Sau khi rửa bát và dọn dẹp nhà bếp xong, tôi và TiểuVăn rề rà lê bước ra phòng khách, tôi ngồi xuống cầm cốc trà uống từng ngụmnhỏ, lén lút quan sát bố mẹ Tiểu Văn ngồi đối diện.
“Lại Bảo này, cô chú đã bàn bạc một số chuyện.” MẹTiểu Văn tươi cười vui vẻ nó, “Đó là chuyện kết hôn của cháu và Tiểu Văn, côchú chuẩn bị…”
Chuông cửa vang lên. Tạ ơn Jesus, tạ ơn Thượng đế, tạơn Phật tổ, tạ ơn Bồ tát, tạ ơn Thánh mẫu Maria…
Tôi cười tỏ ý xin lỗi với bố mẹ Tiểu Văn rồi đứng dậymở cửa, cửa vừa mở ra liền tỏ ra vô cùng ngạc nhiên: “Ơ? Sao mấy ông tới vậy?”
Thịt Chó, Tiểu Phấn, lão Phó, lão Đường đứng nháy mắtnháy mũi cười đểu với tôi.
Lão Đường còn ghé đầu lại thì thào: “Diễn hơi lố…”
Tiểu Phấn đứng đằng sau lập tức cho cậu ta ăn đấm.
Tiểu Văn ở trong phòng khách thò đầu ra hỏi: “Bảo, aitới thế anh?”
“Binh tôm tướng cá.” Tôi cười quay đầu lại đáp, nhìnthấy vẻ hơi ngạc nhiên trên mặt bố mẹ Tiểu Văn.
Mọi người xách đồ bước vào nhà, vào phòng khách lễphép tươi cười chào hỏi bố mẹ Tiểu Văn. Những tiếng “Cháu chào cô”, “Cháu chàochú” ngọt ngào vang lên ầm ĩ, cũng làm cho bố mẹ Tiểu Văn không thể từ chối,hai người đều đứng dậy tươi cười chào đón dù hơi bất ngờ.
Mấy tên này rất được, ai cũng mang theo quà cáp, hơnnữa trông có vẻ không phải là đồ rẻ. Thịt Chó thay mặt mọi người bày tỏ sự hốilỗi về việc hôm qua quá gấp rút, quá thất lễ với bố mẹ Tiểu Văn, hôm nay tới làđể thăm cô chú, có chút quà mọn để bày tỏ tấm lòng. Lúc này tuy bố mẹ Tiểu Vănhơi khó chịu vì cuộc nói chuyện bị phá hoại nhưng đều tươi cười nói cảm ơn vàmời cả bọn ngồi xuống.
Mọi người đều ngồi xuống, thực lực hai bên địch ta bắtđầu xuất hiện sự chênh lệch, phía địch tuy kinh nghiệm phong phú, chiến thuậtgià dặn, nhưng phía ta binh hùng tướng mạnh, lấy nhiều đánh ít, dường như đãnắm phần thắng trong tay.
“Lại Bảo à, các bạn cháu tới cũng tốt.” Mẹ Tiểu Văncười, bảo Tiểu Văn rót trà cho mọi người sau đó tựa lưng vào thành ghế nhìnxung quanh một lượt, “Hôm nay cô chú vốn định bàn bạc về chuyện kết hôn củacháu và Tiểu Văn, các bạn cháu cũng cho ý kiến luôn thể.”
Tiểu Văn rót trà xong ngồi xuống cạnh tôi, điệu bộ rấthiền thục dịu dàng.
“Văn này, con muốn cưới Lại Bảo là lựa chọn của con,bố mẹ sẽ không can dự vào.” Mẹ Tiểu Văn nhìn bố côấy, “Nhưng bây giờ con có em bé rồi, sau khi kết hôn con định ở lại trong nước,hay là…”
Rõ ràng là bố mẹ Tiểu Văn rất vui mừng và hạnh phúckhi làm hòa và đoàn tụ với con gái, nhưng họ càng hy vọng con gái có thể luôn ởbên họ.
Không ai nói gì, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Tiểu Văn.
Tiểu Văn sững ra, quay sang nhìn tôi. Bố mẹ TIểu Văncũng nhìn theo. Bảo tôi làm thế nào? Bảo tôi quyết định chắc? Bảo tôi quyếtđịnh tương lai của Tiểu Văn sao? Hình như trò đùa này hơi quá rồi?
Mẹ Tiểu Văn cười nói: “Lại Bảo, ý cháu thế nào? Cháucũng biết đấy, cô chú mấy năm nay sinh sống và làm việc ở nước ngoài, hơn nữa…không có ý định về nước, vậy cháu…”
Tôi cười gượng: “Cô chú, cháu hiểu ý cô chú, cháu cũnghy vọng sau khi kết hôn chúng ta có thể sống cùng nhau, nhưng trình độ tiếngAnh của cháu rất tệ, sợ ở nước ngoài không thích ứng được.”
Bố Tiểu Văn cười: “Tiếng Anh không tốt có thể học mà,trước khi ra nước ngoài, hai cô chú chẳng nói được câu nào ấy chứ.”
Tôi tiếp tục cười: “Không phải ạ, thưa chú, chú cũngbiết là bố mẹ cháu đều ở trong nước, người Trung Quốc ta coi chữ hiếu là hàngđầu, cháu… nói thực, cháu cũng không muốn ở xa bố mẹ quá, không thể tận hiếu,không thể chăm sóc bố mẹ.”
Mẹ Tiểu Văn cười: “Cháu thật là một đứa con ngoan,chuyện đó cô chú đã tính rồi, đây không phải là vấn đề gì lớn, nếu cháu đồng ý,sau khi cháu ổn định ở bên kia chúng ta có thể đón bố mẹ cháu sang an hưởngtuổi già bên đó.”
Tôi tiếp tục cười, vừa cười vừa ra vẻ suy nghĩ, vừa ravẻ suy nghĩ vừa dùng ánh mắt cầu cứu một vòng. Nhưng mấy tên này chỉ cần chạmđến ánh mắt của tôi liền giả bộ nhìn đi chỗ khác, hoàn toàn không chịu giúp đỡ,cái lũ cầm thú thấy chết không cứu này…
Nhận ra khó xử của tôi, mẹ Tiểu Văn tươi cười xua tay:“Lại Bảo, cô chú không ép cháu, chỉ là đưa ra một cách để cháu suynghĩ, cháu cũng biết đấy, cô chú không được ở bên Tiểu Văn nhiều năm rồi, bâygiờ có thể được đoàn tụ cô chú thực sự không muốn bỏ lỡ.”
Tôi nghiêm túc cười gật đầu, bụng nghĩ: Các người đoàntụ kệ các người, kéo tôi theo làm gì?
Tiểu Văn ngồi cạnh khoác tay tôi rất chặt.
Mẹ Tiểu Văn nhìn xung quanh: “Các cháu thấy thế nào?”
Thịt Chó, Tiểu Phấn, lão Phó, lão Đường đều ngớ ngườira, sau đó ánh mắt bắt đầu láo liên.
“Chuyện này…”
“Ừm…”
“Cháu thấy…”
“Hình như…”
Giờ phút quan trọng thế mà toàn một lũ vô dụng.
Đúng lúc này, di động của tôi báo có tin nhắn, tôicười tỏ ý xin lỗi rồi rút di động ra.
“Ông xã, anh đang ở đâu?” Là số của Mạt Mạt. Nhưng câuhỏi này lạ quá, sao vô duyên vô cớ lại gọi tôi là ông xã thân mật dữ vậy?
Tôi trả lời: “Ở nhà.”
Tiểu Văn ngồi cạnh tôi nên cũng nhìn thấy tin nhắn,càng nhìn thấy tên người nhắn tôi lưu là: Mạt. Bàn tay đang khoác tay tôi độtnhiên buông lỏng.
Tiếng báo có tin nhắn không vang lên nữa, tôi không cócớ phân tán sự chú ý của mình nữa, đành phải cắn răng chịu đựng ánh mắt của bốmẹ Tiểu Văn, nghe hai người bắt đầu phân tích lợi hại thiệt hơn, mở tương laira trước mắt, tư tưởng trung tâm chính là nếu tôi có thể ra nước ngoài khôngchỉ là có trách nhiệm với Tiểu Văn mà cũng rất có lợi cho tiền đồ của tôi.
Cứu binh tôi gọi đến lúc này chẳng tên nào giúp đượcgì, ánh mắt bố mẹ Tiểu Văn chiếu đến ai, người đó liền gật đầu lia lịa, mỉmcười thưa phải. Tôi hiểu mấy tên phản đồ này cũng rối óc, cũng cảm thấy họkhông thể tùy tiện nêu ý kiến, ra quyết định trongtruyện này.
Đúng vào lúc bố mẹ Tiểu Văn nói lí nói lẽ, nói đến nỗitôi bắt đầu thấy váng đầu hoa mắt, hơi dao động thì chuông cửa vang lên.
Tôi ngẩn ra rồi ngẩng phắt đầu lên.
Thịt Chó, Tiểu Phấn, lão Phó, lão Đường cũng đều ngạcnhiên ngẩng đầu lên nhìn nhau, sau đó đều lộ ra vẻ không hiểu – người đến đủ cảrồi mà!
Tôi đứng dậy mở cửa, cửa vừa mở ra tôi còn chưa kịpkinh ngạc thì một giọng nói lanh lảnh đầy vẻ mừng rỡ đã vang lên với một tần sốrất cao: “Ông xã!”
Bên ngoài cửa là Mạt Mạt đang mỉm cười vô cùng ngọtngào.
Sau lưng cô ấy còn có hai người đàn ông tầm ba, bốnmươi tuổi, họ nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng và nghi ngờ.
Mạt Mạt hớn hở nghiêng đầu, đứng lùi sang một bên giớithiệu với tôi: “Ông xã, đây là ông Lí, đây là ông Trương. Họ từ Thẩm Dươngtới.”
Sau một phần nghìn ngạc nhiên, tôi chợt vỡ lẽ - vở kịchbên này cũng mở màn rồi, vai nam chính của tôi trong vở kịch của Mạt Mạt cũngchính thức lên sân khấu.
Mạt Mạt mở miệng là gọi “ông xã” ngọt xớt đã làm chotất cả mọi người trong phòng khách đứng cả dậy, ai nấymặt đầy kinh ngạc nhìn về phía này.
Chỉ có Tiểu Văn ngoài vẻ ngạc nhiên, nét mặt còn rấtphức tạp.
Cô ấy hiểu, tôi cũng biết quả này thú vị rồi đây.
Tôi trợn mắt nhìn phòng khách rồi quay lại nhìn racửa, sau đó lại quay đầu lại nhìn phòng khách rồi lại quay lại nhìn ra cửa.
Cảm giác này như mơ vậy!
Cầu xin Thượng đế, nếu đây là mơ hãy là con tỉnh lạiđi!
Mạt Mạt đã đưa hai người đàn ông đó vào trong, tất cảmọi người trong phòng khách cũng bắt đầu vừa kinh ngạc vừa bước lại gần phíatôi.
Tôi lùi lại vài bước, ngó sang hai bên, đột nhiên cảmthấy căn hộ mình mua trả góp là địa ngục, hơn nữa căn phòng khách hình chữ nhậtrộng mười mấy mét vuông này trong giây phút này trở nên sao mà vừa trống trảilại vừa chật chội đến thế.
Tôi bật cười.
Tôi không thể ngừng cười, tôi biết tình huống trướcmắt không ổn, càng biết rằng tình huống bây giờ rất tệ. Bây giờ tôi chính làmiếng thịt gà kẹp trong sandwich, hai bên đồng thời kẹp chặt lấy tôi, kẹp chặthết sức, ha ha, thú vị quá, thú vị dã man…
“Ông xã, anh cười gì thế?” Mạt Mạt hơi hoảng, có lẽ vìtôi cười quá bất thường, hơn nữa càng cười càng khoa trương.
Mạt Mạt kinh ngạc nhìn tôi rồi đột ngột ngoảnh lạinhìn hàng loạt bóng người đứng một bên.
Trong số đó cô ấy biết Thịt Chó, Tiểu Phấn, lão Phó,lão Đường, và còn… người khác nữa.
“Các người…” Mạt Mạt ngẩn ra, chỉ vào họ, quay sanghỏi tôi: “Ông xã, họ là…”
Tôi cười, nhìn đăm đăm vào mắt Mạt Mạt, tôi hiểu, ý côấy là cô ấy không quen những người đó.
Tôi không nói gì, chỉ tiếp tục cười, vừa cười vừa vỗtay.
Tôi còn có thể nói gì được? Em muốn tôi nói gì?
Cả hai bên, tôi làm sao mà giải thích rõ ràng được?
Tôi vừa cười vừa chầm chậm lắc đầu, vừa vỗ tay, cóđánh chết tôi cũng không nói…
Bạn phải tin rằng, khi con người quá bất lực có thểphá ra cười, ví như tôi lúc này, ngoài cười ra tôi còn có thể làm gì?
Bạn phải tin rằng, thực ra tôi là một diễn viên. Bâygiờ tôi đứng giữa hai nhóm người, một bên là vở kịch của Mạt Mạt, một bên là vởkịch của Tiểu Văn. Cả hai bên tôi đều không thể nói gì, cả hai bên tôi đềukhông thể để lộ tẩy…
Bạn phải tin rằng, tôi thực sự muốn cười từ tận đáylòng, tôi thực sự cảm thấy chuyện này rất thú vị, tôi biết trời sập rồi, tôibiết ngày tận thế tới rồi, tôi biết mình đã rơi vào hố sâu không sao thoát rakhỏi rồi.
…
Tiểu Văn đứng cách tôi vài mét chăm chăm nhìn tôi, ánhmắt đầy hàm ý.
Tôi cười, cố gắng kìm nén cảm giác muốn bật khóc,trong phút chốc đã chú ý thấy điều đó.
Tiểu Văn đang ra ám hiệu cho tôi.
A đúng rồi, trong tất cả mọi người có mặt, chỉ có TiểuVăn là biết rõ chân tướng, chỉ có Tiểu Văn biết chuyện của tôi và Mạt Mạt.
Vậy cô ấy muốn làm gì? Vẫn diễn kịch tiếp ư?
Cô ấy chăm chăm nhìn tôi một lúc rồi trong khi mọingười vẫn còn đang kinh ngạc bàng hoàng, Tiểu Văn trợn mắt lao tới trước mặttôi, trừng mắt nhìn tôi rồi chỉ Mạt Mạt: “Cô ta là ai?”
Vẫn diễn sao? Anh chịu thôi Tiểu Văn, kĩ thuật diễncủa anh có hạn…
“Cô ta là ai?”“Tiểu Văn lại thét lên lần nữa, cô ấytrợn mắt nhìn tôi.
Tôi lờ mờ hiểu ý cô ấy nhưng không biết tôi hiểu cóđúng không. Tôi chỉ Mạt Mạt, nói: “Cô ấy…”, vừa nói tôi vừa quay lại nhìn MạtMạt.
Khi nhìn thấy ánh mắt cô ấy, tôi giật nảy mình!
Ánh mắt Mạt Mạt cực kì hung dữ, nhìn tôi lạnh lùng nhưbăng tuyết, trông không giống đang diễn, cô ấy thực sự giận dữ!
“Ông xã, cô ta là ai?”
Giọng Mạt Mạt lạnh lùng và bình tĩnh.
“Ông xã á?” Tiểu Văn thét lên, “Lại Bảo! Cô ta gọi anhlà ông xã á? Anh nói xem, cô ta là ai? Thế này là thế nào?”
Xung quanh im phăng phắc, tất cả mọi người đều trợnmắt há mồm kinh ngạc, cả hai người Mạt Mạt đưa tới giờ cũng trợn mắt đứng nhìn.
Tôi vẫn không nói gì, cũng chẳng có gì để nói.
Nói thật, giờ này phút này tôi chỉ muốn đẩy hết mọingười ra, lao ra khỏi cửa, tới bến tàu, tới sân bay, rời khỏi thành phố này, điMacao, đi Xishuangbanna, đi Tây Tạng, sau đó tới Mauritius, tới Turkmenistan,tới Ethiopia… tóm lại là rời khỏi đây, không bao giờ trở về nữa…
Mạt Mạt lạnh lẽo nhìn tôi, mắt trái băng giá, mắt phảirực lửa, sau đó từ từ di chuyển ánh mắt về phía Tiểu Văn.
“Cô là ai?”
Giọng nói lạnh lẽo đến mức khiến người ta run rẩy.
Tiểu Văn hơi sững lại, ánh mắt chấn động như vừa hạquyết tâm, cô ấy nhìn thẳng vào Mạt Mạt: “Cô hỏi tôi á? Tôi là vợ chưa cưới củaLại Bảo.”
Mạt Mạt bật cười: “Ha ha, vợ chưa cưới à? Vợ chưa cướilà vợ sao?”
“Ý cô là sao?” Tiểu Văn thét lên.
Mạt Mạt cười nhạt, nhẹ nhàng khoát tay tôi: “Tôi là vợcủa Lại Bảo, vợ hợp pháp, cô cần xem giấy đăng kí kết hôn không?”
Nói thực, tôi nhìn Mạt Mạt, cảm thấy rất lạnh lẽo,lạnh lẽo vô cùng, vì ánh mắt và vẻ mặt của cô ấy đều rất chân thực, cô ấy khôngbiết vở kịch của tôi và Tiểu Văn, biểu hiện của cô ấy hoàn toàn là thật, cô ấyđang tự bảo vệ mình, cô ấy đang tranh giành tôi.
Nhưng hai người đều không quan tâm đến sự sống chếtcủa tôi sao?
Tiểu Văn chau mày, chằm chằm nhìn Mạt Mạt mấy giây rồinước mắt tuôn lã chã, quay phắt sang nhìn tôi: “Bảo, cô ta nói thật không? Thậtkhông?”
Không giấu các vị, trong cả quá trình, mãi cho đến khiTiểu Văn quay sang hỏi tôi, tôi vẫn đang cười. Không biết tại sao tôi chỉ muốncười, vừa cười vừa sợ; vừa cười vừa cảm thấy đau lòng kinh khủng.
“Lại Bảo! Anh… anh kết hôn rồi sao?”
Tiểu Văn khóc thật rồi, tôi thấy bất ngờ, đó là diễnxuất ư? Diễn xuất tốt vậy ư? Không, cô ấy đang khóc thật, tại sao? Nhớ lạichuyện cũ? Hay là đau lòng thật?
“Lại Bảo, cô ta là ai?” Mạt Mạt kéo tay tôi ngẩng đầucười hỏi. Tuy đang cười nhưng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
Tôi không trả lời, chỉ mỉm cười đáp lại, đột nhiêncánh tay còn lại của tôi bị giật mạnh, tôi loạng choạng quay đầu sang.
Tiểu Văn giàn giụa nước mắt ngẩng đầu lên nhìn tôi:“Lại Bảo! Anh kết hôn thật rồi ư? Cô ta nói thật ư? Anh nói đi!”
Tôi cười, nhìn Tiểu Văn, nhún vai rồi gật đầu.
Mắt Tiểu Văn đột ngột trợn trừng, cô ấy lùi lại mộtbước, chầm chậm lắc đầu, nhìn tôi đăm đăm. Trong khoảnh khắc tôi nhìn thấy mộtánh mắt thương xót, không sai, ánh mắt Tiểu Văn như đang thương xót nói vớitôi: “Không còn cách nào khác, xin lỗi nhé.”
“Bốp!”
Nhanh như một tia chớp, Tiểu Văn lấy hết sức bình sinhgiơ tay lên cho tôi một cái tát thật mạnh!
“Lại Bảo! Anh không phải là người! Tôi hận anh! Tôikhông muốn nhìn thấy anh nữa!”
Tiểu Văn vừa khóc vừa gào lên, vừa lắc đầu, nước mắtbay tung tóe, sau đó chạy ra cửa, đẩy mạnh hai người đàn ông đi cùng Mạt Mạtra, lúc chạy tới cửa cô ấy còn quay lại nhìn tôi với ánh mắt vô cùng oán hậnsau đó ôm miệng chạy mất.
Ngoài cửa, cùng với tiếng bước chân chạy xuống cầuthang thoát hiểm, tiếng khóc nức nở cũng càng lúc càng xa.
Mặt tôi đau rát, tôi đang định đưa tay lên xoa thì…
“Bốp!” Shit! Lại ai nữa đây!
Tôi quay sang nhìn, mẹ Tiểu Văn cũng đang khóc, ánhmắt đầy thù hận khiến tôi gần như sụp đổ.
“Lại Bảo, cậu là đồ súc sinh!”
Hét câu đó xong, mẹ Tiểu Văn đuổi theo con gái.
Được rồi, tôi đáng đánh…
“Bốp!”
Mặt tôi lệch hẳn sang một bên, trước mắt tôi sầm.
Tôi quay lại nhìn, lần này người đánh là Tiểu Phấn.
Tiểu Phấn cũng vô cùng phẫn nộ, nhập vai quá hả bàchị? Bà chị không biết tôi và Tiểu Văn đang diễn kịch sao?
“Lại Bảo, tôi đã nhìn nhầm anh rồi!”
“Bốp!” Tôi còn chưa kịp phản ứng gì, mặt đã lại bịđánh lệch về một bên.
“Lại Bảo, ông quá đáng quá!” Là giọng của Thịt Chó.
Ha ha, đánh đi, đánh đi, tôi tê dại rồi.
“Bốp!” Quả là vẫn còn.
“Lại Bảo! Là anh em nhiều năm như vậy, ông khiến tôithật khinh bỉ!”
Ok, là lão Phó.
“Bốp!” Tôi vừa quay mặt đi định cười thì lại bị tátcái nữa, mũi có gì đó nong nóng chảy ra.
“Đã!” Một câu nói rất nhỏ, mẹ nó chứ, lão Đường!
Tôi vừa cười vừa lắc đầu, giơ tay lau máu mũi khôngngừng chảy ra, lè lưỡi liếm chỗ đã bị đánh rách môi, nhổ một bãi xuống đất, sauđó đơ dại nhìn sang phía còn lại.
“Còn ai nữa?”
Chờ đón tôi là một ánh mắt vô cùng thù hận, và bố TiểuVăn bị Thịt Chó và lão Phó chặn sau lưng, sắc mặt chú ấy trắng bệch, môi tímngắt, vai không ngừng run lên.
“Chú, chúng ta đi thôi!” Lão Phó quay lại, cùng ThịtChó đỡ vai bố Tiểu Văn, trừng mắt nhìn tôi, “Loại súc sinh khốn nạn thế nàynhìn nhiều bẩn mắt!”
Bố Tiểu Văn thở hổn hển, mắt trợn lên đỏ ngầu, cứ nhưthế bị Thịt Chó và lão Phó vừa đỡ vừa kéo đưa ra khỏi nhà tôi. Tiểu Phấn và lãoĐường đang cố nín cười đi theo sau, khi đi qua trước mặt tôi Tiểu Phấn còn nhổmột bãi về phía tôi. Sau đó một loạt tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng cửathang máy đóng lại, ngoài cửa tất cả trở nên yên tĩnh.
Lúc này, trong phòng chỉ còn bốn người chúng tôi, tôi,Mạt Mạt và hai người đàn ông đó.
Trong quá trình tôi bị ăn liên hoàn tát, Mạt Mạt khôngnói gì, cũng không ngăn cản, bây giờ không còn ai khác, cánh tay đang khoác taytôi của cô ấy giật mạnh ra, cô ấy nhảy đến trước mặt tôi: “Lại Bảo, anh nói choem biết, cô gái đó là ai?”
Giọng nói vẫn lạnh lùng, ánh mắt vẫn như đang cắn xétôi.
Tôi chầm chậm giơ tay lên, vuốt bên má bị đánh đến têdại bỏng rát đã sưng vù lên, không bận tâm đến Mạt Mạt, quay người đi vào phòngkhách.
“Anh đứng lại! Nói rõ ràng xem nào!” Mạt Mạt đứng saulưng tôi gào lên.
Tôi đứng lại nhưng không quay đầu lại, thở dài khàngiọng nói: “Mạt Mạt, bây giờ anh không còn chút hơi sức nào nữa, hoặc là emgiết anh, hoặc là tha cho anh đi.”
Sau lưng vang lên tiếng bước chân gấp rút, sau đó tôibị một bàn tay giữ lại, xoay vai ép tôi quay lại.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Ánh mắt Mạt Mạt xao độngchằm chằm nhìn vào mắt tôi, giọng nói có vẻ xúc động.
“Cho anh nghỉ một chút, nghỉ một chút rồi nói, anh xinem đấy.” Tôi thực sự không còn chút hơi sức nào, một nỗi giận dữ càng ngày cànglớn điên cuồng gào thét trong người tôi, tôi giống như một cái thùng chứa đầydầu, chỉ một tia lửa nhỏ là có thể khiến tôi bùng nổ trong khoảnh khắc.
Mạt Mạt nhìn tôi thật kĩ, sau đó quay đi: “Ông Lí, ôngTrương, tôi xin lỗi, không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này, hôm nay… nếu cóchuyện gì, ngày mai chúng ta bàn tiếp được không?”
Hai người đàn ông nãy giờ vẫn đúng ở cửa xem kịch sữngra một chút rồi cùng gật đầu, quay người bước ra cửa. Khi ra đến cửa, người đànông trẻ hơn được gọi là ông Trương lắc đầu cười: “Cô Ngải, đây là chồng cô sao?Sao cô lại chọn một người đàn ông như vậy, ha ha.”
Tia lửa, tôi nhìn thấy tia lửa.
Đầu óc hoàn toàn không suy nghĩ, cơ thể đã lao mạnh vềphía trước, đấm ông Trương đó một cú thật mạnh vào mặt.
Ông ta ngã lăn ra đất.
Tôi điên rồi!
Tôi vung nắm đấm đánh người còn lại, sau đó giơ chânbắt đầu đạp mạnh hai cơ thể ngã dưới đất.
Tôi không nói một lời nào, sâu trong cổ họng phát ranhững tiếng gầm gào nho nhỏ của thú dữ.
Hai người đàn ông đó bị tôi đánh bất ngờ đều ngớ ra,khi phản ứng lại đều bắt đầu đánh trả, tôi bị đánh ngã liền lập tức đứng dậy,toàn thân tôi tê dại, nắm đấm của họ đánh lên người tôi nhưng tôi không hề cảmthấy đau.
Mũi lại ăn hai cú đấm, máu nóng lại trào ra.
Ba người quấn nhau đấm đá túi bụi.
Mạt Mạt sau vài phút ngạc nhiên ngắn ngủi liền chạytới vừa hét “Đừng đánh nữa” vừa kéo bên này lôi bên kia, cuối cùng cũng đẩyđược tôi ra và đứng chắn trước mặt hai người đó.
Tôi thở dốc nhìn họ, trong đầu có một ý nghĩ muốn giếtngười.
Vừa rồi bị ăn bao nhiêu cái tát như thế trong lòng đãấm ức không thể nói ra, shit.
Bên tai toàn tiếng ù ù, tôi thấy Mạt Mạt đang nói gìđó với họ, lại nhìn thấy hai người đàn ông đó trợn mắt nhìn tôi, chỉ tôi hétcái gì đó, cuối cùng họ lại nói gì đó với Mạt Mạt, giận dữ bỏ đi.
Tôi không nghe thấy gì hết, chỉ nghe thấy tiếng timmình đập.
Mạt Mạt đóng cửa, quay lại nhìn tôi rồi bước tới kéotôi vào phòng khách, đẩy tôi ngồi xuống ghế sofa rồi lại đi mất, cô ấy nhanhchóng cầm khăn mặt quay lại lau máu, lau mặt cho tôi.
“Đau không?”
Đây là âm thanh đầu tiên tôi nghe thấy trong mười mấyphút vừa qua.
Tôi thở dốc, nhìn rõ gương mặt vừa lo lắng vừa giận dữcủa Mạt Mạt.
Tư duy bắt đầu hồi phục, thần trí cũng bắt đầu tỉnhtáo.
Mẹ nó chứ! Mẹ nó chứ! Lúc nãy đã xảy ra chuyện gì? Saomặt tôi lại sưng? Tại sao? Không phải người ta nói thiện có thiện báo sao? Tôiđang giúp người mà! Thế này gọi là gì? Thiện có ác báo à?
Tôi ấm ức… vô cùng ấm ức.
Tôi uống mấy cốc trà, hơi thở trở nên đều đặn. Rã rờinằm trên sofa, tôi hơi ngẩng đầu gối lên thành ghế, mắt mở to, không nói gì.
Mạt Mạt ngồi bên cạnh cứ nhìn tôi chằm chằm.
“Bảo, nói đi, chuyện gì vậy?”
“Cái gì?” tôi ngẩng đầu, ậm ừ nói.
“Cô gái đó!”
“Liên quan đến em à?”
Mạt Mạt bật dậy: “Lại Bảo! Anh có biết bây giờ haichúng ta là vợ chồng không?”
“Giả.” Tôi cười ảm đạm.
Mạt Mạt điên tiết, quay lại lấy chiếc túi, rút mộtcuốn sổ đỏ đập mạnh lên người tôi: “Giả ư? Anh bảo giả ư? Chúng ta kết hôn rồi,Lại Bảo! Dù sau này thế nào, bây giờ anh không thể không có trách nhiệm! Anhkhông thể làm bừa! Anh không thể!”
Tôi bật cười cúi đầu nhìn cô ấy: “Mạt Mạt, hôn nhânthỏa thuận, hiểu không? Em logic chút đi, được không?”
Mạt Mạt đờ đẫn nhìn tôi, chỉ chớp mắt một cái nước mắtđã rơi xuống.
“Lại Bảo, anh nghĩ thế ư? Vì em giấu anh, vì em lừaanh, nên anh nghĩ như vậy ư? Chỉ là thỏa thuận ư? Chỉ là giúp em thôi ư?”
“Không thì là gì?” Tôi nhìn cô ấy, đồng thời tự nóivới mình: Không thể mềm lòng.
Mạt Mạt từ từ ngồi xuống, khẽ khàng kéo tay tôi: “Bảo,em không ép buộc anh điều gì, cuộc hôn nhân của chúng ta chỉ có hai tháng, anhhận em, em chịu, nhưng em rất muốn rất muốn trong hai tháng đó, chúng ta có thểthật lòng, chúng ta thật lòng, chúng ta… rất nghiêm túc, ý em là, em thật sựmuốn chúng ta có cảm giác yêu nhau trong hai tháng đó, thật đấy, Bảo, cuộc hônnhân này là cuộc hôn nhân duy nhất trong đời em, sau khi chúng ta li hôn, em sẽkhông lấy ai nữa, thật đấy, thật đấy…”
Mạt Mạt vừa nói vừa cúi đầu, khóc nấc lên.
Tôi đơ dại. Thật lòng ư? Yêu nhau ư? Hai tháng? Hônnhân?
Khi Mạt Mạt bình tĩnh lại, tôi cũng hoàn toàn trở nênbình tĩnh.
Khi Mạt Mạt đi rửa mặt vì khóc sưng cả mắt, di độngcủa tôi đổ chuông, là lão Phó gọi đến.
“A lô?” Lão Phó dè dặt nói.
“Xéo!” Tôi đập lại luôn.
“Hê hê, bị ăn đòn chắc tức lắm hả?” Lão Phó nói, bêncạnh còn có tiếng cười, tôi nghe ra là Thịt Chó.
“Hai người đang ở đâu?” Tôi hỏi.
“Tôi ở nhà Thịt Chó, lão Đường về nhà tâm tình quamạng với Tiểu Uyển rồi.”
“Hai ông là đồ súc sinh! Sao lại đánh tôi hả?” Tôi gàolên.
Lão Phó vẫn cười: “Ông bị ngu hả? Lúc đó nếu tôi vàThịt chó không đánh ông, bố Tiểu Văn chắc sẽ giết ông đó. Ông không thấy bố côấy giận đến mức nào sao?”
Tôi nhớ lại, đúng là thế thật.
“Vậy hai ông đánh tôi, tôi còn phải cảm ơn nữa hả?”
“Không phải khách sáo!” Lão Phó cười, sau đó giọngThịt Chó vang lên: “Này Bảo, vở kịch hôm nay có cao trào ghê nhỉ?”
Tôi phát hỏa: “Con chó ngu kia! Ông mắng Tiểu Phấn chotôi! Cô ấy giận cái con khỉ gì? Sao lại đánh mạnh thế hả!”
“Thôi bỏ đi!” Thịt Chó cười, “Tiểu Phấn giận thật đấy!Trên đường về còn chửi ông không phải là người đấy!”
“Shit! Dựa vào cái khỉ gì chứ!” Tôi cáu, “Cô ấy khôngbiết là đang diễn kịch sao?”
“Quá nhập vai, quá nhập vai đó mà.” Thịt Chó hí hửngnói, “Tôi cho ông biết, thật đấy, hình như Tiểu Phấn coi chuyện này là thậtđấy, trong lòng cô ấy cảm thấy ông và Tiểu Văn có thể thành đôi thật! Cho nênmới làm cô ấy giận thế!”
“Chuyện này là thế nào, mẹ nó!” Tôi gào, “Ông gọi TiểuPhấn lại đâu, tôi muốn nói chuyện với cô ấy.
“Cô ấy không có nhà. Giờ đang ởkhách sạn cùng Tiểu Văn và bố mẹ cô ấy.”
“Cái gì? Cô ấy coi là thật đấy à?”
Đầu bên kia điện thoại hơi ngừng lại một chút, giọngThịt Chó trầm xuống: “Này, Bảo nói thật nhé, tôi cũng không biết chuyện này làthế nào, nhưng tôi cam thấy Tiểu Văn hình như thực sự rất đau lòng, sau khi rakhỏi nhà ông cứ khóc mãi.”
Lòng tôi khẽ nhói đau.
“… Mọi người đi ra… sau đó thế nào?” Tôi ngập ngừnghỏi.
“Chẳng có gì, đi ra xong mọi người tiếp tục diễn kịch,đều chửi ông, Tiểu Văn thì cứ khóc, mẹ cô ấy cũng khóc theo, sau đó bọn tôi mớibàn bạc, Tiểu Văn cùng bố mẹ về khách sạn thuê thêm một phòng nữa, lão Phó láixe đưa họ về, tôi và Tiểu Phấn, lão Đường bắt xe đi theo. Sau khi đến khách sạnlàm xong hết thủ tục, Tiểu Phấn thấy Tiểu Văn vẫn đau lòng khóc mãi như thếliền nói tối nay ở lại với Tiểu Văn, bảo bọn tôi về trước. Ra khỏi khách sạn làlão Đường cũng về luôn, lão Phó đến chỗ tôi, chuẩn bị nói về chuyện này.”
Tôi nghe không sót một chữ, lòng lại thấy đau xót,nghe câu cuối cùng liền truy hỏi: “Nói chuyện này á? Nói cái gì?”
Thịt Chó thở dài: “Haizz… Bảo này, ông nói xem TiểuVăn có coi chuyện này là thật không? Khóc đau đớn như thế, tôi cũng không chịuđược, tự dưng có lúc thật sự có cảm giác thấy hận ông.”
“Không sai.” Đầu dây bên kia vang lên tiếng phụ họacủa lão Phó.
“Không thể nào! Tiểu Văn biết là diễn kịch mà, trướckhi tát tôi cô ấy còn ra hiệu với tôi nữa.” Tôi vội vàng giải thích, không biếtlà giải thích cho Thịt Chó hay là giải thích cho chính mình nghe.
“Thế thì tốt, có điều quả này bố mẹ Tiểu Văn hận ôngđến tận xương tủy rồi, ha ha.” Thịt Chó cười, “Họ còn cho rằng đứa bé trongbụng Tiểu Văn là của ông nữa, không biết họ có ép Tiểu Văn bỏ đứa bé không.”
Tôi lắc đầu: “Không đâu, Tiểu Văn không thể nào đồng ýlàm vậy được.”
“Này, Bảo, ông với cái cô Mạt Mạt đó là thế nào đấy?”Thịt Chó đột ngột hỏi.
Tôi thở dài: “Haizz… thôi bỏ đi, một hai câu không thểnói rõ được, hôm nào có thời gian tôi kể hai ông nghe, tình hình cũng tương tựnhư tôi với Tiểu Văn thôi.”
Cúp máy xong, tôi ngồi đờ đẫn một lúc, ừm, bây giờ thếnày cũng tốt, ít nhất Tiểu Văn có đầy đủ lí do đi cùng bố mẹ rồi, tốt thì tốtthật nhưng trong lòng tôi sao lại cảm thấy hụt hẫng thế này?
Lúc này Mạt Mạt từ nhà vệ sinh đi ra, cô ấy đứng tạichỗ nhìn tôi một lúc rồi bước tới.
Tôi nghĩ cô ấy bình tĩnh lại rồi.
“Bảo, em xin lỗi, vừa rồi em hơi xúc động.” Ánh mắtMạt Mạt đầy vẻ xin lỗi.
Tôi cười cười, lắc đầu.
“Cô gái đó… là vợ chưa cưới của anh thật sao?” Mạt Mạthỏi, “Nếu là thật, Bảo, ngày mai em có thể giải thích trước mặt cô ấy, em khôngmuốn…”
Tôi xua tay ngắt lời cô ấy: “Không cần, không cần, đócũng là diễn kịch thôi.”
“Cái gì?” Mạt Mạt sững sờ hỏi.
Tôi thở dài, châm một điếu thuốc, kể sơ qua chuyệngiữa tôi và Tiểu Văn cho Mạt Mạt nghe.
Mạt Mạt nghe xong cúi đầu nghĩ một lúc rồi nói: “Emkhông tin.”
“Shit! Anh có cần lừa em không?” Tôi trợn mắt.
“Nếu là kịch thì sao lão Phó, Tiểu Phấn, Thịt Chó vàlão Đường đều giận dữ như vậy, lại còn đánh anh nữa?” Mạt Mạt nghi ngờ hỏi.
Tôi không buồn giải thích nữa, đứng dậy vươn vai: “Tinhay không tùy em! Đi ngủ!”
Dứt lời tôi đi về phía phòng làm việc.
Phòng ngủ á? Không cần hỏi, chắc chắn là Mạt Mạt ngủrồi.
Khi tôi bước tới cửa phòng làm việc, đằng sau vang lêngiọng Mạt Mạt: “Bảo, ngày mai anh có thể cùng em đi gặp vài người được không?”
Tôi đứng lại một lúc, không nói gì, mở cửa vào phòng,đóng cửa lại, đâm đầu vào chiếc nệm…
Tôiluôn tự hỏi thần linh rốt cuộc tạo ra phụ nữ cho đàn ông sử dụng, hay là tạo rađàn ông cho phụ nữ sử dụng? Khi được biết Nữ Oa nương nương, vị thần tạo ra thếgiới là nữ thì đã hiểu ra tất cả. Kết hợp với những gì bản thân đã trải qua,tôi buồn rầu nghĩ: Thần sáng thế đã là nữ thì đàn ông làm sao mà sống cho nổi?
Ngày 17 tháng 7. Mưa lớn.