Khiết Khiết! Để Tôi Bắt Được Rồi Thì Em Đừng Hòng Chạy!

Chương 20: 29 Tết!




Tối đó, sau khi đã xử lí xong mọi chuyện, cô đã ngồi ngơ ngẩn ở bàn của mình để suy nghĩ về chuyện của anh. Lúc thì muốn xin lỗi, lúc lại không muốn. Haizz, đến quyết định của mình cô còn không tự quản lí được!

***

Ngày 29 Tết...

Mọi nhà đã chuẩn bị đầy đủ các thứ để chào đón năm mới sớm đến. Nào là bánh, trái cây với mấy thứ lặt vặt khác dành cho ngày Tết. Người nước M không có truyền thống cúng giỗ, nhưng đối với Quan gia hay Dương gia là người gốc Trung nên truyền thống cúng giỗ họ cũng sẽ đưa vào ngày Tết.

Đám người hầu thì bận tối mài tối mặt. Thiếu gia, tiểu thư của họ lên kế hoạch đi chơi Tết...Đúng là kiếp nô lệ mà!

Mới 8 giờ sáng, Niết Tiêu Hoa đã lật đật chạy qua nhà cô để rủ cô đi chơi rồi, nhìn cái bộ mặt háo hức của cô ấy, Lộ Khiết vốn không muốn từ chối. Nhưng chỉ hơi tiếc cho giấc ngủ của cô...hức...hức!

– Khiết Khiết, chúng ta nên đi đâu bây giờ?

Đang lúc cô đi vệ sinh cá nhân, Niết Tiêu Hoa ngồi ở trên sopha trong phòng Lộ Khiết ngẫm tới nghĩ lui, chọn mấy địa điểm thích hợp để cho ngày đi chơi hôm nay. Cô có kể về người bạn Khương Giai Giai cho Tiêu Hoa nghe, cô ấy tỏ ra rất hứng thú, hí ha hí hửng đòi gặp mặt.

Ban đầu là hỏi ý kiến cô, nhưng Khiết Khiết chưa trả lời cô nàng đã vội đưa ra lịch trình dài dằng dặc:

– Đi coi phim trước nhé, sau đó lại đi chơi, đi ăn uống, tiếp theo là đi mua sắm...chậc, mình thật chỉ nghỉ bấy nhiêu cho ngày nay thôi.

– Niết tiểu thư à, bấy nhiêu suy nghĩ của cậu cũng làm cho mình mệt đến rã rời!

— Heheh.

Hoàn tất mọi việc trong nhà vệ sinh, cô đã gửi tin nhắn để hẹn Khương Giai Giai cùng đi với họ, quả nhiên, tin nhắn vừa gửi qua thì đã có phản hồi!



Ba cô gái cùng nhau đi khuấy đảo trung tâm mua sắm, rồi lại sang rạp chiếu phim, tới mấy cái nhà hàng phải nằm vật vã trước sức ăn của Tiêu Hoa. Mà tính ra cô nói cũng không sai, Giai Giai với Tiêu Hoa mà hợp lại thì cô đã phải quỳ gối cầu xin thật rồi!

**

Bọn con trai thì tất nhiên cũng phải có không gian riêng cho mình rồi. Hôm qua, đại gia đình của Triết Lãng từ mấy nước kéo về đón Tết bên M. Ông bà ngoại ở Trung Quốc, ông bà nội ở Anh, ba mẹ và em trai ở Ý. Đến ông 3 của anh là Cung Hoàng Doãn Trạch cũng phải từ bỏ việc công tác, chạy về Las Vegas đón tết cùng gia đình. Nói nhiệm kỳ Tổng thống của ông đã kết thúc, nhưng ông vẫn còn giữ một chức vụ quan trọng trong bộ quốc phòng nước M, thường xuyên có mặt ở thủ đô để bàn chính sách.

Về rồi tốt, đông nhà đông cửa, vui vẻ biết bao nhiêu. Anh có thể đi chơi mà không quản việc bày biện rồi!

Bọn con trai lại không có sở thích đi đến những nơi như trung tâm mua sắm hay rạp chiếu phim, nếu có thì chỉ đi với bạn gái. Nhưng đằng này thì thảm rồi, ba người con trai vào đó thì người ta coi họ ra gì?

Nói tới nói lui họ chỉ có mấy chỗ như trường đua xe moto, sòng bạc, tối thì lại đến hộp đêm. À phải rồi, do dịp Tết nên sòng bạc chắc chắn đông khách, Triết Lãng phải giúp cha mình dòm ngó nó nữa. Bỏ lơ là lỗ như chơi!

Tâm trí người nào đó lại không đặt vào cuộc chơi, chỉ mãi quan tâm đến người con gái đó. Mà nhắc tới lại càng tức! Bọn Quyết Hạng và Thẩm Quốc Thuấn hôm nay vớt phải gan hùm nên mới dám đi theo sau mà trêu chọc chuyện của anh và cô. Thật nhức hết cả đầu!

– Ể, lão đại, Thẩm ca nói quá đúng rồi còn gì. Chị dâu bị anh chiều sinh ra hư luôn rồi!

– Phải phải. Mình có ý tốt nhắc nhở, cậu lại ngó lơ. Đám bạn như tụi mình cũng đành bó tay!

Triết Lãng bực bội trừng mắt cảnh cáo họ.

Anh đã lên kế hoạch vào tối hôm qua rồi, nhất định đêm 30 phải chạy đi cầu hòa với cô. Cứ như thế này mãi thì anh chết mất. Nhớ cô đến phát điên, cảm giác nhìn là không bao giờ đủ!

Nhìn xem nhìn xem, rõ ràng hai người lúc nào cũng nghĩ tới nhau mà lại không ai dám mở lời trước. Thật sự lời xin lỗi khó nói tới vậy sao, hả Quan Lộ Khiết? Còn Triết Lãng nữa, mới lúc đầu sao không chịu đi cầu hòa với người ta đi, đợi tới tận bữa nay mới có kế hoạch.



Nói chung tất cả tại bà tác giả!

**

Rong ruổi một ngày trời, Triết Lãng trở về với bộ dạng vô cùng thê thảm. Cả thân mình mỏi nhừ, hai mắt sắp mở không lên, đến nói cũng làm biến mở lời. Người lớn bị hù cho hoảng loạn!

– Trời ơi cháu tôi! Con làm sao vậy nè?__ Bà nội.

– Bà không cần để tâm đến nó. Đi chơi đến mệt mỏi là hiểu rồi!__Ông nội trêu chọc.

Cả nhà cười đùa vui vẻ, đột nhiên mẹ của anh nhớ tới một chuyện, quay sang hỏi anh:

– Triết Lãng, phòng của con phải cho người vào đó dọn dẹp sạch sẽ, nếu không sẽ rất bụi bậm.

Sáng nay bà quản gia có nói chuyện này với bà vì bọn họ không dám vô phòng của anh ta. Mấy hôm trước đã bị chửi hết một trận rồi, lần này phải hỏi ý kiến. Xem như đám gia nhân đó thông minh!

Trầm tư một hồi anh mới ậm ừ đồng ý. Nhưng trước hết anh phải vác bộ dạng uể oải này vào phòng đã, ngủ một giấc ngon rồi ngày mai tính tiếp.

**

Đám con gái cũng chia tay nhau ai về nhà nấy, không quên hẹn đêm giao thừa đi coi pháo hoa. Lộ Khiết cũng không tốt là bao, bị hai người họ hành cho chết lên chết xuống, lôi kéo cô đi hết khu này lại sang khu khác, hết chỗ này lại nhảy qua chỗ kia. Đúng là mệt mỏi!

Nhưng Lộ Khiết vẫn không quên nghĩ tới chuyện đó. Chiến tranh lạnh hơn 1 tháng nay, tới lúc phải nói xin lỗi rồi. Mà cô lại không biết mở lời như thế nào. Thôi thì chuyện ngày mai để ngày mai tính, đánh một giấc đã!

" Anh trai nhỏ, ngủ ngon! "