Khi Vợ Phản Bội Tôi

Chương 01




Vợ đã lừa dối tôi.

Lúc đầu tôi không thể tin được. Vợ tôi luôn mỉm cười và diệu dàng. Vì vậy, khi tôi phát hiện ra, tôi nghĩ đó là một sai lầm. Nhưng đó là sự thật.

"Em thật lòng xin lỗi ..."

Nếu muốn xin lỗi thì ngay từ đầu đừng bao giờ làm vậy. Bạn tình của vợ tôi là bạn trai cũ cùng ngoại hình đẹp trai, có học lực cao từ thời đại học của cô ấy. Anh ta khiến tôi nhớ đến tình yêu cháy bỏng ngày xưa của tôi hơn là người chồng què của cô ấy. Một câu chuyện phổ biến như vậy có thể được nhìn thấy ở bất cứ đâu.

"Nhưng em không muốn rời xa anh...xin anh...hãy ở bên cạnh em...em muốn ở bên anh mãi mãi..."

Vợ tôi không bào chữa gì cả. Vậy mà cô ấy nói vẫn muốn ở bên tôi dù đã lừa dối tôi. Bản thân tôi không thể hiểu được điều đó chút nào. Liệu, có phải tất cả phụ nữ đều như vậy không? Tôi không phải là một chàng trai nổi tiếng và tôi chưa bao giờ cặp kè với người phụ nữ nào khác ngoài vợ mình. Thế nên tôi không biết vợ mình đang nghĩ gì.

"Em sẽ làm bất cứ điều gì. Em sẽ cho anh tất cả số tiền em có. Em không quan tâm anh đối xử với em như thế nào. Em không quan tâm anh chơi với người phụ nữ khác. Nhưng hãy để em được ở gần anh, gần anh hơn...."

Tôi không hiểu. Nếu vợ tôi lừa dối tôi, điều đó có nghĩa là cô ấy thích anh ta hơn. Ngoài ra, người đàn ông kia còn quyết tâm cướp vợ tôi. Cô không quan tâm liệu thanh danh của mình có bị tổn hại vì vụ việc hay không. vợ tôi thậm chí còn đưa ra mức phí gấp nhiều lần giá thị trường. Hơn hết, cô ấy thậm chí còn đề nghị giúp tôi được thăng chức trong tương lai. Nói một cách thẳng thắn, tôi nghĩ điều này thật quá đáng. Nếu có tư duy sáng suốt, cô sẵn sàng bỏ chồng, nhận tiền cấp dưỡng và sống cuộc đời thứ hai. Tôi chắc chắn rằng vợ tôi thích đàn ông đẹp trai và giàu có hơn tôi. Trên thực tế, ai cũng sẽ nói một người vợ xinh đẹp sẽ rất xứng đôi với một người đàn ông đẹp trai nếu cô ấy ở bên cạnh anh ta. Không ai mất gì cả. Trên thực tế, điều đó thậm chí như là điều đúng đắn nên làm. Chưa hết.

"Em yêu anh, em thích ở bên cạnh anh! Nhất định phải là anh! Em muốn ở bên anh! Ở bên nhau mãi mãi! Em muốn ở cùng anh!"

Tôi nghĩ người phụ nữ này bị điên. Chắc hẳn cô ta rất bối rối vì bị bắt quả tang đang lừa dối chồng mình. Nhưng câu trả lời vẫn như cũ. Vợ tôi không chịu rời xa tôi. Tất nhiên, luật pháp sẽ không cho phép điều đó. Nếu tôi yêu cầu cô ấy ly hôn, có thể sẽ mất một thời gian nhưng điều đó sẽ xảy ra. Tuy nhiên, cuộc trò chuyện đã không hề diễn ra. Dù tôi chọn cách ly hôn, vợ tôi vẫn theo tôi đi khắp mọi nơi. Ngay cả khi tôi chuyển đi mà không báo cho cổ biết, cô ta vẫn lập tức tìm đến tôi. Cô ta vào phòng tôi mà không có sự cho phép của tôi và ngủ cạnh tôi. Đó là một trò đùa của cuộc sống. Tôi không hề nói chuyện với cô ta. Tôi tiếp tục phớt lờ cô ta. Nhưng cô ta luôn nói về những điều tầm thường trong cuộc sống hàng ngày của mình. Đó là một cuộc sống buồn cười. Có một người đàn ông, giữa hai chúng tôi luôn đến chỗ tôi và yêu cầu bản thân phải gả vợ cho anh ta. Và vợ tôi cứ phớt lờ tôi. Cuộc sống thật khó xử.

"Này, hãy cho em được nghe giọng nói của anh. Xin anh, em muốn nghe giọng nói của anh."

Tôi không có năng lượng.

"Này, em sẽ làm bất cứ điều gì. em sẽ làm tất cả. Vì thế... hãy tha thứ cho em. Em xin lỗi. Em xin lỗi. Em không có tư cách để cầu xin sự tha thứ. Em xin lỗi. Nhưng Em muốn ở bên anh mà.Nên là, em chỉ muốn ở bên cạnh anh vì chỉ có đó là nơi em thuộc về."



Tôi nghĩ bản thân đã bị choáng ngợp. Tôi không biết mình có còn yêu vợ tôi hay không, tôi thích vợ nhưng tôi cũng hận vợ mình. Tôi từng hạnh phúc và ghét việc bị theo dõi. Đầu tôi thật hỗn loạn. Lẽ ra tôi phải kết hôn và hạnh phúc. Nhưng quá khứ của vợ tôi đã phá hủy hạnh phúc của tôi. Tôi không có quá khứ tốt đẹp. Tôi không có bạn gái cũ nào tốt bụng hay thậm chí là một cô gái có thể đe dọa vợ tôi. Vợ tôi có nhiều bạn trai cũ. Cô rất nổi tiếng. Cô ấy đang ở trong chợ. Tôi biết dù vợ có bỏ tôi đi nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ được người phụ nữ nào yêu thương hơn cô ấy. Nhưng vợ tôi vẫn vui vẻ dù đã đi theo người đàn ông khác. Tôi nghĩ điều này thật vô lý. Thế nên tôi đã

lỡ lời.

"Anh không thể thấy hạnh phúc ngoài thời điểm này."


"...Em xin lỗi. Nếu em có thể làm được gì, hãy cho em biết. Em sẽ làm bất cứ điều gì."

"Vậy thì. Em hãy ch*t đi."

"Ý anh là anh muốn chúng ta chia tay? Em biết điều đó là ích kỷ, nhưng em không muốn chia tay. Làm ơn, em muốn ở bên anh. Vì gặp anh nên em đã quay lại. Vì vậy, em cũng muốn ở bên anh từ bây giờ..."

"Này, nếu hạnh phúc của em là được ở

anh. Nếu em nói hạnh phúc của em là được ở bên anh, vậy hãy chứng minh cho anh thấy. Nếu em nói hạnh phúc của em là được ở bên anh, rồi anh sẽ tha thứ cho em."

Tôi đã nói cái quái gì vậy? Tôi không biết mình đang nói gì nũa. Tôi hận cô ấy và ghét cô ấy, nhưng tôi vẫn đầy hối hận và không còn thấy hạnh phúc.

"Ừ, em hiểu rồi. Em biết tình yêu của mình dành cho anh đến nhường nào. Bây giờ em sẽ chứng minh cho anh thấy."

Dù sao thì đó cũng không phải là một cách hay. Tốt nhất thì nó chỉ là một cái ôm, một nụ hôn hoặc tình dục . cô ta có thể làm bất cứ điều gì mình muốn với cơ thể đó.? Đó là những gì cô ta nghĩ? Hay đó chỉ là những gì tôi nghĩ. Nhưng tôi đã sai.

"Xem này. Em có thể chứng minh tình yêu của mình. Em không cần cuộc sống này nữa nếu anh không có anh. Vì vậy, hãy nhìn em. xin hãy nhìn em. Đừng bao giờ và đừng bao giờ quên em. Em yêu em. Em thật sự yêu anh. EM...."


Vợ tôi tự lấy dao đâm vào ngực mình ngay trước mặt tôi. Cô bỏ lại tất cả. Chết một cách dễ dàng, nhìn tôi với nụ cười cách dịu dàng trên mặt. Đó là một cái chết không có hậu quả hay điềm báo gì cả. Tôi chỉ đơn giản là choáng váng. Người phụ nữ duy nhất từng yêu tôi đã mất đi mãi mãi. Tôi không nhớ bất cứ điều gì sau đó. Vợ chồng tôi đánh tôi khi tôi đang khóc. Vợ chồng tôi đã khóc và tự chửi bản thân. Tôi đã mất tất cả. Ít nhất tôi vẫn còn một công việc, nhưng tôi không còn động lực. Tất cả còn lại chỉ là những ngày sống chung với rượu tẻ nhạt. Và trong khi tôi đang lang thang trên đường phố trong trạng thái chán đời.

“Cô ấy sẽ hạnh phúc nếu không có thứ rác rưởi như mày.”

Đó là những lời duy nhất tôi nghe được. Khi tôi tỉnh lại, trước mặt tôi đã có người. Và tôi cảm thấy đau ở ngực. Tôi đang chảy máu.

“Tất cả là lỗi của tao sao…? Điều đó thật vô lý…”

Tôi gục xuống, mất dần ý thức và ch*t.

Chưa kết thúc...


"Tôi đáng lẽ phải ch*t rồi... sao tôi lại trẻ thế?"

Khi tỉnh dậy, tôi nhận ra mình đang ở trong căn nhà trọ cũ từ những ngày còn học đại học. Sau đó tôi nhìn vào gương và nhận ra mình đã trẻ hơn. Ngày trên điện thoại và trên TV đều cho thấy hôm nay là ngày trước lễ khai giảng đại học của tôi.

"Ha ha! Đây là... haha! Tôi đang mơ à?! Tôi đã quay lại rồi sao?! Ha, ha, ha!"

Tôi không thể ngừng cười trước tình huống nực cười này được. Sau một lúc cười và bình tĩnh lại, tôi chợt thắc mắc.

"Mình có thể bắt đầu lại? Cuộc sống mới..."

Tôi bắt đầu nghĩ rằng có lẽ đây là một cơ hội. Cuộc đời tôi lên đến đỉnh điểm khi tôi bắt đầu hẹn hò với vợ mình và cưới cô ấy. Nhưng với vợ tôi, tôi chỉ là một trong số rất nhiều người đàn ông. Tôi đoán cô ấy lấy tôi chỉ vì tình cờ cùng tuổi và đúng thời điểm.


“Nhưng nếu được làm lại từ đầu, chẳng phải mình sẽ phải cưới vợ sao? Chẳng lẽ mình không tránh được viễn cảnh đó sao?”

Tôi lẩm bẩm khi nằm trên sàn và nhìn lên trần nhà. Đó là sự chân thành của tôi. Nếu có thể bắt đầu lại từ bây giờ, mình có thể hạnh phúc bên một người phụ nữ tốt hơn vợ mình rất nhiều. Niềm hy vọng như vậy nảy lên trong tôi.

"Bây giờ mình đã có kiến thức về tương lai và các kỹ năng dành cho công việc. Ngoài ra, mình còn có kiến thức cần thiết để khởi đầu cho con đường đại học."

Kiếp trước? Hay cuộc đời đầu tiên? Hay tôi nên nói? Tôi là một kẻ mờ ám trong số những người mờ ám, và quãng đời đại học đầu tiên của tôi thật khiêm tốn. Tôi đã có thể học giỏi và được nhận vào một công ty lớn mà mọi người đều ghen tị. Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ tham gia các sự kiện liên quan đến tuổi trẻ

"Có thể làm được ngay bây giờ. Không, mình phải làm điều đó! Không còn thời gian nữa! Mình không

nên thái quá như vậy! Mình không làm thế! Mình sắp vào đại học! Mình chuẩn bị vào trường đại học oh oh oh!!!!"

Tôi hét lên, đứng dậy chạy ra khỏi phòng. Mình sẽ có một tương lai hạnh phúc! Bản thân sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để biến nóó thành hiện thực!

"Anh sẽ tìm được một người phụ nữ tốt hơn em! Và chắc chắn rồi! Chắc chắn rồi! Anh sẽ hạnh phúc!! Hahahahaha!!!!!"

Tôi chạy khắp thành phố với một tiếng hét. Lồng ngực lẽ ra trống rỗng sau khi bị đâm của tôi giờ lại tràn ngập sự mong đợi.