Khiết Khiết! Để Tôi Bắt Được Rồi Thì Em Đừng Hòng Chạy!

Chương 22: Thành Công Thu Phục Tiểu Yêu Tinh!




Quan đại tiểu thư đang ngượng chín mặt trước câu hỏi của Triết Lãng. Nói không thích thì là nói láo, nói yêu thì lại hơi quá. Chi bằng thử tìm hiểu xem sao...

Dương thiếu gia đây đẹp trai, tài giỏi lại giàu có. Với những ưu điểm như thế này, chắc chắn là một người đào hoa, lăng nhăng. Đó là suy nghĩ của mọi người!

Còn đối với cô, anh ta cũng được phết đấy chứ. Dù sao thì từ khi đến Houston tới bây giờ, cô chưa nghe anh ta dính một tin đồn về tình ái hết. Chí ít cũng chung tình...

Nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của anh, Lộ Khiết thật sự muốn cười phá lên. Thật sự muốn trêu chọc hắn ta một lát...

– Tôi...không yêu anh!

Sắc mặt anh ta thay đổi nhanh như gió. Mới rồi còn dịu dàng bây giờ đã chuyển sắc, vòng ôm càng trở nên siết chặt. Anh cúi xuống cắn vào cổ cô một cái rõ đau, khi buông ra nó đã rỉ máu. Triết Lãng nhìn cô bằng cặp mắt nguy hiểm, mị hoặc hỏi:

– Tôi cho em nói lại một lần nữa. Yêu hay không?

Lộ Khiết khẽ hít hà một cái, tỏ ra đau đớn, xụ mặt tránh móc anh:

– Anh là chó sao? Suốt ngày chỉ biết cắn thế hả?

Anh nheo mày nhìn vào vết cắn, lòng không khỏi tự khen ngợi chính bản thân mình quá giỏi. Vết đó cũng đẹp đấy chứ!

Cúi sát xuống ngắm nhìn nó một lát, rồi thè lưỡi của mình ra liếm hết chỗ máu, Triết Lãng tự đắc:

– Ừ, con chó này chỉ là của em. Phải vinh dự vì có được giống chó tốt như tôi.

– Anh...anh...cái tên bệnh hoạn này!

Chắc cô chết mất thôi. Lát hồi lỡ bị nhìn ra thì làm sao đây hả? Cái vết này cũng to phết chứ đùa. Hơn nữa, sẽ dễ bị hiểu lầm, rồi cô phải giải thích như thế nào đây? Mất mặt quá mất mặt!!!!

Khó khăn nhìn chỗ bị cắn, cô xấu hổ vùi đầu vào bờ ngực rắn chắc của anh, cọ qua cọ lại, nũng nịu than vãn:

– Ôi phải làm sao đây? Chúng ta sẽ bị hiểu lầm mất...

Anh cười cười ôm đầu cô xoa xoa, nhẹ nhàng dỗ dành:

– Hiểu lầm thì sao chứ? Vốn dĩ chúng ta đã là như thế.

Nhận thấy có cái gì đó sai sai, Lộ Khiết ngóc đầu lên nhìn anh, ngơ ngác hỏi:

– Như thế là như nào hả? Chúng ta...chúng ta chưa có như thế gì hết!

– Em không thể phủ nhận quan hệ được. Hôn cũng hôn rồi, em phải chịu trách nhiệm với tôi!

– Vô sỉ!

Hai người ôm ấp nhau một hồi, chẳng biết nô đùa như thế nào mà khu vườn sau luôn có tiếng cười khúc khít. Đây có lẽ là điều tốt đẹp nhất trong đêm giao thừa mà Triết Lãng nhận được. Cuối cùng cũng có ngày thu phục được tiểu yêu tinh này rồi. Rất khó, rất khó đó!

Đối với cô thì khác, cô cũng chẳng biết tương lai sau này tình cảm mình dành cho anh như thế nào. Cô chỉ biết, hiện tại bây giờ, người cô cần là anh, người cô thầm nhớ suốt mười mấy năm cũng là anh. Nếu có hy vọng, cô mong cùng anh nắm tay đi hết cuộc đời này!



Hai người vui vẻ nói chuyện trời đất, vẫn không hề biết ở một bụi cây gần đó, Quan Dật Nhiên hai tay cong thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hình viên đạn nhìn về cặp tình nhân đang hạnh phúc. Cô ta vẫn là đang toan tính một chuyện mà không ai ngờ được...Quan Dật Nhiên cứ không nói một lời rồi rời đi trong im lặng.

Mãi ngắm trăng tâm sự cho tới giờ giao thừa hai người cũng chẳng biết. Thấy họ mãi chưa vào, mẹ Tuyết đành chạy ra vườn sau gọi. Vừa đi tới bụi cỏ lớn, một màn tình cảm diễn ra khiến bà no muốn đi không nổi. Sớm biết mà, Quan Lộ Khiết thế nào cũng là con dâu bà. Chuyện này phải khen con trai bà quá là giỏi. Chỉ có điều, lâu hơn ba nó!!!

— Khiết Khiết, Triết Lãng! Hai đứa định ở đó đón giao thừa riêng lẻ sao?

Nghe mẹ Tuyết nói, Lộ Khiết mới sực nhớ đến chuyện Tết. Aizza...nhìn xem nhìn xem, chưa gì đã quên tới quên lui, khi yêu anh ta sâu đậm rồi chắc mất luôn cả trí nhớ. Cô tự trách bản thân, lấy tay đánh vào đầu của mình một cái. Lập tức bên cạnh, Triết Lãng lo sốt vó, nhẹ xoa xoa chỗ cô đánh lúc nãy, trách yêu:

– Không được làm tổn thương bản thân biết chưa. Ngốc quá!

Cô chu mỏ phồng má, khẽ ò một tiếng. Cảnh này đương nhiên không lọt ra khỏi mắt mẹ Tuyết, bà vừa rời đi vừa hắng giọng trêu chọc:

– Chọc mù mắt tôi đi. Anh ơi em cũng muốn ôm!

– Hahah!

Triết Lãng ngồi bật cười hí hửng, còn thiếu nữ bên cạnh đã ngượng chín mặt, tai đã đỏ như trái cà chua. Cô đánh vào vai anh mấy cái, ra vẻ nghiêm túc:

– Dương đại thiếu gia, anh còn cười nữa thì không có yêu đương gì hết!

Triết Lãng không chậm trễ liền câm như hến, vờ như đang tức giận mà la cô:

— Em nói lại một lần nữa xem. Không yêu hả! Không yêu này!

Mỗi câu anh nói thì anh lại cù lét cô một cái. Lộ Khiết nhanh chân phóng khỏi vòng ôm của anh chạy ra sân trước. Triết Lãng cũng không tệ liền đuổi theo. Hai người rượt qua rượt lại náo loạn cả buổi tiệc ngoài trời của gia đình. Thôi kệ, miễn cô vui anh có thể làm hơn thế nữa!

Quan lão gia nhìn con gái mình vui vẻ như vậy thì cũng vui theo. Hơn mười mấy năm nay, từ cái ngày cô biêtd hết sự thật, đây là lần đầu ông thấy cô vui như vậy. Phải vậy chứ, đây mới là Khiết Khiết đáng yêu, hoạt bát của ông.

Quan Cảnh Hiên lắc lắc ly rượu vang đỏ rồi cười nhẹ, thầm suy nghĩ:

" Tịnh Tịnh, em nhìn xem, con gái của chúng ta đã trưởng thành như thế rồi! "

Vô Trà sơ ý nhìn thấy nụ cười của ông, bà ta đã tức đến sôi máu não. Dĩ nhiên, bà ta biết ông đang nghĩ gì, và tất nhiên bà còn hận Lộ Khiết gấp bội.

Không khí đang yên lành vui vẻ, Vô Trà lại tỏ ra khó chịu với màn đùa giỡn của anh và cô, bà ta cau có lớn tiếng:

– Không biết im lặng sao? Giỡn hớt một lát lại đổ bể đồ của người ta.

Sau câu nói hết sức vô duyên đó, gia đình Triết Lãng trở nên im ắng đến kì lạ. Họ dùng con mắt kì thị nhìn sang bà ta, sự chán ghét biểu lộ rõ trên khuôn mặt của họ. Bà nội Trần vốn không ưa gì bà ta, lại thêm cái phách lối này nữa, chỉ có làm bà thêm khó chịu:

– Cô Vô, gia đình chúng tôi đủ điều kiện để mua lại số đồ mà chúng nó làm vỡ. Có lẽ cô quá quan tâm đến chuyện đó rồi!

Trước câu nói đó của bà nội Trần, Quan lão gia cảm thấy mất mặt vô cùng khi phải dẫn bà ta sang đây ăn tất niên. Ông liếc xéo bà ta, rồi lên tiếng làm dịu lại không khí đang căng thẳng:

– Nào, chuẩn bị pháo hoa, còn mấy phút nữa là sang năm mới rồi, kẻo lại trễ mất.

Cũng không muốn không khí ngày Tết trở nên bất hòa, ba Dạ đành mở miệng trêu đùa vài câu:

— Êy, lão Quan, nhân dịp tất niên này, tôi với anh làm sui. Thấy thế nào?



Mọi người nghe câu đó liền cười lớn, Quan lão gia cũng gật đầu, giơ tay ra đòi bắt với ba Dạ. Hoàng Dạ đương nhiên đồng ý, cái bắt tay mang theo câu nói của Quan lão gia:

– Được được! Coi như tôi đã gả con gái qua nhà anh rồi đó. Hahah...

Mọi người vui vẻ cười đùa, mặt Lộ Khiết lại nhăn nhó đến khó coi. Cô ủy khuất lên tiếng:

– Ba! Chưa gì ba đã đòi gả con cho người khác, ba chê con ở lại nuôi tốn cơm sao?

— Đúng đúng đúng! Hahah, con ở lại thật tốn cơm của cha!

Lộ Khiết tỏ ra giận dỗi, dậm chân đùng đùng, hai má đã phồng lên một cách đáng yêu. Bên cạnh, Triết Lãng tức khắc ẳm cô trên tay rồi ngồi xuống ghế, để cô an tọa trên đùi mình. Anh véo mũi cô một cái, chất vấn:

— Không muốn gả cho anh sao? Vậy thì anh đi cưới cô khác vậy...

Lộ Khiết trừng mắt nhìn anh, bàn tay thon dài của cô trượt lên tai anh, kéo mạnh một cái, sau đó bậm môi hỏi:

– Ha...giỏi thật đấy. Nói, muốn cưới cô nào?

Anh đau đớn la lên một cái, tiếp theo đó thì ôm chặt eo cô, nghiêm túc nói:

– Chỉ cưới mỗi em. Chúng ta có thể kết hôn ngay bây giờ. Em thấy thế nào?

— Không phải chứ? Em và anh còn chưa đủ tuổi, kết cái gì mà hôn?

Cô nói đúng, luật pháp của nước M, nam nữ trên 18 tuổi mới được bàn tới hôn nhân. Nhưng mà cô đâu biết rằng, nữ dưới 18 tuổi nếu được sự đồng ý của ba mẹ thì vẫn có thể kết hôn. Hơn nữa, gia đình nhà họ Dương có thể làm mọi thủ tục hôn nhân mà không cần họ phải đủ tuổi. Chuyện này, cô chưa biết!

Mẹ Tuyết thật muốn bật cười trước sự hối hả của con trai mình, bà quay qua khuyên ngăn Lộ Khiết:

— Con dâu yêu quý, đừng để thằng này nó lừa con. Chúng ta là con gái, phải có giá!

Cô cũng gật đầu đồng ý trước ý kiến của bà đưa ra. Nhưng mà...không phải bà nói con gái phải có giá sao? Chưa gì mà gọi cô là con dâu rồi, đây rõ ràng là thông đồng!

Con trai bà thì hay rồi, hiểu ý mẹ mình quá mà. Miệng thì khuyên nhủ, trong thâm tâm không biết đã hối hả đến cỡ nào rồi. Mẹ à, đừng qua mặt con trai ruột của mình!

Anh không chú ý đến mọi người đang có mặt, tự nhiên cúi xuống hôn nhẹ lên môi của cô một cái, dịu dàng nói:

– Em không muốn cũng không sao cả. Chúng ta còn trẻ mà, đợi khi nào suy nghĩ kĩ rồi nói cho anh nghe!

_________

P/s: Thứ 5 mình sẽ không ra chap nhoa! Thứ 6 sẽ bù lại cho mọi người!

Còn về lý do á: Bận coi phim đóa!

Giới thiệu chút xíu về bộ phim mình đang theo dõi:

Bí Mật Trong Góc Tối! ❤❤❤