Khi Y Lộ Thước Xuyên Qua Võ Hiệp Thế Giới

Chương 6




Sở Lưu Hương một khuôn mặt xanh xao, đêm sa mạc, hắn cảm nhận được toàn bộ ác ý đến từ nam nhân tên Y Lộ Thước Tấu Địch Khách.

- Truyền thuyết, trong sa mạc có một loại nữ yêu, ở buổi tối đêm dài vắng người, các nàng vui vẻ bọc mền câu dẫn nam nhân anh tuấn mê người, hút khô tinh khí của bọn họ, đem bọn họ biến thành một đống xương trắng.

Trầm Biên cửu tử nhất sinh, cuối cùng làm trọng thương hai con xà yêu, nhân cơ hội trốn chết.

Buổi trưa, ở ngã tư đường nhiệt náo, người đi đường nhộn nhịp.

Mặt trời có chút chói mắt, Trầm Biên hơi nheo mắt lại, hắn cảm thấy chính mình sống lại một lần nữa.

- Ngày tháng vẫn phiền toái không ngừng, Trầm Biên cũng không ngại phiền toái từng chuyện giải quyết. Đoạn kinh nghiệm ly kỳ phảng phất như biến thành một cơn ác mộng, dần dần bị hắn bỏ quên.

Một ngày mênh mông mưa phùn, Trầm Biên cầm dù đi trên đường nhỏ, trước mặt có nữ nhân đi về phía hắn.

Nàng cầm một cây dù, mặc quần áo màu trắng, đi tới trước mặt Trầm Biên dưới chân không cẩn thận giẫm trúng một hòn đá, thân hình ngã về phía trước.

Trầm Biên ôm lấy thắt lưng nữ nhân kịp thời đỡ nàng, chờ nữ nhân ngẩng đầu lên, trong mắt hắn lóe tia kinh diễm.

Đó là một nữ nhân đẹp như thiên tiên, khí chất như lan, băng thanh ngọc khiết, thiên kiều bách mị.

Ánh mắt đầu tiên làm người vô cùng kinh diễm, ánh mắt thứ hai làm người si mê như điên, rốt cục không cách nào dời đi ánh mắt.

Trầm Biên kiến thức qua vô số mỹ nữ, nếu so sánh với nữ nhân, các nàng lại biến thành hoa dại bên đường.

Nữ nhân bị Trầm Biên nhìn chằm chằm, khuôn mặt đỏ lên, thẹn thùng cúi đầu, lộ ra vùng cổ trắng nõn xinh đẹp.

Vì đáp tạ Trầm Biên, nữ nhân thỉnh mời hắn đến trong nhà ngồi chơi, chi tiết cân nhắc đây cũng là một lần thỉnh mời.

Trầm Biên hồng nhan tri kỷ vô số, sương sớm nhân duyên cũng không ít, như nữ nhân cũng có vài người.

Y Lộ Thước phát hiện tinh thần bốn người càng thêm tập trung, trong lòng hừ một tiếng, con mắt vừa chuyển đem nội dung chuyện xưa biến thành "Nhân quỷ tình chưa dứt".

- Môi của nàng như hoa tươi ngọt ngào đọng sương sớm, làn da trơn mượt lóe sáng như tuyết, mái tóc đen mượt buông dài..

Khẽ nhắm mắt ngửi được mùi hương thân thể như có như không trên người nàng, xuyên qua hơi thở biến thành nồng đặc, ngọt nị lại vô cùng quen thuộc.

Phút chốc trong lòng Trầm Biên trầm xuống.

- Như thế nào?

Tiếng nói mềm mại đáng yêu không biết vì sao giống như mang theo hương vị âm lãnh.

Trầm Biên bật lui ra sau, kéo ra cự ly với nữ nhân.



Nữ nhân giống như không có phát hiện, tiếp tục nói:

- Ngươi quả nhiên quên mất, ngươi đã nói sẽ lấy ta làm vợ, nhưng ngươi hiện tại ngay cả khuôn mặt của ta cũng không nhớ được, từng lời thề đều là lời nói dối, ngươi vì cái gì cần lừa ta..

Lời của nữ nhân làm cho trong lòng Trầm Biên phát lạnh, bởi vì hắn cuối cùng nghĩ tới từng có một đoạn tình như thế, cuối cùng không vui mà chấm dứt.

Khi đó hắn còn là Trầm gia đại thiếu gia, cha mẹ yêu thương sủng nịch, gia đình mỹ mãn, còn có một thanh mai trúc mã.

Ai biết bởi vì một quyển bí tịch, trong một đêm Trầm gia bị diệt môn, chỉ có một mình hắn chạy thoát ra ngoài.

Về sau hắn tận lực tu luyện công phu, cuối cùng báo huyết hải thâm thù, mà thanh mai của hắn đã sớm biến mất không thấy.

Đôi mắt mỹ lệ của nữ nhân kia bắt đầu đỏ lên, từng giọt nước mắt chảy xuống biến thành máu. Sắc mặt xanh trắng, môi đỏ rực như bôi máu, cả khuôn mặt làm người rùng mình dựng tóc gáy.

- Không nỡ..

Nữ nhân hạ giọng thở dài, bỗng nhiên cao giọng nói:

- Hiện tại, thừa dịp ta còn chưa thay đổi chủ ý, ngươi nhanh chóng rời đi đi.

Trầm Biên xuống giường, thân thể cứng đờ.

Dưới giường, đôi giày thêu hoa khéo léo tinh mỹ, đóa hoa biến thành máu, sự tình quỷ dị trong Kiều Thạch thôn lại hiện lên trong trí óc.

Hắn đột nhiên quay phắt người nhìn hướng nữ nhân.

Hiểu được ý tứ của Trầm Biên, nữ nhân lắc đầu, trong đôi mắt đỏ rực lóe lên tia sợ hãi, chỉ nói:

- Ta chỉ phán ngươi sau này yên ổn qua ngày, nếu không cần thiết đừng tiếp tục xen vào những chuyện phiền toái kia.

Bên ngoài lại có mưa, Trầm Biên một mình đi trên đường lớn, tiếng than thở còn quanh quẩn bên tai.

Thế giới này thật sự có quỷ sao?

Nếu không có, kinh nghiệm của hắn lại tính cái gì?

- Muốn Trầm Biên không quan tâm chuyện phiền toái trên giang hồ, chỉ sợ còn khó hơn lên trời.

- Lại là một chuyện phiền toái, Trầm Biên cùng bằng hữu mới kết giao bề bộn bù đầu xử lý.

Lúc canh ba, bọn hắn đi tới một ngôi miếu.



Hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng nhảy lên nóc nhà, rồi sau đó vạch mái ngói nhìn vào bên trong.

Gió lạnh thổi qua, Hồ Thiết Hoa ực mạnh một ngụm rượu ngon, hắn đã uống hết một bình rượu nhưng toàn thân vẫn phát lạnh.

Hắn kéo kéo áo choàng, nhìn tiểu Phan gần như dán chặt lên người hắn với vẻ chán ghét, nhưng bận tâm đến lòng can đảm nhỏ như lỗ kim của đối phương, đành nhẫn nhịn.

- Sau một lúc lâu Trầm Biên đặt mái ngói trở lại chỗ cũ, hắn ngẩng đầu nhìn Tần Nghị, nghi hoặc hỏi:

- Tần huynh, ngươi làm sao vậy?

Toàn thân Tần Nghị run rẩy, phảng phất như nhìn thấy họa diện gì khủng bố, không khỏi thối lui ra sau.

Ánh trăng chiếu một bên khuôn mặt anh tuấn của Trầm Biên lại hiện lên một mảnh âm trầm, Tần Nghị nhìn thấy hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén biến thành một màu đỏ, giữa đêm khuya tản ra hào quang khát máu.

- A!

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên lúc nửa đêm.

- Trầm Biên một mình đi giữa ngã tư đường tĩnh mịch, thần sắc mờ mịt không biết phải làm sao.

Cuối cùng hắn sực nhớ ra.

Mùi thơm ngọt nị, nguyên lai là hương vị của người chết.

* * *!

Ánh mắt mọi người chà một tiếng đồng loạt rơi xuống trên người Sở Lưu Hương.

Thật nguy hiểm!

Cường đạo quả nhiên là nghề nghiệp nguy hiểm cao, làm không tốt tai nạn chết người là bản thân.

Sở Lưu Hương:

* * *!

Cái rắm gì mỗi lần trúng thương đều là hắn.

Vì tra án chạy tới nóc nhà người khác nhấc mái ngói, sự việc như vậy không biết phát sinh bao nhiêu lần, Sở Lưu Hương tỏ vẻ nghe xong chuyện xưa trong lòng hơi có bóng ma.

Đương nhiên không chỉ là Sở Lưu Hương, chuyện nhấc mái ngói những người đang có mặt cũng làm không ít lần, đến nỗi là vì chuyện chính sự hay vì tố chất đạo đức vô sỉ hạ lưu nhìn lén tiểu cô nương tắm rửa thì tạm thời không đề cập tới.

Tóm lại, huynh đệ tốt có nạn cùng chịu, bóng ma trong lòng mọi người cùng cảm giác như nhau.