Khiết Khiết! Để Tôi Bắt Được Rồi Thì Em Đừng Hòng Chạy!

Chương 30: Sự Khinh Bỉ!




Mấy ngày sau đó, thông tin em họ của thị trưởng Trình biến mất truyền đến tay mắt của giới truyền thông. Trình Hữu dường như muốn bốc hơi khỏi nhân gian, mặc cho cảnh sát luôn trong cuộc tìm kiếm khẩn cấp.

Không lâu sau đó, cấp trên giáng xuống chỉ thị mới, yêu cầu Trình thị trưởng viết đơn từ chức. Không biết nguyên nhân là gì, nhưng có vẻ quan chức chính phủ rất hối thúc chuyện này. Rồi kể từ cái ngày Trình thị trưởng từ chức, chẳng ai còn biết đến gia đình con cái họ ở nơi nào. Thành phố S, vĩnh viễn đã không tồn tại nhà họ Trình!

Còn về lớp 12/1, vì sự mất tích đột ngột của Trình Hữu mà hiệu trưởng quyết định đổi giáo viên. Lần này là một giáo viên nữ, độ tuổi tầm trung niên, nhan sắc cũng không đến nổi tệ, tính cách lại vô cùng dễ chịu. Lớp của họ rất hài lòng về vị giáo viên này!

Chuyện này không nói gì đi. Kể từ cái ngày Triết Lãng buông ra lời cảnh cáo đối với Thẩm Quốc Thuấn, mối quan hệ bạn bè của họ cũng trở nên đầy chướng ngại.

Triết Lãng luôn luôn ở cạnh Lộ Khiết, nửa bước cũng không rời, trừ khi đi ngủ. Thời gian bận rộn hay rảnh rỗi đều dành tất cả cho cô. Nuông chiều cô, sủng ái cô lên tới đỉnh điểm. Từ nhà đến trường, từ trường về nhà, khắp mọi người đều để lại cho người ta một mùi vị của bữa cơm tró.

Lộ Khiết thì hay rồi, bị anh chiều đến sinh ra hư hỏng, mọi chuyện đều dựa dẫm vào anh. Đối vơi mối quan hệ yêu đương này, cô cũng không còn có cảm giác e ngại. Đi cùng anh, ăn uống cũng cùng anh, không do dự mà bày ra bộ dạng nũng nịu trước mặt tất cả mọi người.

Dường như chính Triết Lãng là người đã mở ra một bộ mặt thật của cô. Thuần khiết, dịu dàng, ấm áp... không còn cái giá lạnh của người trước.

Chắc có lẽ lúc trước, quá khứ u ám đã vây kín mọi suy nghĩ của cô. Cái chết của mẹ của không thể chấp nhận được, hơn nữa cô còn chưa tận mắt nhìn thấy mẹ mình hiền thục cỡ nào, chưa chứng kiến dáng vẻ yêu chiều của mẹ đối với cô. Lúc đó, cô vốn dĩ chưa nhận thức được. Ha...một đứa trẻ chưa tới 5 tháng tuổi, kêu cô nhận thức cái gì?

Cô không hận ba mình, chỉ căm ghét hai mẹ con đó. Thực chất đó là một gia đình hạnh phúc mà? Tại sao cô ta lại có thể nhẫn tâm như vậy? Chà đạp lên lòng tự trọng của mẹ cô, quyến rũ cha cô, còn mặt dày vô sỉ chạy đến tận cửa đòi trách nhiệm? Một loại đàn bà đạo đức giả. Hỏi sao Quan lão gia lại câm phẫn bà ta đến vậy!

Như mọi năm, ngày giỗ của mẹ, ba đều cho người tổ chức đàng hoàng, đầy long trọng. Nói là long trọng nhưng ông không hề lố lăng, khách mời đều là những người quen. Ba mẹ Triết Lãng cũng từ Italya bay về nước cúng giỗ.

Những ai có mặt ở buổi giỗ ngày hôm đó đều vô cùng cẩn trọng, nam diện vest đen, nữ cũng mặt váy đen. Cúi chào trước di ảnh một cách thành khẩn!



Theo truyền thống bên phương Tây, nhất là đối với nước Mỹ. Họ không bao giờ có chuyện cúng giỗ cho người đã chết. Họ cho rằng người đã mất rồi, có thương tiếc cũng vô ích. Đãi những bữa cơm này đưa xuống Âm Phủ, chưa chắc gì họ đã ăn được. Không chừng là những vong hồn đói khác lang thang nào đó chạy tới giành dựt.

Thắp vài ném hương, mẹ Tuyết giữ vẻ điềm đạm ôm chồng đi ra trò chuyện cùng với Quan lão gia. Tại căn phòng khách đó, cô đang ngồi bên cạnh Triết Lãng nước mắt không kiềm được mà rơi xuống. Không hiểu tại sao, mỗi năm đều như vậy mà cô lại luôn luôn đau buồn như thế. Không biết mẹ cô ở trên trời có nhìn thấy con gái của bà theo từng ngày mà lớn đến như thế hay không?

Trái với vẻ đau lòng của cô, hai mẹ con nhà Vô Trà luôn tỏ ra dửng dưng trước sự kiện này. Không thèm để tâm đến ai, chú trọng việc nịnh hót của mình, đến cả Quan lão gia cũng thấy thật chướng mắt.

Hôm nay là ngày gì chứ? Vậy mà bà " vợ " trên danh nghĩa này của ông lại làm ra những chuyện chướng mắt như thế này? Lôi kéo quan hệ sao? Bà ta muốn bọn họ coi trọng đứa con gái miệng còn hôi sữa, không chiếm một phần tình cảm của cha mình à? Ha...thật nực cười!

Mấy người giúp việc tiễn quan khách ra về, bầu không khí nặng nề chỉ còn hai gia đình của anh và cô. Nhanh chóng gượng cười, Quan lão gia mở miệng cảm kích:

– Hoàng Dạ, cảm ơn cậu đã bay về đây để thắp hương cho Tịnh Tịnh. Anh không biết phải đáp lễ thế nào?

– Chậc chậc...anh từ khi nào lại khách sáo với tôi như vậy hả lão Quan? Năm nào về cũng nghe anh nói câu đó!

Ba Dạ nhíu mày không vui trước sự khách sáo của Quan lão gia. Thành thật mà nói, năm nào vợ chồng ông cũng sang Trung Quốc để thắp mấy nén hương cho mẹ cô. Giờ thì hay rồi, cả nhà qua Mỹ định cư, ông với vợ mình lại chạy sang Ý. Rõ là tốn công nhưng họ lại cảm thấy thoải mái vô cùng!

Hai ông nói qua nói lại mấy câu rồi dắt nhau lên phòng bàn chuyện làm ăn gì gì đó, bỏ lại bọn phụ nữ ở dưới lầu tâm sự. Ngặt một nỗi, chỉ có Triết Lãng là không chịu đi theo họ bàn chính sự, cứ ôm khư khư Khiết Khiết trong tay an ủi. Ba Dạ vừa nhìn vào là biết thằng con trai của mình nó sốt ruột đến mức nào rồi!

Ông cũng từng có một tuổi trẻ " kinh khủng " như nó, xa cách vợ con mình tận 6 năm trời. Bao nhiêu đau khổ, dày vò của nó ông đều cảm nhận được hết. Nhìn thấy người con gái mình yêu rơi nước mắt, ai mà lại chịu cho nổi?



Triết Lãng xin phép mẹ mình rồi đưa cô lên phòng. Trong lúc đi, anh luôn dịu dàng an ủi, xoa dịu nỗi đau của cô. Tuy không thấy Lộ Khiết khóc nữa, nhưng Triết Lãng vẫn cứ khó chịu vô cùng. Nét mặt buồn bã ấy, thật muốn lấy mất trái tim của anh đi!

Ngồi ở dưới với hai mẹ con Vô Trà, mẹ Tuyết lại là người thiệt thòi nhất. Bà tỏ ra chán ghét vô cùng trước vẻ mặt ngây thơ của Quan Dật Nhiên, và bộ dạng nịnh hót của mẹ cô ta. Hai mẹ con họ thay nhau khen ngợi bà, còn cố ý nói xấu Khiết Khiết, thúc đẩy mối quan hệ của Quan Dật Nhiên và Triết Lãng.

Đương nhiên, những việc này đều không thể lay động được mẹ Tuyết. Bà dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn họ, cả người toát ra vẻ cao quý mà đánh giá:

– Tôi nói này Quan phu nhân, nhân cách của hai người thật sự tệ đến mức tôi muốn phát nôn, đến việc tiếp chuyện cũng khiến tôi chán ngán. Các người dựa vào đâu để loại con gái này ở bên cạnh con trai tôi? Còn nữa, con dâi tương lai của nhà họ Dương không đến lượt các người bình phẩm!

Cảm giác tức giận len lỏi trong thâm tâm của Quan Dật Nhiên, cô ta định đứng dậy phản bác liền bị mẹ mình kéo lại. Bà ta nhẫn nhịn, nhẹ nhàng chỉnh sửa câu nói của mẹ Tuyết:

– Dương phu nhân, tôi nghĩ bà nên biết mình đang nói cái gì. Bà vốn dĩ không có quyền nhận xét thái độ của chúng ta tôi. Nhà họ Dương thì có gì to tát? Cũng chỉ là một nhân vật khá nổi tiếng trong thương trường, vậy mà vị phu nhân này đã lên mặt rồi sao?

Ha...thật tức cười! Nghe xong câu nói đó, mẹ Tuyết muốn cười thẳng vào bản mặt của bà ta. Nói đến địa vị và gia thế của hai người, Vô Trà chưa chắc đã bằng 1 đốt ngón tay của Cung Hoàng Thanh Tuyết. Còn nói về gia đình chồng á, bà ăn đứt cả hai mẹ con cô ta. Nếu không phải tuổi già sức yếu, hôm nay chắc chắn họ nhừ tử.

Đừng khinh thường bà à nha, nói vậy thôi chứ ông nhà không cho bà đi đánh nhau hay chinh chiến gì nữa. Từ khi lấy cái tên Dương Lãnh Hoàng Dạ đó, bà trở thành một phu nhân lười biếng, sợ chồng vô cùng. Bởi vậy ông nói không cho phép bà động tay động chân, bà cũng không dám làm trái phép.

– Aizza, tuổi già lẩm cẩm. Gia đình nhà chồng tôi có vị thế như nào trong xã hội, chồng bà chắc cũng biết. Dù sao vẫn tốt hơn loại đàn bà nào đó, chuyên đi phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác, hại cho mẫu tử phân li, gia đình tan vỡ. Quá thâm độc!

Haha, chọc đúng chỗ ngứa rồi. Không hổ là vợ của ông trùm, độc mồm độc miệng chẳng khác lúc xưa. Hại cho Quan Dật Nhiên tức đến xanh sẩm mặt mài. Mẹ cô ta cũng chả khác gì, tức giận cầm tách trà trên bàn giơ lên định ném xuống chỗ mẹ Tuyết, thì trên lầu bỗng có tiếng bước chân gấp gáp, một giọng nói uy nghiêm đầy tức giận vang lên rầm trời:

– Dừng tay!