Khiết Khiết! Để Tôi Bắt Được Rồi Thì Em Đừng Hòng Chạy!

Chương 38: Cái Thứ Cơ Hội!




Nhìn Lộ Khiết bây giờ y như một đứa con nít nhỏng nhẻo, đu bám sợi dây cứu mạng không chịu buông. Mặt mài đã tèm lem nước mắt, trông xót xa vô cùng.

Đám học sinh hóng chuyện cũng đã kịp chạy tới, ngay lúc đó họ chỉ thấy một người con gái yếu đuối, dễ khóc nhè chứ không phải là nữ thần lạnh lùng trong trí nhớ của họ nữa.

Triết Lãng đảo mắt ý bảo Quyết Hạng xử lí con rắn, còn mình thì lại dịu dạng an ủi bảo bối nhỏ trong lòng:

– Khiết Khiết, nó chết rồi, không sao nữa. Nào, anh đưa em rời khỏi đây!

Động tác cùng cử chỉ ân cần của Triết Lãng được dịp phô diễn trước mắt công chúng, họ chẳng những không ngạc nhiên mà còn lắc đầu chán ngán. Đâu biết được, phía sau bộ mặt ôn nhu đó lại là một trận cuồng phong bão táp.

Hãy nhìn thẳng vào ánh mắt yêu thương đó, những người tinh ý mới có thể thấy được một tia chết chóc ẩn chứa sâu bên trong.

Hai tay ôm lấy thân thể mảnh mai của thiếu nữ xen lẫn vào giữa đám đông rồi khuất khỏi nơi dơ bẩn đó. Ai nhìn vào cũng thấy anh thật cool. Dường như chỉ có anh hiểu, trái tim mình đang đau đớn đến cỡ nào. Chính là những giọt nước mắt đó, nó đã tạo nên nỗi hoảng sợ và đau đớn của anh!

Hai người không trở lại lớp nữa mà lái xe quay về biệt thự Tuyết Dạ. Tiết học bỏ dở, anh cũng chả quan tâm. Hiện tại nên xem cô gái nhỏ của anh có sao không đã.

Chiếc Maybach phiên bản giới hạn đổ giữa sân biệt thự vào một buổi trưa nắng gắt, người hầu bất ngờ chạy ra đón tiếp chủ nhân của nó. Không lầm thì giờ này chính là thời gian học tập, tại sao thiếu gia lại lái xe về. Còn có, thiếu phu nhân của họ nữa.

– Mang ly nước ấm lên đây, đem theo một bộ đồ nữ. Nhanh!

Triết Lãng hai tay dìu dắt Lộ Khiết, miệng lại lạnh lùng sai bảo đám gia nhân. Thậm chí còn không liếc nhìn tới họ mà trực tiếp đưa cô lên phòng của bản thân mình. ( Tôi thích suy nghĩ của các bạn! 😈 )

Vào là tông màu đó, u tối như chủ nhân của nó. Có điều, khoảng thời gian trong tương lai nó sẽ phải rực rỡ hơn khi đón một vị chủ nhân mới.

Đám gia nhân mang những vật dụng cần thiết vào rồi cũng lập tức trở ra ngoài, để lại khoảng không gian yên tĩnh cho thiếu gia và thiếu phu nhân tương lai của họ.

Tâm tình Lộ Khiết cũng hòa hoãn hơn phần nào khi được Triết Lãng trấn an. Nói đúng ra thì cô không thuộc loại người nhút nhát và dễ hoảng sợ như vậy, chẳng qua là cô bị một chút vấn đề về tâm lí.

Nhớ lại là khoảng năm 8 tuổi, Lộ Khiết cùng lũ bạn và cô giáo đi tham quan một khu rừng chiến sử. Nói nôm na là một khu rừng từng có lịch sử về chiến tranh. Lúc đó tuổi còn nhỏ mà, không tránh khỏi việc chạy lung tung. Cô cùng 2 đứa bạn tách nhóm mà đi riêng dẫn tới việc lạc đường. Chẳng những xúi quẩy như thế, Lộ Khiết còn bị một con vật " đáng yêu " quặm cho một phát. Đến bây giờ nghĩ lại vẫn còn ám ảnh!

Lúc đó ngoài việc khóc ra thì bọn họ cũng chả biết làm gì. Cứ oa oa oa như thế mới gặp được cô giáo ấy chứ!

Quay trở lại căn phòng...

Anh đặt cô lên chiếc ghế sopha gần đó, tay sờ soạng, ánh mắt rối rắm xem cô có bị thương ở đâu không. Nhất thời, hành vi này lọt vào mắt xanh của " nữ yêu tinh ", cô không những ngại mà còn cảm thấy vô cùng ấm áp.

Quả nhiên cô không nhìn lầm người. " Anh trai nhỏ " thân yêu sau khi gặp lại cô lại tỏ ra vô cùng sủng nịnh. Nói thật, không chừng có ngày cô bị người con trai này cưng chiều đến phát hư. Nhìn xem nhìn xem, cô chưa bị gì đã tỏ ra thế này, nếu thật sự bị thương thì anh sẽ ra sao. Tiểu yêu tinh như cô thật sự muốn biết!

– Em không bị sao cả. Anh đừng có sờ soạng lung tung, cái thứ cơ hội này.

Đúng thật là có hơi lung tung, nhưng mà chỉ vì anh quan tâm cô chứ bộ. Thế mà lại lớn tiếng với anh, thế là hết yêu anh rồi!

– Bảo bối nhỏ, nếu em thật sự bị thương thì phải làm sao?

– Cũng không đến mức đó.

Khiết Khiết bị sờ đến đỏ tai, mặt chín như trái cà chua. Đây gọi là không sờ lung tung sao, cái tên chết bầm này rõ ràng là cố ý.

Nhận thấy sự ngại ngùng của cô, Triết Lãng cười thầm một tiếng, giương ánh mắt nguy hiểm lên thân ảnh ngọt ngào trước mắt...rồi không nói gì!

Cẩn thận đưa ly nước ấm cho cô uống, anh còn đưa cho cô một bộ quần áo mới. Triết Lãng không nói cô cũng định nhờ anh lấy. Bởi vì khi gặp con rắn đó, bất giác tay Lộ Khiết đều nổi da gà, thân ảnh nhỏ nhoi của thiếu nữ túa ra mồ hôi liên tục. Anh biết cô không chịu được cảm giác nực nội này nên mới chuẩn bị kĩ càng cho cô như vậy.

Lộ Khiết nhanh chóng cầm lấy bộ đồ rồi phi vào nhà tắm, hoàn toàn không chú ý đến đây là đâu, và mình đang làm gì. Ánh mắt thâm sâu lộ nên ý cười nhàn nhạt, khóe môi của ai đó của bất giác cong lên.

Trong lúc cô đi " tẩy rửa " thứ không được thơm ấy, Triết Lãng đã lẻn ra khỏi phòng trong sự im lặng.

Sắc mặt anh nhanh chóng biến đổi, thoắt một cái từ lo lắng sang âm trầm, lạnh lẽo. Ánh mắt sâu hun hút nhìn thẳng về phía sau sân vườn, tay cầm lấy một chiếc điện thoại. Dường như có một cuộc điện thoại, mà anh chính là người chủ động gọi cho người khác!

– 2 tiếng! Không thì đem mạng cậu đến gặp tôi.

Không biết bên kia trả lời như thế nào, chỉ thấy hành động của anh vô cùng dứt khoát. Ngắt kết nối một cuộc điện thoại, anh kéo rèm cửa, đem căn phòng trở lại một màu tối đen.

Ánh mắt hổ phách, đỏ hoe chính là điểm sáng duy nhất của căn phòng. Nhẹ nhàng gỡ bỏ cây súng lục trên thắt lưng ra, Triết Lãng không cất giấu nó mà để lộ liễu trên chiếc bàn trước mặt rồi cất bước ra khỏi phòng.

Có lẽ mọi người biết, cuộc gọi đó liên quan đến việc gì.