọn họ thấy được một màu đỏ, một màu đỏ máu...

Họ chưa kịp mở mồm nói câu nào thì thân ảnh của Triết Lãng nhanh chóng đi tới chỗ đó, gần sát họ, và rồi...

* Đùng *

* Đùng *

Hai viên đạn bạc từ khẩu súng ngắn của anh chạy với vận tốc nhanh chui ra khỏi nòng súng, đu bám trên cánh tay phải của Quan Dật Nhiên, cô ta bị bám đến mức la thét chói tai như lợn bị chọc tiết. Vô Trà bị dọa cho kinh hồn bạt vía, vội vội vàng vàng đỡ lấy đứa con gái của mình, nước mắt lã chã:

—Trời ơi, Nhiên Nhiên của mẹ, con làm sao vậy nè... trời ơi, ác độc, cậu ta giết người rồi, hhuhu...ông ơi cứu con chúng ta, nó bị bắn rồi...nhanh nhanh...

Quan lão gia đứng như trời trồng, trợn to mắt nhìn Triết Lãng, vậy mà anh không mảy may tới họ, chỉ đơn giản chĩa súng vào thái dương của ông, gầm giọng:

– Tôi kêu các người cút!