Edit: Khuynh Khuynh
____________________________________
Trong phòng chỉ còn lại Bạch Dật Thuỷ cùng Phượng Khuynh Ca. Khuôn mặt tuấn tú của Bạch Dật Thuỷ đỏ lên, xấu hổ ho nhẹ một tiếng. Bốn phía vách tường đều treo đầy xuân cung đồ khiến anh không dám nhìn loạn, cố tình thân thể lại nóng đến đòi mạng, làm cho anh miệng đắng lưỡi khô. Anh nới lỏng cổ áo, nói: “Mang anh ra ngoài đi!”
Phượng Khuynh Ca đối với Bạch Dật Thuỷ đúng là không thể làm mấy chuyện cường bạo linh tinh gì đó. Huống chi dưa hái xanh không ngọt, cô không muốn miễn cưỡng anh.
“Ừ.” Phượng Khuynh Ca gật đầu, đến gần Bạch Dật Thuỷ, cầm lấy cánh tay anh.
Nhịp tim Bạch Dật Thuỷ đập gia tốc, khẩn trương đẩy cô ra. Trên người cô phát ra hương vị hoa quả khiến anh có một cỗ xúc động mãnh liệt, dục vọng đột nhiên ngẩng đầu khiến anh không thể khống chế. Sau khi đẩy Phượng Khuynh Ca ra, anh ảo não nhu trán, nói: “Thật có lỗi.”
Phượng Khuynh Ca không biết rối rắm trong lòng Bạch Dật Thuỷ. Cô chỉ nghĩ đến anh chán ghét cô đến vậy, cho nên không muốn tiếp xúc cùng cô.
“Không có gì, em hiểu được suy nghĩ của anh.” Thần sắc Phượng Khuynh Ca ảm đạm, thản nhiên nói: “Nhưng mà em phải cầm tay anh mới có thể đưa anh rời đi. Anh có thể xem em giống như một cành cây hoặc một bụi cỏ, nhắm mắt lại nhịn một chút liền có thể ra ngoài rồi.”
Bạch Dật Thuỷ nhìn cô muốn nói lại thôi. Anh không phải chán ghét cô! Chính là thân thể là lạ, giống như là có cái gì đó muốn lao ra.
Ngoài cửa phòng, ba ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm đôi nam nữ trong phòng.
Lam Kiếm Tà không kiên nhẫn nói: “Tại sao còn chưa bắt đầu? Hắn rốt cuộc có phải đàn ông hay không?” 1
Phong Thất Hiên tức giận nói: “Bạch thiếu là chính nhân quân tử, anh cho là giống anh sao?” 1
“A! Tôi không phải là chính nhân quân tử, nhưng tôi cũng không có bỏ thuốc chính nhân quân tử. Thật không rõ đầu óc của các người nghĩ cái gì. Vì cái gì muốn để cho mình chịu tội đâu? Tiểu Ca nhi rõ ràng đối với tiểu tử kia tình thâm ý trọng, đem hắn kéo vào không phải tự chịu ngược sao?”
Lam Kiếm Tà bới móc nói.
“Chỉ có như vậy mới làm cho cô ấy đối xử công bằng với tất cả mọi người. Không chiếm được vĩnh viễn là tốt nhất. Tiểu Ca nhi không có được Bạch Dật Thuỷ, cô ấy sẽ luôn nhớ thương tới hắn. Một Phượng Tử Thịnh đã phân hơn phân nửa lực chú ý của cô, nay lại thêm một Bạch Dật Thuỷ, mấy người chúng ta còn có chỗ để chen vào sao?”
Mạnh Lâm Phong ê ẩm nói.
“Vẫn là Mạnh thiếu thông minh! Thật không rõ vị trí lão đại của anh làm sao mà làm, tại sao lại có thể ngốc đến mức này?” Phong Thất Hiên bới móc lại Lam Kiếm Tà.
“Cậu muốn chết!” Lam Kiếm Tà chém ra một quyền: “Đừng tưởng rằng tôi sẽ dễ dàng tha thứ cho sự tồn tại của các người. Chỉ cần Tiểu Ca nhi thích tôi, tôi liền mang cô ấy đi.”
“A! Tôi sẽ chờ ngày anh làm cho Tiểu Ca mê luyến.” Trong mắt Phong Thất Hiên hiện lên chua sót: “Chúng ta chỉ là công cụ để giúp cô ấy tu luyện ma công. Người chân chính ở trong lòng cô ấy là Phượng Tử Thịnh cùng Bạch Dật Thuỷ. Chờ cô ấy thích anh, có lẽ mười năm sau mới có cơ hội.” 1
“Vậy chờ mười năm.” Lam Kiếm Tà chưa bao giờ chịu thua, vô luận là phương diện thực lực, trên giường hay chiếm lấy tâm một người phụ nữ.