Khi Yêu Ai Cũng Liêu Xiêu

Chương 10




Sau khi Tiểu Văn rời khỏi, một mình tôi đờ đẫn ngồitrong quán cà phê khá lâu, kết quả này khá bất ngờ.

Làm bố á?Tôi á? Đừng đùa thế chứ!

Mấy năm nay tôi hoàn toàn là một nhà giam tinh trùng,đám nhóc tì trong người tôi còn đang tù vô thời hạn kia kìa, cùng lắm là do bàntay phải làm ăn tắc trách, thỉnh thoảng vượt ngục vài lần. bây giờ bảo tôi làmbố á? Thế thì tôi có lỗi với đám nhóc tì của tôi quá!

Vuốt chiếc dây chuyền trên cổ, nhớ lại vẻ mặt và ánhmắt của Tiểu Văn lúc vừa rồi, tôi thực sự không nghĩ là cô ấy đang nói dối.

“Em nói thật đấy, anh có thể không tin, em càng khôngthể ép anh. Em chỉ đang tìm một người có thể giúp em lần này, người đó có thểlà anh, có thể không.” Tiểu Văn buồn bã nói.

“Em không muốn cho bố mẹ em biết quá nhiều, càng khôngmuốn họ bị ràng buộc, bây giờ em rất ổn, cũng đã quen được tự do rồi, vì vậy emcần một lí do để thuyết phục họ, làm họ yên lòng.” Tiểu Văn thì thầm.

“Em đã từng nhờ mấy người, có người mới từng gặp mộtlần, có người hoàn toàn xa lạ, có những người đồng ý giúp em, nhưng với điềukiện, chắc anh cũng đoán ra được, họ muốn có thân xác em làm thù lao, tất cảđều như vậy.” Tiểu Văn lạnh nhạt nói.

“Em nghĩ giờ anh biết em muốn anh giúp em làm gì rồi,bố mẹ em sẽ không ở lại lâu, nhiều nhất là một tuần, nếu anh đồng ý em sẽ rấtcảm kích anh, nếu anh cần tiền thì em có một ít.” Tiểu Vân bình tĩnh nói.

“Xin lỗi các bạn anh giùm em, em không biết anh chàngThịt Chó đó có vợ rồi, nếu cần em có thể giải thích trực tiếp với chị ấy, emchỉ cố thử thôi. Nhưng chỉ có mình anh ra gặp, hơn nữa không vừa gặp đã có tántỉnh đong đưa, tưởng em hẹn anh ra là sẽ lên giường với anh.” Tiểu Văn khẽcười.

“Anh cứ nghĩ đi rồi nhanh chóng trả lời em, muộn nhấtlà ngày mai. Em hy vọng anh là người có thể giúp em, em không còn nhiều thờigian nữa.”

Tiểu Văn nói xong câu đó liền đứng dậy mỉm cười rồi ravề, bỏ lại cho tôi một lựa chọn khó vô cùng, và thế là tôi đi đời.

Tôi đến tòa soạn mới mà lòng ngổn ngang tâm sự, tôigiới thiệu sơ qua về tình hình của lão Đường cho chủ nhiệm Đồ, ông gật đầu bảođã nói chuyện với tổng biên tập rồi, thế là tôi gọi điện cho lão Đường, hỏi cậuta nếu có thời gian thì mang hồ sơ của mình đến nói chuyện trực tiếp với chủnhiệm Đồ.

Trên đường đến ban văn nghệ tôi gặp Nghê Tiểu Uyển,Tiểu Uyển thực sự không còn giận tôi nữa, mà cô ấy còn quan tâm hỏi thăm conchó bệnh Đường Đường của nhà tôi. Tôi lơ đãng trả lời, cô ấy hỏi một đằng tôiđáp một nẻo. Tiểu Uyển thấy tôi có vẻ rầu rĩ, sắc mặt rất tệ, tưởng là tôi chămchó đến lao lực liền quan tâm hỏi han mấy câu, bảo tôi chú ý giữ gìn sức khỏe.

Nói chuyện với Tiểu Uyển xong, tôi tới ban văn nghệ,các đồng nghiệp mới chào đón tôi, ban đã sắp xếp cho tôi một cái bàn làm việccùng một chiếc máy vi tính mới toanh.

Ngày làm việc đầu tiên chẳng có việc gì quan trọng,tôi hờ hững buôn dưa chém gió với đồng nghiệp vài câu, việc đó quá đơn giản, gìchứ chém gió thì tôi mở mồm ra là xong, mấy cô bé trong ban đều rất vui tính,nói bừa vài câu là đã lăn ra cười, không khí hết sức sôi nổi. Tuy tán dóc vớihọ nhưng chuyện của Chu TiểuVăn cứ lơ lửng trong lòng tôi, khiến tôi rối như tơ vò. Ngồi trước máy tínhkhông có gì làm, tôi lên Taobao xem sao, quả nhiên tìm thấy một gian hàng tênlà “Đồ thủ công Cầu Vồng”. Tôi dễ dàng tìm thấy ảnh chiếc dây chuyền có mặt bachiếc lông vũ của mình ở đó, tôi như nhìn thấy hình ảnh Tiểu Văn cặm cụi chămchú làm những món đồ trang sức đó. Thực ra tôi không có hứng thú muốn biếtnhững gì Tiểu Văn đã trải qua, nhưng nhìn ảnh những món đồ trang sức xinh đẹpnày tôi chợt nghĩ phải chăng mỗi món đồ này đều có một câu chuyện riêng?

Đúng lúc này điện thoại của tôi đổ chuông, là lãoĐường, cậu ta bảo đang ở dưới đại sảnh tòa soạn.

Tôi đưa lão Đường đến phòng họp lớn gặp chủ nhiệm Đồ,lão Đường lễ độ đưa hồ sơ của mình cho chủ nhiệm Đồ đọc. Lão Đường ngồi cạnhghé sát tai tôi hỏi nhỏ: “Tòa soạn mới có người đẹp không?”

“Mẹ nhà cậu, cậu đến kiếm bát cơm cho cậu hay chothằng nhóc của cậu hả?” Tôi khẽ chửi.

“Cả tớ và thằng nhóc của tớ bây giờ đều đang trongtình trạng chờ việc.” Lão Đường khẽ cười, bị tôi thụi cho một cú đau méo cảmặt.

Chủ nhiệm Đồ ngẩng đầu lên, khẽ ho một tiếng, ngắt lờitôi và lão Đường cười bảo: “CV và bài viết của cậu tôi đã xem rồi, Tiểu Đườngà, tôi biết năng lực của cậu chắc chắn không có vấn đề gì, người mà Lại Bảogiới thiệu chúng tôi cũng rất tin tưởng…”

Lão Đường nghe đến đó liền quay sang nhìn tôi một cáirồi quay lại nhìn chủ nhiệm Đồ, gượng cười tiếp lời: “Chủ nhiệm Đồ, ông cứ nói‘nhưng” luôn đi.”

“Tiểu Đường, cậu là phóng viên mảng tin tức xã hội,tôi đã nắm được kinh nghiệm, tài năng của cậu ở mảng này, nhưng hiện nay bộphận tin tức xã hội của tòa soạn chúng tôi không thiếu người, cho nên…” Chủnhiệm Đồ nhìn tôi và lão Đường, cười khó xử, “Cho nên tạm thời chúng tôi khôngthể dành cho cậu ưu đãi tương tự như ở tòa soạn cũ được.”

Lão Đường đã lộ vẻ không vui, chuyện này tôi có thểhiểu được, ở tòa soạn cũ, cậu ta luôn là cây bút chính của bộ phận tin tức xãhội, hơn nữa còn có nhiều bài báo đoạt giải, cậu ta hết sức tự tin với sự nhạycảm, góc độ tiếp cận và giá trị tin tức của mình, tuy bây giờ tòa soạn cũ đãsụp, cậu ta rơi vào tình thế có phần éo le, nhưng một nhân tài như cậu ta thựcra không khó tìm được một vị trí khá.

“Chủ nhiệm Đồ, có gì thì ông cứ nói thẳng đi.” Tôi lénvỗ lão Đường một cái rồi tươi cười nói với chủ nhiệm Đỗ.

Lão Đường đã quay đi chỗ khác, tôi biết nếu không phảitôi ngồi đây chắc cậu ta đã đứng dậy bỏ về rồi. Chủ nhiệm Đỗ thấy vẻ không vuicủa lão Đường, nhìn tôi một cái, nên biết họ cũng không muốn để mất một nhântài như lão Đường, dù gì ngoài kinh nghiệm công việc phong phú ra, lão Đườngcòn có quan hệ rất rộng.

Chủ nhiệm Đồ, bước ra cửa phòng họp gọi với ra ngoài:“Tiểu Uyển! Tiểu Uyển! Mang trà vào giúp tôi!”

Rõ ràng ông ấy làn vậy là để không khí đỡ căng thẳng,khiến cuộc nói chuyện có phần thất bại này có thể hòa hoãn trở lại.

Chủ nhiệm Đồ vội quay lại ngồi đối diện với lão Đường:“Là thế này, Tiểu Đường, cậu đến chỗ chúng tôi, có thể… một thời gian khôngđược đi làm các tin tức xã hội lớn, dù gì bộ phận tin tức của tòa soạn có mộtsố phóng viên khá kì cựu.” Thấy sắc mặt của lão Đường tối sầm xuống, chủ nhiệmĐồ vội cười: “Ngoài ra, về chuyện lương bổng, chắc cũng phải thấp một chút, cóđiều chuyện đó tôi sẽ cố hết sức…”

Sắc mặt lão Đường trông rất u ám, cảm thấy như bị sỉ nhục,cậu ta đột ngột đứng dậy, tôi đã có dự cảm nhưng vẫn không kéo lạikịp.

Lão Đường cao ngạo nhìn chủ nhiệm Đồ, nhếch môi lạnhlùng cười: “Ha ha, chủ nhiệm Đồ, với bản lĩnh và thực lực của Đường Đôn nàycũng gọi là có chút tiếng tăm trong làng báo ở thành phố này, thậm chí là trêncả nước! Bây giờ ông nói vậy thì ông coi tôi là cái gì? Tôi nói cho ông biết…”

Đang nói dở thì tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, bachúng tôi đều quay ra nhìn, Nghê Tiểu Uyển mặc một chiếc váy voan màu xanh,buộc tóc đuôi ngựa tươi cười bê mấy tách trà vào: “Chủ nhiệm Đồ.”

Chủ nhiệm Đồ bớt phần hoảng hốt, ra hiệu cho Nghê TiểuUyển đặt trà lên bàn, Nghê Tiểu Uyển quay sang cười với tôi một cái, tò mò nhìnlão Đường đang đứng bên rồi uyển chuyển bước ra khỏi phòng họp.

Ánh mắt lão Đường đuổi theo cô ấy, mãi cho đến khibóng Nghê Tiểu Uyển biến mất, ánh mắt cậu ta như có thể nhìn xuyên tường, cứngơ ngẩn mãi không chịu quay về.

“Tiểu Đường, cậu nói tiếp đi, thanh niên tính cáchthẳng thắn là tôi rất thích đấy!” Chủ nhiệm Đồ tươi cười bảo lão Đường.

Lão Đường thành hòn vọng Nghê rồi.

Tôi thò tay thụi vào eo cậu ta một cái rõ mạnh.

“Á, shit! Đồ khốn! Cậu đánh vào thận tớ rồi!” Cơn đaukéo thần hồn thần trí lão Đường trở về, cậu ta điên tiết nhìn tôi.

“Tiểu Đường, cậu nói tiếp đi.” Chủ nhiệm Đồ cười.

Lão Đường ngẩn ra, ngây người suy nghĩ một chút rồicúi đầu hỏi tôi:

“Vừa rồi tớ nói gì?”

“Cậu nói cậu cũng có tí máu mặt trong làng báo cảnước, chúng tôi đánh giá thấp cậu, cậu còn muốn chúng tôi biết… cậu muốn cho chúngtôi biết gì thì tớ chịu.” Tôi nhắc lại nguyên văn, thấy lão Đường như vậy tôicũng điên chứ, làm thế trước mặt chủ nhiệm Đồ sẽ rất khó xử cho tôi!

Lão Đường nghe thấy thế ánh mắt liền đơ ra, sau đó cậuta nhìn chủ nhiệm Đồ: “Đúng rồi! Tôi… tôi cho ông biết… cái đó…” Vừa nói lãoĐường vừa từ từ ngồi xuống, mặt cười tươi như hoa cứt lợn vẻ lấy lòng, “Chủnhiệm Đồ, tuy mấy năm qua tôi cũng có nhiều tiến bộ, nhưng điều đó không thểtách rời với sự bồi dưỡng của lãnh đạo và sự giúp đỡ của đồng nghiệp, tôi thựcsự đánh giá rất cao quý báo! Những lời ông vừa nói tôi nhớ rồi, đó đã là sựquan tâm lớn nhất với tôi, nói thực chỉ cần được tới quý báo làm việc dù phảilàm từ thực tập sinh tôi cũng rất… à không cũng hết sức vui lòng, hê hê hê…”

Mặt chủ nhiệm Đồ kinh ngạc như vừa thấy xác sống, hoàntoàn không hiểu tại sao thái độ của lão Đường lại quay ngoắt một trăm tám mươiđộ như thế.

Tôi thở phào, thật là bó tay bó chân bó toàn thân mà!

Sau khi đã bàn bạc xong xuôi, chủ nhiệm Đồ rời khỏiphòng họp, tôi và lão Đường ngồi lại uống trà. Lão Đường kích động như lênđồng, cứ dán mắt nhìn hành lang ngoài cửa, chú ý từng bóng người đi qua.

Tôi bĩu môi châm một điếu thuốc: “Thôi đi, ai mà cậuchả yêu từ cái nhìn đầu tiên?”

“Cậu nói năng cái kiểu gì thế! Cứ như tớ lăng nhănglắm không bằng!” Lão Đường xị mặt.

Tôi bật cười: “Cậu không lăng nhăng, vì làm quái gì cóai yêu cậu.”

“Nói chuyện nghiêm túc đi được không?” Lão Đường giậtđiếu thuốc trên miệng tôi rít một hơi, phun khói ra rồi hỏi, “Cậu có quen cái côTiểu Uyển gì đó không? Cô ấy tên gì?”

“Tiểu Uyển cái gì, người ta tên Tiểu Uyển! Họ Nghê,Nghê Tiểu Uyển!” Tôi chữa lại.

Lão Đường sung sướng đập bàn cái chát: “Nghe này! Họai ta sao mà hay thế, sao mà dịu dàng thế, nghe có vẻ sờ rất…” Vừa nói mắt cậuta vừa nheo lại, bắt đầu tưởng tượng bậy bạ rồi đây, mấy giây sau cậu ta độtnhiên tỉnh lại, “Tớ bảo này, em Nghê Tiểu Uyển thực sự chính là người mà tớmuốn! Tớ đã từng mơ thấy em! Giống hệt luôn, thật đấy!”

“Cậu mơ láo mơ toét nhiều quá bị lú lẫn rồi.” Tôi vỗvai lão Đường. Tôi thấy tuy cậu ta thường xuyên phấn khích, nhưng lần này đámhormone trong người nhanh chóng bị kích động như vậy kể cũng làm tôi hơi ngạcnhiên. Phải biết rằng lão Đường luôn tự coi mình là nhân tài tinh anh có khảnăng đoạt giải Pulitzer.

“Mặc kệ, tớ say tình là cái chắc rồi!” Lão Đường gàolên.

Tôi bĩu môi: “Thế còn Tiểu Văn? Không phải cậu còn đòisố điện thoại của con nhà người ta sao?”

Mặt lão Đường nghệt ra: “Tiểu Văn là ai?”

… Cậu ta còn là người sao?

Tôi vỗ vai cậu ta: “Đường gia, tớ thấy cậu có thể lấyhết dũng khí mà thử một việc có tính thách thức một chút! Ví dụ như chung thủytrong tình yêu.”

“Cái gì cơ? Tớ hết sức son sắt với Tiểu Uyển đấy nhá!”Lão Đường vỗ ngực, cái cẳng còn lại khoác vai tôi, “Bảo gia lẹ lên! Tình báo,biết bao nhiêu nói bấy nhiêu!”

Đúng là không còn gì để nói với cậu ta nữa: “Tớ và côấy cũng chỉ mới quen, nhưng tớ được biết cô ấy nuôi chó, rất thích mấy con thúnhỏ.” Những điều cần nói với lão Đường tôi đều nói hết, cứ coi như là ủng hộvùng bị thiên tai vậy. Tôi kể vụ nói dối về con chó bệnh hư cấu của tôi cho lãoĐường nghe. Tất nhiên là tôi đã khôn ngoan lược bỏ câu chuyện của “Đường Đường”và “Đôn Đôn”…

Đồng tử lão Đường mở to, vẻ mặt như vừa tìm ra châuMỹ, không nghe tôi nói hết đã rút điện thoại ra, tách tách bấm số: “A lô! AnhThịt! Em muốn nuôi chó! Em muốn nuôi chó! Em không điên! Em muốn nuôi chó thậtđấy!” Cậu ta trông như sắp ngoạm cái điện thoại đến nơi, “Không có ý gì, chỉmuốn nuôi chó thôi! Không phải chó cái! Anh tưởng em định làm gì! Chó con! Dễthương một tí! Đúng! Thật không? Cảm ơn cảm ơn! Anh đúng là bố Chó của em!”

Lão Đường cảm ơn cảm tạ xong tôi giật lấy điện thoại,nói với Thịt Chó đã tìm thấy Tiểu Văn, Thịt Chó liền nhảy dựng lên, tôi vội xoadịu vài câu, bảo cậu ta tôi và lão Đường sẽ đến công ty lão Phó bây giờ, bếucậu ta có thời gian thì cũng đến.

Cúp máy xong, lão Đường bám đít tôi hỏi có phải chuyệncủa Tiểu Văn, tôi bực không thèm trả lời, cậu ta còn đang yêu từ cái nhìn đầutiên với nữ đồng nghiệp mới, còn tôi đã sắp thành bố dự bị rồi đây.

Tôi và lão Đường ra khỏi phòng họp thì vừa hay NghêTiểu Uyển từ đầu kia hành lang ôm công văn đi đến, từ xa thấy tôi liền mỉmcười, lão Đường đang bắng nhắng bên cạnh tôi liền lập tức ra vẻ chín chắn ngẩngcao đầu ưỡn ngực bước, thấy Nghê Tiểu Uyển lại gần liền gật đầu cười rất galăng. Đồng thời một tay đấm vào lưng tôi mấy cú, rít khẽ qua kẽ răng: “Giớithiệu tớ đi, giới thiệu tớ đi!”

Trên thế giới này có ba loại người, đàn ông, đàn bà vàthằng khốn, ở đây bây giờ đều đủ cả.

“Chào em Tiểu Uyển,” Tôi nghiêng người giơ tay về phíalão Đường, “Đây là lão Đường bạn anh, cậu ta cũng tới đây làm việc, sau này đềulà đồng nghiệp cả.”

“Chào anh. Em là Nghê Tiểu Uyển.” Nghê Tiểu Uyển giơtay ra.

“Chào em, Đường Đôn.” Lão Đường nắm chặt tay Nghê TiểuUyển, mặt tươi cười như trong phim Tết.

“Đường… Đôn á?” Nghê Tiểu Uyển tròn mắt, đột nhiênquay đầu sang nhìn tôi, “Lại Bảo, anh ấy tên là…”

Tôi chỉ có thể cười nói: “Ha ha, có lúc chuyện trùnghợp đến khó tin nhỉ.”

Nghê Tiểu Uyển cũng cười: “Đường Đôn, cái tên dễthương ghê, anh có biết em vốn có một con… thôi không nói nữa, không hay lắm.Đường Đôn, sau này chúng ta là đồng nghiệp, chào mừng anh đến tòa soạn!” NghêTiểu Uyển tươi cười nói, “Em còn có việc, hai anh nói chuyện đi, bye.” Dứt lờiliền gật đầu chào tôi rồi nhanh nhẹn bước đi.

Lão Đường nghiêng người, chăm chú nhìn theo bóng dángđã đi xa của Nghê Tiểu Uyển cười nói: “Ôi! Bảo, cậu nhìn cái eo kìa… quyến rũquá.” Đang tự sướng, lão Đường bỗng trợn mắt quay phắt sang nhìn tôi, “Này Bảo,vừa rồi bà xã tớ muốn nói gì với tớ xong lại thôi thế?”

“Bà xã cậu á?” Tôi sững người rồi lập tức hiểu ra vấnđề, “Não cậu không có vấn đề gì chứ?”

“Chỉ là chuyệnsớm muộn thôi!” Lão Đường tự tin cười, “Này cậu nói đi, cô ấy muốn nói gì rồilại ngại không nói thế.”

Tôi giả bộ ngẩng đầu nhìn trần nhà: “Chuyện đó… lãoĐường, đó là một hiểu lầm nho nhỏ, cậu nghe tớ từ từ từ từ kể nhé.”

Khi đến ban văn nghệ, ngực tôi vẫn còn đau âm ỉ, vừarồi lúc tôi nói ra chuyện con chó đã chết của Nghê Tiểu Uyển tên Đôn Đôn, conchó bị bệnh nhà tôi tên Đường Đường, nắm đấm của cậu ta chỉ khựng lại một giâyliền lao vào tôi, cú đó uy lực của phái Đường môn nổi tiếng võ lâm, ra tay vừachắc vừa chuẩn vừa mạnh, trúng giữa ngực tôi, may mà tôi có cơ ngực.

Tôi chào hỏi với đồng nghiệp trong ban và xin nghỉphép, lão Đường cũng lịch thiệp chào hỏi từng người trong ban văn nghệ, trôngcứ như lãnh đạo xuống thị sát ấy. Tôi biết lão Đường thế này là đã hoàn toànchìm đắm trong những hoang tưởng về tình yêu ngọt ngào của chính mình rồi, cậuta thường thích làm thế, mỗi lần thích ai, yêu ai từ cái nhìn đầu tiên liền cảmthấy mình đang yêu! Ngọt ngào lắm, đẹp đẽ lắm, phấn khích lắm… nhưng đối phươngcó lẽ chả biết gì cả.

Tôi cố sống cố chết lôi được lão Đường rời khỏi tòasoạn, cố hết sức mới đánh tan được ý tưởng đợi Nghê Tiểu Uyển tan ca của cậuta, chúng tôi bắt taxi phi thẳng đến công ty lão Phó. Công ty lão Phó ở khu CầuSắt, theo như những lời hào hùng của cậu ta lúc đầu thì đó chỉ là tổng đà,tương lai cậu ta sẽ mở rộng bang phái, phải mở ra rất nhiều phân đà trên toànthành phố, thậm chí trên toàn quốc.

Lúc đó, bọn tôi đều gật gù phụ họa, trong lòng ai màkhông có tí ước mơ? Chỉ có điều có những người muốn biến ước mơ thành gió đểchém mà thôi…

Trong phòng làm việc của lão Phó, tôi kể đầu đuôi việccủa Chu Tiểu Văn ra không chút giấu diếm, thậm chí bao gồm cả chiếc dây chuyềntrên cổ tôi.

“Có thể là thật không?” Thịt Chó nghi ngờ hỏi.

“Cô ấy muốn tìm một thằng giả làm bố đứa con trongbụng giúp cô ấy giả bộ trước mặt bố mẹ á?” Lão Phó tự nói với mình, “Sao nghegiống tình tiết trong phim thế nhỉ.”

“Nếu thật thì sao?” Thực ra đây mới là điều tôi lonhất, cũng là điều tôi mâu thuẫn nhất, tôi cảm thấy Tiểu Văn không giống đangnói dối, càng không hy vọng cô ấy nói dối.

Tất cả đều im lặng.

Đột nhiên lão Đường đập bàn: “Nếu thật thì giúp cô ấyđi! Một thằng đàn ông cả đời có mấy lần được dịp làm anh hùng cứu mĩ nhân, đếnlúc già muốn chém gió cũng chẳng có gì mà chém!”

Tôi và lão Phó, Thịt Chó nhìn nhau rồi cũng nhìn lãoĐường, ba chúng tôi bật cười.

Lão Đường bất giác tạo dáng mấy chiêu thức võ công,cảnh giác lùi lại: “Làm gì thế? Nói cũng không cho người ta nói chắc?”

Những lời lão Đường nói cũng chính là điều mà ba chúngtôi do dự không quyết, thực ra muốn giúp một người rất đơn giản, nhưng xã hộibây giờ có quá nhiều lúc giúp người cũng chính là hại mình, nên giúp người đãtrở thành một việc nguy hiểm, đáng ra mọi người nên có mối quan hệ tốt đẹp giúpđược thì giúp một tay, nhưng bây giờ lừa đảo nhiều quá, mọi người đều có tâm lýcó thể không giúp liền không giúp. Nhưng con người lão Đường được điểm này làtốt nhất, tuy hơi đê tiện, nhưng cũng đê tiện một cách lương thiện, đê tiện mộtcách rất nghĩa khí.

“Cậu làm đi! Cậu nghĩa khí như thế, việc này cậu làmđược đấy!” Lão Phó kê tủ lão Đường.

Lão Đường trợn mắt rồi lập tức bật cười: “Tớ á? Tớkhông được, hê hê, chuyện này mà Tiểu Uyển của tớ biết được sẽ ảnh hưởng quálớn đến tớ, không được!”

“Tiểu Uyển á? Ai thế?” Thịt Chó tò mò.

Lão Đường phấn khởi định mở miệng tôi đã nhanh nhẹncướp lời: “À, tớ giới thiệu lão Đường đến tòa soạn tớ mới đến làm, Tiểu Uyển làđồng nghiệp mới, lão Đường vừa quen hôm nay.”

Thịt Chó lập tức đáp cái cốc giấy trong tay vào lãoĐường.

“Các cậu có ý kiến gì không?” Tôi hỏi lão Phó và ThịtChó.

Lão Phó trầm tư: “Thế này đi, cậu hẹn cô Chu TiểuVăn ra nói chuyện, tớ xem xem cô ta nói thật hay giả.”

Thịt Chó đập bàn: “Đúng đấy! Ít nhất cũng bảo cô ấygiải thích hộ tớ! Tớ bị hàm oan! Tớ phải kéo Tiểu Phấn về!”

Dù là có lòng tốt giúp người hay là dung túng tôi làmchuyện ngu ngốc cũng mặc, nếu đã ủng hộ thì chuyến này phải chơi lớn một tí, dùsao thì cũng chẳng có tổn thất gì.

Tôi đang kích động nghĩ thế thì lão Đường chợt nghĩ rachuyện gì, nhảy xổ vào nắm tay Thịt Chó: “Anh Thịt! Em nghĩ ra rồi! Anh kiếmcho em một con chó bệnh nhé! Hạnh phúc cả đời này của em dựa vào nó hết đấy!”

Thịt Chó sững người rồi sầm mặt hất tay lão Đường ra,nắm tay kêu răng rắc cười nham hiểm: “Ha ha, chó bệnh thì không có, chỉ cóngười bệnh thôi, được không?”

Chớp mắt một cái, lão Đường đã chạy biến.

Cá nhân tôi cho rằng chuyện này không khó giải quyết,nếu mọi việc đều là thật, vậy thì chúng tôi chỉ cần giúp Chu Tiểu Văn diễn mấymàn kịch, lừa bố mẹ cô ấy là được.

Nếu là giả, Chu Tiểu Văn lừa tôi thì chuyện đó sớmmuộn cũng bị vạch trần, hơn nữa tôi không thấy cô ấy có thể lừa tôi cái gì, tôisẽ bị tổn thất gì.

Nếu Thịt Chó, lão Phó và lão Đường đã nói vậy thìchuyện này có thể tiến thêm một bước, mọi người gặp mặt nói rõ ràng mọi việc.

Ra khỏi công ty lão Phó, trước khi gọi điện cho ChuTiểu Văn tôi gọi cho Mạt Mạt. Lần này Mạt Mạt nhấc máy nhưng nhất quyết khôngnói mình đang ở đâu, chỉ bảo tôi chăm sóc cô em gái đang ở nhà tôi.

“Mạt Mạt, em coi nhà anh là nhà nghỉ đấy à? Nói đến làđến, nói đi là đi, bây giờ lại còn cho người khác vào ở nữa!” Tôi không kìmđược hét lên trong điện thoại.

Mạt Mạt cũng không nổi giận, nghe giọng còn rất hớnhở, khuyên tôi đừng giận, đàn ông phải rộng lượng… Tôi cần cô dạy tôi làm đànông chắc!

“Anh không cần biết, anh nói cho em biết, hôm nay anhsẽ đuổi cái cô Cao Lộ Khiết đó đi!” Tôi tiếp tục gào, cảm thấy mình đúng là bịMạt Mạt dắt mũi! Tôi phải giải thoát! Tôi muốn tự do! Nhất định phải thực hiệnlý tưởng cộng sản!

“Con bé là em gái em thật mà…” Giọng Mạt Mạt ở đầu bênkia trở nên vô cùng dịu dàng.

“Cô ta có là con gái em thì anh cũng phải đuổi cô tađi! Đó là nhà anh!” Tôi bùng phát, hổ không ra uy cô tưởng tôi là hổ giấy à?

Đầu bên kia im lặng, hình như tôi nghe thấy tiếng MạtMạt khẽ thở dài, một lúc sau, giọng Mạt Mạt khẽ khàng vang lên: “Bảo, anh đừnggiả ngây, anh thật sự không hiểu ý em sao?”

Bị hỏi thế lòng tôi khẽ run lên, giọng cũng hạ tông:“Em có ý gì cơ?”

“Bây giờ anh là người em tin tưởng nhất, trong thànhphố này nếu không gặp anh, em cũng không biết nên làm thế nào…” Giọng Mạt Mạtcàng lúc càng trở nên đáng thương.

“Em có chuyện gì vậy?” Tôi lo lắng hỏi, hóa ra Mạt Mạtgặp rắc rối thật!

“Anh đừng hỏi nữa, bây giờ em chỉ hy vọng anh có thểgiúp em, cũng giúp cô em gái đó của em…” Tôi như mơ hồ nghe thấy tiếng nức nởtrong giọng nói của Mạt Mạt.

Tôi thở dài: “Thôi được rồi, anh biết rồi, nhưng emkhông được cho người khác vào nhà anh ở nữa! Còn nữa lúc nào em nói cho anh nghexem đã xảy ra chuyện gì.”

“Ok! Không thành vấn đề! Bảo, anh là người tốt nhất!Cảm ơn anh!” Giọng Mạt Mạt lập tức vui vẻ trở lại, “Em còn có việc, em cúp máyđây! Bye bye!”

Bên kia cúp máy rồi tôi vẫn cầm điện thoại dí sát vàotai, đứng bên đường ngắm người qua người lại, may mà không có người quen, khôngai thấy màn biểu diễn ngây dại đờ đẫn của tôi.

Không sai, tôi đoán chắc tôi lại bị chơi rồi!

Lão Phó cùng Thịt Chó đi tìm Tiểu Phấn, muốn giảithích rõ ràng tất nhiên là cho Tiểu Văn trực tiếp giải thích trước mặt TiểuPhấn rồi.

Lão Đường về nhà thay đồ, biết tối nay sẽ gặp TiểuVăn, cậu ta liền như pin được nạp điện, nhất quyết đòi ăn mặc sao cho thật bảnhbao mới chịu. Bây giờ mà hỏi cậu ta Nghê Tiểu Uyển là ai chắc mặt cậu ta cũngđần độn ra thôi.

Trên đường về nhà, tôi thầm tuyên thệ không bao giờmềm lòng với Mạt Mạt nữa!

Khi lên taxi tôi gọi điện cho Tiểu Văn, lại chuyển vềtổng đài, tôi đành nhắn tin. Cô ấy nhanh chóng gọi lại. Đáng lẽ tôi vẫn còn hơido dự, không biết Tểu Văn có đồng ý nói hết mọi việc trước mặt nhiều người nhưvậy không, nên lúc nói cũng rất e dè, không ngờ Tiểu Văn đồng ý ngay.

“Em cũng nghĩ vậy, ít nhất phải xin lỗi các bạn anh.”

Tôi yên tâm bảo Tiểu Văn tối nay đến nhà tôi, mọingười cùng bàn bạc, bạn tôi đều rất trượng nghĩa, đồng ý giúp em.

Tiểu Văn hơi ngập ngừng: “Nhà anh á?”

Tôi hiểu ngay: “Yên tâm đi, nếu em thấy chỉ có mìnhanh, em có thể lập tức bỏ chạy.”

Tôi đứng trước cửa nhà, đang định rút chìa khóa thìcửa đã bật mở, Cao Lộ Khiết tươi cười hớn hở nhìn tôi: “Anh Bảo, anh về rồi ạ!”

Vừa thấy Cao Lộ Khiết tôi đã nóng máu, con nhóc nàydám mặc quần áo của tôi! Cô nàng mặc áo phông của tôi trông rất rộng, vạt trướcthắt một cái nút ở bụng, phía trước mặc một chiếc quần short giặt bạc phếch,

“Em mặc quần áo của anh à?” Tôi kinh ngạc kêu lên.

“Em ở nhà không ngồi thì nằm, mặc đồ của em sợ bẩn vànhăn.” Cao Lộ Khiết chớp chớp mắt, trông vô cùng thản nhiên.

Tôi sắp phát điên rồi: “Bộ em với anh thân nhau lắmà?”

“Em có chọc anh đâu!” Cao Lộ Khiết bĩu môi, “Đừng cóđem áp lực và bực bội ở chỗ làm vào cuộc sống gia đình!”

“Anh với em lại còn có cuộc sống gia đình á?” Tôi trợnmắt, “Được, cuộc sống gia đình đúng không? Em có tin là bây giờ anh tóm em vàophòng ngủ không!”

Tôi hùng hồn làm mấy động tác xé quần xé áo.

Ánh mắt Cao Lộ Khiết có chút hoảng hốt nhưng trấn tĩnhlại ngay, tiếp tục cười cợt với tôi: “Còn lâu, em biết anh Bảo của em là ngườilương thiện nhất, chu đáo nhất, có phong thái quân tử nhất…”

“Thôi đi!” Tôi đẩy con bé ra, bước vào nhà thay giầy,đi về phía ghế sofa trong phòng khách.

“Này, sao thế? Anh không đưa em ra ngoài ăn cơm à?”

Cao Lộ Khiết nhảy chân sáo theo vào.

Tôi sững lại, nhớ ra một việc lớn liền quay lại tươicười: “Tiểu Khiết, anh bảo này, tối nay anh có khách đến chơi, em tự ra ngoàiăn nhé, ăn xong ở ngoài chơi lâu một chút, được không? Anh cho em tiền,” Vừanói tôi vừa rút ví ra, “Hai trăm đủ không?”

Cao Lộ Khiết nheo mắt nhìn tôi rồi đột nhiên ngẩng đầulên: “Hai trăm á? Anh coi em là gì?” rồi giơ tay ra, “Ba nghìn!”

Tôi nhẫn nhịn lắm mới không cho con nhóc một cú đấm:“Ba nghìn á? Anh bảo em ra ngoài ăn cơm chứ có phải ra nước ngoài ăn cơm đâu!”

Tiểu Khiết bật cười ra vẻ hiểu biết: “Hứ, anh Lại Bảo,anh muốn đuổi em đi hả? Em biết ngay mà! Em cũng thừa biết anh sẽ dùng thủ đoạnngu độn này mà!” Vừa nói Cao Lộ Khiết vừa cố giậm mạnh chân đi vào phòng khách,ngồi bịch lên sofa ôm gối, lún cả người vào sofa, tỏ ý: Có đánh chết em cũngkhông đi!

Con bé không chịu đi tôi cũng chẳng có chiêu gì đặcbiệt hiệu quả, lẽ nào tôi lại vứt thẳng nó ra cửa à? Nếu con bé mà gào lên,kinh động hàng xóm và bảo vệ thì ảnhhưởng tới tôi quá, tôi trong sáng đàng hoàng thế này, danh tiết của tôi sẽ bịhủy hoại mất.

Tôi trợn mắt nhìn Cao Lộ Khiết, nghĩ lại những lời conbé vừa nói… không đúng! Tôi vừa vào nhà cô nhóc này đã chuẩn bị sẵn sàng, chắcchắn là đã có tên phản đồ báo tin trước rồi, tôi có nhắc đến chuyện đó đâu, thếmà cô nhóc đã tưởng tôi muốn đuổi nó đi rồi.

Mạt Mạt… em là đồ bán nước! À nhầm, bán trai!... Nhầmtiếp, bán bạn!



Thựcra bánh bao rất vạn năng, khi đói có thể ăn:

Muốnăn bánh quy thì đập bẹp;

Muốnăn mỳ thì dùng lược mà chải;

Muốnăn hamburger thì xẻ đôi ra rồi nhét rau vào…

Ngày 19 tháng 3.

Trời âm u, có mưa