Edit: Khuynh Khuynh
__________________________________
“A ha....nhiều mỹ nam như vậy sao, bản tiểu thư đúng là cuộc sống chút luyến tiếc xuống tay nha. Chỉ là các người ngàn vạn lần không nên làm tổn thương người quan trọng nhất của tôi.”
Mười mấy người đàn ông tuấn mỹ phong cách khác nhau đem Phượng Khuynh Ca bao vây bên trong, vốn có thói quen ngắm mấy thứ xinh đẹp như Phượng đại tiểu thư cũng không nhịn được phun một ngụm cười nhạo, động tác trong tay cũng không ngừng lại, dùng sức kéo Như Ý thảo một chút, trói chặt Khưu Ca kéo đến bên cạnh cô, dùng đôi chân dài nhỏ lãnh liệt giẫm xuống.
“A!” Khưu Ca phát ra tiếng kêu thảm thiết bén nhọn. Cả người hắn cong thành hình chữ C, thống khổ cùng đau đớn trên mặt làm người bốn phía nhịn không được rét run.
Nhũng người này đã đi theo Khưu Ca nhiều năm, chưa từng gặp qua bộ dáng hắn chịu khổ như vậy bao giờ. Khưu Ca cũng coi như lão nhân, tôm tép bình thường há có thể làm hắn khuất phục?
Người phụ nữ này tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài như vậy! Cô ra nhìn như bình thường, kỳ thật những chỗ nhắm ngay đều là chỗ yếu ớt nhất của con người.
Hơn mười khẩu súng nhắm ngay vị trí đầu cùng lồng ngực của cô, mười mấy đôi mắt đông lạnh giống như độc xà phun nọc độc.
“Cộp...cộp...” Từ bốn phía truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Khưu Ca lạnh lẽo cười ra tiếng, đau đớn ở ngực khiến cho tuấn nhan của hắn tái nhợt như tờ giấy, hắn lạnh lùng nói: “Người đàn bà ngu xuẩn, hôm nay cô đừng nghĩ còn sống mà bước ra khỏi cánh cửa này.”
Phượng Khuynh Ca hạ con ngươi liếc hắn một cái, nâng chân lên lại hung hăng giẫm lên đùi hắn lần nữa.
“A!” Khưu Ca thảm thiết hét một tiếng, sắc mặt nhất thời đỏ bừng, hôn mê.
“Cô buông anh ấy ra.” Một tuấn mỹ thiếu niên nhíu mày nói: “Nếu còn dám chọc ghẹo Cửu Ưng hội, chúng tôi có mấy trăm loại biện pháp khiến cô sống không bằng chết.”
Phượng Khuynh Ca hé miệng cười, bàn tay tiến vào trong túi sách lấy đồ. Những người khác khẩn trương nhìn chằm chằm cô, chỉ cần cô có một động tác nào, tiếng súng sẽ lập tức vang lên.
Từ trong túi xách lấy ra một gói thuốc cùng một cái bật lửa, thản nhiên châm thuốc, động tác vũ mị phun khói từng vòng: “Tôi muốn gặp boss của các người.”
Nhóm mỹ nam hai mặt nhìn nhau. Bọn họ đề phòng nhìn Phượng Khuynh Ca. Trong đó một thiếu niên tuấn tú cầm điện thoại chụp lại hình cô, sau khi ấn di động một lúc, hắn “ồ” lên một tiếng. Người bên cạnh nghi hoặc nhìn hắn, hắn lớn tiếng nói: “Bắt lấy cô ta! Cô ta chính là người mà Tiểu Thất muốn giết.”
Những lời này vừa nói ra, mọi người đồng loạt hành động .
“Bang...bang...” Tiếng súng dày đặc từ khắp nơi truyền đến, từng viên từng viên đạn giống như lưu tinh* hướng đến chỗ của Phượng Khuynh Ca.
*sao băng, ý nói đạn bay đến nhanh như sao băng đó.
Phượng Khuynh Ca huy tay một chút, đại lượng ma khí kìm chặt những viên đạn lại, tất cả viên đạn đều quay đầu, bay về hướng bắn tới.
“Đây là có chuyện gì?” Mọi người hoảng sợ nhìn những viên đạn bay trở về, liền xoay người muốn hạy, nhưng mà những viên đạn này lại giống như có mắt cứ hướng theo bọn họ mà đuổi.
“Phập....” Từng viên đạn một cắm vào thân thể bọn họ. Tất cả mọi người đều ngã xuống, chỉ còn lại một mình Phượng Khuynh Ca đứng nơi đó.
Phượng Khuynh Ca nhìn về bốn phía, hé miệng cười nhạt: “Xem ra kinh tế Cửu Ung hội đúng là đình trệ nha, không chỉ giết người sống, ngẫu nhiên còn phải giết thêm vài con vịt để kiếm thêm thu nhập.”