Khiết Khiết! Để Tôi Bắt Được Rồi Thì Em Đừng Hòng Chạy!

Chương 14: Thật Không Giống Như Lời Đồn!




Dương đại thiếu gia hậm hực nhận lấy chai nước suối, mới uống chưa được nửa chai đã bóp nó tan tành mây khói, ánh mắt ngày càng nổi lửa!

Quyết Hạng tuôn mồ hôi hột nhìn về phía cô. Thì ra là có một nam sinh đang đến bắt chuyện với cô và Niết Tiêu Hoa, hắn ta còn dám chủ động bắt tay cô nữa? À không, trong mắt Triết Lãng đó là nắm tay! Cái tên nam nhân đó vậy mà dám nắm tay Khiết Khiết của anh? Hừ!

Triết Lãng động thân muốn đứng dậy thì đã bib hai người kia lôi lại, Quyết Hạng thiếu điều muốn quỳ xuống xin anh luôn chứ:

– Ấy ấy lão đại, lão đại. Đó chỉ là chào hỏi, là chào hỏi thôi. Anh ngồi xuống, bình tĩnh bình tĩnh...

– Phải đó Triết Lãng, cậu nên giữ phong độ của mình lại. Sơ hở là chúng tôi lại bị vạ lây!

Triết Lãng ngay lập tức liếc con mắt cảnh cáo qua chỗ Thẩm Quốc Thuấn, cậu ta giả vờ cười hì hì, tay thì liên tục vuốt vuốt bã vai anh. Như ngẫm nghĩ lời bọn họ nói đúng, anh từ từ ngồi xuống ánh mắt vẫn kiên định dán vào vị trí ngồi của cô, sự lạnh giá không giảm lại tăng, trán đã sớm nổi gân cộm cộm, Triết Lãng lạnh giọng lên tiếng:

– Sau khi kết thúc, tôi bắt buộc phải biết danh tính của tên đó!

Vì muốn xoa dịu tính khí nóng nảy của người bạn " hiền ", Quyết Hạng liền gật đầu liên tục, miệng gấp gáp phản hồi:

– Nhất định...nhất định. Thằng Hạng này đã hứa là sẽ làm! Xong xuôi tôi liền xử tên đó cho cậu.

Triết Lãng hừ mạnh một tiếng, hung dữ tóm chai nước suối kế bên mở nắp hớp một ngụm nhiều, sau đó quăng sang một bên, dữ tợn nói:

– Tốt nhất là vậy. Cẩn thận cái mạng của cậu!

Ôi trời! Lại câu nói đó. Quyết Hạng thật muốn gập đầu cầu khẩn Lộ Khiết bớt bớt gây chuyện lại cho cậu ta khỏe được một chút. Một người ngoài cuộc như bọn họ lại bị cuộc tình này hành cho lên bờ xuống ruộng. Hai tuần nay cô không đếm xỉa đến anh, Quyết Hạng và Thẩm Quốc Thuấn chính là những tấm bia trút giận cho anh, không đánh cũng mắng, không mắng thì lại dọa. Sống sao cho vừa lòng thiên hạ!

Nếu chịu xem kĩ càng một chút, mọi người sẽ thấy những vết bầm tím trên mặt của bọn họ. Nó là thành quả của những ngày Lộ Khiết ngó lơ Triết Lãng. Ta nói nó banh cái khuôn mặt đẹp trai luôn!

Dạo này Quốc Thuấn còn bị say chấn tâm lí nhẹ nữa, chắc là những chuỗi ngày bị chửi nhiều quá nó vậy đó. Thời gian đi đánh lộn, đi ôm gái của hai người họ đều dành hết cho sự tức giận vô cớ của Triết Lãng. Nói ra cũng tội!

*

Hiệp hai bắt đầu, lớp bảy tiến hành giao bóng. Ta nói có mấy phút, Dương đại thiếu gia đã lập cú đúp rồi. Khỏi phải bàn tới, lớp bảy bị Triết Lãng xoay cho chết đi sống lại. Trải qua 30 phút thi đấu của hiệp hai như đi quanh một vòng của Quỷ môn quan vậy, không dám vô banh luôn mà!



Kết thúc trận đấu một cách hoàn mĩ, lớp chín thắng đậm 8-0. Mấy mẹ nữ sinh la hết um sùm, phấn khích đến nổi muốn nhảy xuống ôm Triết Lãng luôn vậy hà!

Cái người nào đó lại không đếm xỉa đến tình trạng rối rít này, trọng tài vừa mới thổi còi kết thúc trận đấu, anh đã phóng một mạch đến chỗ Lộ Khiết rồi.

Cô vẫn còn đang chú tâm vào cuốn sách, vẫn chưa biết sự nguy hiểm đang rình rập. Đến khi biết rồi thì đã bị anh mạnh bạo lôi đi. Cô chỉ còn có thể la ló kháng cự:

– Cậu làm cái gì vậy? Ui...thả ra ....

– Em câm miệng!

Triết Lãng như muốn bùng nổ cơn giận ngay tại đây, đến tiếng nói cũng trở nên lớn. Lực tay của anh không hề nhẹ chút nào, đối chiếu với gương mặt giận dữ ấy, thật không ai muốn lại gần!

" Có chuyện gì vậy? "

" Sao vậy? Lãng ca ca của tôi sao lại trở nên như thế? "

" Ôi mất hết hình tượng! Con nhỏ đó là ai vậy? "

" Khỏi cần nói cũng biết là nữ thần của tôi rồi. Người ta đẹp hơn hoa khôi của trường nữa... "

" Cái tính mê gái không bao giờ bỏ được. Thôi kệ, tui cũng muốn cong vì bả đây này...! "

** Phòng thay đồ nam...

– Buông tôi ra! Cậu đang làm cái quái gì thế?

Lộ Khiết tức giận giựt cánh tay đang bị nắm lại, bây giờ trên cái cổ tay trắng nõn nà đó đã có dấu ửng đỏ rồi!

Triết Lãng không những không quan tâm mà còn hậm hực chất vấn, đôi ngươi như muốn đem cô đi thiêu sống vậy đó:



– Nói! Thằng lúc nãy là ai?

Khiết Khiết xoay xoay cổ tay, trong đầu vẫn còn cảm giác chóng mặt qua mắt vì bị kéo xềnh xệch như vậy. Nói thật, cuốn sách cô rơi ở đâu cô còn chả biết!

– Không có ai. Cậu hỏi làm gì? Tránh ra cho tôi đi.

Triết Lãng vẫn một mực giữ cô ở lại, bàn tay của anh đặt lên bã vai cô lay lay, giọng nói không có phần thuyên giảm sự tức tối:

– Cậu sao? Không phải lúc nhỏ còn gọi tôi rất ngọt ngào mà? Em tỏ vẻ xa lạ cho ai coi? HẢ!

Thật sự không chịu nổi rồi sao?

Lộ Khiết nhếch môi cười chế giễu, không còn tỏ ra thái độ bài xích và muốn chạy đi như lúc nãy nữa, đổi lại là một con người khác hẳn sự dịu dàng và yếu đuối như thường ngày khi ở trường. Cô vòng tay qua cổ anh, ghé đôi môi vào sát tai, một chất giọng ma mị khác xa hoàn toàn rót vào tai Triết Lãng:

– Sao nào " anh trai nhỏ "? Mới bao nhiêu đã không chịu nổi rồi à? Thật không giống như lời đồn chút nào!!!

Cô chật chật ra dáng tiếc nuối. Với thái độ này của cô, Triết Lãng lại vô cùng bất ngờ. Hơn nữa câu nói đó... thôi bỏ mẹ rồi...

Đến khi phát hiện mình vừa bị cô gái nhỏ này " chơi " một vố đau như thế, Triết Lãng mới thả nhẹ lòng xuống, buông bỏ bớt cơn thịnh nộ đang cuồn cuộn sắp phun trào trong người, vòng tay qua ôm eo cô lại:

– Tôi thấy gan em không còn nhỏ nữa rồi! Muốn thử thách sự nhẫn nhịn của tôi sao? Hửm?

Cô cười nhẹ rời tay khỏi cổ anh, phục hồi lại trạng thái lạnh lùng vốn có, dùng ngón trỏ " ghét bỏ " đẩy nhẹ vào ngực anh, chìa môi chê trách:

– Quả là rất tệ! Tôi còn tưởng anh sẽ gắng gượng thêm vài tuần nữa...haizzzz...tiếc thật

Nói rồi đi teng teng ra cửa chuẩn bị rời khỏi phòng thay đồ này, vốn dĩ nó là của nam, nếu như bị bắt gặp họ sẽ tưởng cô là biến thái mất!

Ai dè, cánh cửa vừa mới hé được một chút chíu đã bị đóng lại, sau lưng cô bỗng có một bóng dáng to lớn che chắn, hai tay anh vòng qua eo cô siết chặt, đầu vùi vào hõm cổ thơm tho, giọng nói vô cùng quyến rũ:

– Trêu chọc xong thì muốn chạy? Có phải tôi quá lỗ rồi không?