Edit: Khuynh Khuynh
_____________________________________
“Ầm...” Cửa phòng bị người dùng sức đẩy ra, truyền đến âm thanh đinh tai nhức óc, Phượng Khuynh Ca mặc váy dài màu đỏ đứng trước cửa.
Cô liếc về bốn phía, tầm mắt dừng lại trên người Mạnh Lâm Phong cùng Phong Thất Hiên, lúc cô nhìn đến bộ dáng chật vật của bọn họ, tích tắt trong mắt liền bị lửa giận thiêu đốt.
Phong Thất Hiên cùng Mạnh Lâm Phong nhìn nhau, hai người từ trong mắt đối phương đều thấy được xấu hổ cùng kham nan.
Đó là cô gái bọn họ âu yếm, cư nhiên lại để cô nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình như vậy, bọn họ càng tình nguyện cô không xuất hiện.
“Bảo bối, nếu em không đến, cúc hoa của anh không giữ được rồi.” Phong Thất Hiên đùa bỡn nói.
Mạnh Lâm Phong đối với Phong Thất Hiên da mặt dày cảm thấy thẹn giúp. Hắn thức ứng thực nhanh, ngay lập tức đã biến thành bộ dáng nhu nhược.
Khoé miệng Phượng Khuynh Ca rút rút, cơn tức trong lòng tiêu tan hơn phân nữa. Được rồi, ít nhất bảo vệ được cúc hoa của hắn. 5
Tiểu Thất nhìn chằm chằm Phượng Khuynh Ca, sắc mặt xanh mét, lấy ngay súng bên hông nhắm vào ngực Phượng Khuynh Ca, phẫn nộ quát: “Là cô! Cô vậy mà một mình dám tìm tới cửa, quả thực là tự đưa tới tìm chết. Hừ! Tôi còn chưa gặp qua người muốn đưa tới cửa tìm chết. Nể mặt phần dũng khí này của cô, yên tâm đi, tôi sẽ cho đám đàn em ôn nhu một chút, để cô chậm rãi đùa chết.”
Tư Mã Xuyến vỗ về ngực hắn, ánh mắt nhìn Phượng Khuynh Ca tràn ngập hưng phấn cùng đắc ý.
Không sai! Cứ như vậy đi.
Phượng Khuynh Ca không thể chết dễ dàng như vậy được, nếu không cũng quá làm thất vọng khuôn mặt khiến cô ta ghen tỵ phát cuồng này rồi.
Cô ta sẽ bị mấy chục tên đàn ông luân phiên tàn phá đến không chịu nổi, sau đó lại cứu sống cô ta để tiếp tục chơi đùa.
Phượng Khuynh Ca coi nhẹ khinh thương liếc mắt nhìn món đồ chơi trong tay Tiểu Thất, tao nhã rảo bước vào trong phòng.
Tà váy dài ôm lấy cơ thể thướt tha, cô giống như công chúa cao quý hướng tới bọn họ. Cô nở nụ cười, nhãn tình bén nhọn nhìn Tư Mã Xuyến: “Cô không chết, vậy rất tốt!”
Cô ta làm nhiều chuyện xấu như vậy, ai dám cam đoan một ngày nào đó có thể thể hay không bị sét đánh chết, hoặc uống nước sặc chết, thậm chí chết dưới thân đàn ông. Nếu dễ dàng chết như vậy, cô làm sao có thể đùa? Vậy không phải thật không có ý tứ sao?
Tư Mã Xuyến vậy mà không dám nhìn thẳng vào mắt Phượng Khuynh Ca. Trong lòng cô ta chột dạ, khuôn mặt thanh tú hiện lên sợ hãi.
Cô ta tựa vào lòng Tiểu Thất, bất an hô lên: “Thất ca, em sợ!”
_________________________