Edit: Khuynh Khuynh
___________________________________
Phượng Khuynh Ca linh hoạt tránh thoát một loạt mỹ nam chung quanh, lén lút lẻn vào một cái phòng. Phụ cận phòng này không ai đi lại, xem như là chỗ im lặng nhất toà nhà xa hoa này. Cô định ở trong này tìm đồ lấp đầy bụng mình, sau đó tìm kiếm Mạnh Lâm Phong cùng Phong Thất Hiên.
Trong phòng ánh sáng mờ ảo, bên trong im lặng cùng tiếng động ồn ào nhốn nháo bên ngoài hình thành hai thế giới đối lập. Cô từ không gian lấy ra bánh ngọt cùng sữa, vừa cắn bánh ngọt vừa đẩy cửa sổ ra. Chỉ thấy hải âu bay lượn xung quanh, thân thể nhẹ nhàng linh hoạt. Cô nhắm mắt, hít sâu một ngụm hơi thở biển cả, sắc mặt trầm tĩnh lại.
Lúc cô đang cắn bánh ngọt, bản năng thân thể đã nhận ra nguy hiểm. Cô cong thắt lưng một chút, tránh được công kích từ phía sau.
Nhìn lại, là một con chó săn hướng cô nhe miệng rộng, muốn xem cô giống như bánh ngọt mà nuốt vào. Vừa rồi lúc nó nhào về phái cô, cũng may mắn cô tránh được đúng lúc. Nếu bị móng vuốt bén nhọn kia cào trúng mặt, không bị huỷ dung cũng sẽ lưu lại bóng ma tâm lý.
Cách con chó săn không xa có một người đàn ông đang ngồi, người nọ bắt chéo chân, trong tay nắm súng ống, thần sắc lãnh liệt nhìn cô.
Phượng Khuynh Ca trong tay trống rỗng xuất hiện một thanh chuỷ thủ*, thanh chuỷ thủ đó tản ra ma khí mãnh liệt, làm cho con chó săn sinh ra ý thức có nguy cơ.
*dao găm.
Chó săn lui về phía sau, người đàn ông ngồi trên sofa nhíu mày, vẻ mặt đánh giá Phượng Khuynh Ca thêm vài phần nghiêm trọng.
“Nơi này không phải chỗ cô nên đến.” Cô chính là người phụ nữ dám khiêu chiến quyền uy của Cửu Ưng hội kia?
Làm bị thương hơn mười mấy anh em của Cửu Ưng hội, làm hại hai phân bộ một mảnh hỗn loạn? Hiện tại toàn bộ người của Cửu Ưng hội đều hận không thể đem cô chặt làm tám khối. Bất quá...dường như đã từng gặp qua cô ở đâu rồi thì phải?
Lam Kiếm Tà vỗ vỗ tay, đèn các góc phòng đồng loạt sáng lên. Khi hắn nhìn thấy rõ bộ dáng Phượng Khuynh Ca, đôi mắt hơi rụt lại, trái tim kịch liệt nhảy lên.
Là cô!
Tuy rằng lúc ấy ôm cô là để tránh khỏi kẻ địch, nhưng cũng đã sờ soạng lâu như vậy, làm sao có thể hoàn toàn không có ấn tượng?
Sau đó hắn có trở về tìm cô, nhưng là cô đã rời đi rồi. Bất quá ở khách sạn cô ở có ghi lại thông tin, muốn điều tra thập phần dễ dàng.
Phượng Khuynh Ca đã làm tốt tinh thần chuẩn bị chiến đấu, lại phát hiện người đàn ông đối diện đột nhiên phát ngốc ra.
Khi đó Lam Kiếm Tà bị trọng thương, cả người chật vật không chịu nổi, trên mặt lại bị kính râm thật to che khuất, cô vốn không nhìn ra.
“Nơi này không phải Thiên Đường Cực Lạc Giới sao? Khách hàng chính là thượng đế, tôi sao lại không thể đến nơi này?” Phượng Khuynh Ca nghĩ Lam Kiếm Tà không biết cô, âm thầm thở một hơi nhẹ nhõm. Nhiều một lần ra tay lại thêm một lần nguy hiểm, trước khi tìm được hai người kia cô không muốn làm bất cứ chuyện mạo hiểm nào!
Trong mắt Lam Kiếm Tà hiện lên tà quang. Hắn đã điều tra qua Phượng Khuynh Ca, biết cô cùng anh trai mình có quan hệ bất luân. Còn biết cô có mấy tên tình nhân, xem ra bị bắt lần này là hai trong số đó. Hắn thật sự tò mò cô khi lên giường thật sự lớn mật như vậy sao?
Nếu cô đã đem hắn trở thành thành viên bình thường của Cửu Ưng hội, còn không bằng hắn đùa đùa cô, xem cô có phản ứng gì?
Sau khi gặp Phượng Khuynh Ca, tâm tình Lam Kiếm Tà trở nên rất tốt. Hắn đổi thành một cái tư thế, lười biếng tựa vào trên sofa, nhẹ giọng nói: “Em nói rất đúng! Ừm...Hôm nay anh không có khách, em muốn hay không quan tâm anh một chút?”
Chó săn xuất hiện vừa rồi không biết lúc nào thì yên lặng rời đi, trong phòng chỉ còn lại Phượng Khuynh Ca cùng Lam Kiếm Tà.
_______________________